Ít Nhất Hãy Để Anh Ở Lại

Chương 9



Edit: Na

Bùi Kiểu sợ Chu Tri Tu đuổi theo mình nên cô không đi thang máy mà đi thang bộ cứu hoả.

Ở đây có hai cầu thang cứu hoả, cô cố ý chọn cái xa nhất.

Vừa mới đi đến chỗ ngoặt dãy cầu thang, trên lầu liền vang lên tiếng mở cửa.

Khách sạn này sắp xếp các phòng ở cùng một tầng, người mở cửa chỉ có thể là Chu Tri Tu. Bùi Kiểu không dám trì hoãn, cởi giày cao gót vội vã rời đi.

Mà nếu bị Chu Tri Tu ngăn lại thì cũng chả sao cả. Cùng lắm thì lại đấu khẩu một phen.

Nhưng cô không muốn anh thấy gương mặt đang khóc này.

Sau khi đóng máy bộ phim đóng chung với Chu Tri Tu, Bùi Kiểu tiến vào thời kỳ thất nghiệp.

Không phải cô không được các nhà làm phim mời, đa số họ đều mời đóng mấy bộ phim sắc tình ít kinh phí mà nhiều cảnh lộ liễu, thậm chí còn có cả phim AV.

Sắc tình và AV chỉ khác nhau một chữ nhưng phương thức quay phim lại khác một trời một vực, căn bản không thể quơ đũa cả nắm.

Phim sắc tình có giá trị nhân văn, còn phim AV chỉ cần trần trụi, mấp máy vùng kín.

*Nu9 đóng phim sắc tình. Ghi đây để tránh mng hiểu lầm giữa hai lĩnh vực phim =•=

Bùi Kiểu từ chối hết mấy kịch bản đó, nhốt mình ở trong chung cư, bọc người trong chăn, đại môn không ra nhị môn không mại*, hết sức tập trung tìm kiếm việc làm.

* Nghĩa là “cửa lớn không ra, cửa hai không bước”. Ban đầu chỉ người con gái trong khuê phòng thời xưa, nay miêu tả người tự đóng cửa, không tiếp xúc, giao lưu với người bên ngoài.(WordPress LK’s Home)

Cứ nghĩ rằng sau chuyện Chu Tri Tu, dục vọng của cô nguội bớt được vài ngày, sẽ không xao động nữa.

Ai ngờ, sau khi cự tuyệt Chu Tri Tu dục vọng bên trong cơ thể cô càng thêm rục rịch xao động, giống như đổ dầu vào lửa, cả người cô đều bị thiêu đốt, bốc lên tiếng tí tách. Cô gần như  dùng hết sức lực của mình để kiềm chế bản thân lại, như vậy cô mới có thể không đi ra đường tùy tiện kéo một người tới để làm tình.

Bùi Kiểu tìm được dụng cụ an ủi, một bên thở hổn hển tự an ủi, một bên hút thuốc, ở giữa làn khói và dục vọng mãnh liệt cô nghĩ về cuộc sống nhân sinh.

Một âm thanh chấn động vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh. Tay cô từ khô ráo chuyển sang dính nhớp, rồi từ dính nhớp sang ướt át.

Một chất lỏng giống nước tiểu được phun ra.《rainbowdangyeu》

Cơ thể của cô đã dễ dàng thỏa mãn, nhưng bên trong lại không dễ dàng thỏa mãn như thế.

Một cái dụng cụ tự an ủi nhỏ là có thể đưa cô leo tới đỉnh núi dục vọng. Một người đàn ông thực sự lại không thể thoã mãn cơ thể cô mọi lúc.

…… Quá trớ trêu mà.

Kết thúc nó, Bùi Kiểu đứng dậy đi tới phòng tắm, tắm rửa.

Đây là chưng cư người đại diện sắp xếp cho cô, nước ấm tới rất chậm, cô một bên chờ nước, một bên đánh giá chính mình trong gương.

Tuổi trẻ, xinh đẹp, tươi mới.

Cô tự nhủ với mình, Chu Tri Tu không phải là người duy nhất trên thế giới này thích hợp với cô, chứng nghiện tình dục cũng không phải không có thuốc chữa.

Chờ cô có tiền cô sẽ đi tìm một bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở nước ngoài để trị cái chứng nghiện này. Uống thuốc và khám định kỳ nhất định sẽ có thể trị hết. Chứng lo âu của cô cũng được chữa khỏi bằng cách đó.

Đến lúc đó, cô sẽ dễ dàng tìm được một người đàn ông tốt như Chu Tri Tu.

Bùi Kiểu an ủi chính mình như vậy, cố gắng không thèm nghĩ tới nữa, hồi đại học tích cóp được một số tiền đi khám bác sĩ tâm lý, thiếu chút nữa gặp rắc rối với bác sĩ hạng ba đó. ⑴

Tắm rửa xong, tâm tình Bùi Kiểu nhẹ nhõm đi không ít.

Cô cầm cái điện thoại mấy ngày nay không đụng vào, click mở WeChat, đập vào mắt là các thông báo về mấy nhóm công việc.

Còn lại chỉ có hai người liên lạc với cô.

Một người là Chu Tri Tu.

Bùi Kiểu nhìn lướt qua không click vào, thậm chí còn không nhìn kỹ nó.

Một người khác là Tạ Lâm Trạch.

Bùi Kiểu click mở.

Tạ Lâm Trạch: 【Ngày đó chị nói có việc, việc đó sao rồi?】

Tạ Lâm Trạch: 【Là đi công tác sao? Có cần em giúp gì cho chị không?】

Một ngày sau, cậu ta gửi tới một tin nhắn thoại, giọng nói rất do dự: “Em có thể mạo muội hỏi chị chuyện này không, chị với Chu Tri Tu có quan hệ gì vậy? Anh ấy giống như……rất để ý chị, thời điểm ở phim trường luôn nhìn chị, nhìn chị rất lâu. Ngày đó cũng là anh ấy nói cho em biết chị có việc…… Hai người ở bên nhau sao? Nếu hai người yêu nhau em sẽ không quấy rầy hai người nữa. Nếu không phải xin chị hãy nói cho em biết, em thật sự thực rất thích chị. Phim của chị em đã coi đi coi lại rất nhiều lần.”

Tin nhắn gần đây nhất cũng tin nhắn thoại: “Chị không biết đó thôi, ngày đó chị sờ tay của em, em rất vui……”

Bùi Kiểu nghe xong thấy có chút mệt, có thể đơn thuần làm tình thôi được không, vì cái gì mà nhất định phải kêu giải thích chứ.

Cô phản hồi: 【Tôi với anh ấy chỉ là bạn bè.】

Tạ Lâm Trạch trả lời trong vài giây: 【Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là em hiểu lầm, chị xem như chưa thấy tin nhắn này của em đi.】

Bùi Kiểu: 【Cậu không cần phải nghĩ nhiều, ngày đó tôi hẹn cậu bởi vì “cây gậy” của cậu rất lớn. Tôi tạm thời không muốn yêu đương.】


Tạ Lâm Trạch gửi đến ba dấu chấm.

Bùi Kiểu cảm thấy cô hình như điên rồi, cô vậy mà trả lời một câu như thế.

Nếu Tạ Lâm Trạch chụp màn hình đoạn tin nhắn lại, có khả năng nửa đời sau của cô phải sống trong sự chửi rủa của mấy người trên mạng.

Như một đòn cảnh cáo, Bùi Kiểu bình tĩnh thu lại đoạn tin nhắn đó, nói vào loa: “Bây giờ cậu có thời gian không?”

Tạ Lâm Trạch:【…… Có.】

Bùi Kiểu: 【Đến đây đi.】

Sau đó cô gửi định vị cho cậu ta.

Mọi chuyện phát sinh quá là trùng hợp, cô mới vừa gửi định vị đi thì có một cuộc điện thoại gọi, tên người gọi là —— Chu Tri Tu.

Bùi Kiểu hoảng sợ, lập tức dập máy.

Chu Tri Tu không từ bỏ, gọi lại một lần nữa.

Bùi Kiểu tiếp tục dập máy.

Chu Tri Tu tiếp tục gọi lại.

Sau khi dập máy năm sáu lầm, tâm trạng Bùi Kiểu từ khiếp sợ chuyển sang không nói nên lời, khi cuộc gọi lần thứ bảy gọi đến cô giả vờ nổi giận đùng đùng: “Anh có bệnh à?”

Giọng nói Chu Tri Tu bình đạm: “Đúng vậy, tôi có bệnh.”

Bùi Kiểu đánh một quyền đánh vào gối bông, thiếu chút nữa không trả lời được: “…… Sao anh gọi cho tôi nhiều thế? Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi chướng mắt anh.”

Vốn nghĩ rằng những lời này dù không chọc giận Chu Tri Tu nhưng nó sẽ làm anh chán ghét cô.

Vậy mà ngữ điệu của anh vẫn bình tĩnh như trước: “Tôi muốn biết tại sao em lại sợ hãi.”

“Cái gì?”

“Em đang sợ hãi, tôi có thể cảm nhận được.”

Bùi Kiểu: “Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Câu nói 【Sau này chỉ có em 】 khiến cho em thấy sợ hãi đúng không? Em lo lắng mình sẽ không thể xử lý được mối quan hệ bình thường này, cho nên em mới hốt hoảng muốn thoát khỏi tôi. Vì muốn tôi rời xa em, em luôn nhấn mạnh em chướng mắt tôi, em nghĩ như vậy có thể đả kích tôi, khiến tôi từ bỏ em…… Bùi Kiểu, em biết không,” Chu Tri Tu dừng lại hai giây, trầm giọng mà nói, “Lúc em nói ra câu đó, không phải em đang nói chướng mắt tôi, mà em đang nói em chướng mắt chính mình.”

Bùi Kiểu ngẩn người.


Hồi lâu, cô mới khàn giọng nói: “Anh thật sự là nghĩ nhiều rồi…… Tôi chỉ đơn thuần chướng mắt anh mà thôi.”《rainbowdangyeu》

Chu Tri Tu cười nhạt: “Em còn nhớ biểu hiện và hành động của em khi em nói những lời đó ở trong khách sạn không?”

Bùi Kiểu không nói gì, cô sợ mình nói nhiều thì sẽ sai nhiều.

“Lúc đó em nhíu mày, cụp mắt, luôn nhìn sàn nhà chứ không muốn đối diện với tôi, còn cả việc khoanh hai tay lại nữa, rõ ràng mặt đang ở hướng tôi nhưng thân thể lại chuyển hướng về phía bên kia. Người nói thật khác với người nói dối, khi người ta đang nói thật ngôn ngữ cơ thể sẽ đồng nhất với lời nói của họ.” Chu Tri Tu nói, “Em ngoài miệng nói chướng mắt tôi còn thân thể lại đang nói kia đều là lời nói dối, em thực sự thích tôi.”

Bùi Kiểu: “……”

Cái nhìn của Chu Tri Tu thật là quá khủng bố.

Cô thấy vô cùng kinh sợ, cảm thấy tim đập rất nhanh, tâm động, tim đập không ngừng.

Cô không ngờ Chu Tri Tu lại nghe được tiếng vọng của sự tự ti trong nội tâm cô.

Câu nói kia đúng thật là có ý nói chướng mắt bản thân cô —— người có chứng nghiện tình dục như cô chướng mắt anh, sao anh còn không đau lòng khổ sở từ bỏ chuyện theo đuổi cô?

Chu Tri Tu nói: “Tôi gọi điện thoại cho em không phải để dây dưa với em, cũng không phải muốn quấy rầy em, tôi chỉ muốn nói cho em biết, chứng nghiện tình dục chỉ là một bệnh tâm lý, nó không phải là bệnh kín, cũng không phải là bệnh truyền nhiễm.” Giọng anh dần dần nhẹ đi, câu chuyện nhẹ nhàng như truyện ngụ ngôn, “Chìm đắm vào dục vọng không phải là lỗi của em. Bùi Kiểu, em không cần chán ghét bản thân.”

“…… Anh,” giọng Bùi Kiểu đã có chút khô khốc và khàn khàn, “Anh gọi nhiều như thế chỉ vì muốn nói điều này với tôi?”

Ống nghe bên kia truyền đến tiếng bật lửa.

Chu Tri Tu hình như đã châm thuốc, vài giây sau mới nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Bùi Kiểu thấy có chút buồn cười: “Không phải anh không hút thuốc sao?”

“Còn nhớ lời tôi nói trong lúc diễn tập sao.”

“Lời nói gì?” Bùi Kiểu nghĩ nghĩ, “Ồ…… Có phải là câu……”

Lúc ấy, Chu Tri Tu nói “tôi không hút thuốc lá, nhưng anh ta thì hút”.

“Bộ phim này tên là 《 Bức Thư Tình 》 không phải vì nam chính đem câu chuyện của anh ta và nữ chính viết thành một quyển sách, mà là vì,” Chu Tri Tu hút một hơi rồi phun ra, ống nghe cũng theo đó truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng, “Nó là bức thư tình mà tôi tặng cho em.”

Bùi Kiểu chấn động, cô nắm chặt điện thoại, một lúc lâu sau cũng không nói được gì.

“Bùi Kiểu, chứng nghiện tình dục không phải không thể trị.” Anh nói, giọng nói đã dịu đi hai phần, vừa ôn nhu vừa lạnh lùng, “Chúng ta còn rất nhiều rất nhiều thời gian, tôi có thể chờ em hết bệnh rồi trả lời tôi……. Ngày mai gặp.”

Chu Tri Tu cúp điện thoại.

Hai giây sau, điện thoại lại run lên.

Chu Tri Tu gửi một tin nhắn, là bài thơ của Borges.

“Tôi dâng lên sự giải thích chính em, những lý thuyết về em, những tin tức xác thực và đáng ngạc nhiên về bản thân em.

Tôi có thể trao cho em sự cô đơn của tôi, bóng tối của tôi, sự đói khát của trái tim tôi; Tôi đang cố mua chuộc em bằng sự mơ hồ, bằng hiểm nguy, và sự bại trận.”*

* Bài thơ What Can I Hold You With của Jorge Luis Borges.

Bùi Kiểu đã từng đọc bài thơ này.

Nghe nói hai câu này đặc biệt nổi tiếng, cô lại không có ấn tượng về nó, có thể trong tiềm thức cô cảm thấy sẽ không có người nào dùng nó để thể hiện tình yêu với cô.

Câu cô ấn tượng nhất là mấy câu trước ——

“Tôi có thể giữ lấy em bằng gì?

Tôi dâng lên em những con đường khẳng khiu, những hoàng hôn tuyệt vọng, và mặt trăng của những ngoại ô rách rưới.

Tôi dâng lên em sự cay đắng của một người đàn ông đã nhìn lâu và lâu vào mặt trăng cô đơn.” 

*Mình đã tìm bản dịch trên mạng để truyền tải hay hơn là edit. Edit sợ lủn củn không còn là thơ tình nữa. 

Cô vẫn luôn cảm thấy sẽ không có ai muốn đi cùng cô trên con đường khẳng khiu, những hoàng hôn tuyệt vọng, ánh trăng rách rưới, cũng sẽ không có ai muốn cô ngắm nhìn ánh trăng.

So với mấy thứ này, họ muốn nhìn cô trần truồng như nhộng, nhìn biểu tình thèm khát hưởng thụ của cô hơn.

Có đôi khi quay xong, họ xem cô thành “gái” cực khổ, cao cao tại thượng khuyên cô hoàn lương.

Còn với Chu Tri Tu, anh lại sẵn sàng thấu hiểu nội tâm cô, cẩn thận nghiền ngẫm nhất cử nhất động của cô, không ngừng gọi điện thoại cho cô để mói cho cô biết anh biết cô cô đơn, biết sự đói khát trong con người cô.

Anh là người nguyện ý đi cùng cô trên con đường khẳng khiu, hoàng hôn và ánh trăng.《rainbowdangyeu》

Một lần từ chối là đủ rồi, nếu anh nguyện ý tiếp nhận khuyết điểm của cô…… Tại sao cô phải từ chối chứ?

Bùi Kiểu cầm điện thoại, muốn chỉnh sửa đoạn thơ tỏ tình thì đúng lúc chuông cửa vang lên.

Cô chớp mắt một cái, đột nhiên nhớ tới nãy có hẹn Tạ Lâm Trạch đến làm tình.

…… Cậu ta tới rồi.

________________

Chú thích ⑴: Bình thường bác sĩ tâm lý sẽ không hỏi hay tiết lộ chuyện riêng tư của bệnh nhân ra ngoài, cũng sẽ không liên lạc, can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của người bệnh, ở đây đang chỉ đến bác sĩ không có y đức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.