Diệp Quân Thành vừa khoác lên người áo blue, đeo lên chiếc kính trắng, cài biển tên
trên túi áo ngực vừa nói với nữ y tá phía bên cạnh mình.
- Vợ của tiến sỹ…
Nữ y tá ngạc nhiên ngẩng lên định hỏi lại thì cửa văn phòng vang lên tiếng gõ, sau đó một nữ sinh viên vô cùng xinh xắn đáng yêu đem theo tập hồ
sơ đến,nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc trước mặt anh.
- Thưa thầy, bác sỹ Nguyễn nhờ em đem đến.
Tròng mắt sâu thẳm liếc qua tập hồ sơ, nhìn thấy ba chữ Tiêu Thuỷ Linh bàn
tay tựa bạch ngọc lập tức đưa lên cầm lấy, vô tình lướt qua những ngón
tay thon nhỏ khiến gò má của cô gái hây hẩy hồng, nhẹ cúi xuống nhưng
cũng không đi khỏi.
- Còn chuyện gì nữa?
Giọng nói trầm
thấp lơ đãng, không để ý đến ngữ khí của mình có chút nhẹ nhàng. Mọi
chuyện chỉ cần liên quan đến Thuỷ Linh, anh đều không tự chủ được mà nhu hoà đi rất nhiều khiến cho ai đó phía bên cạnh kinh ngạc, gò má lại
càng hồng hơn.
- Thưa….về chuyện đề tài nghiên cứu ghép tế bào gốc biểu mô và ghép kiến tạo bề mặt nhãn cầu của em…
Những ngón tay nhỏ mân mê tà áo, nhìn anh có phần chờ mong.
- Trong một tuần tới tôi sẽ ở lại viện nên nếu có chỗ nào cần thêm tài
liệu hay tìm hiểu chi tiết về kỹ thuật cấy ghép đều có thể đến đây hoặc
phòng bệnh đặc biệt khoa sản của viện tìm, tôi sẽ hướng dẫn….
- Tiến sỹ, thuốc cô Tiêu dùng sắp hết tác dụng nên sẽ tỉnh lại trong khoảng nửa tiếng nữa, anh muốn đến chứ?
Bộ đàm liên hệ nội bộ của viện đặt trên bàn làm việc gọn gàng vang lên
tiếng nhắc nhở ngắt lời anh, Diệp Quân Thành đưa tay cầm lấy bộ đàm,
nhấn nút trả lời sau đó nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng, tà áo trắng
theo bước chân sải dài trên dãy hành lang sạch sẽ phất lên để lại đằng
sau một mùi hương nam tính thanh lãnh khiến cô sinh viên trẻ ngẩn ngơ
không thể rời mắt.
- Em là sinh viên do tiến sỹ Quân Thành hướng dẫn, biết chuyện anh ấy có vợ chứ? Thật ngạc nhiên, thảm nào anh ấy xin lưu trú lại và sử dụng tiếng Việt tốt như vậy. Nghe nói cô ấy là con
của một nhân viên trong viện mình, bọn họ còn có con với nhau nữa, nhanh tay thật.
Nữ y tá vừa sắp xếp lại tài liệu trên bàn vừa bắt đầu “bà tám” bình luận về đề tài hiện đang nóng hổi trong nội bộ nhân viên
bệnh viện S, không để ý đến ánh mắt đã bắt đầu ảm đạm dần đi của cô gái.
- Em cũng mới được biết sáng nay khi thầy đưa cô ấy vào viện cấp cứu…
Ánh mắt dịu dàng lướt qua những đồ vật đơn giản trên bàn, từ chiếc bút máy
vỏ vàng tinh sảo, cuốn sách y học tiếng Pháp đang xem dở, vài trang giấy nháp chi chít chữ ngay ngắn bên cạnh chiếc Macbook để chế độ chờ cho
đến một số tài liệu, hồ sơ. Dù biết là không đúng nhưng sự tò mò khiến
cô sinh viên vươn tay, lật trang đầu tiên trong cuốn sổ lớn bìa cứng
chính mình vừa mang đến. Lướt nhanh qua những dòng chữ ghi trên bệnh án, đôi mắt nâu trong suốt thoáng ngạc nhiên rồi chuyển thành nghiền ngẫm,
sau đó khoé môi cong nhẹ lên mỉm cười hài lòng. Nhân lúc nữ y tá trực
trong phòng còn đang loay hoay lau dọn và kêu ca về sự ưa sạch sẽ ngăn
nắp đến mức tưởng như bị ám ảnh của vị tiến sỹ, cô sinh viên nhanh tay
rút ra một trang rồi lặng lẽ ra ngoài, nhìn trước nhìn sau cẩn thận rồi
mới đi về phía cầu thang thoát hiểm vắng người.
- …..ba, con
nghĩ mình vừa tìm thấy người mang mẫu máu mà viện huyết học đang nghiên
cứu….vâng, đã lấy được thông tin nhưng có chút rắc rối. Cô ta có quan hệ với người của MSF…không, không hẳn. Vị tiến sỹ người Pháp gốc Hoa mà
con hay nhắc đến là cha của đứa bé cô ta đang mang trong bụng…cô ta là
giáo viên của trường cao đẳng nghệ thuật thành phố, gia cảnh tầm thường
thôi nên con nghĩ cũng không có vấn đề gì trong việc xúc tiến kế hoạch
của ba đâu….vâng, con nghĩ chỉ cần nghe thấy một phần của số lợi nhuận
cô ta sẽ đồng ý nhưng con muốn ba trả thêm cho cô ta một khoản nữa….một
khoản đủ để cô ta cùng đứa trẻ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước
mặt Diệp Quân Thành….
Sử dụng điện thoại chụp lại mọi thông tin
in trên tờ giấy song chuyển tiếp đi, nụ cười tự tin trên môi cô lại càng khắc sâu. Thở nhẹ ra một hơi, lấy lại vẻ tươi tắn đáng yêu của mình cô
trở lại văn phòng riêng của Diệp Quân Thành, kẹp tờ giấy vào cuốn sổ như cũ, xin lỗi vì phải chạy ra ngoài nghe điện thoại của gia đình gọi đến
song cô lại cùng nữ y tá cười cười nói nói như không có chuyện gì xảy
ra.
Cùng lúc đó tại phòng chăm sóc đặc biệt khoa sản, tiến sỹ
Diệp đang đối mặt với 4 người 8 cặp mắt của Tiêu gia. Gương mặt nam tính với những đường nét hoàn hảo luôn lạnh lùng cùng thản nhiên lúc này
cứng đờ lại, không được tự nhiên. Để tính ra anh cũng đã trải qua hai
kiếp sống, bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu sóng gió cũng đã từng nêm
trải nhưng tình huống thế này thì….phải nói rằng không biết phải làm
sao. Đôi mắt đen thuần sắc bén được che khuất phần nào sau cặp kính
trắng từ từ đánh giá “mặt trận” trong phòng, ngoại trừ Thuỷ Linh vẫn
chưa tỉnh đang thiêm thiếp trên giường bệnh thì có ông Tiêu đứng chắp
tay phía sau lưng nơi cửa sổ đang quay lại nhíu mày nhìn anh có vẻ cân
nhắc. Bà Bích Thuỷ đã thay một bộ thường phục ấm áp ngồi trên ghế tựa
bọc da cạnh đấy, trong tay ôm một cậu bé khoảng 6 đến 7 tuổi có đôi mắt
to tròn linh động quen thuộc, tò mò nhìn anh chớp chớp mắt vô cùng đáng
yêu. Bên cạnh giường, một cô gái trẻ có thân hình cao ráo và mái tóc nâu vàng nhạt mầu được duỗi thẳng mượt mang khuôn mặt 7,8 phần tương tự như Thuỷ Linh nhưng nhỏ và sắc nét hơn liếc nhìn qua anh rồi lạnh nhạt hừ
một cái, quay trở lại bới việc cắm những bông hoa hồng trắng muốt vào
bình pha lê đặt trên tủ đầu giường bệnh. Không khí dường như không được
tốt cho lắm nếu như anh vẫn cứ đứng nơi cửa phòng mãi như vậy, bà Bích
Thuỷ cuối cùng cũng đành phải lên tiếng.
- Tiến sỹ đã đến rồi vậy…mời vào, con gái chúng tôi chắc phải một lát nữa mới tỉnh.
- Vâng.
Diệp Quân Thành cứng nhắc trả lời một câu sau đó nhanh chóng tiến lại ngồi
xuống chiếc ghế sát bên đầu giường, đôi mắt mệt mỏi dán chặt lấy những
đường nét an lành trên khuôn mặt của người con gái mình yêu. Trong phòng lúc này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng máy lọc không khí chạy
rì rì nho nhỏ, ông bà Tiêu cùng con gái nhìn nhau rồi lại nhìn đến người đàn ông xa lạ đối với họ nhưng dường như lại có quan hệ hết sức mật
thiết với Thuỷ Linh, một phần của gia đình họ.
- Lúc này có vẻ không thích hợp nhưng tôi muốn biết cậu với con gái tôi rốt cuộc là thế nào?
Ông Tiêu ngồi xuống bên cạnh vợ mình, nghiêm khắc nhìn anh hỏi. Quân Thành
không ngẩng lên, vẫn chăm chú theo dõi mỗi nhịp thở nhẹ nhành đều đều
của cô từ tốn trả lời.
- Tôi…cô ấy đã từng cứu tôi một lần, vì
thế mà bị thương rất nặng. Khi đó cô ấy không thể trở về, lại cũng không làm thế nào để liên lạc được với gia đình nên tôi đã giữ cô ấy lại. Một thời gian sau chúng tôi kết hôn, không được bao lâu thì xảy ra chuyện
ngoài ý muốn mà bị chia cắt. Tôi nhớ đến cô ấy từng nhắc đến mình sống
tại thành phố A này nên đã quyết định ở lại, hi vọng rằng có thể một lúc nào đấy cô ấy trở về được….
Môi mỏng sắc nét nhẹ nhàng nhếch
lên thành nụ cười nhu hoà, cẩn thận đặt bàn tay nhỏ vào trong chăn. Ông
Tiêu trầm ngâm im lặng, cô gái đứng phía bên kia của giường bệnh vẫn giữ nguyên thái độ của mình hỏi lại giống như châm chọc.
- Nếu chị tôi không về thì sao?
- Vậy thì tôi sẽ được sống ở nơi vợ mình từng sống, đi qua con phố cô ấy
đã từng đi, ngắm nhìn bầu trời cô ấy đã từng ở bên dưới và cảm nhận nhịp đập của thành phố mà cô ấy yêu.
Diệp Quân Thành ngẩng lên nhìn
thẳng vào cô gái thản nhiên nói, đó cũng đã là điều anh định làm thật
nếu không anh đã trở về Pháp ngay sau khi tỉnh lại sau vụ tai nạn theo
lệnh triệu tập của tổ chức, chính anh cũng không ngờ được rằng mình sẽ
được gặp lại cô sớm như vậy.
- Yên Chi, không được như vậy.
Ông Tiêu nhíu mày nạt cô con gái thứ hai của mình khiến cô vừa hé miệng
muốn nói đành phải hậm hực nuốt lại, vòng ra đứng phía sau bà Bích Thuỷ
vẫn có không chút thiện cảm nào với Quân Thành.
- Lời giải thích của cậu có quá ngắn gọn và xúc tích không? Con gái tôi cũng đã từng nói rằng mình bị mất trí nhớ trong khoảng thời gian một năm trước nên không biết làm sao để trở về, nhưng tôi nghĩ với năng lực của cậu thì tra ra
nhân thân của một người là hoàn toàn có thể. Nói thật là tôi không mấy
tin tưởng vào cái lý do này của cậu và nó, đặc biệt khi con gái tôi nhất định không chịu cho mọi người biết về cậu.
Quả nhiên không hổ
danh là một nhà giáo sắt đá, ông Tiêu lập tức tập trung vào lỗ hổng
chính trong “lời khai” của hai “nghi phạm” khiến Diệp Quân Thành cũng
phải có chút bối rồi không biết phải trả lời thế nào cho đúng. Thực ra
lời giải thích tránh nặng tìm nhẹ của rồi của anh cũng không có chỗ nào
là sai nhưng anh cũng không thể nói với “nhạc phụ đại nhân” của mình
rằng cả hai đã gặp nhau tại một thế giới khác, nơi ấy anh là Diệp Cô
Thành thành chủ Bạch Vân thành được, anh lại càng không thể cứng rắn mà
“xử lý” những người đang “thẩm vấn” mình cho song chuyện.
-
Chuyện này…tôi biết như vậy là ích kỷ và không đúng nhưng không thể
khống chế được ý tưởng muốn giữ cô ấy lại bên mình, ban đầu chỉ là do
cảm kích, sau cô ấy đã hiểu nhầm mà hạ thuốc tôi để trốn thoát thì trở
thành lòng tự tôn bị thách thức. Tôi đã phải tìm cô ấy rất lâu, gần như
phải lật tung cả một quốc gia để tìm nhưng hình như trốn tránh là tài
năng của cô ấy thì phải. Trong khoảng thời gian đó tôi rốt cuộc hiểu ra
tình cảm của mình không chỉ đơn giản là cảm kích hay ý nghĩ muốn chiếm
hữu cô ấy cho riêng mình nữa mà là lưu luyến cùng chờ mong, thêm cả lo
lắng với sợ hãi khi cô ấy ở bên ngoài một mình. Tôi quả thực không đúng
nhưng tôi thực sự đã hi vọng cô ấy không bao giờ có thể trở về, vĩnh
viễn ở lại bên cạnh mình nên….
- Nên anh đã quyết định bắt cóc Thuỷ Linh?
Hoàng Minh bất ngờ xuất hiện nơi cửa phòng, trong bộ cảnh phục mầu xanh lá mạ thẳng thướm quen thuộc cùng quyển sổ bìa da trong tay. Không chút thiện trí trầm giọng hỏi, cắt ngang lời Diệp Quân Thành sau đó mới tiến vào
trong phòng, hạ giọng chào ông bà Tiêu rồi điềm nhiên ngồi xuống phía
bên kia giường đối diện Quân Thành cười nhạt.
- Với tư cách là
người phụ trách chính trong việc tìm kiếm cô Tiêu Thuỷ Linh, người đã
được thông báo mất tích từ một năm trước tôi yêu cầu anh hợp tác trả lời một số câu hỏi của cơ quan công an.
- Rất xin lỗi, do không
phải đối tượng bị tình nghi nên trừ khi có lệnh từ toà án tôi mới phải
có trách nhiệm trả lời những câu hỏi của anh.
Quân Thành bắt đầu phát ra lãnh khí, không chút bối rối giống như khi đối diện với ông bà
Tiêu trả lời Hoàng Minh. Đối với “nhạ phụ, nhạc mẫu” của mình anh không
có cách thật nhưng với người khác, đặc biệt lại là kẻ đang nhăm nhe có ý định với vợ của mình anh chưa từng có ý định nương tay.
- Nếu anh nhất định muốn, tôi sẽ có lệnh triệu tập anh đến cơ quan công an để giải trình sự việc.
Hoàng Minh luôn là người tự tin nói được nhất địnhh sẽ làm được.
- Khi ấy anh sẽ phải chờ luật sư riêng của tôi đến, bởi tôi sẽ chỉ trả lời khi có mặt ông ta.
Vẫn phong thái kiêu ngạo quen thuộc, bà Bích Thuỷ đã từng tiếp xúc với anh
nên không mấy kinh ngạc nhưng ông Tiêu cùng Yên Chi thì thật sự ngạc
nhiên trước việc thay đổi thái độ quá nhanh chóng và trực tiếp không cơ
chút ý định dấu diếm nào của anh.
- Anh đã thừa nhận mình là kẻ bắt cóc nên sẽ không có quyền được mời luật sư khi đang thẩm vấn.
Hoàng Minh rút chiếc điện thoại đang ở trong túi áo để sẵn chế độ ghi âm ra cười cười.
- Tôi có sao?
Diệp Quân Thành nhếch khoé miệng trở thành nụ cười như có như không vô cùng
thoải mái tựa vào lưng ghế, bắt chéo chân đan hai tay vào nhau nhìn
Hoàng Minh mở lại đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của anh và ông bà Tiêu.
Mới nghe lại đến một nửa, vẻ mặt Hoàng Minh giống như bừng tỉnh ánh mắt
nhìn Quân Thành loé lên tia hiểu biết cùng thưởng thức lẫn không cam
lòng, thu lại chiếc máy vào trong túi áo, khuôn mặt tuấn tú ngời sáng
trở nên sa sầm lại.
- Thiếu uý, anh không thể buộc tội một người bởi vì anh ta có “ý nghĩ”, “mong muốn”, hay “hi vọng” vào điều gì đó
được. Với sự tự tin trong lời buộc tội vừa rồi, tôi hoàn toàn có thể
khởi kiện anh tội vu cáo. Có phải không?
Bàn tay thon đưa lên
lấy chiếc kính trắng xuống, để lộ ra toàn bộ đôi mắt sắc lạnh tựa bầu
trời đêm đông nhìn thẳng và Hoàng Minh, sát khí cùng địch ý lộ ra không
một chút che dấu khiến những người có mặt trong phòng không tự chủ được
cảm thấy sống lưng bỗng lạnh buốt.
- Anh biết tôi đến nên cố tình có phải không?
Hoàng Minh không kìm được mà đứng bật dậy cao giọng, trong nhân thức của anh, một kẻ nguy hiểm chính là kẻ có tham vọng cùng ham muốn cao nhưng mất
đi sự kiểm soát bản thân vì một hay nhiều lý do nào đó. Nhưng kẻ có tham vọng, ham muốn lại có thêm trí tuệ, sự nhận thức, lòng tự tin cùng khả
năng kiểm soát tình hình cực tốt mới là kẻ thực sự nguy hiểm, cái đáng
sợ của kẻ như vậy chính là sự khó năm bắt và…người đàn ông trước mặt anh đây chính là một kẻ như thế. Không ai có thể nhìn thấy được chính xác
cảm xúc hay suy nghĩ thật sự của anh ta, trừ điều anh ta muốn mọi người
thấy hay cảm nhận được.
- Bước chân của anh nhẹ như vậy, hơi thở của anh thấp như thế thử hỏi liệu tôi có được bao nhiêu tài năng mà
nghe ra để….biết được lúc nào anh đến rồi cố tình hay cố ý đây?
Quân Thành vẫn trong tư thế thoải mái như vậy, chống tay vào thành ghế bọc
da tựa cằm lên và nhìn Hoàng Minh với một vẻ tự tin cùng kiêu ngạo đến
đáng gét. Ai có tai đều có thể nghe ra được anh biết nhưng lại cố tình
làm như không phải vậy, để mà nói điều này liệu có tương xứng với câu
“một lời khiêm tốn bằng bốn lời tự kiêu” không đây? Chỉ có điều, lời nói kiêu ngạo cùng chọc người tức chết như vậy cũng có thể được nói ra với
một thái độ vô cùng đương nhiên giống như thế được sao? Cả nhà bốn người họ Tiêu nhìn theo bóng lưng đùng đùng lửa giận của Hoàng Minh bước ra
ngoài mà có cảm giác rất chi là thông cảm, con gái và chị cả của bọn họ
quả thực phải có được tài năng cùng sự “may mắn” đến thế nào mới “từng
chạy thoát” được khỏi người đàn ông…ờ ưhm…đáng sợ này?
- Linh Nhi….
Ngữ khí cùng thần thái cuồng ngạo lại trở về với sự nhu hoà lẫn dịu dàng
khi lướt đến bên cô gái đã bắt đầu có dấu hiệu muốn thức tỉnh trên
giường bệnh, Quân Thành giống như đã quên mất sự có mặt của những người
xung quanh mà dồn toàn bộ sự tập trung của mình vào cô. Những ngón tay
thanh lãnh có chút vội vã khi ôm lấy khuôn mặt nhợt nhạt, ngay khi làn
mi cong dài lay động cũng là lúc khoé môi mím chặt nghiêm khắc hé mở một độ cong mềm mại, thì thầm kêu gọi.
- Linh Nhi, đã đến lúc rồi….đừng sợ, mở mắt ra nhìn một cái có được không? Ta ở đây, ở đây với nàng…
Bà Bích Thuỷ cũng vội vã đến bên cạnh, bỏ qua lối xưng hô kỳ lạ của Quân Thành mà nắm lấy tay con gái mình siết nhè nhẹ.
- Linh, con thế nào rồi?
Thuỷ Linh khẽ cử động, hướng về phía giọng nói trầm thấp mà mình vẫn luôn
nhớ mong. Đôi mắt mờ mịt từ từ mở ra, mông lung như không thể xác định.
Bàn tay nhỏ nhắn mệt mỏi đưa lên, cẩn thận chạm vào đuôi mắt dài sắc
nét, mem theo gò má cương nghị xuống đến quai hàm cứng rắn…
- Linh Nhi, vì sao cứ mỗi lần không phân biệt được thật hay mộng thì….nàng đều nhéo ta?
Quân Thành cười khổ, giỡ cái móng vuốt đang có xu hướng càng lúc càng mạnh
tay ra trượt xuống môi mình cắn nhè nhẹ đủ để có cảm giác nhưng không
làm cô đau.
- Không có cảm giác….Diệp….là em đang mơ có phải không?
Môi mọng mấp máy khàn khàn nghẹn lại, nơi khoé mi đã bắt đầu xuất hiện một
tầng hơi nước mỏng manh. Quân Thành thở dài, nắm lấy bàn tay cô kéo lên
vòng ra sau ôm lấy cổ mình, cúi xuống tựa vầng trán cao trên chiếc trán
ương bướng, phả ra hơi thở nam tính của riêng mình.
- Là thật…
Cảm nhận được hương hàn mai lành lạnh quen thuộc, Thuỷ Linh theo thói quen, giống như một loại bản năng mà ngẩng lên khiến môi mọng ấm áp khẽ chạm
vào khoé môi thanh lãnh.
Siết chặt, bàn tay nhỏ níu lấy bờ vai
vững vàng cùng những ngón thon dài đang đặt nơi eo thon đồng thời đều
siết chặt, mục quang đen thẫm sâu thăm thẳm dường như ngưng đọng lại ,
đắm chìm vào trong đôi mắt đẹp đang mở lớn đong đầy ngỡ ngàng. Giống như ngọn lửa đang âm ỷ được cơn gió thốc vào mà bùng lên mạnh mẽ, thiêu đốt toàn bộ chút lý trí cũng như sự kìm chế cuối cùng còn sót lại của Diệp
Quân Thành.
Bạc thần lại một lần nữa bất ngờ hạ xuống, phủ lên
làn môi căng mọng tựa trái chín mùa hè, gấp gáp cùng không thể kìm chế
mà miết mạnh, mút vào đôi cánh hồng mềm mại mình vẫn chờ mong. Mạnh mẽ
luồn sâu qua hàm răng ngà, quấn lấy lưỡi nhỏ trơn ướt mà dây dưa với
nhau, vòng tay siết lại đem người con gái mình yêu lãm sâu vào trong
lòng tưởng như muốn đem cô tiến nhập vào trong máu trong thịt của mình
để không thể chia cắt. Cuồng si đoạt lấy ngọt ngào, say đắm thưởng thức
sự tê dại từ tận trái tim. Cả hai người cứ như vậy, đều mở to đôi mắt mà nhìn chính hình bóng của mình phản chiếu lại trong đáy mắt của nhau,
cảm nhận nhau, cảm nhận một phần đã mất của linh hồn mình trở lại. Cho
đến khi làn mi cong dài sóng sánh dòng lệ từ từ khép lại thì nụ hôn
nhung nhớ cuồng dại mới trở về với sự dịu dàng, xoa dịu nỗi nhớ mong đến tưởng như làm cho người ta phải phát điên. Đôi tay nhỏ bất chấp kim
truyền vẫn còn đang ghim ở cổ tay mà vươn lên, quấn lấy cần cổ cứng rắn, những ngón tay thon nhỏ một lần nữa lại luồn vào trong nhưng sợi tóc
đen mềm mại tựa huyền tơ….
Khựng lại.
Thuỷ Linh nhíu mày quay mặt sang hướng khác, đẩy khuôn mặt tuấn mĩ vẫn kề cận bên mình tìm kiếm môi mọng ra đổi lại là một tiếng “hừm” khàn khàn đầy khó chịu.