Tây Môn Xuy Tuyết khó hiểu liếc nhìn chủ nhân của Cô Vân
kiếm, kẻ đang có vẻ rất ung dung một tay ôm tiểu thê tử một tay dùng bao kiếm chặn lại kiếm của hắn lại.
- Đừng bảo Diệp thành chủ nhìn thấy hắn có ích chỗ nào.
Dù nói với Diệp Cô Thành nhưng đôi mắt lạnh hơn hàn băng sát khí rõ ràng
của hắn bắn vào hắc y nhân cụt một bàn tay máu vẫn còn phun bị thanh
kiếm xuyên qua xương đòn ghim chặt vào vách đá, tay hắn ôm Tôn Tú Thanh
khẽ run lên một chút. Nàng cũng bất mãn từ trong vòng tay của lão công
mình thò đầu ra nghiến răng kèn kẹt.
- Kể cả hắn có ích cũng
giết, giết cả nhà hắn. Giết luôn cả họ nội lẫn họ ngoại, giết cả thông
gia lẫn hàng xóm, hàng xóm lân cận xung quanh 30 dặm cũng giết toàn bộ
đi!
Tây Môn trang chủ mặt kéo xuống vài đường hắc tuyến khẽ hắng giọng một cái, ổn định lại phu nhân của mình. Thực may vết thương nơi
bụng nhìn tuy chảy nhiều máu nhưng cũng chỉ là ngoài da, phu nhân nhà
hắn còn có sức mắng chửi người chứng tỏ không sao rồi. Chẳng bù với lúc
vọt đến thấy nàng toàn thân chật vật, tóc tuột khỏi xoã tung, ánh mắt
trống rỗng, gương mặt trắng bệch một tay ôm bụng một tay yếu ớt chống đỡ chiêu thức của địch thủ nhằm vào mình. Tim hắn như có một thanh lợi
kiếm mạnh mẽ đâm vào, trong mắt hắn lúc ấy chỉ còn lại duy nhất nàng. Kẻ lấy kiếm làm gốc như hắn vậy mà có thể xém chút nữa rơi mất kiếm, không nghĩ gì đến xung quanh còn có địch nhân lao đến ôm lấy thê tử của mình
vào lòng. Sau đó một luồng khí lạnh đánh đến, hắn theo bản năng thủ hộ
thê tử lùi ra sau nửa bước vừa kịp tránh được thanh kiếm trong tay Thuỷ
Linh bị Diệp Cô Thành một cước đá đến, sượt qua phu thê bọn họ mà xuyên
qua xương đòn của hắc y nhân, chưa hết lực còn mang theo kẻ kia mà ghim
sâu vào vách đá. Chứng tỏ lúc ấy Diệp Cô Thành đã không khống chế được
bản thân phải dùng đến năm, sáu thành công lực mới khiến thanh kiếm ngập sâu vào đá đến như vậy. Nghĩ đến đấy lòng hắn chợt lạnh ngắt đi vài
phần, cuồng nộ cùng sát ý lần nữa lại không kiềm chế được mà tràn ra.
- Tây Môn trang chủ muốn một kiếm lấy mạng của hắn sao?
Diệp Cô Thành ánh mắt phát tia sáng lạnh, tựa tiếu phi tiếu nhìn kẻ dính
trên vách đá. Từ khi thấy bao kiếm trắng bạc chỉ có duy nhất đoá bạch
vân khắc phía trên gã đã toàn thân cứng đờ, mặc cổ tay đứt lìa cùng bả
vai tê liệt hắn đại hãn đầm đìa nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh không
rên lên một tiếng. Trong đôi mắt trắng lồi ra như mắt cá vẫn là một nét
thản nhiên như không, đây là một trò chơi và hắn là kẻ thua cuộc. Kẻ
thua thì không bao giờ đáng sống, đơn giản là như vậy.
- Diệp thành chủ có ý gì?
Tây Môn Xuy Tuyết sát khí lui bớt ba phần, hắn biết thừa Diệp Cô Thành
không phải kẻ ăn chay, cũng không phải kẻ dẽ dàng buông tha cho người
đắc tội mình như vậy. Chỉ biết rằng kẻ kia sẽ không gặp được chuyện gì
hay ho, một kiếm thống khoái chính là quá tiện nghi cho hắn rồi. Mà
chuyện tiện nghi cho địch nhân tuyệt đối không phải chuyện hắn sẽ làm,
vậy nên… Tây Môn trang chủ của chúng ta khẽ nhếch khoé môi một chút.
- A cũng không có ý gì, chỉ là Đoạt thần y dạo này có gửi thư than phiền
rằng thiếu đối tượng thử nghiệm trầm trọng. Mấy tên sát thủ của Vô Ảnh
La Sát cung do phu nhân của ta gửi đến lần trước dùng không được tốt cho lắm, mới bốn năm hôm đã không chịu nổi mà hỏng hết. Tên này ta thấy có
vẻ khá ổn, một kiếm lấy mạng hắn quả thật có chút… lãng phí đi, thôi thì cho người mang hắn về Tranh mệnh cốc vậy.
Tôn Tú Thanh bây giờ
mới phát hiện ra một điều, Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp Cô Thành có thói
quen tích chữ như vàng tuyệt đối là tạo phúc cho nhân gian, an sinh cho
xã hội. Nhìn xem, nhìn xem, chỉ cần hắn nói nhiều hơn vài câu là đã định song số mệnh sống không bằng chết của gã mắt cá kia. Nàng là hoài nghi
hắn có điểm huyệt ngủ của Thuỷ Linh hay không, tại sao nàng lại ngủ đúng lúc hắn bộc lộ bản chất như vậy?
Diệp Cô Thành vô cùng thản
nhiên, ngữ điệu không nhanh không chậm. Người không biết còn tưởng là
bọn họ đang nhàn tản dạo phố và hắn đây là đang lựa quà về tặng cho bằng hữu, có điều “món quà” này quả thật kiến thức cũng không đến nỗi hủ
lậu, não cũng không đến mức toàn bộ để cát sa mạc nó hút hết. Vừa nghe
đến Đoạt thần y đôi mắt cá của gã lập tức trợn ngược, bất kể ai từng đặt dù là một chân vào giang hồ cũng đều phải biết đến họ Đoạt kia. Danh
xưng của hắn là thần y nhưng chính xác phải gọi là quỷ y mới đúng, người vào tay hắn tám phần chết một phần sống còn một phần là sống không bằng chết! Không ai biết hắn xuất thân từ đâu, môn phái nào, sư thừa là ai.
Chỉ biết hơn ba mươi năm trước hắn một thân áo xám, cười đến híp cả mắt
bộ dạng tuyệt đối vô hại phất ống tay áo độc chết cả một bang hơn hai
trăm người. Lý do vô cùng đơn giản, vị bang chủ mắt chó nhìn người thấp
ấy muốn uy hiếp buộc hắn phải giải độc cho mình. Một người một thùng
thuốc, một cây quạt lông và mảnh vải rách tả tơi treo trên cây gậy viết
mấy chữ thảo như giun bò “Trị bách bệnh, giải bách độc!” phiêu bạt giang hồ hai mươi năm mới ẩn cư tại Tranh Mệnh cốc. Số người chết trên tay
lão tuyệt đối nhiều hơn số cơm lão ăn trong từng đấy năm, còn số người
lão cứu mà lông tóc vô thương không trầy da tróc vẩy hay táng gia bại
sản, thân bại danh liệt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đấy là bệnh
nhân, còn kẻ bị lão bắt về thử thuốc, thử trâm thì… tuyệt đối có thể
xứng với câu rơi phải địa ngục nhân gian. Cái hang “nho nhỏ” cùng trò
chơi rứt rỉa thịt, hưởng thụ máu con mồi của gã so với phòng luyện dược
của lão chỉ có thể tính là trò trẻ con thư giãn lúc nhàm chán mà thôi.
Người của Vô Ảnh La Sát cung gã cũng từng bẫy được, bọn chúng chính là
những con mồi vô cùng khó nhằn. Gã phải săn trong suốt ba ngày trời mới
hạ được, tha về hang móc lên mà cũng phải hai ba tháng sau mới chết hẳn. Hắn thích cảm giác nhìn sinh mệnh dần mất đi, hắn yêu cảm giác tra tấn
sinh vật có linh hồn, hắn mê đắm cảm giác mình là thần thánh có thể ban
cho kẻ này được sống kẻ kia được chết nhưng…tư vị bị kẻ khác chơi đùa
như vậy chắc chắn là cảm giác xếp hàng cuối cuối cuối cuối…… tận cuối
cùng của cuộc đời mà hắn muốn cảm thụ. Nghiến răng nghiến lợi, dù đang
là thịt là cá còn hai nam nhân ngạo nghễ kia là thớt là dao nhưng hắn
vẫn hung ác trừng bọn họ. Không phải là thôi chết sao? Có thể chết dưới
kiếm của Thiên Ngoại Phi Tiên cùng Nhất Kiếm Tây Lai còn hơn chết trong
dược phòng của quỷ y kia.
- Hừ, các ngươi hai cái tự xưng đại hiệp danh trấn giang nhưng còn ti bỉ vô sỉ hơn cả kẻ như ta…
- Ta không phải danh trấn giang hồ.
Diệp Cô Thành nhàn nhạt đánh gẫy lời gã.
- Ta cũng không phải đại hiệp.
Tây Môn Xuy Tuyết thờ ơ tiếp lời.
- …??????
Dạ Âm ngốc ngốc.
- Một kẻ tự xưng “thế ngoại cao nhân, dời xa thế tục” nên ko phải là danh trấn giang hồ, một kẻ “hắc bạch đều ăn” nên không phải đại hiệp….
Tây Môn phu nhân rất có lòng tốt giải thích giùm hắn thuận tiện quăng thêm hòn đá xuống giếng.
- …..ngươi nha, tốt nhất đừng để hai nam nhân này biết ngươi là muốn được một kiếm chết tốt còn hơn phải làm vật thí nghiệm… Ai nha, thật có lỗi
ta lỡ nói ra mất rồi? Làm sao đây? A nhắc ngươi thêm, da mặt của hai vị
này rất dầy muốn làm họ nổi giận mà tiễn ngươi đến chỗ Diêm lão đại ca
còn khó hơn là làm Đoạt thần y không tán ngươi ra thành bột trong khi
ngươi vẫn còn sống để mà cảm thấy cối đá giã xương mình.
“Ai
nha, quăng vài hòn đá mất rồi làm sao đây, làm sao, làm sao đây?” Tôn Tú Thanh ôm lão công của mình trong lòng vui vẻ nhạc một câu như vậy. Dám
có ý định không tốt với nàng sao? Đi tìm chết đi!
Hai mỗ mặt dày vừa được đề cập đến đồng loạt ngắm vách đá a, ngắm vách đá. Coi như
không nghe thấy cái gì a, coi như không nghe thấy cái gì.
****
Đôi mày cong cong nhíu lại, nàng có chút khó chịu gạt thứ đang lộn xộn trên người mình ra quay sang một bên cọ cọ mặt vào gối tiếp tục bổ ngủ.
Nhưng thứ kia dường như lại cảm thấy nàng như vậy rất thú vị, khẽ cười
một chút. Gối của nàng hơi rung động, trên người nàng lại xuất hiện thêm thứ gì đấy ấm ấm, ươn ướt và mềm mại chạy đi chạy lại. Đang lúc ngái
ngủ mơ màng mà bị làm phiền vậy rất bực đi, đang định hé mắt kiểm tra
đột nhiên phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa kèm theo giọng nữ nhân vọng
vào.
- ….thành chủ, để Thuý Miên hầu hạ phu nhân.
Nàng
có chút kỳ quái, vị Thuý Miên cô nương này mắc cái gì mà lại cứ thích
bám lấy nàng như vậy. Không phải lúc được nàng “anh hùng cứu mỹ nhân”
nên…nhìn trúng sắc đẹp của nàng rồi chứ? Xin đừng nha, nàng hiện giờ là
ăn chay nha. Nàng không muốn tướng công của mình bạo phát, phá hư đồ đạc rất tốn tiền a~~~ dù nhà có nhiều bạc cũng không nên phí phạm như vậy.
Đang vô hạn yy về mỹ nhân và gia tài tiền muôn bạc vạn của tướng công
mình thì cảm nhận được ngón tay lành lạnh mang theo hơi nước ấm vuốt ve
khuôn mặt mình, phải cố gắng lắm nàng mới không ngoẻn cười nhưng lại
không biết gò má cùng vành tai ửng hồng đã phản bội lại mình.
- Vào đi.
Á, tướng công không lẽ muốn bán nàng sao? Nàng đau khổ khóc thầm trong
lòng, nỡ lòng nào để tiểu mỹ nhân tranh thủ cơ hội ăn vụng đậu hũ của
nàng? Tiếp theo thân thể hẫng một chút, cảm nhận được lớp gấm nệm mỏng
trên giường. Phòng ngủ cổ đại, giường ngủ cổ đại cái gì cũng tốt chính
là cái nệm thì lại không tốt tí nào. Rất mỏng a, gối rất cứng a, chẳng
nhẽ hêc cứ đi đâu nàng lại phải ôm theo cái đệm dầy cùng gối bông của
mình đi theo? Có lẽ là do lý do này mà nàng luôn thức dậy trong tình
trạng bò lên người tướng công mình nằm đi, vai chàng rất rộng, ngực cũng rất êm. Ngủ cũng thực thoải mái đi, mỗi tội bên dưới….( các tềnh yêu
đầu óc đen tối hãy vô hạn yy đi oakakaka)
- Á thành chủ, người không nên động tay vào những thứ ô uế này…
Bàn tay đang vuốt ve má nàng đột nhiên bị một bàn tay khác nắm lấy kéo ra, gò má nàng có chút đau xót.
“Không phải chứ? Chẳng nhẽ ta hiện nay thảm hại đến nỗi mỹ nhân nhầm ta với cái giẻ lau?” nàng ai oán trong lòng.
“Mỹ nhân” không biết vô tình hay cố ý phất móng tay qua để lại trên gò má
của nàng một vết xước nhỏ, trên gương mặt lấm lem bùn đất lẫn máu tươi
của nàng vết xước này thực sự rất khó thấy. Bỗng nàng cảm thấy không khí có chút gì đó không đúng lắm, ờ ừm…có mùi vị ái muội ở đây. Tiếp theo
giọng mỹ nhân có vẻ rất là ngượng ngùng.
- Thành…thành chủ thứ lỗi, Thuý Miên mạo phạm…
Ầy, mỹ nhân cuối cùng cũng biết rằng “đống ô uế” là nàng rồi sao? Nên mới
cảm thấy ngượng vì không nhận ra người trong lòng đi, mà sao lại phải
xin lỗi tướng công của nàng? Chắc là cảm thấy có lỗi vì có ý định với
phu nhân của hắn đi.
“Ai nha, đẹp cũng là một cái tội. Ta quả
thật là mỹ mạo đến nỗi tiểu mỹ nhân cũng không thể cầm lòng, liều mạng
vuốt râu hùm cũng muốn trộm hương của ta. Hắc hắc, thực đáng tiếc trước
mặt vị đại thần này ta không dám ngoạn Bách Hợp văn đâu!” tiếp tục giả
ngủ là thượng sách.
Tình hình thực tế trong phòng lại là thế
này, “mỹ nhân” của mỗ phu nhân đang hồng má vì yy lại ngượng ngùng e lệ
thu lại những ngón tay thon nhỏ đang nắm lấy bàn tay của Diệp thành chủ. Còn Diệp thành chủ vì sự nghiệp kích thích ái thê bộc lộ “chân ái”
(chính xác là muốn ngoạn trò chơi ghen tuông) nên…”hi sinh thân mình” để cho Thiên Diện Bồ Tát tiểu thư kia chiếm chút tiện nghi, ánh mắt liếc
đến ai đó trông chờ thấy nàng ăn dấm chua lại thấy nàng thần thái bay
lên dù giả ngủ nhưng khoé môi vẫn khẽ nhếch. Đành phải cụp mắt xuống che giấu sát khí bắt đầu nổi lên, hắn nên vui mừng vì nàng quá tin tưởng
hắn hay là nên nổi điên vì nàng không hiểu người khác đang muốn câu dẫn
tướng công của mình đây. Với tư tưởng của nàng không khéo còn đang nghĩ
rằng vị tiểu thư này ở đây là vì trúng tiếng sét ái tình do một màn Tiêu Dao công tử “anh hùng cứu mỹ nhân” kia ấy chứ! Quả nhiên nhìn tiếp hắn
thấy nàng đang he hé mắt nhìn trộm nữ nhân kia một cái rồi lại nhắm mắt
vào ngay, ngay cả liếc tướng công của nàng một cái cũng không. Hắn quả
thực muốn một kiếm hái cái đầu của Thiên Diện Bồ Tát chết tiệt kia xuống ngay lập tức…bất quá để xem tiểu thê tử của hắn có thể làm “mộc đầu
nhân” đến bao giờ.
- Thuý Miên cô nương không cần khách khí, không cần gọi ta thành chủ.
Ngữ điệu của hắn dịu đi một chút, còn mang theo một tia từ tính. Thuý Miên
đương nhiên thụ sủng nhược kinh, ngước mắt lên nhìn xem hắn là nói với
ai hay là mình nghe nhầm đi. Nàng ta toàn thân đột nhiên cảm thấy choáng váng chân như nhũn ra, Diệp thành chủ cư nhiên lại….cư nhiên lại nhếch
khoé miệng nhìn thẳng vào nàng mà nói như vậy. Không lẽ hắn sau khi mất
nguyên một đêm tìm kiếm bỗng nhận ra nữ nhân ngốc nghếch kia quả thật
dùng không được mà…mà để ý đến nàng rồi? Nam nhân a~~~ không có ai thoát được bàn tay của nàng mà, cụp mắt xuống che dấu nét sướng hiện lên rõ
ràng nên nàng không nhìn thấy tia lạnh lùng bắn ra từ mâu quang hắc
ngọc.
Nữ nhân a… chính là như vậy, không bao giờ chịu nhìn tổng thể vấn đề mà chỉ nhìn thấy điều mình muốn thấy mà thôi.
Thuý Miên nắm lấy gấu áo mân mê e lệ lên tiếng.
- Thành…thành chủ nói vậy Thuý Miên….Thuý Miên biết xưng hô với ngài thế nào bây giờ?
Khoé miệng Diệp Cô Thành dương lên lại rõ hơn một chút.
- Tuỳ ý.
Giọng nói trầm thấp bâng quơ như gió thoảng, Thuý Miên cố gắng ổn định lại
nhịp tim đang tăng tốc của mình lại. Nam nhân này tuyệt đối là cực phẩm
trong cực phẩm, khi bỏ đi băng giá bao phủ hắn chính là một người thuần
chất nam tính với mỵ lực trời sinh. Nuốt xuống một ngụm nước miếng,
giọng nàng ta vốn đã mềm lại quyến rũ nay run rảy lại càng như chọc tâm
người khác.
- Diệp đại hiệp…
- Ta không phải đại hiệp.
Hắn nhớ gần đây nói câu này có hơi nhiều một chút.
- A…vậy…..vậy Thuý Miên xin mạn phép được gọi ngài là…là Thành đại ca…
Bẽn lẽn lén nhìn hắn một cái nhưng chỉ thấy được đến khoé môi đang treo nụ
cười câu hồn là đã mau chóng cụp lại rồi, đôi mắt có thể đóng băng linh
hồn người dám nhìn vào nó cũng không phải là nói xuông. Chính nàng ta
cũng đã được thử uy lực của nó, lần trước khi phát hiện ra nàng giả dạng tân nương tử của mình…ánh mắt của hắn lúc ấy…. chính là làm cho nàng
toàn thân buốt giá, buốt từ trái tim đến từng mạch máu. Nàng lúc ấy đã
có suy nghĩ hắn không thể nào là con người, đây không phải là ánh mắt
của con người. Đấy là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nàng đối diện
với ánh mắt của hắn, đủ để vĩnh viễn cả đời này nàng không có gan thử
lại.
- …….
Hắn chưa bao giờ cảm thấy tên mình khó nghe,
cũng chưa bao giờ cảm thấy muốn giết người đến thế nhưng tại sao nghe
giọng nói mềm nhũn của nữ nhân kia hắn lại cảm thấy tên mình thực chói
tai còn nữ nhân đang diễn trò trước mặt hắn kia xứng đáng bị chẻ đôi ra. Bắt đầu suy nghĩ nên chẻ dọc hay chặt ngang!
Mỗ phu nhân đang phẫn trư tim bỗng thót một cái nghĩ :
“Con bà nó, tiểu mỹ nhân thực đúng là gan cùng mình, dám tiếp cận khối băng
sơn vạn năm để…phân chia chức phận rồi sao? Gọi một tiếng Thành đại ca
như vậy không phải ý là để tướng công làm lớn còn tiểu mỹ nhân nàng làm
nhỏ sao? Kiếp trước ta tu gì để kiếp này có được một đoá hoa đào nhiệt
tình đến vậy? Bất quá….đáng tiếc a, ta đây vốn danh hoa đã có chủ a~~~
mà chủ nhân của đoá hoa mỹ mạo mị lực đầy mình là ta đây tính tình có
vẻ…không được tốt cho lắm, chân tình của tiểu mỹ nhân….aizzz thôi đành
vậy…”
Tiếp tục giả chết đi.
Trong không khí ám muội, với mối quan hệ tam giác vòng tròn dạng Ất có tình ý với Giáp, Giáp muốn
Bính đổ bình dấm chua trong khi đó Bính đầu gỗ lại đang vô hạn yy Ất có
tình ý với mình không nếm xỉa đến Bính đang muốn bạo phát giết người. Ba người ba luồng tư tưởng không lành mạnh và không liên quan gì đến nhau
tiếp tục phát huy, muốn biết kết quả thỉnh nghe câu muôn thủa: “hồi sau
sẽ rõ!”.
Tại hồi sau : khi mèo con bạo phát biến thân thành siêu cấp hổ lão mẫu!