JQ Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế và Hoàng Thúc Của Hắn

Chương 33: Phiên ngoại – Thái tử điện hạ 2



Bởi vì chuyện mẫu thân mà bị Cửu thúc công hung hăng giáo huấn một trận.

Phạt chép một trăm lần Luận thuật, chép đến hàng đêm hộc máu. .

Chờ chép xong, đã là một tháng sau. .

Tiểu thái tử lại tự dưng bị Cửu thúc thông cáo phải đổi lão sư.

Dạy cho hắn biết những nhận thức vỡ lòng.

Thái phó sau này khiến hắn không thể hồ nháo.

Nghịch ngợm liên tiếp không thành khiến Tiểu thái tử rất tức .

Đối với thái phó cũng không có thái độ hòa nhã.

Tháng chín, Quỳnh Lâm yến.

Trên lạc đài ngắm trăng, tài tử giai nhân, văn thần võ tướng, ngâm thơ thưởng vũ, thật là một cảnh tượng nhiệt náo.

Xa hơn một chút, bên đường mòn .

Tiểu thái tử một mình một người quỳ ghé vào giả sơn sau bụi cỏ, trong tay nắm một thanh ngân tuyến, không kiên nhẫn nói thầm: “Lão đầu nhi sao còn chưa tới?”

Sau có thư sinh lặng lẽ đi vào, cười hỏi: “Điện hạ ở chỗ này làm cái gì?” .

Tiểu thái tử quay đầu lại ngoan trừng một cái: “Ngươi là người phương nào? ! Nếu nhận ra Bổn cung còn không mau quỳ xuống hành lễ!”

Thư sinh quỳ một gối xuống, kề sát vào tiểu hài tử: “Thảo dân Diệp Chỉ Sầm, cả gan xin hỏi điện hạ đây là đang hại người sao?”

Tiểu Thái tử mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Không phải đã rõ ràng rồi sao! Tránh ra đi, Bổn cung không rảnh cùng ngươi nói chuyện tào lao!”

Thư sinh lơ đểnh, tiếp tục hỏi: “Điện hạ sao phải một mình làm việc này? Tại sao không gọi nô tài đến lo liệu?”

Tiểu Thái tử hừ lạnh: “Gọi người làm việc sớm hay muộn cũng bị phụ hoàng tra ra, càng khổ hơn! Đúng rồi! Hôm nay bị ngươi thấy, ngươi cũng không được nói ra ngoài! Bằng không Bổn cung sẽ tìm ngươi tính sổ!” .

Thư sinh cung kính gật đầu: “Điện hạ yên tâm, thảo dân tất nhiên là đứng ở phía điện hạ. Chính là việc mạo hiểm như thế lại để điện hạ tự mình động thủ, thần không khỏi vì điện hạ lo lắng.” .

Tiểu thái tử tà liếc thư sinh một cái, miệng căm giận: “Ngươi cho là ta muốn sao? ! Hạ nhân đều không trung thành! Bị phụ hoàng nhất bức liền cung khai!” .

Thư sinh không cho là đúng: “Bệ hạ cố nhiên uy nghiêm, nhưng theo thảo dân xem ra, điện hạ cũng không phải không dùng được ai.”

Tiểu thái tử nhíu mày, thập phần hồ nghi nhìn thư sinh: “Ngươi có ý gì?”

Thư sinh cười yếu ớt, hướng tiểu hài tử vẫy vẫy tay, Tiểu thái tử đưa sát tai vào nghe

Hồi lâu, hai đầu tách ra.

Tiểu thái tử trừng lớn  mắt, trong con ngươi đen láy rạng rỡ tinh quang: “Thực âm hiểm.” .

Thư sinh cười: “Điện hạ, ngôn từ không thể dùng loạn.”

Tiểu thái tử cười nhạo: “Sao cũng được, ở sau lưng phụ hoàng gây chuyện là xấu, bất quá… Ta thực đồng ý, ngươi còn có …biến pháp khác hay không?”

Thư sinh cười: “Mấy thứ đó bất quá là ngự nhân thuật, điện hạ về sau đi theo thái phó đều có thể học được.”

Tiểu Thái tử bĩu môi: “Ta không biết lão đầu nhi kia có thể dạy ta mấy thứ này! Đúng rồi, ngươi vừa nói ngươi tên gì? Trong khoa cử lần này được danh hàp nào? Ta nghĩ hướng phụ hoàng đòi ngươi làm cận thần!”

Thư sinh cung kính chắp tay: “Tạ điện hạ nâng đỡ, bất quá Chỉ Sầm gần đây thân thể không được khỏe, thật sự vô năng vì điện hạ phân ưu .”

Tiểu thái tử nhìn nhìn thân thể cùng sắc mặt thư sinh: “Quả thật một bộ ốm yếu! Vậy ngươi càng nên làm cận thần cho ta, ngự y trong cung sẽ hảo hảo điều dưỡng cho ngươi!” .  .

Thư sinh dở khóc dở cười, phát hiện công phu ép mua ép bán của tiểu hài tử cũng không phải kém: “Ta đây liền tạ ơn điện hạ.”

Tiểu Thái tử vừa lòng gật đầu: “Ân, đi theo ta, ngươi sẽ không hối hận.”

Thư sinh nén cười, hợp thời ho nhẹ hai tiếng: “Điện hạ, nơi này lạnh, không bằng… Khụ khụ…”

Tiểu Thái tử nhíu mày: “Ngươi quá yếu! Về lạc đài ngắm trăng trước đi, đợi lát nữa ta sẽ qua tìm ngươi!” .

Thư sinh đứng dậy: “Vậy điện hạ, thảo dân xin được cáo lui trước .”

Tiểu thái tử không thèm để ý mà phất tay: “Đi đi! A đợi chút, lặp lại tên của ngươi lần nữa.”

Thư sinh cười: “Thảo dân Diệp Chỉ Sầm, người Vân Trung quận.”

Diệp Chỉ Sầm… chỉ cảm thấy có chút quen tai. .

Tiểu thái tử mặt nhăn mày nhíu.

Nhìn người nào đó càng chạy càng xa, vẫn là quay đầu tiếp tục ôm cây đợi thỏ quan trọng hơn.

Trên lạc đài ngắm trăng.

Hoàng đế nhìn mời người nào đó ngồi xuống, không khỏi nghiêng người hỏi: “Diệp khanh cảm thấy như thế nào?” .

Thừa tướng rất thản nhiên: “Thái tử điện hạ thiên tư thông minh nhưng không khỏi có chút kiêu ngạo bất hảo.” .

Hoàng đế gật gật đầu: “Trẫm cũng cảm thấy như vậy, vì cùng hoàng thúc ở cùng nhiều năm nên tính tình nó có chút giống hắn.”

Thừa tướng không biết nghĩ gì mà cười khẽ: “Không giống như vậy.” .

Hoàng đế than nhẹ: “Làm phụ thân mới biết khó, hiện giờ Ngọc nhi đã đến tuổi bái sư, chỉ là trẫm vẫn không tìm được thái phó vừa ý, lúc trước cố ý để Tô Vanh đi làm, nhưng hắn lại tuổi tác đã cao, Diệp khanh, không bằng…” .

Thừa tướng cung kính: “Bệ hạ, thân thể thần không khỏe.”

Hoàng đế lại nghiêng người một chút, thấp giọng: “Diệp khanh… Chỉ Sầm… Ngươi từ quan dưỡng bệnh đã ba năm, hiện giờ không cầu ngươi vì quốc goa xuất lực, xem như là giúp cá nhân trẫm, như thế nào?”

Thừa tướng tiếp thu ánh mắt từ nơi náo đó như có như không bay tới, đứng dậy tránh đi: “Bệ hạ, thần không chịu được tửu lực. Một thái phó cứ để ngày khác nói sau, hôm nay thần muốn xin được cáo lui trước .” .

Hoàng đế hí mắt: “Ngươi có uống rượu sao?” .

Thừa tướng còn thật sự nói: “Có.” .

Hoàng đế khoát tay: “Nếu Diệp khanh cũng dám ở trước mặt trẫm giở trò khi quân như vậy, vậy trở về đi, đỡ phải nói trẫm làm khó dễ ngươi.”

Thừa tướng gật đầu, vào lúc Vương gia chuẩn bị đứng dậy đến đây liền đi trước một bước, thành công cáo lui.

HOÀN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.