Juliet Thành Bạch Vân

Chương 53: Bà xã bé nhỏ



Nàng vẫn nhớ như in cảm giác trống rỗng đến nôn nao khi nhìn xuống cái xác cháy đen khét lẹt không còn phân rõ hình dạng của Thuý Miên, vẫn còn nhớ cái cảm giác mênh mông bơ vơ khi được cung nữ cùng thái giám đưa trở về cung, vẫn còn nhớ rõ cảm giác tay hắn lạnh đi và cứng lại trong tay mình…. Mọi thứ khi ấy thực chậm, thực chậm, lại mơ hồ đặc quánh lại giống như là nàng đang nhìn xuyên qua một làn nước hay một thước phim quay chậm lại. Mọi thứ dường như đã mất đi hết cả mầu sắc vốn có chỉ để lại sắc trắng tang tóc, mọi âm thanh dường như cũng trở thành câm lặng, sự im lặng của thê lương. Nàng lúc ấy thật muốn khóc to lên, thật muốn gào to lên, thật muốn cấu xé chính bản thân mình….muốn làm một thứ gì đó để có thể phát tiết ra nỗi đau đớn trong lòng, nỗi đau còn đau hơn cả nỗi đau thể xác. Nếu khi mất đi một cánh tay, một bàn chân, mất đi một phần cơ thể ta còn biết chỗ mình bị đau ở đâu. Sự đau đớn của nàng chính là dàn trải ra mọi ngóc ngác của cơ thể, từ chính giữa ngực lan ra đến tận đầu ngón tay đầu ngón chân. Nó không đau dồn dập, không đau đến chết đi sống lại mà nó âm ỷ, gặm nhấm từng chút từng chút, mang đi từng phần từng phần trong nàng. Nàng không biết vì sao lúc ấy mắt của mình lại chỉ nhìn thấy sắc trắng, có phải là đạo lôi ấy đã làm hỏng mắt của nàng rồi không? Hay tại vì sắc trắng là mầu mà người ấy yêu thích nhất? Nàng cũng không hiểu vì sao lại không thể nghe được bất cứ âm thanh gì khác nữa, có phải nàng bị âm thanh khủng khiếp của sấm sét phủ lên mình làm cho điếc rồi hay tại vì nàng không thể tiếp nhận nổi âm thanh nào khác ngoại trừ tiếng tim đập của người ấy. Khi trái tim ấy ngừng lại, không còn nẩy lên đem sức sống đến nữa thì cũng là lúc mọi âm thanh trên đời này cũng đi theo đó mà tắt hẳn. Nàng cũng không biết nữa….

Và khi tia nắng cuối cùng của ngày buồn nhất cuộc đời nàng tắt hẳn, cũng là lúc nàn tận mắt nhìn thấy ngự y dùng từ phiến hút toàn bộ hơn một ngàn ngân trâm từ trong thân thể đã giá lạnh của hắn ra. Biết hắn là người vốn cẩn thận, nàng không nói một lời nào gạt tất cả quan thái giám chuyên lo việc khâm liệm của người trong hoàng tộc ra tự tay mình thay đổi y phục cho hắn. Dù đã từ bỏ thân phận cùng địa vị nhưng máu đang chẩy trong người hắn chính là dòng máu của hoàng gia, hắn vẫn là người của Hoàng Phủ thị. Bàn tay của nàng luồn vào trong mái tóc đen dầy, cẩn thận lồng vào chiếc kim quan đính tử ngọc đại biểu cho thân phận đặc thù, xuyên cây trâm khắc hình rồng hai đầu có tua vàng dài qua búi tóc. Ngón trỏ trắng bệch lướt qua đôi mày anh tuấn, khẽ chạm vào làn mi dầy, theo sống mũi cao thẳng nghiêm nghị xuống đến làn môi mỏng từng luôn mím lại khắc nghiệt giờ buông lỏng phảng phất nét cười. Lồng vào từng lớp, từng lớp lụa gấm, buộc từng nút thắt, cài từng khuy bạc, phủ thêm ngoại bào, thắt đai lưng cẩn ngọc, lồng vào hài gấm. Cuối cùng, nàng nâng bàn tay đeo nhẫn của hắn lên, áp trên đôi môi phớt hồng của mình rồi mới đặt xuống, xếp những ngón thon như ngọc mài giao nhau nơi thắt lưng.

- Chàng biết không, ngay lần đầu tiên gặp thiếp đã thật ngốc khi nghĩ rằng chàng là thần tiên, là một cái mai tiên…

Nhẹ lau đi giọt nước rơi trên lưng bàn tay hắn, một giọt, hai giọt rồi ba bốn giọt thi nhau rơi xuống, thấm vào tay áo rộng được thêu viền chỉ vàng.

- ….chàng lúc đó thật kiêu ngạo, lạnh lùng cũng thực xa cách nhưng thiếp lại rất thích, rất thích, vô cùng thích…thiếp thích chàng kiêu ngạo nhưng lại tự tay bón từng thìa thuốc cho thiếp, thiếp thích chàng lạnh lùng nhưng lại vô cùng ôn nhu với thiếp, thiếp thích chàng xa cách nhưng lại luôn ôm thiếp vào trong lòng mình che chở. Có lẽ…ngay từ khi ấy chàng đã bắt đầu tiến sâu vào trong trái tim của thiếp rồi, nếu không…thiếp cũng sẽ không buồn đến vậy, không giận đến vậy khi chàng luôn coi thiếp là ân nhân mà “báo đáp”. Chàng dù là một cái thành chủ cao cao tại thượng, một cái cao nhân lánh đời, một ngọn núi thập toàn thập bích nhưng có đôi khi thiếp lại thấy chàng giống như một tiểu hài tử với dục niệm chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ, thiếp cũng thấy chàng thực xấu tính khi luôn dựa vào chiêu bài xa lánh thế sự để chạy trốn khỏi trách nhiệm. Là chàng không màng thế sự hay kỳ thật là chàng…lười biếng đây?

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng đeo lên túi hương, cài lại ngọc bội cho hắn, ngón tay không nỡ buông nấn ná vuốt ve chiếc nhẫn cưới nơi ngón tay áp út.

-…..chàng nói xem, cuối cùng chàng là thông minh tuyệt đỉnh hay là ngu ngốc tuyệt đỉnh đây? Rõ ràng chỉ cần dùng kiếm gạt ra là được, rõ ràng chỉ cần dùng nội lực cũng có thể chấn gãy được hết vì sao chàng lại dùng thân mình che chắn cho thiếp? Chàng lúc ấy đã quên mình là một cái tuyệt thế cao thủ còn thiếp là toàn thân bách độc bất xâm rồi hay sao? Lẽ nào không thể có cách nào khác để tránh hay sao mà chàng lại…. Ngu ngốc, ngu ngốc chàng là đại ngu ngốc…chàng là đồ đại ngốc…

Nàng càng nói, nước mắt lại càng tuôn rơi, nắm lấy tầng tầng lớp lớp cổ áo thẳng thướm không một nếp nhăn hét lên với hắn để nhận lại sực im lặng dội thẳng vào lòng mình. Bàn tay nhỏ nhắn co lại thành nắm đấm, giống như mất đi lý trí liên tục nhằm vào lồng ngực rộng giáng xuống.

-….chàng ngu ngốc, chàng nghĩ rằng chàng làm như vậy thì ta sẽ bình an sao? Chàng nghĩ rằng chàng làm như vậy ta sẽ thật sự được an toàn sao? Hiện giờ ta đang rất đau, rất đau, ta đau vô cùng, đau đến sắp phát điên rồi. Tất cả là lỗi của chàng, là lỗi của chàng, chàng nói đi, nói cho ta biết phải làm thế nào bây giờ, nói cho ta nghe ta phải sống tiếp với sự đau đớn này như thế nào bây giờ? Chàng nói chàng sủng ta, chàng đau ta, chàng yêu ta vì sao chàng lại khiến ta khổ sở đến như vậy? Chàng là đồ ngu ngốc, chàng là đồ ác độc…đồ ác độc, chàng bỏ ta mà đi như vậy sao? Chàng nghĩ có thể chỉ nói một câu xin lỗi là có thể khiến cho ta chấp nhận để chàng buông tay mình dễ dàng như vậy sao? Ta yêu chàng, ta cần chàng, ta không thể thiếu chàng! Diệp Cô Thành, chàng có biết điều ấy không? Chàng có hiểu hay không? Ngu ngốc, đại ngu ngốc….vì sao chàng lại để ta lại, tại sao chàng không mang ta đi theo, chàng đã hẹn ta đợi chàng về mà chàng nỡ bỏ đi mãi như vậy sao?

Nàng gục trên ngực hắn thổn thức, trái tim cùng cơ thể như tan vỡ ra theo từng lời, theo từng giọt nước mắt thấm ướt y bào phủ trên thân xác đã giá lạnh. Vai gầy run run tưởng như con diều đứt dây trong cơn gió bão, vừa bơ vơ mất đi phương hướng lại vừa chao đảo mà bổ nhào xuống không gì kìm giữ nổi.

Ở ngoài cửa, một nữ nhân thanh nhã thoát tục vòng eo đã bắt đầu nhô ra. Một tay được nam nhân tuấn mỹ phảng phất nét lạnh nhạt một thân bạch y phiêu dật đỡ lấy muốn tiến vào lại thôi, một tay đặt trên môi ngăn không cho mình phát ra bất cứ tiếng nấc nghẹn ngào nào. Nàng ngước đôi mắt như trời thu đong đầy nước của mình lên nhìn phu quân của mình như dò hỏi, hắn thở dài rồi lắc đầu nhè nhẹ nhưng bàn tay cầm kiếm để xuông theo thân mình phía bên kia nắm chặt đến mức thanh kiếm cũng phải rung lên lách cách.

Rầm!

Long Vân đứng phía sau, quay lưng lại không nhìn vào trong phòng nhưng trong sự im lặng thê lương này thì những lời nàng nói đều giống như mũi dao nhọn đâm vào lồng ngực của mỗi người đứng đây. Nắm tay của hắn vẫn đặt trên cây cột gỗ bịt đồng khảm vàng sừng sững nơi hành lang dài của Vĩnh Hoà cung, quai hàm bạnh ra do bị nghiến lại. Long nhan muôn thủa ôn hoà lần đầu tiên lộ ra sự hung dữ, hai mắt vằn đỏ tơ máu nhìn trừng trừng như thiêu như đốt vào trong bóng đêm giống như làm vậy thì có thể sẽ đem viêm hoả trong lòng mình phát tiết ra ngoài. Vì quyền lực, vì đế vị, vì lòng tham và vì sự tranh đoạt lẫn thù hận mà chỉ trong một buổi sáng người mất phu quân kẻ mất hoàng thúc, chỉ trong một buổi sáng phu thê chia cắt mẫu tử chia lìa chỉ vì…hắn mềm lòng. Với phi hổ quân trong tay tại sao từng đấy thời gian hắn không tra ra được Cung Cửu ẩn náu ở đâu, là bởi hắn muốn cho người huynh trưởng kia của mình còn có một cơ hội nhưng không ngờ…cơ hội ấy lại trực tiếp làm tổn hại đến Diệp hoàng thúc.

-….chàng còn nhớ câu chuyện ta từng kể với chàng trên đường từ Tây Vực về Trung Nguyên chứ?….phải, ta đã kể rất nhiều. Chính là câu chuyện mà khi ta cảm động rớt nước mắt mà chàng lại phì cười và nói rằng nó thực vô lý ấy, câu chuyện mà chàng nói rằng chỉ để lừa tiểu hài tử ấy….

Giọng nàng thì thầm thủ thỉ vẫn đều đều vang ra, đôi chỗ còn ngừng lại như chờ đợi ai đó trả lời. Tôn Tú Thanh không thể tiếp tục giả vờ được nữa,gục vào trong lòng Tây Môn Xuy Tuyết khóc nấc lên. Ngay cả những hộ vệ mặt than luôn không thay đổi sắc diện kể cả khi nhìn thấy Diệp Cô Thành một thân áo trắng nhiễm huyết được đưa trở về, lúc này cũng không thể không cúi thấp đầu. Thanh Y, Hồng Y, Lam Y cùng Tử Y đứng phía ngoài bình phong cắn chặt răng vào môi, một thân chật vật do bị người của Cung Cửu tập kích cũng chưa thay cứ để như vậy một khắc cũng chưa rời khỏi chủ nhân của mình.

- ….chàng nói rằng Romeo và Juliet chỉ là hài tử còn chưa lớn hết nên dễ xúc động và chết vì nhau chỉ có trong những câu chuyện kể, vậy còn chàng thì sao? Thông minh tuyệt đỉnh? Trầm ổn, lãnh mặc? Chàng thực ác độc khi nhận lấy hết những tuyệt mệnh trâm ấy về phía mình, chẳng để đến một chiếc đâm vào da thịt ta. Để ta cũng phải như nàng Juliet kia….chàng có cho rằng chúng ta là do dễ xúc động nên mới vậy? Chàng có nghĩ đến cảm giác của ta không? Ta chỉ là người xa lạ ở thế giới này, ta chỉ là lạc bước đến đây, không có thân nhân, không có gia đình. Ta đã từng nghĩ phải chăng đó là định mệnh, để ta có thể vượt qua cả không gian cùng thời gian đến bên chàng, phải chăng đó là duyên phận khi chúng ta cứ lằng nhằng dây dưa rồi cuối cùng cũng….gắn kết lại với nhau? Lúc tưởng như ta có thể bình thản mà chấp nhận, có thể từ bỏ thế giới của mình để ở bên chàng, lúc chúng ta có thể trở thành một gia đình thực sự thì cả hài tử cùng chàng đều bỏ ta mà đi…vậy ta ở lại đây vào lúc này có ý nghĩa gì…

- Thuỷ Linh! Cậu định….

Tôn Tú Thanh ngay khi nghe thấy nàng nhắc đến Romeo và Juliet đã bắt đầu để tâm cảnh giác nên khi nghe nàng nói vậy không quản đến bụng mang dạ chửa liền lập tức đẩy lão công của mình ra mà xông vào nhưng….

- Sinh đồng giường cộng chẩm, tử đồng khâm cộng huyệt. Nhất đời nhất thế, bất li bất khí!

Khoé miệng cong lên nụ cười ngọt ngào, làn mi khép dần xuống che đi đôi mắt lấp lánh. Giọng nàng vẫn đều đều, mang theo muôn hạn nhu tình mật ý, nhẹ cúi xuống hôn lên bạc thần băng giá, không dời ra cho đến khi từ giữa đôi môi bắt đầu trào ra dòng chất lỏng đỏ sậm phiếm hắc. Thân hình nhỏ nhắn lại một lần nữa tựa vào bờ vai rộng, hai bàn tay một lớn một nhỏ mười ngón lại đan vào nhau chặt chẽ. Bàn tay còn lại đặt nơi trái tim từ từ trượt xuống, để lộ ra đầu ngân trâm găm vào phản chiếu lại ánh nến lấp lánh.

Lao xao…lao xao…

Xuang quanh nàng rộ lên rất nhiều âm thanh lao xao, tiếng đồ vật bị xô ngã, có cả những tiếng gọi tên nàng, có người nắm lấy tay nàng kéo giật ra, lại có cả những tiếng thét lên kêu gọi gì đó. Những tiếng động vang vọng lại nghe âm âm giống như từ thật xa…thật xa…truyền đến. Thân thể nàng co rút đau đớn, trái tim khó nhọc nẩy lên từng nhịp, mỗi nhịp đều giống như va chạm với lồng ngực mà vỡ nát ra. Tai lùng bùng, mắt tối dần xuống một cách nhanh chóng, thân người nặng trĩu chìm dần xuống cho đến khi sự mệt mỏi giống như màn sương đêm phủ chụp xuống nàng.

Khi nàng thở hắt ra lần cuối cũng là lúc trong tẩm điện riêng tại Vĩnh Hoà cung mọi người đều ngây ngẩn nhìn trân trân vào chiếc giường trống rỗng, chỉ trong một chớp mắt cả Diệp Cô Thành lẫn Thuỷ Linh đều tiêu thất tan biến vào trong không gian như thể chưa từng tồn tại. Nếu không phải Tôn Tú Thanh vừa nắm lấy cổ tay nàng, nếu không phải trên lớp nệm gấm vẫn còn vương lại hơi ấm của nàng cùng những giọt máu đen nóng hổi còn chưa kịp ngấm hết thì mọi người còn thật sự nghĩ rằng mình là đang nằm mộng giữa ban ngày.

……..

- Cô giáo Linh?

Cô gái ngồi bên gốc hoàng lan nơi góc vườn hoa của bệnh viện thoáng giật mình, chớp mắt ngẩng lên từ trang giấy ngước nhìn người đàn ông cao ráo đang đứng ngược sáng nhìn xuống mình. Giọng nói hơi khàn khàn, mái tóc gọn gàng hơi có chút rối do cơn gió đông nhẹ thổi, cô ngiêng đầu dò hỏi.

- Vâng, xin lỗi anh là…?

- Chào cô, tôi là thiếu uý Hoàng Minh thuộc tổ điều tra của công an thành phố.

Vừa tự giới thiệu anh ta vừa đưa chiếc thẻ ngành ra để chứng nhận, cô hơi nhíu mày một chút, trầm ngâm gật đầu và ra dấu anh ta có thể ngồi xuống bên cạnh.

- Đáng lẽ ra chúng tôi đã đến ngay khi cô tỉnh lại nhưng…bác sỹ không cho phép, hiện nay cô chắc có thể trả lời được một số câu hỏi của tôi chứ?

Sau khi ngồi xuống, anh ta bắt đầu theo thói quen đánh giá cô. Mái tóc nâu bồng bềnh thắt thành một chiếc bím to buông hờ trên vai, khuôn mặt nhợt nhạt trắng xanh cùng đôi mắt to với hàng mi dài còn vương hơi ẩm. Bộ đồ bệnh nhân có vẻ hơi rộng khiến thân hình đã nhỏ nhắn lại càng thêm yếu đuối, áo khoác len phủ trên vai gầy, sau khi ngước lên thoáng nhìn qua chiếc thẻ ngành trong tay anh song lại cúi xuống tập trung vào bản vẽ than trì đang bắt đầu đi vào những nét chính. Tuy vẫn mang vẻ ốm yếu nhưng tinh thần cũng không hoảng loạn như lời bác sỹ đề cập đến vào những ngày trước, nếu không muốn nói là quá mức bình tĩnh với một người bị chuẩn đoán PTSD và là nạn nhân trục tiếp . Đặt chiếc điện thoại để sẵn chế độ ghi âm bên cạnh rồi lôi quyển sổ tay từ trong túi áo ra, anh ta nhìn cô chờ đợi.

- Tôi biết anh định hỏi điều gì nhưng xin lỗi, trí nhớ của tôi gần đây rất lộn xộn.

Ngòi bút trong tay anh ta vừa đặt xuống đã phải ngừng lại, ngạc nhiên nhìn cô một lần nữa lập lại điều cô vừa nói.

- Trí nhớ lộn xộn?

- Phải, chắc anh cũng biết những người sau khi bị sang chấn tinh thần rất có khả năng sẽ gặp phải trở ngại khi đề cập đến ký ức, nên nếu khi nào tôi nhớ ra được gì thì sẽ gọi điện báo cho các anh.

Cô vẫn không ngẩng lên, giọng đều đều vô cảm giống như biết rằng chắc chắn anh ta sẽ không tin nhưng vẫn cố tính nói vậy. Mày rậm nhíu chặt, anh ta cất quấn sổ tay đi, thu chiếc điện thoại lại, hai tay đan vào nhau đặt trên gối. Im lặng nhìn cô một lúc như cân nhắc rồi mới nói tiếp, giọng nói không còn cứng nhắc như trước nữa mà có nét gì đó thân thiết hơn so với những người lạ nên nói với nhau.

- Thuỷ Linh, em không nhận ra anh?

Thuỷ Linh nghĩ rằng thái độ của mình chắc chắn sẽ khiến vị chiến sỹ công an nhân dân này phải hết hi vọng mà bỏ đi nhưng không ngờ điều cô được nghe lại là câu hỏi này. Cô có người bạn nào làm công an điều tra mà mình không nhận ra sao? Bút trong tay dừng lại, cô lúc này mới ngẩng lên cẩn thận đánh giá lại người thiếu uý này. Thân hình cao lớn rắn rỏi trong bộ thường phục là áo len tối mầu cao cổ ôm sát, áo khoác măngtô đen được cắt may vô cùng khéo léo và quần jean đậm mầu cùng đôi giày Dolce lịch sự trẻ trung. Mái tóc cắt ngắn được vuốt lại gọn gàng để lộ ra gương mặt ngăm đen nam tính với đôi mày rậm, sống mũi cao hơi gồ, đôi mắt sáng bừng nhiệt huyết của tuổi trẻ, khoé môi khẽ dương lên cười nhẹ, chiếc cằm chẻ ương bướng sạch sẽ. Nếu nhìn qua thì thật sự không ai nghĩ anh ta sẽ là công an, giống kiểu của một doanh nhân trẻ và thành đạt thì đúng hơn. Nhận thấy cô đang cẩn thận đánh giá mình, nụ cười đến đôi môi khéo léo lại càng sâu thêm. Một vài hình ảnh thời học sinh thoáng qua trong đầu cô, chàng trai trẻ trong chiếc áo sơmi trắng, quần âu tím than đứng dưới tàng phượng đỏ chói lọi trong ngày khai trường và nụ cười rạng rỡ khiến bất kỳ nữ sinh nào đi qua đều phải ngẩn ngơ. Cô mở to mắt nhìn thẳng vào anh ta, bàn tay nhỏ khẽ đưa lên trên môi ngăn lại tiếng kêu đầy sửng sốt.

- Anh Minh? Bí thư đoàn trường khoá xxxx trường A?

Khoé miệng người công an trẻ hé mở, tràn ra nụ cười tươi sáng đúng như trong trí nhớ của cô, chỉ khác chăng là đã không còn gọng kính trễ nải trên sống mũi với làn da trắng và bộ dạng thư sinh, bàn tay to đã có dấu vết chai sạn vươn ra xoa xoa làm rối tung mái tóc cô giống như năm nào.

- Bà xã bé nhỏ lúc này mới nhận ra ông xã sao? Thực đau lòng muốn chết mà….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.