Juliet Thành Bạch Vân

Chương 15: Thiên ngoại phi tiên



Trong Bạch Vân phủ, nơi ở tại kinh thành của Diệp thành chủ.

Thanh Y cùng Hồng Y vội vã tiến đến thư phòng, vội vã đến mức thất thố lao cả vào trong mà chưa được sự đồng ý của chủ nhân thở không ra hơi cuống quýt bẩm báo.

- Chủ nhân…chủ nhân, thanh ngân trâm thu lại từ người công tử nhà cựu Lại Bộ Thượng Thư xác định là của Đoạt thần y, cả dược gia nô trúng cũng xác định là định thân dược.

Hắn quay người lại, tuấn nhan băng lãnh xẹt qua một tia hân hoan. Hắn tìm nàng hơn một tháng rồi, người của Bạch Vân thành phái ra đã tra nát cả quốc thổ mà không thấy bóng dáng của nàng, bồ câu thả ra đánh hơi mùi hương tẩm trên dải lụa hắn tặng nàng cũng không có kết quả.

Đơn giản vì nàng không dùng đến! Nàng lại sống trong Ngưng Hương lâu nơi mùi son phấn huân hương khắp nơi làm lẫn lộn mùi thì sao có thể tra được? Chuyện này nói sau, hiện quay lại thư phòng tại Bạch Vân phủ đã. Diệp thành chủ mặt tuy không đổi nhưng ngón tay vuốt ve chuôi kiếm lại là thói quen phản ánh sự không kiên nhẫn của hắn, gật đầu cho Thanh Y tiếp tục nói.

- Là vị công tử ấy đắc tội với một thiếu niên thư sinh tại Bách Hương trang nên bị trúng độc trâm và bị trói lại thả xuống ngâm nước sông. Sau lại đụng Phượng thân vương tại đó bị vạch tội, xung quân phát tán tài sản, phụ thân hắn cũng bị giáng xuống hàng chính ngũ phẩm.

- Tra được thân phận thiếu niên kia không?

- Người tại Bách Hương trang nói rằng lần đầu tiên hắn xuất hiện tại đây, lại lấy hơn trăm gốc bạch mẫu đơn và chỉ một gốc huyết sắc mẫu đơn duy nhất.

- Thiếu niên ấy 8 phần là nàng nữ phẫn nam trang, hỏi sao tra thế nào cũng không thấy! tra xem trăm gốc mẫu đơn ấy chuyển đi đâu?

- Dạ, đã tra ra là chuyển đến đài biểu diễn bên bờ sông Lạc Hà của…của 3 hồng lâu lớn nhất kinh thành, tối nay nhân dịp hội hoa đăng sẽ tổ chức chọn ra đại mỹ nhân…

Ba…lạch cạch….Rầm!

Thư án gỗ đàn hương trạm khắc tinh sảo cẩn hắc ngọc cứ vậy cáo chung thành hai nửa với đường cắt mịn màng tách ra đổ xuống, không khí trong thư phòng lạnh thấu xương.

- Đã đến 3 hồng lâu ấy tra chưa?

- Hồi chủ nhân, thiếu niên ấy…ở Ngưng Hương lâu hai hôm trước đã dời đi.

- Khốn kiếp!

Thanh Y và Hồng Y không tin vào tai mình, ngẩng đầu lên ngay lập tức toàn thân như bị rơi vào hầm băng co rúm lại. Chủ nhân của 2 nàng toàn thân cao ngạo toả ra một luồng sát khí khủng khiếp, không khí như đặc sánh lại khiến người ta hít thở không thông. Áp lực từ trên đè nặng xuống không ai có thể chống đỡ nổi, vạt áo tuyết trắng không gió tự bay…gương mặt không cảm xúc nhưng đôi mắt hắc ngọc lại loé lên ánh lửa bừng bừng, môi mím lại chỉ còn là đường kẻ thẳng tắp khẽ nhếch lên thành một nụ cười đẹp kinh người, nhưng cũng lạnh giá kinh người như thiên thần băng tuyết hạ phàm quấn tất cả vào thế giới trắng xoá của mình.

- Tốt lắm, rất tốt…nàng còn dám chạy sao?

Liên tục nói ra hai chữ “tốt”, hắn phất tay áo bỏ ra ngoài. Giá sách đằng sau cùng toàn bộ bình sứ tượng ngọc rầm một tiếng vỡ nát rào rào rơi xuống, Thanh Y Hồng Y không dám ngẩng đầu run rảy quỳ ở đấy cho đến khi thân ảnh mầu trắng uy nghi kia ngoáng lên một cái biến mất trong ánh tà dương mới xuội lơ ngã ngồi xuống nhìn nhau lại nhìn đống tan tành trong thư phòng. Bàn đã thay cái thứ 6, ghế và giá sách kệ đồ cũng đã thay đâu 3.4 lần rồi, chủ nhân gần đây càng lúc càng nhanh mất kiên nhẫn. Một tháng nữa mà không tìm thấy Thuỷ Linh tiểu thư thì bọn họ bị đông chết còn Bạch Vân phủ này cũng sẽ bị thổi bay, Thanh Y khóc không ra nước mắt kêu gào trong lòng “Tiểu thư người sớm quay lại không Thanh Y sắp thành Băng Y rồi huhuhu”.

***

Bên bờ sông Lạc Hà mỗ nữ hắt xì mấy cái, nhu nhu cái mũi nhìn trời ” Mới gần cuối hè a, đâu có lạnh đến thế”? Một chiếc khăn lụa tuyết trắng đưa đến trước mặt nàng, ngẩng đầu lên là một nụ cười sáng như mặt trời mùa hè.

- Nhị ca, huynh sao lại ở đây?

- Còn hỏi sao? Ta nghe đại ca nói có muội muội của đệ ở đây nên cố tình đến gặp tam muội, ai ngờ lại chỉ thấy tên tiểu tử này chứ!

Mỗ nữ trong nam trang gãi gãi đầu hắc hắc cười.

- Muội muội của đệ thực thân thể không tốt, phải quay lại Phiêu Miểu Phong tịnh dưỡng một thời gian rồi.

- Phiêu Miểu Phong? Lần đầu tiên ta nghe, ở đâu vậy?

- Hắc hắc huynh sao biết được, muội muội của ta nói chung rất lâu nữa mới quay lại, huynh đi ra cho đệ chuẩn bị.

Nam Cung Triệt không hiểu gì hết ngây ngốc bị đẩy ra khỏi khoang thuyền, hắn lắc đầu nhìn Phượng Vân đứng đón gió sông Lạc cười khổ. Xung quanh bờ sông vô cùng náo nhiệt, đèn lồng giăng dọc bờ sông, thuyền hoa qua lại không ngớt. Trên bờ người dân đã tụ tập xung quanh khán đài biểu diễn, nhìn khán đài hắn thật sự choáng ngợp. Là một bục gỗ vuông dài rộng hơn 3 trượng( khoảng 10m), cao hơn hẳn mặt đất một khoảng nửa thân người lớn, bốn phía là trụ gỗ cao 1 trượng trạm trổ buông sa trắng dài đến đất phiêu động theo làn gió, dưới chân cột bọc kín bạch liên leo dần lên. Đèn lồng đặt trên cao khiến khán đài sáng tực rỡ như ban ngày, mẫu đơn trắng kết thành từng chùm rủ xuống từ trên xà ngang che kín nóc khán đài toả ra hương thơm dìu dịu, dây tơ hồng quấn quanh tạo thành một nơi mỹ lệ thanh khiết mà thoát tục như tiên cảnh. Lát nữa thôi hoa khôi của tam đại hồng lâu sẽ biểu diễn ở đây để chọn ra đệ nhất mỹ nhân, tò mò nhìn vào trong khoang thuyền lớn đang đóng chặt hắn tự hỏi sắp đến lúc tranh tài rồi tam đệ định chơi trò gì đây? Huých khửu tay vào Phượng Vân đang lơ đãng bên cạnh.

- Đại ca, huynh nghĩ tam đệ sẽ làm gì?

- Ân…

Ngạc nhiên quay ra nhìn ai đấy đang thất thần, hắn vỗ vỗ vai Phượng Vân vài cái nữa mới thành công kêu gọi được sự chú ý về phía mình.

- Đại ca, không sao chứ? Tối nay huynh lên đường đi Giang Nam luôn đấy, đi thuyền hay đi xe đây?

- Ân, ta không sao. Tối nay sau khi hội tàn sẽ dong thuyền đi luôn.

- Huynh có chuyện gì sao?

Phượng Vân ánh mắt xa xăm nhìn theo những tầng sa lay động trên khán dài, thực ra những lời Nam Cung Triệt và Tiêu Dao nãy giờ hắn đều nghe thấy, Linh Linh đã quay lại Phiêu Miểu Phong sao? Hắn từng nghe tam đệ nói đến, đó là nơi giá lạnh cô độc, quanh năm băng tuyết chỉ có những đoá hàn mai. Nàng thân thể vốn không tốt nhưng lại lặn lội đến kinh thành chỉ để gặp ca ca của nàng sao? Hay…vì hoàng thúc.? Nhớ lại nàng luôn vuốt ve dải lụa hồng gắn chuông hắn bỗng thấy một cỗ toan sáp trong lòng, hắn tặng nàng trâm ngọc nàng nhận nhưng lại cất đi chứ không cài lên tóc. Dù mới gặp nàng nhưng từ trong tâm hắn thấy rất quen thuộc, tình cảm của hắn với Tiêu Dao không hiểu sao toàn bộ lại đặt lên nàng. Bởi vậy sáng nay khi hắn vui vẻ chờ mong mang một cành hoa quế ngan ngát đến để nhìn thấy nụ cười của nàng thì…hụt hẫng, đúng vậy. Là hụt hẫng khi mở cửa ra đón hắn lại là Tiêu Dao, cành hoa quế theo tay hắn buông thõng rơi xuống đất tản mát những bông hoa trắng nho nhỏ ra xung quanh như lòng hắn vậy. Không hiểu sao chưa cần tam đệ nói hắn cũng biết nàng đã đi rồi, Tiêu Dao tròn mắt nhìn hắn gãi gãi đầu nói rằng Linh Linh đêm qua đã vội vã rời đi, có gửi lời cảm ơn về chiếc trâm. Hắn từ lúc đấy cứ ngơ ngẩn như vậy, thật buồn cười! Hắn chưa bao giờ tin vào nhất kiến chung tình nhưng ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng thì trong tim hắn, đầu óc hắn đã không thể dung nhập thêm ai khác. Nhưng không khó để nhận ra nàng chỉ coi hắn đúng như đại ca mình, dù hắn có mê người thế nào, mị hoặc thế nào thì đôi mắt nàng vẫn trong suốt không một gợn sóng mông lung nhìn hắn. Hắn thật đúng là thất bại mà, hắn cảm thấy mình đôi lúc còn không phâm biệt được hắn là có tình cảm với Tiêu Dao hay là với Linh Linh nữa, ai cũng làm hắn không tự chủ được cứ muốn thân cận. Tưởng rằng do thiếu nữ nhân nhưng khi thị tẩm thị thiếp tại vương phủ đầu óc hắn lại tràn ngập hình ảnh của Linh Linh, lại nhớ đến nụ hôn đê mê với Tiêu Dao trong xe ngựa khiến hắn mất hứng đuổi hết thị thiếp người hầu đi cả đêm trằn trọc.

Linh..linh…linh..

Tiếng chuông nho nhỏ làm hắn tưởng như Linh Linh xuất hiện quay phắt lại chờ mong nhưng rồi lại thêm một lần thất vọng. Giáng Châu cùng chúng nữ của Ngưng Hương lâu từ trong khoang thuyền đi ra, khác với sự thất vọng của Phượng Vân. Ánh mắt Nam Cung Triệt sáng ngời, Giáng Châu được nha hoàn phù từ trong khoang thuyền vén rèm đi ra, toàn thân bọc trong áo choàng lông điêu như một con thiên nga trắng muốt. Mái tóc một nửa được búi lên cài một bông huyết sắc mẫu đơn, một nửa buông xuống tự nhiên nhẹ lay động. Gương mặt bạch ngọc ửng hồng, đôi mày thanh tú tô đậm, đôi phượng mâu sắc sảo được kẻ viền đen kéo khiến cho trở nên to tròn lung linh, đôi môi nhỏ xinh đỏ tươi sắc nét, giữa trán đính một viên lưu ly làm nàng trở lên càng thoát tục. Hắn biết nàng là mỹ nhân đẹp như châu như ngọc nhưng…thiên tiên thế này làm hắn thấy khó thở a~~~

- Nhị ca lau nước miếng.

Hắn bản năng đưa tay chạm vào khoé môi nhưng tiếng cười lanh lảnh bên tai lại làm hắn giật mình ý thức được mình đang hành động ngu ngốc. Haha cười vỗ vỗ vai kẻ vừa chêu chọc, lại một phen kinh ngạc. Thấy Tiêu Dao một thân nho bào nguyệt bạch, thắt lưng vải thô, đầu đội mũ vải tay cầm một quấn sách lưng đeo tủ nhỏ. Điển hình một bộ thư sinh ứng thí, vừa có chút thật thà chất phát lại vừa tinh nghịch đáng yêu.

- Đệ định làm gì?

- Ha ha đệ hôm nay làm Đổng Vĩnh ngốc lấy được Thất tiên nữ nha, đến giờ rồi huynh xem nhá. Nếu có muốn thưởng Thất tiên nữ Giáng Châu của đệ thì cũng để sau khi biểu diễn song đi.

-Tam ca…

Giáng Châu đỏ bừng mặt dậm chân.

Tiêu Dao cũng không cười đùa nữa ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối hẳn, trăng đã sáng rõ vỗ vỗ tay cho mọi người yên lặng, gật đầu với nha hoàn, các nàng vội thả rất nhiều liên đăng xuống mặt sông tạo thành một dòng ánh sáng trôi nổi thu hút tầm mắt của mọi người, lại có mấy gia nhân mặc y phục đen lặng lẽ buông mình xuống dòng nước cầm lư hương toả khói tạo thành một màn sương mờ ảo trên mặt sông. Nhạc công bắt đầu chơi nhạc, đầu tiên là tiếng tiêu réo rắt quanh quất rồi tiếng cổ cầm hoà âm. Mọi người trên bờ sông đang xôn xao dần yên lặng nhìn mặt sông đột nhiên mờ ảo sương khói, lại lung linh ánh đèn phối hợp với khán đài sa trắng mờ ảo phiêu động thì đều ngây ngẩn như lạc vào một không gian tiên cảnh. Giọng ca mềm mại của nữ tử từ mặt sông vang lên, dịu dàng như tiếng thì thầm của tình nhân bên tai..

Ánh mặt trời rực rỡ rọi sáng trái tim này

Có anh rồi em mới hiểu được rõ ràng điều ấy

Mở to đôi mắt em nhận lấy ánh thái dương

Nếu không có anh , em thà đắm chìm trong giấc ngủ ngàn thu

Vạn năm không tỉnh …

Chỉ cần có anh trong đôi mắt em

Em có thể vượt qua mọi chốn đất trời cao rộng

Chẳng thể nào ngăn cấm mình….ngẩng đầu nhìn ngắm anh

Đón lấy hơi thở của anh

Em mới có thể duy trì cho mình sinh mệnh

……

Em rời xa mẹ hiền

Là để tìm kiếm anh

Không có anh, em còn thiết tha chi tấm thân này nữa

Ở trong vòng tay anh nhìn từng ngày trôi qua

Và rồi chết đi cũng trong vòng tay ấy

Đó chính là số mệnh mà em chọn cho mình….

( Ngưỡng Vọng_ Tạ Vũ Hân_ Thiên Long Bát Bộ 2003)

Lời ca si tình yêu thương nồng đậm khiến mọi người ngẩn ngơ, nữ tử nào lại lớn mật đến như vậy? Nhưng không thể phủ nhận tất cả đều bị bài hát tràn ngập tình cảm này làm rung động, hướng theo tiếng hát đều nhìn cả về giữa mặt sông thấy một con thiên nga trắng lớn đang bơi lại giữa dòng sông ánh sáng…

Không!

Không phải thiên nga, khi đến gần mọi người đều như ngừng thở. Là một nữ nhân khoác áo lông điêu trắng muốt điểm chân trên mặt nước rẽ sương mà đến, nàng cúi đầu nên không ai nhìn rõ được khuôn mặt nhưng từ thân hình thanh thoát uyển chuyển cũng có thể thấy là một mỹ nhân. Nàng hát vừa bước đi chậm rãi trên mặt sông vừa dịu dàng hát, cao thủ về khinh công cũng không thể làm như vậy…

- Tiên nữ a…

Một tiếng la nho nhỏ thốt lên từ trong đám người làm mọi người giật mình, đúng vậy! Chỉ có tiên nữ mới có thể bước đi trên mặt nước như vậy. Hồi hộp chờ nàng bước đến gần, đột nhiên nàng phất tay, sa trắng trên khán đài như có một bàn tay vô hình kéo đồng loạt vén lên để nàng bước vào. Mọi người nhìn rõ cả một trời đầy hoa mẫu đơn trắng rủ xuống thì ồ lên, tiếng nhạc xa xa từ giữa sông tắt hẳn, lồng đèn vụt sáng tiên nữ cởi áo choàng lông trắng ngước lên nhìn mọi người khiến tất cả đều ngẩn ngơ, dung mạo như ngọc tạo thành cùng một thân huyết sắc y phục nổi bật giữa khán đài trắng tinh khiết, đôi mắt tròn to long lanh, đôi môi đỏ tươi hé cười khuynh quốc khuynh thành, giữa trán điểm một viên lưu ly phản xạ lại ánh sáng ánh lên hút mắt càng khiến ngọc dung thêm phần thoát tục. Tiếng nhạc từ ngay bên cạnh lại cất lên, trong lúc mọi người nhẩn ngơ thì đội ngũ nhạc công đã ổn định cạnh khán đài bắt đầu chơi nhạc rồi, là một khúc nhạc cổ miêu tả cảnh Thái Bạch sơn ẩn hiện trong sương gió, tiên nữ hái hoá huyết sắc mân côi trên tóc xuống nâng niu trên tay thân hình chuyển động bắt đầu điệu múa thiên nữ tán hoa. Rồi một thư sinh y bào nguyệt bạch không biết từ đâu ngã xuống dưới chân nàng, sách vở trong tủ đeo trên lưng rơi lung tung vương vãi khắp nơi nhưng tiên nữ không hề tức giận mà lại nhẹ nhàng cúi xuống giúp hắn nhặt lại. Rồi hai người lưu luyến cầm tay nhau, thiên nữ bỗng nhíu mi mắt rưng rưng cắn môi gạt tay hắn ta quay người phất tay áo rời đi. Sa trắng lại buông xuống, đèn bị che bớt…khung cảnh trở nên mơ hồ, trong chớp mắt rèm được kéo lên nhưng thiên nữ đã biến mất. Chàng thư sinh nhặt lên chiếc áo lông điêu dõi mắt ra xa buồn bã..

Yêu, làm sao thương, làm sao lỡ, làm sao ngắm, làm sao khó…

Làm sao bắt con người sống chết cùng nhau

Yêu, là thứ mùi vị không nói ra được, chỉ biết nếm…

Để rồi say không muốn về

Cho đến lúc hồng nhan tiều tụy

Mà dường như vẫn đẹp hoàn mỹ như vậy

Biết phải đợi đến bao giờ

Con người mới hiểu ra điều ấy

Yêu, là đóa tuyết hoa bay bay ngày tháng sáu

Còn chưa kịp đơm hoa kết trái đã héo tàn

Yêu, là thứ nước mắt lau không khô, đốt không hết

Chưa ngưng đọng đã hoá thành tro bụi.

Đợi tới lúc tơ tình đã tuyệt

Mới âm thầm hiển hiện

Đợi đến lúc hồng trần tàn tạ

Mới cho con người sánh bước cùng bay

Có ai hiểu được hương vị đặc biệt đó

Yêu, là mơ mơ hồ hồ lúc trời đất mới sinh ra

Là đóa mai côi nở hoa tươi tắn

Yêu, là đi nát cõi hồng trần

Là nhìn suốt qua làn thu thủy,

Chỉ vì người đã yêu rồi, vĩnh viễn không nói lời hối hận

Yêu là cõi luân hồi đời đời kiếp kiếp

Chằng nề đông nam hay tây bắc

Yêu là từng mối tơ, từng sợi chỉ của thị phi phải trái

Khiến kẻ hữu tình chẳng thể nào nói tiếng chia ly…

( Thiên hạ hữu tình nhân_ Thần điêu đại hiệp 1995)

Chành thư sinh giọng đầy da diết nắm chặt lấy tấm áo tiên nữ để lại, đột nên cánh hoa như tuyết trắng tung bay đầy trời, 6 cô gái áo trắng thướt tha bước từ dưới khán đài lên vây quanh thiếu niên thư sinh, ai đấy đều dung mạo như hoa thân hình như khói, nhẹ nhành chợt tiến chợt lùi dắt chàng học trò si tình xuống khán đài rẽ đám người phía dưới ra bước đến bên một vị cô nương áo trắng, nhìn kỹ chính là tiên nữ mặc huyết sắc y phục lúc nãy. Hai người thâm tình nắm lấy tay nhau, tựa đầu kề tóc mai bước lên khán đài , nàng quay lại nhìn dân chúng đang ngơ ngẩn phía dưới cười duyên một cái phất tay áo. Tất cả màn sa lại buông xuống. Mọi người một lúc lâu sau mới ồ lên hoan hô vang dội, hò hét ầm ỹ muốn gặp vị tiên nữ kia. Lan mama cười đến loan thần bước lên hạ tay cho mọi người bình ổn lại mới nói.

- Đa tạ các vị đã ủng hộ, đây là màn biểu diễn “Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ” của Ngưng Hương lâu, hoan nghênh các vị ghé qua uống chén trà dùng chút điểm tâm nghe lão sư kể lại chi tiết tại đại sảnh mỗi buổi trưa. Huyết sắc y phục tiên nữ chính là Giáng Châu hoa khôi của bổn lâu, cuộc bình chọn đệ nhất mỹ nhân này còn phải dựa vào mọi người a.

- Thiếu niên thư sinh vừa rồi là ai? Có phải cũng là hoa khôi của Ngưng Hương lâu không?

Mọi người phía dưới lao nhao lên.

- Không phải, hắn là nam nhân hơn nữa là chủ nhân của một nửa Ngưng Hương lâu.

- Thật đáng tiếc a, bộ dạng hắn cũng rất đẹp…

Một người đứng trên thuyền lâu nhíu mày, Phượng Vân không thích có người bình luận về Tiêu Dao như vậy. Nhìn gương mặt đỏ bừng vì hưng phấn kia hắn thấy tâm mình nhoi nhói, sao hắn lại là nam nhân? Tại sao huynh muội hắn lại giống nhau đến vậy? Tại sao trong lòng Linh Linh lại không có hắn? Hắn biết mình thật là vô lý nhưng lại không ngăn mình nghĩ đến điều ấy được, thật như lời Tiêu Dao vừa mới hát.

“…..Yêu, là đóa tuyết hoa bay bay ngày tháng sáu

Còn chưa kịp đơm hoa kết trái đã héo tàn

Yêu, là thứ nước mắt lau không khô, đốt không hết

Chưa ngưng đọng đã hoá thành tro bụi…..”

Tình cảm trong lòng hắn còn chưa kịp nở rộ đã héo tàn chết non mất rồi…thôi vậy! Tự nhủ với lòng mình nhưng hắn vẫn không sao dứt khoát được, dõi theo Tiêu Dao đang cao hứng nói cho Nam Cung Triệt mình đặt tấm sắt mỏng trên cọc gỗ dưới mặt nước để Giáng Châu bước đi lên như thế nào, luồn chỉ tơ mỏng vào rèm sa để người phía trong kéo cho nó thu lên nay hạ xuống thế nào. Nếu có thời gian còn làm sợ cáp cho Giáng Châu bay lên thế nào nữa…nhìn thấy ánh mắt của hắn đang nhìn mình, Tiêu Dao cười sáng lạng vẫy vẫy tay với hắn.

Cười cười tiêu sái bước đến gác tay lên vai Nam Cung Triệt, bộ dạng phớt đời cười mị mắt khiến không ít nữ nhân bên cạnh lịm tim, mặt đỏ bừng mê mẩn nhìn hắn.

- Đại ca thu liễm chút, không cần nơi nơi chỗ chỗ phát ra mị lực yêu nghiệt như vậy.

- Ai nha, tiểu Tiêu Dao của ta ăn dấm sao?

Giọng hắn lại càng trầm xuống, Nam Cung Triệt bị hắn tựa vào đầu gối run lên muốn nhũn cả ra. Nam nhân này tuyệt đối là tai hoạ nhân gian a~~~ nhìn Tiêu Dao vẫn đôi mắt trong suốt nhìn lại hắn cười hì hì thấy thật bội phục tam đệ.

- Đại ca, đệ là nghĩ cho trái tim non nớt của những tỉ tỉ muội muội ở đây nha. Bị huynh làm choáng váng thì còn tâm trí nào đi hâm mộ ta.

- Ta thật đau lòng a, tam đệ ta không thích ta.

Một bộ ôm ngực đỡ trán lắc lắc đầu tiêu chuẩn đau lòng cấp cao, không biết hắn đang giỡn hớt còn tưởng hắn đây là thương tâm thật sự.

- Thích a, đệ thực thích đại ca a.

Cười tươi sáng ngời.

- Huynh yêu nghiệt này có ai dám nói không thích huynh?

Mọi người đều cười rộ lên, Nam Cung Triệt đẩy tay Phượng Vân ra bỏ lại một câu chạy lại đến chỗ Giáng Châu.

Tất cả đều vui vẻ vì màn biểu diễn vừa rồi quá mức xuất sắc, Di Hồng viện và Mãn Xuân phường cũng chỉ là múa, hát , đàn ca bình thường. Mọi người không hứng thú như màn “Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ” kia, đại mỹ nhân hôm nay chính là Giáng Châu rồi, chỉ còn chờ vị đại gia dám bỏ ra ngàn lượng bạc nữa thôi. Phượng Vân đứng trong gió đêm, ánh mắt nhu hoà nhìn Tiêu Dao tâm trí còn đặt tại chỗ mọi người đang hô hào ra giá để có được tấm lệnh bài bằng vàng với nhiều đặc quyền kia.

- Tam đệ, một lát nữa ta sẽ đi.

Ai đó xoay phắt lại trợn mắt.

- Huynh đi thật sao? Đi trong bao lâu?

- Có lẽ là vài tháng đi, ta là người thích hợp nhất đến Giang Nam lúc này.

- Aizzz đệ thực sẽ rất nhớ huynh a.

Người nói vô tình kẻ nghe lại có ý, hắn không kìm lòng được vươn tay gạt những sợi tóc mai lung tung bay trong gió của Tiêu Dao ra cài vào bên tai, hành động mờ ám nhu tình đến cực điểm. Nói không có cảm giác chính là lừa mình dối người, mỗ nữ tim run lên. Tình cảm của hắn có thể nào nàng lại ngu ngốc không biết? Nhưng thực tâm nàng chỉ coi hắn như một vị đại ca không thể hơn, nên nàng mới phải một thân nam trang mà đối diện với hắn, nhìn hắn cả ngày ngẩn ngơ nàng cũng đau lòng, nàng nói thích hắn là thật và nói nhớ hắn cũng là thật. Nhưng nếu Nam Cung Triệt phải ra chiến trường, Giáng Châu phải gả ra ngoài nàng cũng sẽ như vậy, “thích” ở đây chính là thích một người thân, “nhớ” ở đây chính là nhớ một đại ca. Nên nàng mới có thể nói ra một cách vô tư, không vướng chút tạp tâm nào hết. Nhưng hắn là cố tình không hiểu, ánh mắt của hắn lúc này đã không thể phân biệt nói trước mắt mình là Tiêu Dao hay Linh Linh rồi. Khi hắn dần cúi người xuống đột nhiêm tiếng hô quen thuộc tại khán đài làm nàng quay người chạy lại, đúng lúc thoát hiểm để lại hắn 2 tay nắm chặt vẻ mặt mất mát đứng trên thuyền lâu, tuyệt vọng xoay người phất tay ra lệnh cho thuỷ thủ trên tầu tách bến.

- Một ngàn lượng hoàng kim!

Là giọng vang rền như sấm của Nam Cung Triệt a, ra tay thật hào phóng. Không hổ là đại tướng quân! Mọi người xung quanh im thin thít nhìn hắn cao lớn, thân thẳng tắp như tùng y phục tối mầu ôm sát thân hình cường tráng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng Giáng Châu đang lúng túng trên khán đài, đôi môi hắn không nở nụ cười sáng lạng như mọi khi mà thần tình nghiêm túc tay khoanh trước ngực, khí chất đại tướng quân lần đầu tiên bộc lộ tại nơi không phải chiến trường. Hắn lúc này như một chiến thần đẹp đẽ mà uy nghi khiến những người xung quanh tự động dạt ra không dám bước vào phạm vi 3 thước quanh hắn, thành công làm vị công tử nhà Tả Thừa Tướng rút lui. Công tử nhà Thừa Tướng thì sao? Dù có nhiều tiền hơn nữa, dù có thể bỏ ra 2 ngàn, 3 ngàn thậm trí cả vạn lượng hoàng kim cũng sẽ không dại gì mà đối chọi với Phiêu Kỵ đại tướng quân đang nghiêm túc. Bình thường hắn luôn tươi cười không có nghĩa là hắn hoà nhã dễ thương lượng hay dễ đối phó, nếu không hắnđã không phải là người nắm giữ 7 phần binh lực của quốc gia này rồi, đã không phải kẻ vào năm 16 tuổi chém đầu tam tướng lão luyện sa trường,trong một tháng thành công bình định 3 thành nổi dậy được mệnh danh là kỳ tài quân sự, võ công không thuộc loại nhất lưu cao thủ nhưng kinh nghiệm chinh chiến phong phú, nắm bắt tình huống cực tốt đã khiến hắn thành biểu tượng bất bại trên chiến trường. Năm 18 tuổi chính thức tiếp nhận chức Phiêu Kỵ đại tướng quân, do hắn quá trẻ mà không thể phong hào Đại Tướng Quân thôi chứ thêm chữ “đại” vào giữa Phiêu Kỵ tướng quân chính là ngầm chỉ ra vị trí của hắn sau này. Dù có là Thừa Tướng cũng không thể đụng hắn chứ đừng nói là công tử nhà thừa tướng a. Kể cả hắn ra giá một lượng bạc cũng không ai dám tranh, một ngàn lượng hoàng kim chính là mua mặt mũi cho Giáng Châu thôi.

- Hảo, tốt lắm! Nhị ca ra tay rất hào phóng, đệ quyết định giảm giá 20% cho huynh mỗi lần đến Ngưng Hương lâu.

Kẻ to gan lớn mật dám đùa giỡn Nam Cung Triệt mà không sợ bay đầu ở đây chính là Tiêu Dao, đang phe phẩy chiết phiến hoàng kim nhưng vẫn một thân áo vải nho sinh từ phía sau bước lại, dùng quạt che miệng cười cười kéo tay Giáng Châu.

- Muội muội, nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Đại ca yêu nghiệt thì không nói nhưng nhị ca thật thà cương trực anh tuấn uy vũ chính là đối tượng tốt nhất, muội muội đại mỹ nhân đại tài nữ đại thiên tiên của ta sao có thể để hắn lọt vào tay kẻ khác đây?

Giáng Châu soát một cái gương mặt đỏ bừng như nhỏ huyết ra đến nơi bị Tiêu Dao nửa lôi nửa tha mang lên trước mặt Nam Cung Triệt đã lại đang cười cười sờ sờ mũi, đôi tai hồng đáng nghi. Tiêu Dao meo meo mắt mờ ám nhìn hai người hắc hắc một tiếng đặt tay Giáng Châu vào tay Nam Cung Triệt mặc cho nàng có giật tay lại cũng không buông. Bỗng tay nàng cứng đờ, Giáng Châu và Nam Cung Triệt khó hiểu nhìn nàng, chỉ thấy thiếu niên thư sinh mặt trắng bệch doạ người mắt trừng lớn nhìn về phía sau bọn họ. Cả hai quay đầu, cũng không có gì khác lạ…

A, một nam nhân cao lớn toàn thân tuyết trắng tóc đen như mực tự do theo gió phiêu động cuồng ngạo, phượng mâu dài hẹp lơ đãng nhìn về phía mẫu đơn trắng trên khán đài, khuôn mặt với những đường nét hoàn mỹ hoàn toàn vô cảm như một bức tượng điêu khắc từ tuyết, khoé môi như dao tạc treo nụ cười đẹp đến…lạnh người. Người đi đường đều bị một thân hàn khí của hắn đẩy dạt ra, tự động đứng cách xa hắn gần một trượng. Hắn là một nam nhân có vẻ đẹp hoàn toàn trái ngược với Phượng Vân yêu nghiệt, nhìn hắn Giáng Châu chỉ có một ý nghĩ duy nhất

“Kiếm”

Hắn! Là một thanh hàn kiếm di động.

Phượng Vân là một mỹ nam yêu nghiệt nguy hiểm nhưng là sự nguy hiểm đầy quyến rũ, lôi quấn người ta nhẩy vào hố lửa địa ngục. Hắn thì mang vẻ đẹp của thần thánh, của băng lãnh, trực tiếp đầy ải người ta xuống đầm băng vực tuyết. Chả trách tam ca của nàng run đến lợi hại, vỗ nhè nhẹ vào tay hắn ý muốn hắn bớt sợ nhưng khuôn mặt không chút huyết sắc lại doạ nàng sợ hơn, không lẽ vết thương lại tái phát sao?

Nam Cung Triệt nhận ra nam nhân đấy là Diệp thành chủ, nhưng nhớ không nhầm thì từ lần trước gặp trong ngự thư phòng đâu có thấy hắn lạnh kinh người thế này? Hắn thậm trí không thèm kiềm chế bớt hàn khí từ bản thân mình để mặc do nó phát tiết ra ngoài, thực may mắn hắn là hoàng thúc của hoàng thượng và Phượng Vân nếu không…có một địch thủ đạt đến mức “Thần” này thì thật là hắn cũng không biết có thể chống cự được trong bao lâu. Định lên tiếng kêu gọi nhưng một bàn tay nhỏ bé lạnh băng vươn lên bịt miệng hắn lại, ngạc nhiên nhìn xuống hắn thấy Tiêu Dao kéo mũ vải xuống trán che bớt gương mặt trắng như tờ giấy một tay bịt miệng hắn một tay níu lấy tay áo hắn lắc lắc đầu. Hắn khó hiểu nhíu mày tỏ ý muốn hỏi, Tiêu Dao hơi ngước lên nhìn về phía Diệp thành chủ một cái rồi vội kéo hai người ra hướng bờ sông nhỏ giọng.

- Nhị ca, tiểu muội trăm nghìn lần không được tiết lộ hành tung của ta cho hắn. Đừng hỏi tại sao, trở về ta sẽ nói rõ sau. Cáo từ, ta đi trước!

Hai người không hiểu gì hết hắn đã nhanh nhẹn bước xuống thuyền nhỏ cho thuyền phu chèo một mạch đuổi theo thuyền lâu của Phượng Vân, hết sức cố gắng thu nhỏ bản thân lại hết sức có thể. Sao hắn lại có thể quên kinh thành cũng là địa bàn hoạt động của tên kia cơ chứ.

Nam Cung Triệt và Giáng Châu nhìn theo bóng dáng khuất dần trên mặt sông tối đen đều kinh ngạc, công phu chạy trốn không khỏi quá là nhanh đi. Một luồng khí lạnh phả tới sau lưng họ, vừa quay đầu lại không hiểu sao lại thấy Tiêu Dao chạy nhanh thế không phải không có nguyên do.

- Nam Cung tướng quân.

- Diệp thành chủ, ngài cũng có nhã hứng xem hội hoa đăng?

- Ta chỉ đi thuận bước thôi, Nam Cung tướng quân có biết khán đài mẫu đơn trắng kia là do ai làm?

- A, là của Ngưng Hương lâu chúng ta.

Diệp Cô Thành liếc mắt một cái nhìn nữ nhân bạch y bên cạnh Nam Cung Triệt, nghe nói nàng ta là người của Ngưng Hương lâu hắn mới tiến đến chỗ hai người để hỏi .

- Cô nương là người của Ngưng Hương lâu xin hỏi có quen một thiếu niên nhỏ nhắn mắt to, môi mọng nhìn như hài tử mới lớn không?

Đúng là có biết rồi, chỉ vài từ thế mà đã tả rõ đặc điểm của hắn như vậy…

- Thành chủ đại nhân hỏi Tiêu Dao công tử sao?

Hắn hơi nhíu mi. Tiêu Dao sao? Hẳn cũng có khả năng lắm, nàng vốn muốn cất bước tiêu dao giang hồ mà.

- Phải.

- Hắn đã đi rồi.

- Ta biết, hai hôm trước đã dời đi?

- Vâng.

- Cô nương biết hắn đi đâu chứ?

- Này…

Nàng ngước nhìn Nam Cung Triệt bên cạnh thấy hắn cũng không có ý nói gì nên nàng cụp mắt xuống lắc lắc đầu. Mọi động tác của nàng đều được thu vào mắt của nam nhân trước mắt, nàng biết nhưng lại bao che cho Linh Nhi.

-… Tiêu Dao công tử đi rất vội vã không hề nói rõ muốn đi đâu. Thành chủ đại nhân có muốn nhắn lại gì với hắn sao?

- Không cần!

Không thể biết thêm được điều gì từ hai người này hắn không chút khách khí phất tay áo dời đi.

Giáng Châu toàn thân căng thẳng chỉ khi bóng dáng lạnh lẽo doạ người kia đi khuất nàng mới thả lỏng bản thân nhưng lại lảo đảo muốn ngã. Nam Cung Triệt vội đỡ lấy eo để nàng dựa sát vào người hắn, hơi thở nam nhân nồng đậm phả vào mặt khiến nàng luống cuống xấu hổ không biết làm sao, muốn đứng thẳng lên cũng không được bởi đầu gối đã nhũn ra rồi…dính dáng đến tam ca thật không có chuyện tốt mà aizzzz….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.