Juliet Thành Bạch Vân

Chương 9: Hiểu lầm, vỗ mông chạy lấy người



Trưa hôm sau, mỗ nữ bị ánh mặt trời chiếu đến mông mới ôm đầu choáng váng bò dậy. Nôn nao khó chịu, toàn thân mệt mỏi lờ đờ sau khi được Thanh Y giúp đỡ rửa mặt chải đầu thay xiêm y mới lảo đảo tiến đến trước gương đồng ngắm nghía bộ dạng sâu rượu của chính mình.

-AAAAAA……..AAAA….A…..

Một tiếng hét thảm từ Mai viện vọng khắp Tranh Mệnh trang, Đoạt thần y trong y viện tay run lên một cái hạ trâm xuống lệch ra ngoài vị trí đã định. Người ngồi trên ghế cả đầu đầy ngân trâm thẳng tắp vật xuống nền nhà, cơ mặt co quắp nửa cười nửa khóc, toàn thân co rút…. Người hầu đứng bên cạnh vội tiến đến định phù y dậy cấp cứu thì bị một bàn tay ngăn lại, ngẩng đầu lên đập vào mắt là một gương mặt cười đến lạnh cả người. Đoạt thần y ngồi xổm xuống tỉ mỉ đánh giá kẻ xấu số nằm dưới đất vẻ vẻ mặt cổ quái kinh dị phát ra âm thanh huhuhu…hahaha…hhuu…hhiihii. Lôi trong ngực áo ra một quyển sổ nho nhỏ liến liếm bút lông hí hoáy viết viết ghi ghi vẽ vẽ. Người hầu đứng một bên cứng đờ đen mặt, thương hại liếc nhìn bệnh nhân bị hạ cấp thành mẫu vật kia một cái! Không biết hắn số khổ là do Đoạt thần y cố tình quật khởi muốn thí nghiệm hay tại tiếng hét thảm của Linh cô nương kia đây!?

Quay lại Mai viện.

Thuỷ Linh trợn mắt trừng trừng nhìn vết đo đỏ dưới cổ, lại nhìn đôi môi sưng đỏ của mình. Không phải nàng hôm qua say rượu loạn tính bị sắc quỷ hành hung chứ? Ôm đầu gục xuống bàn trang điểm, nàng vô lực ngoắc Thanh Y đang cố ý lảng lảng đằng sau.

- Ta hôm qua sao trở về phòng được?

- Này….là công tử…mang…mang tiểu thư về.

- A..? Diệp công tử…

Oanh! Trong đầu một số hình ảnh lộn xộn ập lại, mặt nàng lập tức đỏ như quả cà chua. Say rượu loạn tính, rượu hại thân mà! Dù không nhớ rõ ràng nhưng nàng đại khái cũng hiểu hôm qua chuyện gì xảy ra, nàng cũng quá là buông thả đi. Cư nhiên…cư nhiên lại không phản đối hành vi… ừm thời đại này gọi là “khinh bạc” của tên kia với nàng! Nàng không phải người bảo thủ nhưng là “first kiss” nga~~~ ôi nụ hôn đầu của nàng lại là với một cái cổ nhân, dù hắn có là mỹ nam vạn năm có một đi chăng nữa thì người chịu thiệt cũng là nàng đi! Dù nàng cũng có tình cảm với hắn nhưng cũng chưa đến mức này đi, nàng thậm trí còn không biết đầy đủ họ tên hắn, cha mẹ hắn, nghề nghiệp của hắn, chức vụ của hắn, có bao nhiêu nhà, có bao nhiêu xe a..( con gái, cô hứng lấy chồng sao? ) quan trọng nhất là hắn có thê tử rồi thì sao? Cổ nhân dựng vợ gả chồng sớm lại tam thê tứ thiếp! Hắn bộ dạng tuấn lãng như vậy, nhà có tiền như vậy lão bà chắc chắn cả đàn. Ôi ôi ôi…nàng rên rỉ bò lên giường đập đập đầu vào gối quyết định làm đà điểu.

Thanh Y khó xử nhìn nàng, lại nhìn ra cửa. Chủ nhân đang đợi tiểu thư dùng bữa sáng, a giờ là thành bữa trưa ở ngoài kia. Nhưng tiểu thư nàng lại thế này thì biết làm sao? Chạy nhanh hỏi chủ nhân vậy, Thanh Y vội vã chạy lại phòng khách thấy chủ nhân của mình đứng bên cửa sổ tròn trạm khắc tinh sảo khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi đang chăm chú cầm một mẩu giấy nho nhỏ, không cần hỏi cũng biết là tin tức ở kinh thành do bồ câu đưa tới. Dừng lại trước cửa Thanh Y biết chủ nhân nghe được tiếng bước chân của mình, đợi được gọi vào.

- Nàng chưa tỉnh?

Không dời mắt khỏi mảnh giấy giọng hắn có chút ôn nhu.

- Hồi chủ nhân, tiểu thư đã dậy nhưng….

- Ân?

- …tiểu thư soi gương song lập tức hồi giường quấn chặt chăn không ra ạ.

Hắn ngẩng đầu lên có chút hơi nhếch khoé miệng. Tay khẽ động mảnh giấy tan thành bột phấn rơi xuống hắn không để ý ngón trỏ ngón cái xoa xoa búng đi bụi giấy quay người tiêu sái đến Mai viện.

Thanh Y vẫn theo sau, không khó để nhìn ra chủ nhân có vẻ cao hứng. Khuôn mặt vẫn đông lạnh doạ người như trước nhưng khi liếc nhìn người khác cảm giác thấy bớt áp lực hơn, từ khi Thuỷ Linh tiểu thư xuất hiện chủ nhân có vẻ cao hứng nhiều hơn trước. Ô..ô mong tiểu thư ở lại lâu chút cho chúng thuộc hạ bọn họ thi thoảng được dễ thở!

Hắn đứng ngoài bình phong nhưng có thể nhìn xuyên qua lớp vải mỏng thêu mai trắng thanh tao để thấy nàng cuộn tròn lại như bánh bao trên giường, hắn có cảm giác rất muốn cười. Nàng thực chất là có tặc ngôn mà không có tặc đảm, nói rất mạnh miệng nhưng thực ra lại rất nhút nhát. Rất…thú vị, cũng rất đáng yêu. Hắn khẽ hắng giọng, thấy bánh bao trên giường hơi giật giật.

- Linh Nhi? Tỉnh sao?

Nàng trong chăn nghe thấy giọng hắn ôn nhu thì mặt càng thiêu lợi hại, trùm chăn càng kỹ hơn kiên quyết làm đà điểu.

- Ta…ta còn muốn ngủ, huynh…huynh ra ngoài đi. Đừng tiến vào!

- Đã gần đến giờ ngọ, nên ăn uống một chút.

- Ta còn mệt, kêu Thanh Y dọn vào đây cho ta sau cũng được, huynh…nên ra ngoài!

Hắn biết nàng còn thẹn nhưng hắn không thích nàng đuổi hắn như vậy, từ hôm qua hắn đã quyết định không để nàng dời khỏi hắn. Im lặng tiến vào đứng bên giường.

Một lát nàng không nghe thấy gì nghĩ hắn đã đi, thở phào nhẹ ngõm giở chăn hé ra đôi mắt. Bất ngờ bị bóng dáng tuấn lãng trước giường doạ nhẩy dựng, mặt lại hồng thấu định kéo chăn bao kín lại thì một đôi tay đã tiến tới ôm cả nàng cả ổ chăn lại. Hắn ngồi tại mép giường để nàng ngồi vắt ngang trên đùi hắn, ngón tay thon dài khẽ dở chăn ra nhìn nàng lúng túng lôi lôi kéo kéo lại muốn trốn. Hắn đè tay nàng lại, cúi xuống hàm trụ đôi môi phấn hồng chưa điểm son, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng môi chạm môi. Nàng cứng nhắc mở lớn mắt nhìn hắn, lắp bắp.

- Huynh…huynh…

Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, dịu dàng vén những sợ tóc lung tung của nàng ra sau tai.

- Thân thể của nàng cũng đã sắp khỏi hẳn, nàng có thể theo ta dời đây chứ?

- A..dời khỏi đây? Nhưng là…

- Ta đã thông tri Đoạt thần y, dược hoàn của nàng mai sẽ bào chết song. Ngày kia có thể lên đường!

Nàng ngây ngốc, dời khỏi đây đi cùng hắn ư? Hắn muốn phụ trách sao? 2 tháng trước hắn đột nhiên lạnh mặt muốn giữ khoảng cách với nàng bây giờ lại muốn nàng đi cùng hắn? Nàng là người không uỷ khuất chính mình bao giờ, dù nàng có tình cảm với hắn là thật nhưng nàng cũng sẽ không trói buộc hắn với nàng bằng một nụ hôn! Nàng lại càng không huyễn hoặc mình rằng hắn nhất kiến chung tình với mình, nàng nhớ rõ vì sao hắn tốt với nàng! Để nàng làm người của hắn thì là trả ơn nàng sao? Hắn cũng quá tự đề cao bản thân mình rồi, hắn nghĩ rằng nàng cũng sẽ lao vào vòng tay của hắn như những nữ nhân khác? Có thể bây giờ hắn hứng thú với sự mới lạ của nàng, sau này thì sao? Nàng rồi cũng sẽ phải trở về, nàng không muốn bản thân mình phải tổn thương vì một người không cùng thế giới với nàng. Nàng lạnh mặt gạt tay hắn ra đứng lên.

- Ta nghĩ có lẽ huynh đã hiểu lầm điều gì thì phải.

Hắn nhíu mày, khi nhìn biểu hiện biến hoá càng lúc càng không tốt trên mặt nàng hắn biết là có gì đó không ổn, quả nhiên như vậy.

- Ta hiểu lầm điều gì?

- Hôm qua…ta không nhớ chuyện gì xảy ra nên huynh cũng không cần phải áy náy! Ở nơi ta sống nam nữ cũng vẫn thường ra ngoài uống rượu với nhau, đôi khi phát sinh việc như vậy cũng không phải điều gì ghê gớm lắm. Huynh hiểu chứ?

Không khí trong phòng đột nhiên hạ thấp xuống âm độ, hắn nắm lấy cổ tay nàng siết chặt ép nàng phải quay lại nhìn thẳng vào hắn.

- Nàng cũng từng như vậy với nam nhân khác?

Hắn đột nhiên nổi điên cái gì chứ? Nàng dù có đi với ai cũng không đến lượt hắn quản.

- Chưa từng, nhưng cũng không lạ cũng không coi trọng. Ở nước ngoài nam nữ ôm hôn nhau chỉ là hành động xã giao thông thường!

Hắn không muốn nghe nàng phủ nhận hắn, một cỗ nặng nề dâng lên trong lồng ngực hắn ép hắn mỗi nhịp hít thở là một nhịp khó chịu. Giật tay một cái làm nàng ngã vào lòng mình, đẩy nàng xuống giường hắn cúi xuống hàm trụ đôi môi ngăn lại tiếng kêu phản đối của nàng. Đôi môi mạnh mẽ ép xuống bá đạo tách môi nàng ra, nhanh chóng vươn lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi đinh hương đang cố chạy trốn. Đảo quanh miệng nàng, mút lấy môi lưỡi của nàng, thành công làm cho nàng mềm nhũn người không có chút kháng cự. Lúc đấy hắn mới thu lại lưỡi, ôn nhu dùng môi mình vuốt ve vỗ về môi đôi môi căng mọng của nàng, hôn lên hai má rồi dần dần di chuyển xuống dưới cắn mút để lại vô số hôn ngân trên cần cổ, sau gáy trắng muốt. Khi cả hai đều không thở nổi hắn mới chống khửu tay ngẩng lên tựa trán mình lên trán của nàng, nhìn nàng mơ màng động tình kiều diễm vì hắn. Nở nụ cười chiến thắng hắn cúi xuống phả hơi thở nóng rực của mình bên tai nàng, đôi môi mấp máy chêu đùa vành tai mẫn cảm.

- Nàng và ta không phải là hành động xã giao thông thường!

****

Tức điên người nhìn hắn đi khuất, nàng vô lực tựa người vào thành giường hổn hển thở, ai oán thân thể nàng đã phản bội chính nàng! Ai? Con mắt nào của nàng nhìn thấy hắn là một cái băng sơn mỹ nam vạn năm không tan chứ? Có đánh chết nàng cũng không thể tưởng được hắn lại dùng biện pháp ấy với nàng, mệt nàng đã coi thường hắn là cổ nhân mà! Không được, nàng nhất định phải tìm cơ hội trốn đi cành nhanh càng tốt! Nếu đi theo hắn không sớm thì muộn nàng cũng bị bệnh tim cấp tính, não phình to.

Thu dọn thu dọn mau mau thu dọn bảo bối của nàng, “Cửu chuyển hoàn hồn đan”, “Tuyết liên trân châu cao”, độc dược, ngân trâm vàng, mông hãn dược, Mai Tiên tửu, thuốc giải bách độc, mông hãn dược, độc dược, độc dược, xuân dược siêu cấp cường thân” Nhất dạ thất tiêu hồn”, định thân dược….bla bla. Nàng gãi gãi đầu nhìn đống chai lọ ngân trâm trước mặt. Sao giấu trong người được đây? Bỏ loại nào ở lại cũng đều tiếc a, tất cả đều là nàng lừa đảo chiếm đoạt được a! Linh quang chợt loé nàng lôi đống ngân trâm ra cẩn thận nhúng vào mấy lọ độc dược, phiền phức là tất cả đều vô sắc vô vị tẩm lên trâm cũng không phân biệt được loại nào với loại nào! Thôi thì một nửa, à không 1/3 thôi nhúng vào toàn bộ các loại độc đi. Còn lại nhúng vào định thân dược, lát đi làm thêm một bó ngân trâm nữa…oa kaka nàng thật phục mình mà. Gọn nhẹ không lo bị phát hiện, có bị đâm trúng cũng không lo nàng toàn thân bách động bất xâm rồi. Nghiên cứu có nên cắm độc trâm vào tóc không, giang hồ hiểm ác khó lường, mình cứ phải phòng bị trước. Tránh trường hợp đầu bị chuyển nhà rồi mới lo bảo hiểm thân thể! Meo meo mắt lại cười cười, nàng còn quên mất. Chưa xử lý mỗ lang băm nào đấy rõ ràng biết nàng sợ đắng, rõ ràng có thể bào chế dược hoàn lại bắt nàng phải uống dược khổ hơn 4 tháng qua, tốt lắm tốt lắm. Ta không chỉnh nhà ngươi ta đi không thể yên tâm được, nhìn nhìn mấy lọ dán nhãn đầu lâu do nàng đánh dấu tránh cho mình tu nhầm cười đến thật là đê tiện…fu fu fu fu, Đoạt lang băm nhà ngươi chuẩn bị đi.

Át xì, át xì….rùng mình! Đoạt thần y tự dưng sống lưng lạnh buốt quay đầu ra sau không thấy ai lại tiếp tục vén tay áo tao nhã trát a…trát a, liên tục dùng trâm cắm trên người bệnh nhân của mình mặc cho hắn đã đại hãn toàn thân miệng ngậm khúc cây quai hàm nghiến chặt mắt muốn lồi ra đến nơi.

Sáng hôm sau mọi người trong thiện phòng Tranh Mệnh trang tròn mắt nhìn mỗ nữ nào đó mọi hôm mặt trời chưa lên cao 3 xào chưa xuất hiện,giờ mới tờ mờ sáng đã thần tình sáng lạng một thân y phục phấn hồng gọn gàng, phía trước đeo tạp dề trắng muốt, tóc buộc vổng lên cao thành 1 cái đuôi ngựa đuổi tất cả bọn họ ra nói muốn thành tâm làm món ăn cảm ơn chủ nhân của bọn họ Đoạt thần y đã chiếu cố nàng thời gian qua. Nàng thân phận tuyệt đối không nhỏ, nháo nát trữ phòng quý giá của thần y cũng vô sự thì bọn họ sao dám trái lời. Tất cả đành phải dùng trù phòng trong y viện, nàng chỉ làm đồ cho thần y thôi nga~~~ bọn họ không có cái phúc phận ý!

Chỉ thấy nàng luôn tay đánh đánh, đổ đổ cân đong đo đếm, lại lấy cả hũ rượu Mai Tiên tửu quý giá ra dùng nữa, thi thoảng vai lại run run phát ra âm thanh khì khì kỳ cục. Xung quanh nàng không khí tự dưng có cảm giác thật quỷ dị, trù nương và mấy tên giúp việc chọc cửa sổ nhìn lén rùng hết cả mình nghĩ “Chủ nhân, ngài tự cầu nhiều phúc đi!!”

Đến giờ dùng điểm tâm, Đoạt thần y và Diệp công tử nhìn bàn ăn kỳ quái trước mặt, lại nhìn lên mỗ nữ bộ dạng gọn gàng đáng yêu đang cười meo meo. Thanh Y thì khỏi phải nói, nhìn nàng muốn rớt con măt. Mỗ nữ vẫy vẫy bọn họ lại cười cười.

- Ta sau hôm nay sẽ đi cùng Diệp công tử, không biết bao giờ mới có thể quay lại đây nên hôm nay đặc biệt làm một chút điểm tâm ở nơi ta sống muốn nói tiếng cảm tạ với Đoạt thần y đã chiếu cố ta thời gian qua.

Diệp công tử khoé miệng khẽ nhếc không nói gì ngồi xuống nhìn nàng chăm chú, thấy trên tóc nàng là dải lụa gắn những chiếc chuông vàng nho nhỏ hắn rất hài lòng, nhìn xuống dưới trên cổ nàng quấn một chiếc khăn sa mỏng thêu hoa nho nhỏ che đi những hôn ngân hắn để lại trên làn da tuyết trắng hắn cao hứng thêm chút nữa khi nhớ lại nàng hổn hển thế nào vì mình. Điểm tâm do nàng làm sao? Hắn cũng có chút chờ mong.

Đoạt thần y khoé miệng co rút, là hắn ăn lộn dược hay mắt hắn có tật rồi? Cư nhiên nữ nhân khó chơi này lại lấy lòng hắn sao? Lại không có hô to gọi nhỏ kêu hắn Đoạt lang băm này Đoạt lang băm nọ. A, nàng đại phát từ bi thấy rằng cướp đoạt của hắn bao nhiêu bảo bối như vậy có chút áy náy sao? Hay nàng muốn bóc lột thêm cái gì của hắn nữa? Cảnh giác nhìn nàng đáng yêu cười cười, lại cảm thấy muốn rùng mình 1 cái. Hắn nghĩ nhiều sao? Nghe gia nhân nói nàng dậy từ tờ mờ sáng đóng cửa trong thiện phòng một mình làm điểm tâm, chắc nàng thật sự muốn cảm ơn hắn thật. Lại có cả Diệp thành chủ ở đây, 1 mũi tên bắn trúng 2 con chim đây mà hắc hắc…hắn nhìn nàng tỏ vẻ hiểu biết làm nàng xấu hổ cụp mắt cúi đầu.

Kỳ thực là mỗ nữ của chúng ta chột dạ, thấy Đoạt lang băm nhìn mình như vậy tâm bất chính nên dạ bất an ạ!

Mọi người ngồi xuống hết nàng mới vẫy vẫy Thanh Y đằng sau lại, cười cười chỉ 1 mâm đồ ăn giống như vậy nữa bên cạnh chớp chớp mắt long lanh.

- Thanh Y, e và Thiểm Phong,Tật phong, Lôi Phong, Ngạo Phong 4 vị hộ vệ cũng có phần nữa mau mau mang ra cùng bọn họ cùng dùng cho nóng ha… Lại đây, lại đây ta chỉ. Đây là trứng ốpla và thịt bò sốt vang ăn cùng với bánh bao sữa dừa nè, lẽ ra là ăn cùng bánh mỳ nướng nhưng ở đây không có nên dùng tạm vậy. Nhớ uống nước hoa quả bên cạnh nữa, là nước cam, nước táo với nước bồ đào, sữa tươi ướp lạnh thả thêm hoa nhài tuỳ mọi người chọn. Còn có cả salat rau xanh nữa nha, ở đây không có cà chua nên không đẹp mắt ta thay vào là ớt quả hơi cay chút! A còn nữa, trong cái liễn đậy nắp kia caramen ướp lạnh nha. Ăn song để tráng miệng. Mau đi, mau đi.

Thanh Y quay qua nhìn Diệp công tử, thấy hắn hơi gật đầu mới lui xuống bê mâm đi. Ô…ô tiểu thư đúng thật là người tốt mà, nàng tự tay làm điểm tâm cho chủ nhân không nói, lại di nhiên nghĩ đến cả bọn họ. Mong chủ nhân giữ được tiểu thư bên mình lâu lâu chút, bọn họ thật là dễ sống không ít! ( lát nữa sẽ biết lòng tốt của ai đó là thế nào nhá =)).)

Nàng chỉ cho Thanh Y cũng chính là chỉ cho 2 người ngồi trên bàn kia luôn, nàng cũng rất ôn nhu săn sóc, múc thịt bò cho 2 người, rót nước quả cho họ, rót sữa cho mình. Mải gắp thức ăn cho bọ họ ăn đến quá nửa rồi cũng không thấy nàng động đũa động bát của mình. Đồ ăn nàng làm rất kỳ lạ nhưng cũng phải công nhận rất ngon miệng, trứng chỉ chiên 1 mặt, lòng trắng chín se mặt mà lòng đỏ vẫn sóng sánh. Thịt bò sanh sánh lại thơm mùi hoa hồi, quế, xả, tê tê của ớt, hơi nồng của tiêu. Thoang thoảng lại có vị Mai Tiên tửu làm món ăn thêm phần hoàn mỹ! Bán bao ăn cùng cũng rất đặc biệt, hơi ngậy béo và thơm mùi dừa chứ không nhạt và hôi như bánh bao thường. Lại có thêm chút rau xanh chua chua ngọt ngọt cay cay càng dễ ăn. Nước quả ướp lạnh thêm hương nhài ngọt ngào dùng trong bữa điểm tâm lần đầu tiên thấy cũng không tồi. Đặc biệt nhất chính là món caramen ướp lạnh kia, mềm xốp ngọt mát, hơi ngậy nhưng lại có chút đắng đắng của nước đường thắng cân bằng, vị trứng lại hoàn toàn không tanh chút nào. Đưa vào miệng mà muốn tan cả đầu lưỡi!

Đoạt thần y mắt lim dim hài lòng, mặt hơi hồng hồng. Y nghĩ đồ ăn hơi có vị cay nên không để ý, chỉ là sao càng lúc càng nhiệt. Cầm cây quạt lông phe phẩy, vụng trộm nới rộng cổ áo thêm ra, nhấp 1 ngụm nước quả ướp lạnh đỡ khát hắn thấy lại càng khát hơn. Không ổn…hắn nhíu chặt mày. Triệu chứng này là trúng….xuân dược, không phải chứ? Ai dám vào đây hồ thần lộng quỷ trước mặt thần y hắn thật không muốn sống, vận công định áp chế dược lực để bắt mạch của chính mình nhưng hắn càng vận công, công lực càng tiêu tán! Gặp quỷ! Là dược của hắn, “Tán công hoàn” dược lực hữu hiệu trong 8 canh giờ. Toàn thân độ nhiên buộc chặt, toàn thân không thể động. Mẹ kiếp! Là “Định thân hoàn”, sao thế này? Hắn toàn thân cứng ngắc, cả miệng cũng không thể động, họng cũng không thể phát ra tiếng chỉ có đôi mắt là có thể động nhìn chằm chằm nữ nhân hồng y đáng yêu vẫn đang gắp thức ăn lia lịa vào bát hắn. Lại liếc sang người bên cạnh cầu cứu nhưng không liếc sang thì thôi liếc sang hắn càng hãn! Ôi thôi, ai đó cũng như hắn 1 thân cứng ngắc thẳng tắp ngồi trên ghết, mặt đỏ bừng khoé miệng vẫn hơi giương lên một độ cong hoàn mỹ mê người nhưng đôi mắt doạ người thì như toát ra lửa đến nơi. Dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết 2 người bọn họ bị phục dược, mà đầu sỏ đang nhìn bọn họ chằm chằm buông đũa xuống 2 tay ôm cốc uống sữa mắt ngước nhìn bọn họ như con thỏ con đáng yêu chớp mắt, chớp, chớp …chớp…

Thấy 2 kẻ đang ăn uống đột nhiên toàn thân cứng đờ nàng biết mình đã thành công, trong lòng muốn bò lăn ra đấy mà hò hét đập chân đập tay vì sung sướng nhưng mặt vẫn trang đáng yêu chớp mắt nhìn bọn họ. Nàng buông cốc xuống kéo ghế ngồ xuống trước mặt Đoạt lang băm, 2 tay xoắn xuýt nói cực kỳ áy náy.

- Đoạt lang băm ngươi sao vậy? A, thôi chết…ta trong lúc nấu nướng có đánh rơi chút đồ không tốt nha, mà gần song rồi ta tiếc a! Sợ ngươi nếm được nên ta phải làm đồ ăn cay chút, sợ ngươi ngửi đc nên ta phải làm đồ ăn thơm chút, nga~~~ để ta kiểm tra xem nào…

Nàng lôi rất nhiều chai lọ trong người ra, 2 người kia càng lúc mặt càng đen, không khí càng lúc càng lạnh mà nàng lại càng tỉnh bơ, hưng trí bừng bừng nói liến thoắng.

- A, rớt mất nửa lọ “Định thân hoàn” nè tiếc quá đi! Di? Cả lọ “Tán công hoàn” của ta đâu mất tiêu rồi? Chết chết, xuân dược siêu cấp cường thân”Nhất dạ thất tiêu hồn của ta”, mị dược “Long phượng cầu hoan” của ta? Sao tất cả đều hết hơn nửa lọ thế này? Còn nữa còn nữa, “Siêu cấp đốt người thần công vô địch” nữa….oa tiếc quá đi. Địch thần y a, ta hảo đau lòng, đau lòng chết ta! Ngươi sao lại nhìn ta âu yếm như thế? Ta xấu hổ a, dù ta là mỹ nhân hiếm có vạn năm mới xuất hiện 1 lần, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu, nhạn thấy phải lạc, ngư thấy phải trầm nhưng ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy a. Ta không có hứng thú với lão nhân nha.

Nghe nàng nói mà da đầu hắn run lên, trừng mắt nhìn nàng càng mãnh liệt. Nếu người ta bị thương vì ánh mắt lúc này nàng đã bị lăng trì đến tận xương rồi. Thấy nàng lôi trong tay áo ra 1 bọc giấy hắn biết mình lại sắp không song, sao hắn rảnh rỗi không có việc gì làm lại chế ra mấy loại dược quỷ quái này cơ chứ, sao hắn lại để lọt vào trong tay nữ nhân kinh dị này chứ? Đây gọi là tự gây hoạ không thể không chịu tội đây mà! Hắn thề sau lần này sẽ đạp đổ toàn bộ xuân dược trong dược phòng. Toàn thân tiêu đốt, máu hắn như sôi lên trong huyết quản, miệng đắng lưỡi khô hắn cố gắng nuốt nuốt xuống nhưng lưỡi cũng cứng đờ rồi, yết hầu hơi hơi di động. Nàng mị mắt nhìn hắn cười đến như một con hồ ly trộm được gà, giữa 2 ngón tay là một mẩu rễ cây đã cắt gọt cẩn thận mầu vàng đậm, mùi ngai ngái phả ra. Thần y như hắn ngửi mùi cũng biết đây là hoàng liên Vân Nam tốt nhất, không phải nàng định… Hắn khiếp sợ mắt trợn trừng trừng. Xuân dược thiêu người cũng bị lui đi 2 phần, chỉ thấy nàng đẩy thẳng miếng hoàng liên to bằng nửa bàn tay vào miệng hắn hài lòng phủi phủi tay cười đến loan thần.

- Ta biết ngươi cũng giống ta, trên đời sợ ” Nhất đau nhì đắng tam mất tiền”, ta không phải người ác độc nên cho ngươi hưởng chút tư vị ăn khổ mà ta hàng ngày đều phải ăn trong 4 tháng qua, 1 miếng này quá ít, ta muốn ngươi ngậm 1 cân cơ! Nhưng dù sao cũng là đứng dưới mái hiên nhà ngươi ta phải cúi đầu chịu uỷ khuất thôi. Lát dọn sạch ngân phiếu của ngươi là được rồi, ta đáng yêu đi?

Nàng….nữ nhân chết tiệt này dám diệt bảo khố của hắn ô…ô…ô. Hắn khóc không ra nước mắt, biết là đắc tội với nàng sẽ khó sống nên khi Diệp công tử muốn mang nàng đi hắn thức cả đêm luyện dược hoàn mau mau chóng chóng tiễn ôn thần này thật thống khoái. Cuối cùng cũng không có thoát! Nàng có bao giờ làm cái gì không cho người ta đâu huhuhu, nữ nhân này cũng…ít có ác quá đi. Hắn lại còn bị Diệp công tử trừng cho nửa người bên phải đóng băng nãy giờ rồi, oan uổng hắn, hắn nào muốn nàng nói chuyện với hắn trước đâu? Hắn còn đang dục hoả đốt người lại phải nếm tư vị đúng nghĩa cả 2 nghĩa của câu ” Kẻ câm ăn hoàng liên” đây này! Số hắn thật là khổ mà…ông trời ghen tị với tài năng của hắn nên phái nàng là sát tinh đến sao?

Nàng nhìn ánh mắt ai oán, đau khổ, tức giận, xót xa thập phần có hình tượng tức phụ bị chà đạp của Đoạt thần y hài lòng rũ váy đứng dậy, lại vòng qua đứng đối diện Diệp công tử, nâng cằm hắn lên để hắn nhìn thẳng vào mình điệu bộ như công tử phóng đãng chêu hoa ghẹo nguyệt. Nàng cúi đầu xuống cắn cánh môi vẫn đang giương lên cương cứng của hắn, mút mút liếm liếm một lát thấy mặt hắn càng đỏ hơi thở đã không thể ổn định mà rối loạn gấp gáp mới đưa lưỡi tiến vào bắt chước cách hắn hôn nàng mà đùa giưỡn hắn. Hôn đến mức nàng cũng mụ mị choáng váng cả đầu óc suýt thì quên mất đây là đang giáo huấn hắn, mạnh mẽ cắn môi hắn một cái nữa thấy vị tanh ngọt của máu trong miệng mình mới dứt ra. Miết môi xuống cổ hắn vừa cắn vừa mút để lại một tầng lại một tầng hồng ấn trên làn da trắng mịn như ôn ngọc. Lúc đấy mới vừa lòng ngẩng lên ngắm nhìn thành quả. Phượng mâu hơi khép ẩn ẩn là đôi hắc ngọc lúc này đã kịt che kín bởi dục hoả lẫn tức giận, nàng mỉm cười đến vô cùng yêu mị hôn lên 2 má hắn rồi gé sát vào tai hắn phả ra hơi thở như lan, đầu lưỡi như rắn vươn ra lướt theo viền tai nói nhỏ cho mình hắn nghe được.

- Huynh lấy mất nụ hôn đầu tiên của ta vì vậy đây là trừng phạt, ta chưa thử không có nghĩa ta không biết cách tra tấn huynh! Tận hưởng đi nhé, tái kiến.

Xoay người bước chân bay bổng nàng đi ra ngoài, trước khi đi nàng còn quay lại liếc nhìn đôi mắt hắn như phun hoả đến nơi, Đoạt thần y dù trúng “Định thân hoàn” nhưng cũng không kìm được toàn thân run run kinh hãi đưa mắt nhìn nàng lại nhìn Diệp công tử! Nàng tinh nghịch nháy mắt với hắn 1 cái rồi khép lại cửa chạy thẳng, chạy qua 1 gian phòng nàng thấy tứ đại hộ vệ và thanh y gục trên bàn. Nàng cũng không phải không biết có chừng mực, họ chỉ trúng thuốc mê liều cao thôi chứ không thảm như 2 kẻ trong đại sảnh kia. Bước chân nhẹ nhàng, nàng kêu người thắng ngựa rồi ung dung đánh xe ra khỏi Tranh Mệnh cốc, thắc mắc vì sao nàng biết đánh xe ngựa sao? Học, dĩ nhiên phải học rồi! 4 tháng nàng ở đây cũng đâu phải ở không ha. Nghĩ nàng chắc cũng chỉ quanh quẩn với hoa hoa thảo thảo hay thú rừng trong cốc thôi nên gia nhân trong trang cũng hoàn toàn không ngăn không cản gì nàng hết, họ quá quen với những hành động kỳ quái của nàng rồi.

Một đường thuận lợi ra khỏi cốc, nàng vui vẻ tiêu dao cất bước tiến vào giang hồ! Oa kaka kim ngân châu báu, kim cương phỉ thuý ta đến đây! Các soái ca mỹ nam ta tới đây! Giang hồ, bản cô nương tới đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.