Tôi ngẩng đầu, Bạch Thần cúi đầu, ngay sau đó khi tôi còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì môi Bạch Thần đã chạm lên môi tôi.
“Uhm………”
Tôi phản xạ là từ chối một chút, lại bị anh ôm càng thêm chặt, cổ tay tôi bị anh nắm giữ, sau lưng thì bị
ghì lấy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay anh thật nóng, môi cũng hơi lạnh, đôi môi cơ hồ không có độ ấm bao trùm trên môi tôi, lại làm cho tôi có cảm
giác mình đang ở trên bàn là, theo trực giác là muốn nhảy dựng lên.
Anh ấy hôn thật sự có kĩ sảo, không
giống như Diêp Tử Ninh hôn, Diêp Tử Ninh hôn mang theo một sự xâm lược,
một sự chinh phục, còn anh, thật ôn nhu, giống như không tốn một chút
sức lực nào cả, bên hông truyền đến độ ấm của anh, độ ấm của lòng bàn
tay xuyên qua chiếc áo mỏng manh truyền đến làn da, làm cho tôi không tự chủ được run rẩy lên, cảm giác làn da ở bên hông đã muốn chảy mỡ rồi.
Tôi cảm thấy hô hấp dần dần khó kanh ta nhưng lại không có cách nào thoát khỏi đôi môi anh.
“Bạch Thần………”
“Ừ………..”
“Không được………. như vậy…… uhm……”
Vì sao anh lại đối với tôi như vậy?
Là bởi vì anh thích tôi sao? Hay là đơn thuần vì coi tôi là con mồi? Tuy rằng tôi có hảo cảm với anh nhưng tất cả chuyện này tựa hồ như quá
nhanh, cũng quá quỷ dị, hơn nữa thân phận trước mắt của tôi là bạn gái
Diêp Tử Ninh, trước khi ‘chia tay’ tôi không thể ‘thay đổi thất thường’
như vậy, tôi phải trung thành với anh ta!
Tôi cảm thấy đau đầu, hô hấp bắt đầu khó khăn, nhưng Bạch Thần không có ý muốn rời khỏi môi tôi, lừa gạt, công thành đoạt đất!
Bạch Thần không biết thấp giọng nói
cái gì đó, động tác kế tiếp là đem tôi đẩy mạnh vào trong phòng, đá nhẹ
cánh của một chút, cửa lay động một tí nhưng cũng không đóng lại hoàn
toàn.
Anh thuận tay ép tôi vào trên tường, động tác rành mạch rõ ràng, từ đầu tới đuôi vẫn không rời khỏi đôi môi
tôi, tôi càng thêm bối rối, lấy tay để trước ngực anh, sợ anh có thể
tiến thêm một bước nữa, nhưng mà tay bị anh cố định ở trên đầu, tôi mất
đi tự do, càng mất đi năng lực phản kháng.
"Đừng...... Đừng như vậy......"
“Tiểu Chu, em như vậy làm tôi có cảm giác nghiệp chướng quá nặng nề, có cảm giác giống như tội phạm……. bất
quá phạm tội vì em cũng không phải là chuyện gì đáng tiếc!” Giọng nói
trầm thấp của anh giống như ma chú, cúi đầu lẩn quẩn ở bên tai tôi, đầu
óc tôi bây giờ vô cùng hỗn loạn, tất cả đều đảo loạn cả lên, thần chí
dần dần không rõ gì nữa.
Một trận cuồng nhiệt, cơ thể của tôi trở nên nhẹ nhàng, Bạch Thần đang ôm tôi đặt tới trên giường, không khí hết sức mờ ám.
“Buông……. Chúng ta như vậy không
được tốt lắm…” Một kháng cự một mĩ nam mà mình có hảo cảm quả thật là
một chuyện cực kì khó khăn mà. Nhưng từ đáy lòng không biết vì cái gì mà không muốn cùng anh làm ‘chuyện ấy’, nhất là vào hai ngày trước tôi mới làm cùng một người đàn ông khác, chuyện này làm cho tôi có cảm giác
mình là ………. Dâm phụ!
Cho nên xin tha thứ cho tôi, nhưng hãy buông tôi ra đi, cho xin đi ah!
“Vì sao không tốt lắm? Chẳng lẽ Tiểu Chu không thích anh sao?” Anh lấy cơ thể áp chế tôi, lấy tay xoa xoa
nhưng sợi tóc rối của tôi đang vướng vào trên mặt, môi anh đang đặt ở cổ tôi, đùa giỡn với cực hạn của tôi.
Nóng quá….. tuy rằng đã sắp vào thu
rồi nhưng trên người của tôi vẫn dần dần chảy ra mồ hôi, cảm giác được
đôi môi tinh tế của anh đang lướt qua hai mắt của mình, cái trán, còn có vành tai, dưới kĩ xảo dẫn dắt của anh, thân mình tôi một chút khí lực
cũng không có, tôi kìm lòng không đậu nhắm lại hai mắt.
“Em xem phản ứng của em đã nói cho chính em là, em thích tôi, Chu Chu!”
Một tiếng “Trư Trư” này giống như sét đánh ngang tay làm cho tôi lập tức tỉnh lại, đẩy Bạch Thần ra, thở phì phì phò phò.
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ em không thích?”
“Thật xin lỗi……” Tôi không dám nhìn vào mắt của Bạch Thần, sự ý chí mình sẽ mềm đi mất.
“Vì sao lại thật xin lỗi?” Bạch Thần cúi mặt xuống.
Không được! Tôi phải rời xa anh ta!
Cho nên trước khi đôi môi anh lại bao trùm lên môi tôi, tôi cầm lấy gối
gối đầu che trước mặt mình, nụ hôn của anh rơi vào trên chiếc gối.
"Tiểu Chu!"
Tôi không biết mình nên giải thích
vì cái gì tôi không muốn, tôi muốn ngồi xuống, mọi người nên nghiêm túc
nói chuyện lại, nhưng mà tôi còn chưa kịp đứng lên thì cửa “Bang” một
tiếng đã bị người ta đá ra, tôi quay đầu lại…….. nhìn thấy vẻ mặt giận
dữ của Diệp Tử Ninh! >”
Ôi mẹ con ơi!
Tôi giống như bị bắt gian ở tại giường nhảy dựng lên, rất nhanh sửa sang lại quần áo cùng tóc tai của mình.
“Em………”
Không biết rốt cuộc là tôi hành động quá chậm hay là vì người khác hành động quá nhanh. Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì Diệp Tử Ninh đã vọt vào, anh ta, anh ta, anh ta muốn làm
gì?
Ngay sau đó……….. Diệp Tử Ninh đánh một quyền vào trên mặt của Bạch Thần!
Oh —- my —- god–!Tôi kinh hãi, miệng mở to như có thể nhét vào đó một quả trứng vịt!
Bạch Thần không có phòng bị nên hơi
lui về phía sau một chút, Diêp Tử Ninh được thế tiến tới cho nên dù
không đánh trúng thẳng vào mặt nhưng vẫn đánh trúng cằm Bạch Thần.
“Cậu có gì bất mãn có thể hướng trực tiếp về tôi!”
Diệp Tử Ninh không dừng lại như vậy, tức sùi bọt mép, trong ánh mặt thiêu đốt từng đợt lửa giận, lại vọt lên một phen nắm áo Bạch Thần, tay nâng lên lại là một quyền, lúc này đây
Bạch Thần phản kích!}
Bạch Thần nghiêng thân một cái, phất tay ngăn Diệp Tử Ninh, “Anh dựa vào cái gì mà dám yêu cầu tôi?”
Hung hăng bỏ lại những lời này là
đồng thời co khuỷu tay phải, nhanh chóng đánh về phía bụng Diệp Tử
Ninh, Diệp Tử Ninh tránh không kịp, bị quyền này đánh trúng một cái rõ
đau.
【Vương Tiểu Nha vì bạn mà
làm tường thuật trực tiếp: Bạch thiếu hiệp đến từ sao Hỏa cùng Diệp
thiếu hiệp đến từ sao Thủy, hai người đang luận bàn võ công ở núi Hoa
Sơn, hai vị thiếu hiệp võ công đều tuyệt luân, tương xứng, một người ăn
một quyền, tạm thời thế trận ngang nhau.】
Cao thủ so chiêu, quả nhiên là bất
đồng, nhưng đây là đang giương cung bạt kiếm ah, ngay tại thời điểm tôi
muốn bọn họ tiếp tục đánh nhau đi thì người hầu của Bạch Thần nghe được
tiếng vang, chạy vào.
……………..
Trải qua điều giải cùng khuyên bảo,
một hồi bạo động rốt cuộc cũng tạm thời bị ngăn lại, nhưng mà bây giờ
không khí ở hiện trường thật quỷ dị, rất quỷ dị, vô cùng quỷ dị!
Tôi chớp ánh mắt như Hoàng Thế Nhân, không biết nên làm thế nào bây giờ cho tốt? Tôi nhìn liếc qua bằng khóe mắt thấy Diệp Tử Ninh và Bạch Thần, hai người mắt to mắt nhỏ đang đấu
tranh giai cấp, giống như hận không thể đem đối phương chẻ làm hai nữa,
thật sự là không khí bây giờ rất khủng bố, tự nhiên tôi có một loại xúc
động muốn lẩn trốn, lúc sắp khẩn trương gần chết rồi, tôi bỗng nhiên
phản xạ có điều kiện nhớ tới “Đêm trăng tròn trên Tử Cấm Thành” trong
[Lục Tiểu Phụng], hai mĩ nam đang khí thế ngút trời đằng trước kia quả
thật giống hệt nhưng trận quyết chiến của Diệp Cô Thành cùng Tây Môn Xuy Tuyết, một lòng muốn đưa đối phương vào chỗ chết.
Tôi làm cho mặt mình giống như cây
hoa cúc nở rộ, nhìn Bạch Thần, lại nhìn nhìn Diệp Tử Ninh, tôi xoay
người làm bộ dùng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng vô cùng dịu dàng nói với
Diệp Tử Ninh: “Ý da! Diệp quân, thật trùng hợp nha! Sao anh lại ở chỗ
này?”
Nói xong, tôi còn có cảm giác xúc
động muốn tự vả vào miệng mình một cái cho rồi, câu này nói có cũng như
không, xem đi, mặt Diệp Tử Ninh bây giờ đen thui kìa, lòng tôi cả kinh!
Anh ta sẽ không phải là cố ý đến chỗ này tìm tôi chứ? Nhìn khuôn mặt kia càng ngày càng đen, đen thui giống như cái đít nồi, dọa người ah!
Lúc ấy toàn thân tôi lông mẹ lông
con cứ gọi là đứng thẳng dậy chào cờ, ôi ôi, ông trời của con ơi, ông
đây là cho con đi đóng phim sao? Vì sao luôn muốn con chịu phải áp lực
tinh thần cực đại như thế, lại như vậy nữa, sớm hay muộn gì thì đầu óc
tinh thần con bị hỏng mất thôi.
Cổ nhân có nói: ‘Lai giả bất thiện,
thiện nhân không đến!’ Vì sao Diệp Tử Ninh lại bỗng nhiên xuất hiện ở
trong này? Chẳng lẽ anh ta muốn đón tôi trở về?
Nếu thật sự như vậy, tôi mà về nhà
là xui xẻo tám kiếp rồi, tuy rằng tôi không thích anh ta, nhưng ngày hôm qua tôi đã đồng ý làm bạn gái của anh ta rồi, cho nên bây giờ bị anh ta bắt gặp tình huống này thì….. ôi la la….. một người đàn ông anh mà muốn mang nón xanh đội lên đầu mình đâu?! [Sún: mang nón xanh nghĩa là bị cắm sừng]
Cảm giác được bên cạnh truyền đến
hai luồng ánh mắt lạnh như băng, giờ phút này tôi càng thêm run rẩy,
giống như bà già tám mươi tuổi, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa coi như nằm bẹp trên đất.
Rốt cuộc bây giờ tôi nên làm cái gì mới tốt đây, cùng anh ta trở về là chết chắc, không cùng anh ta trở về, cũng là chết chắc
Ông trời ơi, ông không thể làm cho
con sống thoải mái được một chút sao? Tôi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng
nghĩ thầm trong bụng, sớm biết rằng sẽ xảy ra chuyện này thì ngày hôm
qua sẽ không đồng ý làm bạn gái của anh ta, bây giờ phát sinh chuyện này anh ta cũng sẽ không có lập trường để mà trách tôi, nào giống như hiện
tại, khiến cho tôi giống như một người đàn bà dâm phụ, trong ngoài không phải người ah, uhm, cuộc sống ơi, khổ quá, khổ giống như là thái giám
mà vào thanh lâu vậy ah…………..
Tôi bóp cổ tay.
“Thiếu……… Tử Ninh ……..” tôi thưa dạ mở miệng, không ngừng mà nhắc nhở mình phải bình tĩnh cùng dũng cảm.
Diêp Tử Ninh mặt không chút thay đổi nhìn tôi.
“Kì thật vừa rồi ngài nhìn thấy tất
cả điều là hiểu lầm mà thôi, em cùng Bạch tiên sinh quả thật là không có gì hết, em không cẩn thận ngã sấp xuống, Bạch tiên sinh……….. đỡ em một
chút………. Sau đó……… sau đó thì ngài đã tới….”
Lời ngày vừa nói ra, sắc mặt Diệp Tử Ninh trở nên tốt hơn, nhưng có một người lại không vui vẻ, Bạch Thần
dùng ánh mắt ủy khuất nhìn tôi, giống như là bị tôi ‘ăn’ xong mà không
chịu trách nhiệm với anh ấy đấy, lương tâm nho nhỏ của tôi tự nhiên cũng cảm thấy chột dạ chút chút.
Tôi vừa định chuyển qua an ủi Bạch
Thần một chút, ai người một ánh mắt giết người của Diệp Tử Ninh bay đến, tôi giống như Hán gian năm đó, lập trường cách mạng không kiên định cho nên khi ánh mắt giết người của Diệp Tử Ninh bay đến thì trong nháy mắt
khí thế của tôi đã biến mất đâu không thấy tăm hơi, trái tim nhỏ nho của tôi không thể nào chịu được ánh mắt giết người như thế đâu ah, Diệp Tử
Ninh chỉ cần làm một động tác là có thể làm cho tôi trong nháy mắt hành
quân lặng lẽ, anh ta híp mắt nguy hiểm nhìn tôi là khiến cho tim tôi đập mau hơn, máu cũng sôi trào lên.
Phỉ, tôi thật không có cố khí mà!
Trong lòng tôi không ngừng mà phỉ nhổ mình yếu đuối, ai ngờ ánh mắt giết người của Diệp Tử Ninh lại bay đến, tôi lập tức hành quân lặng lẽ, biến thành người vợ nhỏ, cúi đầu, nắm góc áo yên lặng nhìn chằm chằm xuống
nền nhà không dám lên tiếng nữa!
Con heo A (bộ dáng khinh bỉ): “Làm
heo mà xuống cấp đến như cộ thật là làm nhục danh dự của loài heo chúng
tôi mà, nếu cô đang ở cổ đại, đảm bảo sẽ bị cột vào cối ‘tần’ cô ngay,
nếu cô mà ở chiến tranh niên đại, cô là một đứa Hán gian lập trường
không kiên định!”
Con heo B (thêm mắm thêm muối):
“Đúng đó đúng đó, chúng tôi làm heo thì cũng có tư cách của loài heo,
dáng vẻ không giống như cô, mới thấy được giặc là tay chân run rẩy đầu
váng mắt hoa, nháy mắt là rơi vào tay giặc liền!”
Nhiệt độ trong phòng giống như đột
ngột bị giảm xuống, một cái chỗ to như vậy mà dường như một cây kim rơi
trên sàn cũng có thể nghe được rõ ràng……… tôi nghĩ, nếu còn như vậy nữa
thì tôi sẽ bị mất cân đối nội tiết mất……….
Rốt cuộc Diệp Tử Ninh trừng cũng đủ rồi, nói với tôi: “Đi thôi!”
Sau đó không đợi tôi, quay đầu đi
thẳng về hướng cửa, tôi liếc nhìn Bạch Thần, sau đó gật đầu với anh ấy
rồi cầm lấy túi xách của mình đi ra cửa.
Sắp vào thu, trời rất nhanh đã tối
rồi, bây giờ chỉ mới hơn sáu giờ mà bóng đêm dường như đã bao trùm tất
cả. Gió thu thổi qua một một cái, tôi hắt xì, thân ảnh phía trước giống
như đi chậm lại một chút, tôi nghĩ anh ta sẽ quay người lại nhưng không, anh ta chỉ là dừng một chút rồi lại bắt đầu đi về phía trước, ở giữa
trời chiều, không biết vì cái gì, bóng dáng kia nhìn qua có chút hương
vị tiêu điều.
Diệp Tử Ninh lên xe đầu tiên, ngồi trên xe nhìn tôi, tôi cúi đầu đi xuống băng ghế sau ngồi xuống.
Giọng anh ta lạnh như băng: “Đến ngồi ở phía trước!”
Tôi sửng sốt một chút rồi ngoan
ngoãn nghe lời anh ta đi lên phía trước ngồi vào vị trí phó lái,
haizzzz, cuộc sống giống như là thái giám bị cường gian vậy [Sún: thái giám có thể bị cường gian sau >”, phản kháng là thống khổ, không phản kháng cũng là thống khổ, cho nên
tốt nhất là không cần phản kháng làm gì, trực tiếp tiếp nhận đi.
Bên trong xe, nhiệt độ giống như là
đang ở Bắc Cực 0 °C, tôi cố gắng làm cho mình trở nên lạnh nhạt một tí,
nhưng mà cái người ngồi ở bên cạnh kia vẫn dùng một ánh mắt phẩn nộ, căm tức nhìn tôi, tôi không lạnh nhạt được ah!
Kì thật anh ta tức giận như thế làm
gì? Tôi quen anh ta chưa tới một tháng, cho dù anh ta nhất kiến chung
tình với tôi, nhưng không cưới tôi thì đừng có dùng loại ánh mắt này
nhìn tôi nha, haizzz, muốn trách thì cũng trách anh ta đã quá yêu tôi,
muốn trách thì trách tôi rất khuynh quốc khuynh thành mà thôi. [Sún: Trư ơi tự tin quá cỡ ]
Potay, thì ra bộ dáng rất xinh rất
đẹp cũng là một loại tội lỗi, rất được hâm mộ thì ra cũng là một loại
sai lầm ah……. Được là một mĩ nữ vưu vật, đẹp đến nỗi có hai vị mĩ nam
cùng tôi ‘sinh tử trực hứa’, oa ha ha!!!
( Tác giả: = =# trên đầu có một đám quạ đen bay qua......)
Cùng lúc này, Bạch Thần ở trong
phòng hắt xì một cái, đem điều hòa trong phòng tăng nhiệt độ lên, xem ra mùa thu thật sự đến rồi, không khí càng ngày càng lạnh ……….
Phát huy tinh thần cùng sinh lực
ngang ngạnh của Tiểu Cường, dưới áp suất hạ như thế, tôi bắt đầu đi vào
cõi thần tiên, linh hồn bay ra khỏi xác, bay bay bay……….. cho đến khi
người nào đó nghiến răng nghiến lời, từng chữ từng chữ một, thanh thanh
lên án đem tôi quay về Địa Cầu:
“Tiêu— Chu!”
“A!” Tôi hồi phục tinh thần lại,
nhìn thấy ánh mắt càng thêm hừng hực lửa giận của Diệp Tử Ninh, ánh mắt
thâm thúy giống như bóng đem bên ngoài làm cho người ta không thể nào
nhìn thấu được trong đầu anh ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Tôi tự giác biết mình đuối lí nên cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt của Diệp Tử Ninh.
“Em chẳng lẽ không muốn giải thích với tôi một chút sao?”
Tôi nhất thời cảm thấy mồ hôi lạnh
chảy ròng ròng sau lưng, cảm giác ánh mắt của Diệp Tử Ninh nhưng đang
nhìn chằm chằm vào môi tôi, thật giống như ruồi bọ nhìn chằm chằm vào
mật ong. [Sún: không biết nói gì về suy nghĩ của chị lúc này luôn rồi >”