Mất ngủ, hoảng hốt, táo bón, buồn bực, tôi tiếp tục như thế nữa thì nội tiết khẳng định là bị mất cân đối.
Tôi buồn bực lên mạng online, quả
nhiên ở trên mạng quơ được con cú Tư Đồ, hỏi cậu ta: “Tư Đồ, cậu nói xem thời kì mãn kinh của tớ có phải đến trước rồi hay không?”
Tư Đồ khinh bỉ tôi vô hạn: “Không phải mỗi ngày cậu đều ở thời kì mãn kinh hay sao?
Mụ nội nó, nhưng bây giờ không có hứng thú cãi lộn với cậu ta.
Tư Đồ kinh hãi, nói: “Trời đất ơi,
chẳng lẽ 22 năm nay cậu đều ở thời kì mãn kinh sao? Tiểu Trư, cậu nên đi ghi lại kỉ lục này trong sách Guinness đi!!! Nhất định cậu sẽ nổi tiếng cho xem!”
Tôi không nói gì, log out, tiếp tục ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, nhớ lại bữa tối dưới ánh nến kia
tôi càng thêm buồn phiền bực bội ngủ không yên.
Anh ta không phải là đang giận tôi
chứ? Bởi vì tôi không tự mình nói với anh ta là tôi bị tai nạn xe cộ,
làm cho anh ta uổng phí tâm huyết? Hay là còn có nguyên nhân nào khác,
đúng rồi, anh ta với Bạch Thần cứ như nước với lửa, hay là bọn họ đã
quen nhau trước?
Hay là……….. chẳng lẽ…….. bọn họ thật sự giống như tôi suy nghĩ, qua hệ của bọn họ thật sự là công và thụ
sao? Cho nên một bên tiếp cận tôi thì một bên khác lại thấy không
vui????
Ý nghĩ này đánh cho tôi một phát
‘hồn bay khỏi xác’, xoa xoa dụi mắt nhìn xem bầu trời ngoài cửa sổ,
aizzzz, bên ngoài không trung một mảnh màu xám, cũng giống như tâm tình
của tôi, mẹ nó, một thanh niên yêu văn nghệ như tôi không thể đem ý
tưởng nội tâm của mình nói cho người khác, chỉ có thể buồn chết trong
đầu. >,
Ngày hôm sau thức dậy, tôi bò dậy
xem mình trong gương, trời đất ơi, quá xấu, con gái quả nên không nên bị mất ngủ, tóc giống như bị đạn đạo oanh tạc, đôi mắt có quầng thâm có
thể đuổi kịp và vượt qua quốc bảo Trung Quốc, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, kì thật vô cùng giống một thiếu phụ lớn tuổi có chồng một con!
>’
Tôi dùng móng vuốt vuốt tóc, tùy
tiện gãi vài cái, cửa phòng Diệp Tử Ninh vẫn mở ra giống như tối qua,
chứng minh anh ta cả đêm không về, trong lòng tự nhiên có cảm giác rống rỗng.
Ăn xong bữa sáng tôi an vị trên xe
bus đi làm, tôi đã không đi làm mấy ngày, không biết hôm nay đi làm có
bị y tá trưởng mắng không đây?
Nhớ tới Bao Xuân Hoa, tôi lập tức
nhớ tới 《 công phu 》đì người của bà ta. Tôi mang theo túi xách, gãi gãi
cái đầu tóc bất tuân của mình, sợ hãi rụt rè đi vào cửa chính của bệnh
viện, đi vào tôi có cảm giác mình đi vào Công viên kỉ Jura, mà tôi chính là con khủng long hiện đại hiếm thấy kia! >,
Chíu! Lại một luồng ánh mắt giết người bay qua đây, tôi chắn!
Nhưng mà đao thương trước mắt thì dễ tránh, mắt thấy ánh mắt bốn phương tám hướng bắn đến lợi hại như kiếm,
làm cho tôi cảm giác mình giống như miếng băng mỏng ah!
Bạn hỏi, ánh mắt này đến từ ai sao?
Cái này còn phải à? Đương nhiên là đến từ nữ y tá, nữ bác sĩ, dì dọn vệ sinh, bác gái, nữ bệnh nhân, bao quát hết cả giống cái trong bệnh
viện, nếu tôi thật là một khối thịt heo sống thì, nam bác sĩ và nam bệnh nhân trong bệnh viện là khủng long ăn cỏ, bởi vì họ đối với tôi một
chút hứng thú cũng không có, vẫn giống như trước đi qua trước mặt tôi,
coi tôi là trong suốt, thậm chí tôi có theo chân bọn họ chào hỏi thì bọn họ cũng xa cách, hứ, đầu năm nay dường như không phải là mĩ nữ thì mọi
người sẽ không quan tâm đến bạn nữa, còn không bằng chiếc thùng rác, ít
nhất bọn họ thấy thùng rác còn tránh qua một bên mà đi, còn tôi thì bọn
họ làm như không thấy tôi luôn!
Ai lại đây mà xem kìa, ngay cả thực
tập sinh nhìn thấy tôi cũng hừ một tiếng, cho rằng tôi không thấy sao
chứ, tụm năm tụm ba lại gì đó, cô tưởng rằng cô được chính thức chọn rồi sao? Nếu không phải vì cô có vài phần nhan sắc thì lão trư tôi mới mặc
kệ cô!
Nhìn thấy khối thịt heo biết di động là tôi đây, tất cả sinh vật giống cái trong bệnh viện đều biểu hiện
hoàn toàn khác nhau, các cô ta đều biến thân thành con sói hoang trong
đám cỏ, nhìn thấy tôi là hai mắt tỏa sáng, giống như là hận không thể
đem tôi ăn sống nuốt tươi ấy, trong đôi mắt lại còn cháy lên hừng hực
hai ngọn lửa, ngọn lửa kia cơ hồ đem nướng mông tôi cháy luôn àh.
Thật là đáng sợ! Tôi giật giật miệng nhe răng cười làm lành một cái, tỏ vẻ với người ta là tôi vô hại nhưng
bọn họ lại hừ một tiếng, giống như tôi thật là một đống phân ấy, nếu
không phải nơi này có nhiều người như vậy, bọn họ chắc canh ta sẽ hung
hăng giẫm nát tôi dưới chân, cho dù có làm dơ giày bọn họ cũng không
tiếc!
Tôi đương nhiên là biết vì sao bọn
họ lại như thế, nguyên nhân rõ ràng là có liên quan đến Diệp Tử Ninh
rồi! Đoán chừng chuyện ngày đó tôi đi về chung với Diệp Tử Ninh đã sớm
truyền khắp cả cái bệnh viện này rồi, mà cũng không biết là có bao nhiêu phiên bản nữa à.
Vừa tới bênh viện làm việc không
lâu, không quyền không thế không có tiền—- một con nhỏ ba không nhưng
tôi chỉ còn cách là tự nhủ với chính mình, phải nhẫn nhịn, nhịn đi nhịn
đi, coi như mình không biết gì đi, cổ nhân có nói: ‘Chúng ta phải cười
mà nhìn hoa nở hoa tàn, nhìn lên trời mây hợp rồi lại tan, chúng ta
không quan tâm đến thắng bại, không tìm vui cũng không tìm buồn!’ (Sún: ách, câu này thật là … ba chấm =”=)
Vì thế tôi tiếp tục tươi cười giống
như con gái Trung Hoa hồi xưa đi tuyển tú nữ, dáng điệu uyển chuyển như
heo, tao nhã đi đến văn phòng của tổ Đinh Đinh chúng tôi!
Vừa vào đến văn phòng là tôi lại cảm giác mình giống như con sơn dương đang đợi nguyên bầy sói tới làm thịt, nhìn đi nhìn đi, ánh mắt kia thật ác độc, giống như một mũi tên bắn
thẳng vào trong ngực tôi ấy, mẹ ơi, tôi thiếu các người năm trăm vạn
không trả hay sao? Tính dùng ánh mắt này khủng bố tinh thần tôi à?
Quên đi quên đi, aizzz, là ai đã
từng nói qua, tồn tại của tôi vốn là một sự tranh luận thế, aizzz, là ai đã còn nói là đố kị người ta vốn là đáng ghét, ôi ôi ôi!~~ nói cái gì
cơ chứ! Để cho bão táp đến mãnh liệt chút đi! Đến đi đến đi, lão trư tôi không sợ các người đâu!
Nhưng, vẫn lại là nhưng…….. Bao Xuân Hoa vừa mới hét một cái là tôi đã giống như con thỏ chạy ‘bạch bạch’
đến trước mặt bà ta, “Tổ trưởng, chị gọi em?”
Bao Xuân Hoa ngoài cười như lòng
không cười, liếc mắt đánh giá tôi trên dưới một lần, lúc tôi thấy da đầu mình sắp run lên rồi mới chậm như rùa bò nói, “Cô gần đây đi làm nhàn
quá nhỉ?”
Tôi pha trò, nói: "Nào có nào có,
mấy ngày hôm trước em tự nhiên bị bệnh, tuy rằng trong người đang mang
bệnh nhưng không lúc nào em không nhớ về bệnh viện của chúng ta, nhớ tới nhân dân, nhớ tới Đảng, nhớ tới trăm trăm ngàn ngàn bệnh nhân trong
bệnh viện của chúng ta, không có em, các chị làm sao bây giờ?”
Bao Xuân Hoa ‘xí’ một tiếng: “Bớt pha trò cho tôi!”
Tôi vội cúi đầu nhận sai, mẹ ôi, tôi biết chắc ngay là bà ta không dễ dàng bỏ qua cho tôi mà, trong lòng tôi vốn đã buồn bực rồi, chuyện Diệp Tử Ninh cũng đủ làm kinh mạch tôi đình chỉ công tác, khí huyết chảy ngược, bây giờ còn tới cái bà béo này ở
đây chí chóe loạn xạ với tôi, tôi thiếu chút nữa tự bạo!!!!
Bao Xuân Hoa tiếp tục dong dài, “Tuy rằng Phó viện trưởng cố ý đồng ý cho cô làm việc ở đây nhưng cô đừng
tưởng rằng có phó viện trưởng làm chỗ dựa rồi cô có thể muốn làm gì thì
làm, có thể không làm việc, đây là chuyện không có khả năng! Vì để huấn
luyện cô trở thành một người y tá đủ tư cách, ngày mai cô đem những việc mà hôm cô nghĩ làm bù đi….”
“Dạ dạ dạ!!” Vô luận Bao Xuân Hoa có nói cái gì thì tôi cũng dạ hết, mẹ ôi, muốn tăng ca để tra tấn tôi thì
nói đại đi, lại còn lấy lí do đường hoàng như thế nữa, tôi nghe xong mà
da gà nổi cả lên.
Không biết qua bao lâu, Bao Xuân Hoa rốt cuộc cũng nguyện ý buông ta cái lỗ tai đáng thương của tôi, để cho
tôi đi làm việc, lúc tôi cúi đầu xoay người thì bà ta ở sau lưng tôi mở
miệng, giọng nói mang theo chút hương vị trả thù:
“Đúng rồi, có một chuyện quên thông
báo với cô, lúc trước bởi vì cô không đi làm, công việc thế người làm
nên hai người trước đã tuyển người mới vào, nhưng bây giờ cô lại trở về, trong tổ thật sự không cần nhiều người như vậy, cho nên các người cạnh
tranh công bằng đi, sao hai tháng sao, tôi căn cứ vào biểu hiện cùng
công trạng của hai cô mà quyết định xem ai đi ai ở lại!”
Tôi hận ~ hận ~ hận ~ hận ~~~~, thật sự là người đang xui, uống nước cũng có thể bị nghẹn mà chết, xem kìa,
bất quá tôi nghỉ mới có vài ngày mà giờ trở lại, ngay cả vị trí cũng cơ
hồ sắp mất rồi, bà ta cố ý hại tôi mà!!!
Nhưng mà tôi làm lính mới, lời nói nào có trọng lượng gì đâu, ngoại trừ chấp nhận còn có thể làm gì được bây giờ?
Thế giới này cần phải có người thất
hồn lạc phách, thế giới này cần phải có người đóng vai vật hi sinh, mà
tôi, trùng trùng hợp hợp lại quơ trúng hai cái vai diễn này!!!
>”
“Tiêu Chu, chuông phòng bệnh reo, đi xem đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiêu Chu, tổ trưởng Bao gọi cô đi đến phòng giải phẩu tìm bác sĩ Lâm.”^=^
Một buổi sáng mà tôi bị xoay vòng
vòng giống như chong chóng, mọi người đều kêu tôi làm cái này kêu tôi
làm cái kia, mà các cô gái ganh tị với tôi đều nhân cơ hội này mà tra
tấn tôi, quay tôi quay tới quay lui chóng hết mặt mày.
Thật vất vả mới đến giữa trưa, cuối
cùng cũng đến thời gian nghỉ ngơi rồi, aizzz, đã có thể dừng lại đi ăn
chén cơm uống chén canh rồi! Giống như xưa, vẫn không có ai nguyện ý
cùng tôi đi ăn cơm cả, tôi một mình một người cầm cà mèn đi xới cơm, xới xong cơm lại một mình một người quay về văn phòng ăn, tôi ngồi ở cantin ăn cơm thế nào cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ thôi, thế thì ảnh hưởng rất lớn đến ăn uống, tình cảnh kia quả thật rất thê lương!!!!
Khi đi ra khỏi cửa cantin lại nhìn
thấy một cô gái đang đi về hướng tôi, tuy rằng tôi không muốn thừa nhận
nhưng phải nói là cô gái này thật sự rất được, không phải xinh đẹp làm
người ta kinh diễm mà là xinh đẹp đáng yêu, nụ cười rất có sức hút, làm
cho người ta vừa thấy là trong lòng có thể thả lỏng cảnh giác, ngay cả
tôi cũng là nữ giới mà còn nhịn không được bị nụ cười của cô ấy chinh
phục nữa là!
“Xin chào, tôi gọi là Lâm Tiếu, là y tá vừa mới đến, mấy ngày hôm trước nghe nói là tiền bối ngài xin phép
nên không thể chào hỏi, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn!”
Thì ra cô nàng này chính là người giành bát cơm với tôi, trách không được chói mắt như thế (Tác giả: -_- hình như vừa rồi có ai nói nụ cười của người ta rất có sức hút à nha!), nhưng tục ngữ có nói, ‘không ai đánh người tươi cười’, tôi có dù không
thích cô ta đến cỡ nào thì giờ đây đang đứng ở nơi công cộng thế này
cũng không được biểu hiện ra ngoài, nếu không nhân khí của tôi chắc canh ta sẽ là số âm.
“A, xin chào, tôi gọi là Tiêu Chu,
cô gọi tôi bằng tên là được rồi, tuổi của chúng ta hẳn là không chênh
lệch nhau mấy đâu nhỉ?!” Cái gì là tiền bối với không tiền bối cơ chứ,
tôi bất quá chỉ mới có mười tám tuổi lẻ bốn mươi tám tháng chứ mấy, chứ
mấy ah ~~!!!
“Cũng đúng, vậy em gọi là chị Tiêu đi!”
Tôi đứng hình =”=! Xem khuôn mặt dày đặc son phấn của cô ta, tôi thật sự là không thể nói ra ‘Chị ơi, vị tất chị trẻ hơn em đâu!’ A aaaaaaaaaa!!!!
“Chị Tiêu ăn cơm chưa ạ, nếu không chúng ta cùng nhau đi đi?”
“Không cần đâu, tôi trở về văn phòng an, tôi còn có chút việc chưa làm xong!”
“Chuyện gì thì có thể để chiều làm
mà, vừa ăn vừa làm thì hại cho tiêu hóa lắm, đi thôi, mọi người cùng
nhau ăn đi, hơn nữa như vậy có thể tăng các mối quan hệ với đồng
nghiệp!” Bạn học Lâm Tiếu nói xong kéo tôi đến ngồi cùng một bàn.
Tôi cũng không phản đối nữa, câu
cuối cùng của cô ấy quả là đánh trúng thần kinh của tôi, quan hệ với
đồng nghiệp của tôi rất có vấn đề, nếu có thể cải thiện nó tốt hơn là
tôi vô cùng hạnh phúc rồi.
Nhưng trên thế giới này có một số
việc không phải lúc nào cũng như mình mong muốn, giống như lúc này đây,
tuy rằng tôi có tấm lòng nhưng vị tất người ta đã muốn nhận.
Tôi ngồi xuống, nhiệt độ liền giảm
đi mấy độ, tôi đến giống như gió mùa đông về, =”=. Trên mặt của những
người ngồi cùng bàn viết hai chữ ‘Mất hứng’ rõ to, sau đó bọn họ quay
đầu nói với Lâm Tiếu.
Kẻ chạy cờ số 1: “Tiếu Tiếu, sao cậu lại kéo một người ‘nổi tiếng’ thế này qua ngồi chung với bọn mình?”
Kẻ chạy cờ số 2: “Đúng vậy, cái này thật là làm ảnh hưởng đến tinh thần ăn uống của mọi người!”
Những kẻ chạy cờ khác đều phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy!”
Trên mặt tôi xuất hiện một chút xấu
hổ, quay đầu nhìn qua Lâm Tiếu, hi vọng cô ta có thể giúp tôi giải hòa
một chút, nhưng Lâm Tiêu không nhìn qua tôi, hơn nữa trên mặt còn xấu hổ hơn cả tôi ba phần, trong lòng tôi lập tức có ấn tượng mới với cô nàng, xem ra người này thật không tồi, rất không giống với những cô gái khác, dù sao chúng tôi cũng là đối thủ cạnh tranh, cô ta có thể suy nghĩ cho
tôi như vậy, thật sự là rất khó thấy!
Kẻ chạy cờ số 1: “Tiếu Tiếu, có phải có người bức cậu hay không, cho dù cậu có ngượng ngùng không nói thì
chúng tớ cũng đoán được, nhìn thì có chút giống người, không ngờ da mặt
lại dày như vậy…….”
Kẻ chạy cờ số 2: “Đúng vậy, người ta nghĩ có chỗ dựa là phó viện trưởng thì tất cả mọi người đều sợ người ta sao, tôi cố tình coi khinh đấy, làm gì được tôi nào?”
Trên mặt Lâm Tiếu xuất hiện thần sắc xấu hổ: “Mọi người không cần như vậy, chị Tiêu không có xử khó em, là
em thấy chị ấy một người ăn cơm cho nên kéo chị ấy tới đây, mọi người
không được mắng chị ấy, muốn mắng thì mắng em đi, đều là do em sai, làm
hại tất cả mọi người không vui, thật xin lỗi…………”
Mĩ nhân rơi lệ, từ trước đến nay đều làm cho người ta đau lòng, nhất là khi mĩ nhân nhu nhược rơi lệ!
Lâm Tiếu nói xong, trong đôi ngươi
thoáng hiện lên một tầng hơi nước, muốn khóc mà chưa khóc được, không
mặt nhỏ nanh ta mang theo thần sắc tự trách, cho dù là người có ý chí
sắc đó cũng sẽ hóa thành hơi nước mất thôi, vì thế, trên bàn mấy người
đang công kích tôi đều lập tức đình chỉ, an ủi Lâm Tiếu.
“Tiếu Tiếu, cậu không cần để ý làm gì, chúng tớ không phải tránh cậu mà chúng tớ đang nói tới ‘người ta’ mà thôi!”
“Đúng vậy, chúng tớ đều biết cậu tâm địa thiện lương, sợ cậu bị người khác lợi dụng mà thôi!
“Đúng vậy, có một số người nhìn qua
bộ dáng vộ hại cả người và vật nhưng thật ra tâm cơ rất sâu, cậu cho
rằng mọi người đều đơn thuần giống như cậu sao……”
……….. Mẹ nó, một đám gà mái bô bô an ủi thì thôi đi, còn không quên đá tôi mấy cái là làm sao!
╮(╯▽╰)╭ aizzzz, sớm biết thế này thì tôi đã không lại đây rồi, hiện tại còn làm cho bọn họ thêm chán ghét
tôi, làm hại Lâm Tiếu bị liên lụy. Ở trong này cũng không có ý nghĩ gì,
chỉ có thể kéo thêm phiền não đến mà thôi, vì thế, tôi cầm lấy cà mèn
muốn đi khỏi cantin.
Mới vừa đứng lên, lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng cách đây không xa……………..