Cô gái ngẩng lên từ trong lòng đồng chí Hoàng Minh, dụi dụi mắt ngơ ngác nhìn la sát nữ vương đang bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị
nhẩy vào “quyết chiến” hỏi.
- Mẹ đang làm gì?
Bà Bích
Thuỷ ngay khi thấy con gái mình tỉnh liền lập tức kéo cô từ trong lòng
“thằng ranh con biến thái” kia lại, đẩy ra phía sau lưng mình cảnh giác
cộng gườm gườm.
- Thằng kia, mày định làm cái trò gì mà vác….à bế con gái tao diễu vòng quanh thế hả?
Thuỷ Linh đen mặt từ phía sau nhô ra nhìn Hoàng Minh đang nhặt mấy cọng rau
muống cùng vỏ kẹo từ trên đầu xuống, tiện tay phủi đi đám xương gà mắc ở quân hàm trên vai. Mặc dù một thân có thể nói là khá chật vật nhưng vẫn rất lịch sự, chân khép lại lưng vai thẳng, tay phải đưa lên chạm trán,
khửu tay vuông góc 45° theo đúng tiêu chuẩn của nhà binh. Mặt mũi nghiêm túc, giọng nói sang sảng rõ ràng y như khi báo cáo thành tích.
- Báo cáo mẹ vợ, con là Trần Hoàng Minh, thiếu uý phòng điều tra trọng án trực thuộc công an thành phố A. Mặc dù bây giờ không phải lúc thích hợp nhưng con vẫn muốn xin phép mẹ cho con được kết hôn với Thuỷ Linh vào
tháng sau, mặc dù thời gian có chút gấp gáp nhưng con xin đảm bảo đám
cưới sẽ không hề sơ sài hay có gì uỷ khuất cho bà xã của con.
- Cái gì? Cậu đùa tôi hả?
Bà Bích Thuỷ không thể tin nhìn chằm chằm chàng trai trẻ tuấn tú trước mắt mình, lúc này bà mới nhìn đến bộ quân phục thẳng ly mầu xanh lá mạ cùng quân hàm đỏ hai vạch vàng với ngôi sao bạc trên cầu vai của anh. Quay
lại trợn mắt nhìn con gái của mình, bao nhiêu lâu hỏi nhất định nói tại
sao bây giờ tự dưng lại nhảy từ đâu ra một ông con rể thế này? Lại còn
cưới gấp vào tháng sau?
- Thưa mẹ, con hoàn toàn nghiêm túc và…nếu mẹ không chê xin cho con lên nhà để thưa chuyện cùng gia đình ạ.
Hoàng Minh nghoẻn cười, tươi sáng đến khiến cho không ai có thể cầm lòng được mà cũng phải mỉm cười theo. Bà Bích Thuỷ liếc mắt nhìn đám người rõ
ràng lúc nãy còn ngồi trong phòng bảo vệ giờ đã bắt đầu mon men đến gần
xung quanh, không còn cách nào khác đành phải gật.
- Cậu đưa con bé lên nhà trước đi và ngồi đấy đợi tôi.
- Mẹ có cần con giúp gì không?
Thuỷ Linh không hiểu sao lại thấy chột dạ, mon men đến gần bà liền bị bà
trừng một cái đành phải cun cút nắm lấy ống tay áo Hoàng Minh kéo vào
trong thang máy đi lên nhà.
- Bà xã, anh làm tốt chứ?
Cửa thang máy vừa đóng lại, Hoàng Minh lập tức lôi bộ mặt cợt nhả của mình ra, tiện tay khoác vai cô nhe răng cười hỏi.
- Bỏ cái móng heo của anh ra, sao không gọi em dậy? Thật là mất mặt mà!
Cô lườm anh, không chút lưu tình tét một cái rõ mạnh vào bàn tay đang khoác trên vai mình.
- Oan cho ông xã, rõ ràng bà xã đã tự động ngả vào vòng tay đầy sức mạnh
này của anh nha. Mà rõ ràng anh mới mất mặt, bà xã ngủ thật ngon đâu có
để ý gì đến ai chứ?
Hoàng Minh vừa khoa trương xuýt xoa vuốt
vuốt cái tay bị cô đánh, vừa la lên oai oái như thể thật sự là nỗi oan
tày trời khiến cô đỏ bừng mặt.
- Nói điêu, ai thèm ngả vào anh chứ? Người hôi rình, tránh xa em ra một chút.
Cô chối đây đẩy dù biết rõ ràng mình có cái thói quen xấu này, aizzz….đều
là tại ai đó, khi không luôn cậy mạnh ôm cô đi tới đi lui để đến bây giờ tạo thành một loại phản xạ vô điều kiện luôn.
Thật may Hoàng
Minh lúc này cũng còn đang bận thật sự kiểm tra lại quần áo của mình
bằng không sẽ nhìn thấy được ánh mắt đang lấp lánh bỗng vụt tắt của cô,
lúc anh ngẩng lên cũng là lúc thang máy dừng lại. Cửa thang máy vừa mở
cô liền lướt qua anh đi ra trước, nhằm thẳng nhà cuối cùng trong dãy
hành lang dài mà đi. Hoàng Minh một lần nữa lại mỉm cười bước theo bóng
dáng nhỏ nhắn ấy, dù bao nhiêu năm trôi qua cô vẫn không thay đổi, vẫn
là cô bé luôn chạy trốn mỗi khi xấu hổ của thủa nào.
- Thật xin lỗi, tối mai cậu đến nhé! Lúc này có ca cấp cứu nên tôi phải đến viện gấp….
Cả hai vừa ngồi xuống ghế, thậm trí ông Tiêu cũng chưa kịp hỏi điều gì thì bà Bích Thuỷ đã như một cơn gió ào ào vào nhà, trên tay là chiếc điện
thoại di động vừa mới tắt máy, khi thấy cô đứng dậy định đi lấy áo khoác bà vừa quấn thêm chiếc khăn len vào cổ vừa xua tay.
-….không,
không con không cần đưa mẹ đi, bác Trúc tiện qua đón mẹ rồi. Sáng mai
cho em ăn sáng rồi đưa em đi học hộ mẹ…nó đòi cũng không được bế nó nghe chưa? Chắc khoảng 8 rưỡi giao ban song mẹ sẽ về thôi, nhớ mặc áo ấm cẩn thận, đồ ăn cùng thuốc ngày mai của con mẹ để sẵn trong tủ lạnh rồi.
Thuỷ Linh cười cười nhìn mẹ mình lao ra khỏi nhà nhưng vẫn không quên với
lại dặn dò, bà luôn tất bật, luôn bận bịu xoay chuyển giống như chong
chóng. Cô chưa bao giờ thấy bà có lúc nào gọi là nhàn tản, có lẽ bản
chất của một người y tá tận tâm hết lòng vì công việc, bản chất của một
người mẹ lo toan cho những đứa con dù đã trưởng thành của mình là như
vậy.
Tít…tít…
Cùng lúc ấy điện thoại trong túi của Hoàng Minh cũng reo, sau khi đọc song tin nhắn vẻ mặt ngơ ngác của anh cũng
trở thành nghiêm trọng đứng dậy cúi chào ông Tiêu.
- Con xin lỗi bố, chắc con phải đi luôn có lẽ cũng là đến bệnh viện S nên sẽ đưa đưa mẹ đi cùng…
Nắm lấy bàn tay của cô siết nhẹ, anh nói tiếp, giọng có vẻ cũng bớt căng thẳng hơn.
-….có một vụ thanh toán nhau giữa các băng đảng, người bị thương đã được đưa
vào viện. Đừng lo, anh đến để lấy lời khai thôi. Nghe lời mẹ, cẩn thận
em nhé, ngày mai anh sẽ đến trường đón em vào buổi trưa.
Cô gật
nhẹ đầu, đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng cao ráo mầu lá mạ nhanh chóng
khuất bóng nơi cầu thang thoát hiểm, trong lòng bỗng cảm thấy trống
rỗng. Liệu rằng đây có phải một cách hay? Cô biết Hoàng Minh là người
thế nào, anh nói được nhất định sẽ làm được, hai người dù kết hôn nhưng
anh chắc chắn sẽ tôn trọng cô….có điều cô chỉ sợ rằng mình sẽ trở thành
rào cản để anh tìm đến hạnh phúc sau này của chính mình, cô không thể
yêu anh, cả hai mới chỉ gặp lại nhau vài lần sau nhiều năm, quyết định
của anh có quá vội vàng? Anh là người tốt khi đã nghĩ chu đáo cho cô và
đứa bé trong bụng cô nhưng còn anh thì sao? Anh sẽ trở thành người đã có gia đình, đã có vợ dù cả hai biết chỉ là trên danh nghĩa nhưng người
ngoài nhìn vào thì sẽ không như vậy. Cô thì không sao nhưng khi ly dị
anh sẽ mang tiếng là người đã qua một lần đò, tương lai anh sẽ còn gặp
được nhiều người con gái tốt khác nữa, cô sợ đây sẽ là trở ngại cho anh. Ngày mai cô sẽ nói chuyện lại với anh về vấn đề này, cô không đáng để
anh hi sinh như vậy….
23h 47′_ Bệnh viện S.
- ….Đồ chó
chết chúng nó, dám đến đất của bọn tao mà vểnh cái đuôi chó nhà chúng nó lên à? CMN hôm nay có chết tao cũng sẽ cho chúng nó chết cùng…
- Hôm nay để cho chúng nó vênh váo như thế là nhục mặt đại ca, nhục mặt anh em, phải giết cả họ nhà chúng nó…
-…lũ giòi bọ, lũ súc sinh ấy toàn nhằm vào những thằng bé nhất để chém. Hôm
nay bị chúng nó tập kích lần âu phải đòi lại toàn bộ…
-$@&$¥$@£7£>>}%€¥@#$¥,:5£@¥@$g@@@$£€>%#{]=¥…..
Đây là những thứ đầu tiên đập vào tai ngay khi Hoàng Minh bước vào phòng
cấp cứu, bà Bích Thuỷ coi như không có chuyện gì gật đầu cảm ơn anh đã
đưa bà đến song cũng nhanh chóng đến phòng thay đồ của nhân viên để đổi
sang bộ blue trắng. Hoàng Minh thay vẻ mặt lễ phép của mình trở thành
nghiêm khắc cùng lạnh lùng, rút thẻ ngành của mình ra cho người bảo vệ
xem sau đó bắt đầu tiến vào trong dãy hành lang chật kín người. Tất cả
đều là những tên bặm trợn với những hình xăm dữ dằn trân ngực, vai hay
cánh tay, có tên đã phải ngồi trên xe lăn với vết thương sâu hoắm trên
đùi, tên thì rõ ràng đã mất đi một vài ngón tay, tên thì vẫn còn đang
dùng áo để bịt vết thương trên đầu, sàn nhà lát gạch men trắng tinh lúc
này trở thành loang lổ máu cùng những dấu chân đầy bùn. Mùi mồ hôi hôi
sì, mùi máu tanh nồng, mùi thuốc lá khét lẹt át hết cả mùi thuốc sát
trùng, biến nơi này trở thành lò mổ với những tên đồ tể thì đúng hơn là
bệnh viện. Tất cả ồn ào cãi lộn chửi bơi với những lời lẽ cục súc bẩn
thỉu nhất được lôi ra, mặc cho bác sỹ cùng bảo an đã rất nhiều lần phải
lên tiếng nhắc nhở. Bọn họ thậm trí còn quay ra gầm ghè đe doạ chính cả
những bác sỹ đang cấp cứu cho đồng bọn của mình cùng những y tá đang
băng bó cho mình.
- Tất cả câm mồm vào, các người coi chúng tôi
là tượng đất hả? Đừng tưởng vào phường ngồi một đêm với tội gây rối trị
an công cộng là song, tôi sẽ cho các người vào Hoả Lò mà làm đàn anh đàn chị trong ấy.
Một tiếng gầm khủng bố vang lên khiến tất cả đồng loạt giật mình trợn mắt nhìn ra phía cửa, Hoàng Minh cầm quyển sổ trong tay hầm hầm bước vào ánh mắt đảo qua từng người một. Vừa thấy anh, mấy
đồng nghiệp trẻ hơn vẻ mặt đang vô cùng khó coi lập tức cũng giãn ra
không ít. Đứng bật dậy, thẳng lưng thẳng vai đưa tay lên chào sau đó báo cáo tình hình. Trong khi mấy chiến sỹ công an còn đang trao đổi đột
nhiên một tiếng động khủng khiếp từ bên ngoài vọng vào khiến tất cả nhẩy dựng.
Ầm! Xoảng…rào rào…
Một thân người bên bết máu bị
ném thẳng vào cửa kính khiến nó vỡ tan tành, tiếp theo không để mọi
người kịp định thần thì một đám khoảng hai chục kẻ với đao cùng kiếm ùa
vào. Gặp đồ đạp đồ gặp người chém người khiến sảnh bệnh viện rơi vào
tình trạng hỗn loạn chưa từng có, bà Bích Thuỷ vừa mới thay đồ song, tay còn đang bê khay panh kéo cùng chỉ khâu đến cho bác sỹ vô tình đi ngang qua cũng nằm trong tầm tàn phá của bọn chúng. Bà thậm trí còn chưa kịp
nhận ra điều gì, chỉ vừa nghe thấy tiếng Hoàng Minh la lên ” Nằm xuống!” thì một vật sắc lạnh đã nhằm thẳng người bà mà bổ xuống.
Tanh! Lạch cạch….
Khay panh kéo đã được khử trùng bị buông rơi xuống sàn nhà, nẩy lên rồi văng tung toé ra xung quanh.
Bàn tay nắm lấy báng súng nơi thắt lưng của Hoàng Minh khựng lại, cả đại
sảnh mấy chục người mới một giây trước còn ầm ỹ nháo loạn giờ im phăng
phắc đổ dồn ánh mắt vào chính giữa. Nơi ấy, một người đàn ông cao lớn
khoác áo blue trắng dài đến đầu gối, bên trong là bộ đồ phẫu thuật xanh
dương vẫn còn dính máu chưa thay, chân vẫn đi dép mềm vô trùng trong
phòng mổ, mũ vải cùng khẩu trang chưa tháo. Tay cầm dao mổ lưỡi bầu vừa
nhỏ vừa mảnh nhưng lại chuẩn xác nhằm thẳng vào lưng lưỡi kiếm Nhật sắc
bén đẩy chệch ra, tay còn lại nắm lấy vai bà Bích Thuỷ kéo lại về phía
mình để lưỡi kiếm chỉ cách hai người chỉ vài ly. Nhưng điều làm mọi
người lặng ngắt không phải sự xuất hiện đột ngột cũng như kỳ quái của vị bác sỹ phẫu thuật này mà chính là do ánh mắt của anh ta. Đôi mắt tuyệt
đẹp với đuôi mắt kéo dài hơi xếch lên, làn mi dài phủ xuống tròng mắt
đen thuần như saphia lại sâu thăm thẳm như bầu trời đêm chỉ có điều….nó
lại sắc lạnh đến buốt giá cùng nghiêm nghị khắc nghiệt đến tưởng như bóp nghẹn cả trái tim của kẻ đối diện. Hoàng Minh dù đã tiếp xúc với đủ mọi thành phần tội phạm lẫn người trong ngành hay ngoài xã hội nhưng cũng
chưa từng gặt ai có ánh mắt như vậy, lạnh lẽo giống như…không phải của
con người.
Tên thanh niên đang cầm chiếc kiếm nhật bị ánh mắt ấy nhìn thẳng vào, lúc này sợ đễn mức toàn thân cứng đờ. Tay nắm cán kiếm
run lẩy bẩy tưởng như muốn rơi xuống, mắt liếc sang bên cạnh cầu cứu.
- Nghĩ cũng đừng có nghĩ!
Giọng nói trầm thấp tràn ngập uy quyền vang lên, tay cầm dao mổ nhanh như cắt xoay lại phía cườm tay đâm ra đàng sau.
- Aaaaa….tay….tay…..hự….
Tên cầm dao găm lặng lẽ tiếp cận đằng sau lưng bất ngờ bị lưỡi dao mổ chuẩn xác lách qua xương, đâm xuyên qua lòng bàn tay, tiếp theo chân nhấc lên một đạp vào ngực khiến gã bắn thẳng ra khỏi cửa, lăn mấy vòng trên bậc
bậc thềm rồi mới rơi xuống vỉa hè bên ngoài bệnh viện.
- Cút!
Vị bác sỹ lạnh lùng nhìn những kẻ còn lại, chúng không tự giác bước lùi ra phía sau nuốt nước miếng nhìn nhau.
- Mẹ nó, chỉ là một thằng bác sỹ chúng mày sợ cái gì?
Tên to con với những hình xăm chi chít trên người có vẻ là thủ lĩnh của cả
đám nhổ điếu thuốc trong miệng ra, di chân lên gườm gườm nhìn đàn em của mình. Bước vài bước tiến lên, cố tình đẩy vạt áo rộng ra để lộ báng
súng đen ngòm dắt nơi lưng quần. Giật lấy một thanh đao trong tay tên
đàn em đứng gần nhất, nhếch mép cười cười.
- Bác sỹ, mày có vẻ
khá là nhanh mắt nhanh tay nhỉ. Tay nghề phẫu thuật cũng khá phải không, để tao xem mày có thể tự phẫu thuật gép tay lại cho chính mình không
nhé!
Vừa dứt lời hắn lao mạnh lên, nhằm thẳng vào tay vị bác sỹ
chém xuống. Bà Bích Thuỷ cùng những nữ y tá, hộ lý khác núp phía sau
không kìm được mà thét lên sợ hãi.
Phập! Loảng xoảng….bịch…
Không ai kịp nhìn thấy gì hết, chỉ thấy bóng trắng mờ ảo lướt qua, ánh bạc
như chớp loé lên kèm theo một vật gì đó văng ra ra xa cùng cả tiếng kim
loại nặng nề va chạm với sàn gạch.
- Aaaaaaaaa!….
Tiếng
thét như heo bị chọc tiết vang vọng, chấn động cả đại sảnh rộng của bệnh viện. Thân người to con quỳ rạp xuống run run ôm lấy một bên cổ tay
trống không, vị bác sỹ đứng ở trên cao nhì xuống gã giống như nhìn vào
không khí. Thanh kiếm Nhật mới vài giây trước còn ở trong tay gã thanh
niên hiện nay ngoan ngoãn bị những ngón thon dài nắm lấy, chúc mũi
xuống. Trên lưỡi kiếm sạch trơn không có nổi một giọt máu, gã thanh niên sợ hãi nhìn xuống tay mình, lại nhìn đến thanh kiếm trong bàn tay hờ
hững kia. Phịch một tiếng ngã ngồi xuống đất, không còn thần trí mà nhìn đến đàn anh của mình đang rên rỉ ở bên cạnh.
Ngón tay như bạch
ngọc dưa lên, nắm lấy khẩu tra kéo xuống để lộ ra gương mặt của một
người đàn ông còn hơn cả tuấn tú, phải nói rằng vị bác sỹ này vừa mang
vẻ đẹp nam tính lại vừa mang theo vẻ lạnh lùng quyền quý. Đôi mắt tuyệt
đẹp hạ xuống nhìn kẻ đang quằn quại dưới chân mình, sống mũi cao thẳng
tắp nghiêm nghị, quai hàm cứng rắn, môi mỏng mím lại khắc nghiệt lại
càng khiến cho sự lạnh lùng thêm phần xa cách. Hoàng Minh bỗng cảm thấy
người đàn ông này có nét gì đó vô cùng quen thuộc, giống như đã gặp ở
đâu rồi mà không thể nghĩ ra. Điều này thực kỳ lạ vì công việc của anh
đã khiến cho anh có thể nhận diện được hàng ngàn khuôn mặt dù chỉ gặp
một lần, dù người đó là kẻ tầm thường nhất dễ gây nhầm lẫn nhất. Người
đàn ông có khí chất cùng vẻ ngoài đặc biệt, hơn xa cả những diễn viên
hay người mẫu ngày ngày nhan nhản trên tạp trí hay tivi như thế này vì
sao anh lại không thể nhớ được là mình đã gặp ở đâu. Tạm bỏ qua vấn đề
này, đôi mày rậm của anh nhíu chặt lại khi những hình ảnh của sự việc
vừa rồi lướt qua trong đầu mình. Vị bác sỹ này…phải nói là có tốc độ tay cực kỳ nhanh, để mà so sánh tốc độ rút dao mổ cài trên túi áo ngực hay
đoạt kiếm trong tay kẻ bên cạnh của anh ta hoàn toàn hơn cả tốc độ anh
rút súng. Anh dám tự tin mình chính là người có bản năng phản xạ của tay và mắt nhanh nhất đội nhưng cũng không thể theo kịp người đàn ông này,
chưa kể đến kiểu xuống tay đặc biệt lạnh lùng cùng dứt khoát thêm cả
chính xác tuyệt đối của anh ta nữa, nó gợi cho anh nghĩ đến một tên….sát thủ đã được đào tạo bài bản hơn là một bác sỹ phẫu thuật.
- Thiếu uý, hiện giờ….
Tiếng gọi rụt rè của đồng chí công an trẻ măng bên cạnh khiến anh dứt khỏi uy nghĩ miên man của mình, Hoàng Minh đưa mắt nhìn những kẻ vừa mới rồi
còn hùng hùng hổ hổ xông vào giờ bị doạ đến mặt cắt không còn một giọt
máu nào hừ lạnh.
- Còn thế nào nữa, bắt tại chỗ với tội gây rối trật tự công cộng cùng cố ý gây thương tích.
3,4 đồng chí cảnh sát cùng vài đồng chí cảnh vệ lúc này mới lấy lại được
tinh thần, gật nhẹ đầu với anh sau đó đồng loạt rút súng chĩa vào những
kẻ kia lớn tiếng thông báo.
- Tất cả hạ vũ khí xuống, đặt hai tay lên đầu quỳ xuống sàn ngay lập tức, nếu còn chống cự chúng tôi buộc phải nổ súng.
- Bác…bác sỹ Thành, mấy người này….
Bà Bích Thuỷ luôn là
người trời không sợ đất không sợ, đến đứng trước viện trưởng cũng chưa
bao giờ cong lưng vậy mà lúc này lại nem nép có phần sợ hãi nhìn vị bác
sỹ ngoại khoa kiêm ân nhân vừa cứu mình này.
Bác sỹ Thành vừa
đổi một bộ blue sạch sẽ khác đi ra, gọng kính trắng không viền trễ nải
trên sống mũi thẳng tắp phần nào che bớt đi được đôi đồng tử đen thuần
lạnh lẽo cùng bóng mờ tối tăm mệt mỏi dưới mắt. Mũ vải được bỏ đi, để lộ ra những sợi tóc mềm mại được chải vuốt chỉnh chu nhưng vẫn phóng
khoáng, người đàn ông vừa mới lạnh lùng chặt (phải nói là cắt) bỏ bàn
tay của gã du côn lúc này lại có nét gì đó thư sinh nhu hoà đi rất
nhiều. Không nâng mắt lên nhìn bà Bích Thuỷ đang lúng túng, những nữ y
tá mắt đã hoá thành hình trái tim và Hoàng Minh đang nhíu mày đứng bên
cạnh, anh ta tập trung vào một tập hồ sơ thật sự dầy trong tay mình,
lạnh lùng buông hai chữ.
- Vấn đề?
Lạnh, thực là quá lạnh mà. Bà Bích Thuỷ miễn cưỡng liếc mắt sang phía Hoàng Minh trao đổi sau đó mới gian nan lên tiếng được.
- Là những người vừa nãy, bọn họ muốn…muốn kiện anh.
- Kiện? Tốt, tôi sẽ kiện.
Vẫn không ngẩng lên khỏi trang giấy chi chít chữ cùng những con số giọng
nói trầm thấp nhàn nhạt trả lời, giống như khi đi chọn món ăn bồi bàn
đưa ra thực đơn và anh ta gật đầu nói “Tốt, tôi chọn món đó” vậy. Tất cả mọi người đều cảm thấy một là anh ta đang có vấn đề hoặc…tai bọn họ bị
có vấn đề, bà Bích Thuỷ đành phải một lần nữa làm “người tốt” mà nhắc
lại.
- Không phải ý đó bác sỹ, là mấy người…ờ mấy gã khốn ban nãy nói muốn kiện bệnh viện vì anh đánh chúng…gần chết.
Lúc này khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng băng giá ấy mới bắt đầu có chút phản ứng
lại, hàng lông mày đậm nét khẽ nhướn lên, nếu mắt mọi người không bị
hỏng thì đều thấy anh ta rõ ràng là có chút thích thú nhìn xuống bà Bích Thuỷ sau đó lướt đến Hoàng Minh.
- Bệnh viện có kiện mấy gã “khốn” kia?
Kiểu nói chuyện lạnh lùng thì không đổi nhưng mọi người lại nhận thấy cách
nhấn và thả trọng âm của anh ta có chút kỳ lạ khi nói nhiều hơn vài chữ, giống như những người ngước ngoài học nói tiếng Việt vậy.
Trừ Hoàng Minh khuôn mặt ko đổi sắc ra thì những người khác đều đã há hốc mồm đến mức cả đàn ruồi cũng bay lọt.
- Phải.
Tập hồ sơ trong tay vị bác sỹ nhẹ nhàng được khép lại, ngón tay thon dài
vươn lên gỡ cặp kính trắng xuống, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Hoàng
Minh.
- Anh đã đâm dao mổ qua tay một gã và chặt tay một gã khác.
Hoàng Minh trong công việc luôn là một cán bộ nghiêm túc cùng dứt khoát.
- Đó là tự vệ chính đáng và…bọ họ không thể kiện bệnh viện.
- Ý anh là sao?
Hoàng Minh nhíu mày nhìn vị bác sỹ kỳ lạ trước mắt mình, để tính ra vị bác sỹ này còn cao hơn anh một chút. Có lẽ rơi vào khoảng trên 1,8 m, dáng cao gầy nhưng chúa cùng những người vừa có mặt trong đại sảnh bệnh viện 15
phút trước biết anh ta….khủng bố tới mức nào. Ngay cả bộ đội đặc công
cũng không thể liền một lúc giải quyết gần hai chục tên côn đồ chỉ trong chưa đầy năm phút, tên nào cũng đều bị lĩnh một lưng kiếm vào ngay
những vị trí trọng yếu của cơ thể. Lực vừa đủ, vị trí cũng chính xác nên chỉ làm bọn chúng ngất đi, nếu như đổi lại déo là lưỡi của thanh kiếm
hay lực mạnh hơn thì đảm bảo mỗi kiếm ấy đều có thể lấy mạng một người.
- Anh ấy là Quân Thành, người Pháp gốc Hoa và là tiến sỹ y khoa thuộc MSF (Médecins sans frontières) hay còn gọi là tổ chức “Bác sỹ không biên
giới”.
Giáo sư Trương Lập, giám đốc bệnh viện S từ tốn lên tiếng từ phía sau khiến không ít người giật mình. Ông là một người đàn ông
lớn tuổi nhưng vẫn cao lớn khoẻ mạnh, mái tóc bạc điểm một vài sợi đen
cùng ánh mắt lấp lánh và nụ cười nhân từ khiến cho người đối diện có cảm giác vô cùng thân thiện. Chỉ có điều bất cứ ai trong ngành cũng phải
biết đến ngoài thân thiện ra ông còn là một vị giáo sư vô cùng nghiêm
khắc nữa, dù là với nhân viên trong viện hay với học trò tại trường đại
học y quốc gia nơi ông giảng dậy. Theo nguyên tắc ông sẽ không bao giờ
xuất hiện tại viện vào lúc này trừ khi có ca cấp cứu mổ não nào đó hoặc
chuyện quan trọng, mọi chuyện kiểu như lú nãy thì đều là do phó giám đốc đứng ra giải quyết nên ngoài sự ngạc nhiên mọi người còn có cả khó hiểu nữa.
- Giám đốc.
Bà Bích Thuỷ khẽ lên tiếng chào ông
cùng mọi người, vị tiến sỹ thuộc MSF thì gật nhẹ đầu một cái coi như có, Hoàng Minh vẫn luôn chăm chú quan sát anh ta lúc này mới bất giác nhớ
đến một chuyện mà buột miệng hỏi.
- Là một trong những người
sống sót trong vụ rơi máy bay của đoàn nhân viên cứu trợ quốc tế tại
Điện Biên hơn nửa tháng trước sao?
Bác sỹ Quân Thành không nhìn
anh gật một cái rồi đưa tập tài liệu trong tay mình cho giáo sư Trương
Lập. Hai người bắt đầu trao đổi với nhau về ca mổ anh ta vừa thực hiện,
hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của những người khác.
-….tôi cũng
không ngờ cậu lại có khả năng hồi phục nhanh đến thế, hồi phục song lại
lập tức đến viện S để tiến hành mẫu ca bóc tách hiếm gặp như vậy. Không
làm khó cho cậu chứ?
Ngài giám đốc sau khi liếc nhìn qua một vài trang tài liệu thì có vẻ vô cùng hài lòng, thậm trí còn định đưa tay vỗ vỗ vai anh ta nhưng bắt gặp ánh mắt sắc bén kia nhìn chằm chằm vào tay
mình thì đành phải ngại ngùng thu lại.
- Giám đốc, tôi là thiếu
uý Hoàng Minh thuộc tổ điều tra trọng án tực thuộc thành phố. Tôi có vài câu hỏi với tiến sỹ đây về sự việc xảy ra ban nãy được chứ?
Hoàng Minh không có kiên nhẫn nhiều đành phải tiến đến ngắt giữa câu chuyện
chuyên môn của bọn họ khiến giáo sư Trương Lập không được hài lòng cho
lắm, thật hiếm khi mới có được một vị đồng nghiệp tài năng như vậy, nếu
không ông cũng không đến viện vào lúc một giờ sáng này làm cái gì nhưng
người ta không phải cũng là vì công việc sao, ông đành phải dằn lại sự
hưng phấn trong lòng mà quay trở lại văn phòng của mình với đống tà
liệu. Thoáng chốc hành lang chỉ còn lại hai người đàn ông, một trong bộ
cảnh phục lá mạ, một khoác blue trắng.
- Tôi sẽ mời cafe trong lúc nói chuyện.
Hoàng Minh thoáng thả lỏng, tiến đến bên máy bán cafe tự động mua hai lon rồi trở về ngồi xuống ghế tựa dành cho người nhà bệnh nhân đặt dọc hành
lang, đưa cho vị bác sỹ kỳ lạ kia một lon rồi mở nắp lon của mình.
- Tôi không uống cafe nhưng cũng cảm ơn vì đã mời, anh có thể bắt đầu những câu hỏi bởi 15 phút nữa tôi sẽ có ca mổ.
Đặt chiếc lon bên cạnh anh, bác sỹ Quân Thành lơ đãng liếc nhìn đồng hồ.
Hoàng Minh lại một lần nữa im lặng đánh giá anh ta, đây là một người đàn ông có thể dùng hai từ “băng giá” để hình dung, cả người anh ta lúc nào cũng đem theo một loại hơi thở đặc biệt lạnh lẽo cùng sắc bén. Anh cũng có biết về “Bác sĩ không biên giới” (tiếng Pháp: Médecins sans
frontières, viết tắt MSF), đó là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do
một số bác sĩ người Pháp thành lập vào năm 1971 với mục đích nhân đạo.
Tổ chức này đưa ra những cứu trợ y tế trong các trường hợp khẩn cấp như
thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh… Bác sĩ không biên giới
còn có những hoạt động dài hạn như cứu trợ sau các thiên tai, trong các
cuộc xung đột kéo dài hay giúp đỡ những người lưu vong. Sự cứu trợ nhân
đạo, theo như chủ trương của MSF, là phải hoàn toàn trung lập và không
có sự dính líu của bất cứ chính phủ cũng như lực lượng quân sự nào.
Nhưng với thái độ can dự quân sự ngày càng phổ biến của các cường quốc
trên thế giới đối với những nước mà họ coi là có hành động vi phạm nhân
quyền trầm trọng, thái độ trung lập của Médicins Sans Frontières ngày
càng bị thách đố nhiều hơn. Chính bởi như vậy khi đoàn hỗ trợ y tế của
MSF đi đến những quốc gia nghèo hay những vùng quân sự nhạy cảm để cứu
trợ luôn gặp phải một vài “trục trặc” hay “rủi ro” nhất định nào đó,
thậm trí vụ việc máy bay của bọn họ sau khi xin phép bay qua không phận
Điện Biên khoảng 20 phút sau thì gặp phải sự cố buộc phải hạ cánh khẩn
cấp nhưng thất bại, máy bay va chạm với vách núi rồi rơi giữa rừng cũng
bị nghi ngờ do bàn tay phá hoại của một bàn tay hay một tổ chức quân sự
bí mật. Vụ tai nạn khiến đoàn chuyên gia 25 người gồm bác sỹ, y tá và
nhà báo đến từ nhiều quốc gia chỉ còn lại 15, sự việc đã gây trấn động
mạnh với dư luận thế giới cũng như cộng đồng y học bởi tính chất nghiêm
trọng của nó và sự ra đi của những tinh anh trong nghành. Để tồn tại
được trong một tổ chức luôn có nguy cơ gặp phải rủi ro như vậy chắc chắn vị tiến sỹ y khoa này cũng không phải một người đơn giản, nếu không với cường độ cũng như áp lực công việc lại cộng thêm sự nguy hiểm đến từ
nhiều phía anh ta đã bỏ xác ở một trại tị nạn nào đó rồi. Vì vậy việc
anh ta là một trong những người sống sót trong vụ tai nạn dù vị trí ngồi là phía đầu máy bay cũng không phải là điều gì đó quá kinh ngạc. Hoàng
Minh nhớ đã từng có một vụ bắt cóc con tin của phần tử Taliban nhằm vào
đoàn cứu trợ y tế của liên hiệp quốc tại phía tây Afghanistan, kết quả
là khi lính gìn giữ hoà bình của liên hiệp quốc đếm giải cứu thì…quân
khủng bố toàn bộ đều bị giết sạch bằng một vết cắt gọn gàng chuẩn xác
nơi tĩnh mạch cảnh. Bài báo tóm tắt hết sức ngắn gọn nhưng cũng nói đến
trong đoàn có một vài bác sỹ của MSF, và người tiêu diệt quân khủng bố
được viết tắt bằng một chữ D. Hoàng Minh khi ấy nghĩ rằng bài báo in lỗi hoặc thông tin sai lệch khi cho biết quân khủng bố có trang bị vũ trang hiện đại, đầy đủ lại bị tiêu diệt bằng chỉ một người nhưng giờ đây đứng trước vị tiến sỹ y khoa này anh lại có cảm giác điều đó hoàn toàn là có thể.
- Kẻ bị anh chặt tay đã yêu cầu được khởi kiện, tôi nghĩ anh nên liên hệ với đại sứ quán hoặc luật sư riêng.
Ánh mắt tối tăm của vị bác sỹ chuyển dời đến trên người anh, không còn lơ
đãng nữa mà thoảng qua có sự lay động. Mặc dù rất nhỏ nhưng cũng là có,
anh ta từ tốn ngồi xuống ghế bên cạnh Hoàng Minh, đôi chân dài bắt chéo
lại, vô cùng tự nhiên dựa người trên ghế, chỉ là một chiếc ghế chờ trong bệnh viện nhưng khi anh ta ngồi vào lại khiến cho người ta có cảm
giác….sang trọng. Hoàng Minh ngờ ngợ, loại khí chất quyền uy này gợi cho anh nghĩ đến biểu hiện của Thuỷ Linh sau khi cô tỉnh lại. Giọng nói
trầm trầm thong thả vang lên trong không gian tĩnh lặng, không nhanh
không chậm nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác bị đè nén do một
loại áp lực vô hình nào đó.
- Cảm ơn vì đã nhắc nhở nhưng 10 phút nữa phiền anh đến cửa phòng mổ, nguyên đơn sẽ rút lại đơn kiện.
- Vì sao anh biết?
Hoàng Minh cảm thấy người đàn ông này quá thâm trầm, không thể đoán biết cũng như nắm bắt nổi.
- Bởi tôi là người sẽ tiến hành ca phẫu thật ghép tay cho kẻ gọi là
nguyên đơn ấy, hơn nữa chính thiếu uý đây cũng biết đấy, gã ấy không có
chút cơ hội nào. Người là tự ý kéo đến đập phá bệnh viện, tấn công cũng
là bọn chúng tấn công trước, vũ khí cũng là của chúng mang đến. Camera
cũng như nhân chứng đều còn, hắn có bao nhiêu phần trăm để khởi kiện
đây?
Môi mỏng sắc nét nhếch nhẹ, hình thành nụ cười như có như không khiến người khác phải rét lạnh.
- Cũng không sai, chỉ có điều rõ ràng anh có thể không cần chặt tay hắn vì sao lại….
Thực ra đây mới là điều Hoàng Minh thắc mắc, vị bác sỹ này là kẻ quá thông
minh, bình tĩnh cùng quyết đoán. Anh ta chắc chắn không hề bị mất kiểm
soát do tức giận bằng chứng là những tên du côn khác chỉ bị bầm tím hay
mọc thêm vài cục u chứ không hề bị bất kể vết xước nào, vậy vì sao với
hai ke kia lại ra nặng như vậy?
- Kinh nghiệm ghép chi của các bác sỹ phẫu thuật bệnh viện S chưa có nhiều.
- Ghép chi?….
Hoàng Minh vô cùng bất lịch sự phun ngụm cafe trong miệng ra, ho sặc sụa nhìn vị bác sỹ phẫu thuật đang ung dung ngồi bên cạnh mình giống như không
thể tin.
- Phải.
Nhàn nhạt nhìn ai đó rút khăn tay trong túi quần ra lau những vết cafe trên tay áo.
- Chẳng nhẽ anh chặt tay gã chỉ để làm phẫu thuật mẫu?
- Không…
Hoàng Minh chưa kịp cảm thấy nhẹ nhõm vì câu trả lời thì đã bị những lời tiếp theo của anh ta hoàn toàn hạ gục.
-….còn là vì cách cầm đao của hắn sai.
- Anh rốt cục là bác sỹ hay là đồ tể đây?
Đồng chí thiếu uý lần đầu tiên trong đời gặp phải một người….quái dị như
vậy, đưa tay lên bóp trán do cảm thấy thực đau đầu và không biết phải
làm sao.
- Thực ra bác sỹ và đồ tể cũng không khác nhau là mấy, đều là dựa vào tay nghề dùng dao xẻ thịt để kiếm sống.
- Anh…
- Tiến sỹ đến giờ rồi, bệnh nhân đã được đưa vào phòng mổ.
Một vị bác sỹ phẫu khác vừa đi ra từ phòng thay đồ, tiến đến nhắc nhở Quân
Thành đồng thời ngắt lời Hoàng Minh định nói khiến anh khựng lại.
- Cám ơn anh vì…đã hợp tác, nếu có sự việc gì phát sinh anh có thể đến
tìm tôi tại ban trọng án của thành phố. Giờ thì xin phép, tôi cần phải
giải quyết đám lộn xộn phía dưới sảnh.
Nói song Hoàng Minh gật
đầu với hai vị bác sỹ sau đó cầm lấy cặp da đựng tài liệu rồi xoay người bước đến cuối hành lang, ngay khi bóng xanh bước qua cửa thang máy môi
mỏng mím chặt khẽ dương lên một chút.
- Người quen của tiến sỹ?
Vị bác sỹ khì quái nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn của Hoàng Minh, lại nhìn nụ cười thản nhiên trên khuôn mặt nhười đàn ông băng giá cạnh mình.
- Anh ta giống với một người anh em của…vợ tôi.
Ánh mắt đen thuần băng giá lướt qua một tia nhu hoà, hơi hạ xuống nhìn
chiếc nhẫn vàng tinh tế được lồng vào ngón thứ ba trên tay trái của
mình.
- Tiến sỹ đã kết hôn? Bất ngờ thật đấy, vụ tai nạn vừa rồi hẳn đã doạ cô ấy sợ chết khiếp.
Người bác sỹ cười cười, theo anh mắt đen thuần lướt đến chiếc nhẫn trên ngón
tay thon dài. Ông bỗng thấy là lạ, nhẫn cưới dĩ nhiên không hiếm lại vô
cùng nhiều kiểu dáng như nhẫn cưới dùng hoa văn kiểu cổ lại trạm khắc
tinh sảo như thế này thì chắc chắn vô cùng hiếm, tại sao ông lại thấy
quen quen nhỉ.
- Chúng ta vào thôi, bác sỹ Nguyễn.
Đeo
lên chiếc khẩu trang, Quân Thành bỏ qua câu hỏi cũng như ánh mắt của ông mà xoay người bước vào bên trong phòng phẫu thuật. Không ai để ý đến
bàn tay trái của anh ta siết chặt lại và ánh mắt sắc bén tan ra phiền
muộn cùng….tuyệt vọng.
6h 30′
Những tia nắng đầu tiên
của ngày mới nhẹ nhàng phủ lên dãy hành lang lát gỗ nhốm mầu năm tháng
của dãy nhà B, dãy nhà còn lưu lại nguyên lối kiến trúc kiểu tu viện
thời Pháp thuộc của bệnh viện S, xua đi màn sương mỏng của không khí
lạnh trong ngày đông. Bóng trắng cao lớn chậm rãi bước từng bước nhẹ
nhàng, giống như để cảm nhận sự khô lạnh thấm qua lớp vải luồn vào ngực
mình, làm dịu đi sự khó chịu và lấp đầy lồng ngực trống rỗng. Một cánh
tay theo thói quen chắp lại đằng sau lưng, một tay buông thõng bên
người, tà áo theo mỗi sải bước chân phất lên làm tản ra một loại mùi
hương thanh lãng nhàn nhạt.
Ngón tay thon dài vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoàng lan ướt sương lạnh
rơi trên ghế đá. Giọng trầm thấp bỏ đi sự cứng nhắc lạnh nhạt mang theo
hoài niệm cùng yêu thương khi khẽ ngâm hai câu thơ, đôi mắt sâu sắc tối
đen mệt mỏi ngước lên nhìn tán hoàng lan nở hoa muộn thì thầm như nói
với ai đó.
- Phu nhân, nơi này mai còn chưa có nở….ở đấy rừng
mai sau thành chắc đã khai hoa….thời tiết rất lạnh, thưởng mai nàng
không thể về quá muộn có biết không.
Nhẹ nhàng….cơn gió bất chợt thổi đến quấn theo cánh hoa như bạch ngọc, ngọt ngào tựa đôi môi người
con gái rời khỏi ngón tay trắng muốt rơi xuống trên thảm cỏ đẫm sương.
Loạt xoạt.
Một vật từ trong gầm ghế đá khẽ bị cơn gió cuốn ra, trải rộng trên nền xanh mướt. Vài giọt sương thấm vào khiến nét chì hơi nhạt nhoà nhưng trong
tia nắng mỏng manh vẫn có thể nhìn thấy được khuôn mặt giống như được
tạc ra từ hàn băng, nét phác thảo còn chưa xoá hết…..