Đây không phải là truyện cổ tích
cũng không phải là truyện để hù dọa con nít, đây là chuyện thật làm rung động cả bệnh viện Cẩm Tú! Một cái sự kiện còn rung động hơn của sự kiện 11 – 9 của Mĩ.
Con sói này đương nhiên không phải
là con sói thật rồi, con sói này rất tuấn tú, tuấn tú đền nỗi làm cho nữ y tá, nữ bác sĩ trong bệnh viện Cẩm Tú ‘lang huyết sôi trào’, mỗi khi
đêm dài thời điểm yên tĩnh còn có thể nghe được tiếng hú mê zai tru lên, người nào vô tình nghe thấy đảm bảo lông tóc dựng thẳng hết ~~
Phó viện trưởng bệnh viện Cẩm Tú là
một thần thoại, mà khi thần thoại gặp được thần thoại thì truyền thuyết
cũng sinh ra, một núi há có thể dung hai hổ???
Không thể! Không thể! Khẳng định,
tuyệt đối, xác định, sure, impossible! Nhưng trong cuộc sống thường
thường sẽ xuất hiện cục diện hai hổ bỗng nhiên đồng thời xuất hiện ở
cùng một núi, mà sau đó, thường thường sẽ có một trường ác đấu.
Vì thế...... Hí hí hí, trò hay lên sân khấu rồi!
“Cậu tới nơi này làm cái gì?” Một
giọng nam vang lên, mọi người không cần nhìn cũng biết mặt anh ta thối
thế nào rồi, đồng thời cũng có thể biết thêm chủ nhân giọng nói này rất
không thích, vô cùng khó chịu!
“Tôi không thể tới sao?” Trái với
người kia đang tức giận, người này thái độ rất hòa hoãn, hơn nữa khóa
miệng cũng khẽ nhếch lên, theo phân tích của các nhà tâm lí học thì động tác này tỏ vẻ khinh thường đối phương, không đem đối phương để vào mắt, mà nói theo cách khác là cố ý khiêu khích đối phương.
Nếu tình huống này xảy ra ở một
người bình thường, người kia đã sớm bùng nổ rồi, nhưng vấn đề là người ở đây không phải người thường, người này có hàm dưỡng rất tốt, có lẽ phải nói loại cục diện này cũng không kích thích được anh ta.
“Nơi này không chào đón cậu!” Diệp mỗ lạnh mặt cự tuyệt. Trên mặt viết rõ ‘cậu cho tôi là đồ ngu sao’
“Bệnh viện không phải là nơi người
ta đến chữa bệnh sao?” Bạch mỗ một bộ dáng nhàn nhã nhưng đang nói ‘thời tiết hôm nay tốt lắm’.
“Nhìn dáng cậu không giống bị bệnh.”
“Trang Tử không phải cá, làm sao biết tôi không bệnh?”
“Tôi đương nhiên không phải cá, nhưng tôi là bác sĩ.”
“Vì thế………..?”
“Cho nên từ quan sát mà nói, tôi lấy tư cách phó viện trưởng đảm bảo cậu không có vấn đề gì, hiện tại là có thể xuất viện.”
“Chuyện lạ à nha, có cơ hội kiếm tiền lại không làm, anh nói coi nếu giới truyền thông mà biết sẽ thế nào đây?”
“Cậu thừa biết là uy hiếp loại này
không có tác dụng với tôi mà, có muốn đùa thì đùa cao chút.” Diệp mỗ híp mắt phượng lại, khóe miệng cũng nhếch lên tí, đem miệt thị vừa rồi thu
được toàn bộ đều trả trở về.
Bạch mỗ cũng không phải tay vừa, rõ
ràng đã bị kích thích nhưng vẫn thấy anh ta thong dong: “Vậy cũng đúng,
phó viện trưởng Diệp ngài đây mưa to sóng lớn gì cũng đã trải qua, chút
thủ đoạn nhỏ nhoi này tất nhiên cũng không để vào mắt rồi, cái này gọi
là hổ phụ vô khuyển tử, có người cha đê tiện bấy nhiêu thì có đứa con đê tiện bấy nhiêu.”
Nói xong, Bạch mỗ còn hừ mũi một tiếng.
Mắng chửi người đã đến cha người ta, hình như có hơi quá đáng, sắc mặt Diệp mỗ có hơi thay đổi một chút
nhưng vẫn rất có phong độ không có nắm tay bộp tới cái mũi của Bạch mỗ,
chỉ là không cẩn thận ấn đến một cái nút, mà cái nút kia vừa vặn Bạch
Thần đang ngồi, sau đó Bạch Thần tựa như bị điện giật, toàn thân run
rẩy.
“Anh………….. anh……… ti ……….bỉ………”
“Bình thường thôi.”
Tôi đứng ở một bên thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu để cho người khác nhìn thấy hai
người bình thường cao cao tại thượng hiện tại giống như hai đứa nhỏ bốc
đồng, không biết nhóm Fan sẽ có phản ứng gì đây???
Mà làm cho tôi chảy mồ hôi lạnh đó
là tôi xui chết khiếp, trùng hợp gặp đúng cục diện này, lúc này, tôi
giống như có thằn lằn dựa vào trên tường, ngay cả hô hấp cũng không dám
thở mạnh, chỉ sợ để hai tên này phát hiện sự tồn tại của tôi, ~~ ôi ~~
đến lúc đó đảm bảo gió lốc sẽ cuốn phăng tôi xuống địa ngục.
Bất quá mĩ nam đúng là mĩ nam, cho
dù ở thời điểm không tao nhã vẫn có nhìn điển trai như vậy, xem kìa, mĩ
nam Bạch Thần tuy rằng đầu giật giật giống như phát điên nhưng dám nói
với mọi người, anh ta là người bệnh điển trai nhất từ cổ chí kim tới
giờ, nhìn đi, đôi chân dài kia run lên nhiều sung sướng a ~~, nước miếng của tôi cũng sung sướng chảy xuống, nhưng khi Diệp ma quỷ nhìn tôi khẽ
cười, trong lòng giống như có một quả boom hẹn giờ, rầm một tiếng nổ
mạnh, ngay sau đó…………
Trong một lúc ngây người, tôi đã bị
bại lộ tung tích, sau đó Diệp ma quỷ nghe được tiếng động đột nhiên nhìn về phía tôi, ôi mẹ ơi ~~ chạy mau thôi~~
Tôi xoay người rất nhanh, nhưng mà
vô luận tôi có nhanh đến cỡ nào thì cũng không thắng nổi người nào đó,
ai kêu chân tôi ngắn chứ, ngay cả thời điểm chạy trốn trên chiến trường
cũng chẳng có ưu thế, cứ như vậy trong vòng ba giây, áo của tôi đã bị
móng vuốt của ai đó chộp được.
(#‵ ′)凸 trách không được áo tôi hay
bị hỏng, giờ thì biết nguyên nhân rồi. Tôi mở miệng ra, lộ ra tám cái
răng nanh, trưng ra cái nụ cười vô cùng nịnh nọt, “Thiếu gia sớm thật
đó, tham kiến thiếu gia.”
“Em ở trong này lén lút làm cái gì?” Móng vuốt của Diệp Tử Ninh vẫn nắm chặc áo tôi, thái độ kia thật giống
như con mèo gặp được con chuột đi ăn vụng, dường như đang nói là: ‘Giỏi
lắm, nhìn xem mi chạy được bao lâu.’
“Oan uổng quá thiếu gia, em chỉ là
ngẫu nhiên, bỗng nhiên, đột nhiên, tự nhiên đi ngang qua nơi đây, cũng
không có cố ý rình coi, bây giờ em lập tức rời đi, hai người không cần
để ý đến em, hai người cứ tiếp tục đi.”
Tôi trốn tránh, rất muốn ngồi lên
hỏa tiễn bay ra khỏi địa cầu, trở lại hành tinh của tôi cho rồi, nhưng
nếu Diệp ma quỷ nói chuyện dễ thương như vậy thì sẽ không gọi là ma quỷ
rồi. >
“Em ở đây làm gì?”
“Không có gì cả. Chỉ là không cẩn
thận đi ngang qua.” Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt của Diệp Tử Ninh,
thật ra thì………….. tôi nhận được điện thoại của Bạch Thần mới tới đây.
“Không cần nói cho tôi biết em tới đây vì tên kia chứ?” Giọng điệu của Diệp Tử Ninh đầy nguy hiểm.
“Không đúng không đúng, đương nhiên
không phải!” Tôi lắc đầu như lắc trống bỏi, đánh chết cũng không thể
thừa nhận, bằng không nếu anh ta biết tôi cùng Bạch Thần tư thông mà
đến, chắc chắn là một chưởng đánh chết tôi.
“Thật sự?” Diệp Tử Ninh híp mắt lại.
“Thật trăm phần trăm.” Tôi dùng ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn Diệp Tử Ninh.
Diệp Tử Ninh nhìn tôi thật lâu, ngay tại khi anh ta sắp tin tôi rồi, sắp buông móng vuốt của anh ta ra rồi
thì giọng nói xui xẻo của Bạch mỗ trùng hợp vang lên: “Tiểu Chu, lại đây giúp anh mở chốt này.”
Bạch đại gia ơi là Bạch đại gia, có thể nói chậm một chút không vậy, anh như vậy là hại mạng nhỏ của tôi rồi đó!!!
Quả nhiên, nghe vậy, móng vuốt của
Diệp Tử Ninh vừa buông lỏng ra lập tức lại xiết chặt, cổ áo tôi bị xiết
lại, hít thở không thông, dạ dày cũng cảm thấy chao đảo, “Buông…………”
“Mơ tưởng!”
“Nếu không buông anh sẽ hối hận…….”
Tôi thật không muốn uy hiếp anh ta, nhưng mà tôi thật sự tốt bụng muốn
nhắc nhở anh ta, nhưng mà Diệp mỗ hiểu nhầm lời tôi là thành lời khiêu
khích, vì thế móng vuốt của anh ta càng thêm xiết chặc.
Đi thi được hai điểm thì kêu là ăn
hột vịt, làm chuyện xấy kêu là bại hoại, đầu trọc lóc thì kêu là đầu
đất, cuốn gói là kêu cút đi, ô hô ai tai kêu xong đời, mà trước mắt
người kia lại kêu là đáng ghét!
Cái tên đáng ghét này, thật đúng là
xuống tay thật, bỗng nhiên tôi cảm thấy không khí càng ngày càng ít, dạ
dày vô cùng khó chịu, miệng bắt đầu thấy chua chua, trong bụng có như có cái gì làm tôi không khống chế được, cuối cùng…………
Chính là đại ác ma Diệp Tử Ninh
không biết suy nghĩ cái gì, thật lâu thật lâu sau này tôi mới biết được, lúc ấy anh ta nhìn sắc mặt tôi khó chịu, tưởng tôi trong lòng khinh bỉ
anh ta, kháng cự anh ta, cho nên anh ta liền kề lại gần tôi......
Ngay sau đó, thiên thạch rơi trúng
địa cầu, ngay tại lúc môi Diệp Tử Ninh gần chạm tới môi tôi, tôi “Ọe”
một tiếng phun tới mặt Diệp Tử Ninh.
Yên lặng...... trong phòng yên
lặng đến nỗi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng, bởi vì tôi
cùng Diệp Tử Ninh đều hô hấp dồn dập, người trước là bởi vì sợ hãi, lỗ
mũi nới rộng ra, không ngừng mà nghĩ hai chữ: chết rồi, chết rồi, lần
này chết chắc rồi! Người sau là bởi vì kinh ngạc cùng vẻ mặt không thể
tin, sau đó trong tiếng cười sung sướng khi người gặp họa của Bạch Thần
thì chuyển thành khó chịu cùng phẫn nộ, vì thế lỗ mũi của anh ta cũng
phóng đại, bắt đầu hô hấp cấp tốc.
"Thiếu...... Thiếu gia...... Nô tỳ thật sự không phải cố ý, nô tỳ lau khô cho ngài liền.....
." Ách...... Thật sự rất ghê tởm, vừa nãy tôi phun toàn ra toàn bộ
bữa sáng, còn có một ít sandwich chưa kịp tiêu hóa...... Thật sự
rất ghê tởm, ngay cả tôi còn chịu không nổi nữa nói chi là.
Diệp Tử Ninh xanh mặt nhìn tôi, tôi
một bên lau cho anh ta, một bên khống chế dạ dày lại bắt đầu quay cuồng
của mình, mụ nội nói, chẳng lẽ ăn trúng cái gì rồi, sao lại cứ muốn nôn
thế này?
"Nôn......"
@#¥%%%...... Chết thật rồi ôi mẹ ôi!
Trời đất ơi, tôi có tới chín cái
mạng cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa rồi, tôi thế
nhưng lần thứ hai phun đến trên người Diệp Tử Ninh.
Mà hiện giờ tôi đã muốn không có
dũng khí dám đi nhìn lại mặt của Diệp Tử Ninh, chết thì chết, chờ mãi mà Hàng long thập bát chưởng của anh ta vẫn chưa giáng xuống, tôi lặng lẽ
mở một con mắt nhìn lén Diệp Tử Ninh.
“Có phải em ăn lung tung gì đó không?”
Anh ta đang hỏi tôi sao? Tôi mở to
mắt kinh dị nhìn Diệp Tử Ninh, anh ta hình như có hơi bất đắc dĩ sờ sờ
trán tôi, sờ sờ tay tôi, “Có phải tối qua bị cảm lạnh không?”
Tôi ngây dại, hiện giờ không có lời
nào để biểu đạt hết kinh ngạc và khiếp sợ của tôi giờ phút này cả, anh
ta không đánh tôi mà còn quan tâm tôi? Anh ta không có uống nhầm thuốc
rồi chứ?!
Có lẽ thái độ của tôi rất rõ ràng
cho nên Diệp Tử Ninh thở dài một cái, sao đó không để ý đến quần áo của
mình còn dính thức ăn tôi mới nôn ra, anh ta kéo tay tôi đi thẳng ra
ngoài.
“Tôi……… chúng ta đang đi đâu?” Tôi
thật sự nghi ngờ là mình đang nằm mơ, Diệp Tử Ninh nắm tay tôi đi thật
sự là rất ôn nhu, hoàn toàn không giống như bình thường………..uhm, là mười ngón tay đan vào nhau………… nếu đây là mộng, thật là quá quỷ dị rồi?!
Tôi nơm nớp lo sợ bị Diệp Tử Ninh
kéo vào một văn phòng, dọc đường đi, tất cả mọi người nhìn thấy chúng
tôi nắm tay cùng đi, tiếng vỡ đồ vang lên liên tiếp, đương nhiên là
tiếng nghiến răng nghiến lợi kẽo cà kẽo kẹt lại không dứt, sau lưng tôi
giống như có ngàn kiếm đâm tới, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
Nghiệp chướng ơi là nghiệp chướng…………….
“Sáng nay cô đã ăn những gì?” Bác sĩ Trương ngồi trước mặt hiền lành hỏi tôi, đương nhiên ân cần với hiền
lạnh không phải vì từ tôi mà đến, đương nhiên là do có một ông thần mặt
đen đang ngồi ở kế bên tôi.
Thật ra trong lúc này, lòng tôi có hơi chút cảm động, bởi vì tựa hồ trong mắt anh ta thấy được quan tâm cùng lo lắng cho tôi.
“A……… cái này…..” Tôi nhớ lại, dạo
gần đây không biết vì sao ăn uống đặc biệt thấy ngon miệng, ăn mãi cũng
không thấy no, cho nên hỏi tôi vấn đề này là có hơi khó khắn, “Sữa,
yogurt, 2 cái bánh pút – đing, 2 quả táo, còn có mấy miếng bánh
ngọt,……….. hình như còn có……”
Mặt của bác sĩ Trương đã muốn trắng
đi, vẻ mặt khó có thể tin được: “Tôi hỏi là bữa sáng của cô thôi, chứ
không phải là ngày hôm qua cô ăn gì.”
“Tôi biết, đó là bữa sáng hôm nay đó, đúng rồi, còn ăn một phần gà rán KFC.”
Trên mặt bác sĩ Trương rõ ràng hiện lên một câu hỏi —- “Cô là heo biến hình sao?”
Tôi bỗng nhiên có chút ngại ngại “Ngượng ngùng, gần đây ăn uống có chút ngon miệng, ăn hơi nhiều một chút.”
“……….. A, thì ra là thế, trách không được vài ngày không gặp, Tiểu Chu cô cả người mập ra không ít.”
“Không thể nào, có mập ra thật sao?” Đàn ông sợ đầu trọc, còn phụ nữ thì sợ béo, tôi nghe bác sĩ Trương nói
tôi mập lên không ít, lập tức đúng lên nhéo nhéo thịt bên hông mình, hix hix………..... (╯﹏╰)b. Đúng là mập lên không ít thật, tôi nước mắt
như mưa.
“Ăn nhiều như vậy không bị đau bụng
mới là lạ.” Diệp Tử Ninh đối với chuyện tôi mập lên không ít làm như
không thấy, lại bắt đầu giáo huấn thôi ăn nhiều.
“Nhưng mà tôi đói mà.” Tôi ủy khuất, tôi xưa nay ăn uống không ít thật nhưng chưa có bao giờ giống như hiện
tại, hai là tôi đang dậy thì lần thứ hai?!
“Em có thể ăn nhiều một chút ~~ mà
~~” Diệp Tử Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, anh ta đang nói mát, bất
luận người nào cũng có thể nghe ra.
Quả thật là không có thiên lí, ác ma này quản có hơi quá nhiều rồi đó, không chỉ có hạn chế tự do của tôi,
giờ đến ăn uống cũng muốn quản tôi.
“Bác sĩ Trương, viết đơn thuốc cho
cô ấy đi, tôi phải đi trước.” Diệp Tử Ninh phân phó cho thầy thuốc xong, xoay người đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Cầm thuốc rồi ngoan
ngoãn quay về văn phòng của tôi ngay.”
“Biết rồi.” Ngoài miệng tuy rằng không phục nhưng trong lòng lại có một cảm giác ngọt ngào chảy qua.
Tôi thấy Diệp Tử Ninh đã ra khỏi
phòng rồi, lúc này mới quay đầu lại, cẩn thật nói với bác sĩ Trương:
“Bác sĩ Trương à, còn có một chuyện, chị xem giúp em với.”
“Còn có cái gì không thoải mái?” Diệp Tử Ninh vừa đi, thái độ bác sĩ Trương lập tức thay đổi, thật sự là khinh người mà!
“Kinh nguyệt của tôi hai tháng rồi không có tới,” tôi lo lắng, kinh nguyệt không chính xác là do rối loạn nội tiết.
Nghe vậy, bác sĩ Trương mở to hai mắt, “Cô nói là hai tháng rồi kinh nguyệt cô chưa có tới?”
“Vâng,” tôi gật gật đầu “Trước kia vẫn chính xác nhưng không biết vì sao hai tháng nay lại chưa tới, chị kê thuốc cho em đi.”
“Ăn uống tự nhiên ngon miệng, kinh
nguyệt không tới, nôn mửa………..” Bác sĩ Trương lầm bầm lầu bầu, bỗng
nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi, “Tiểu Chu, không phải
là cô có thai rồi chứ?”