Khu vườn mùa hạ

Chương 11



Mẹ tôi chỉ nhấm nháp chút xa lát rau trộn rồi lại uống rượu vang. Hamburger nướng đẹp như tác phẩm nghệ thuật, mứt cà rốt nom cũng đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Nhưng không hiểu sao chẳng có mùi vị gì.

“Mẹ ăn nghiêm chỉnh đi.” Tôi đặt đũa xuống nói. Mẹ vẫn chẳng đụng đũa, chỉ lơ đãng nhìn tôi ăn.

“Không cần đâu, mẹ không muốn ăn thịt.” Mẹ đưa miếng thịt bò nướng lên miệng với vẻ buồn chán. Mẹ uống như đổ rượu vang vào mồm, tợp thành một tiếng roạt. Ngày nào cũng thế này, vậy mà mẹ lại béo ra, mí mắt thì sụp xuống. Mẹ đi lại một cách mệt mỏi, nom như đang mang thứ gì nặng lắm.

Tôi đứng lên khỏi bàn ăn, mở tủ lạnh trong bếp. Trên ngăn chứa rau, cùng với đống cải thảo đã héo, bí đỏ đã lên mốc, có ba quả lê.

“Mẹ mua lê à?”

“Ừ.” Mẹ trả lời từ phía bên kia quầy pha rượu. “Tại mẹ thấy có vẻ ngon."

“Mẹ ăn không?”

“Không cần đâu. Mẹ không muốn ăn.”

Tôi cầm con dao lên, mẹ liền đi vào bếp, định cầm lấy dao và lê.

“Không cần đâu.”

Đứng trước vòi rửa, tôi bắt đầu gọt vỏ quả lê. Lớp thịt trắng, mềm, mọng nước hiện ra, dải vỏ màu vàng cong cong buông xuống.

“Giỏi đấy chứ?” Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi làm.

Đã bao lần tôi ăn lê ở chỗ ông cụ rồi mà. “Áp chặt ngón trỏ của tay phải vào dao,” ông cụ nói, “rồi cứ theo đà, sẽ tiến lên từng chút một.” Tôi đã tốn rất nhiều thời gian, mãi rồi cũng gọt được quả lê đầu tiên. Nó bị lõm hẳn vào. Nhưng quả lê mà Yamashita nói là “Có in dấu tay của Kiyama” ấy, ông cụ đã ăn rất ngon lành.

Bây giờ, tay tôi vừa thong thả xoay quả lê tròn trặn vừa nhẹ nhàng gọt lớp vỏ của nó. Sau khi gọt sạch sẽ, tôi đưa quả lê cho mẹ.

“Ngon quá!”

Một giọt nước lê chảy xuống cổ tay, rồi đọng nặng trĩu ở đầu khuỷu tay của mẹ. Một giọt nước nữa lại nối tiếp, cứ như vậy. Nhìn mẹ đứng trong căn bếp tối mù chăm chú ăn lê, tự dưng tôi thấy muốn khóc. Tôi nắm chặt con dao, bắt đầu gọt thêm một quả lê nữa.

Mẹ tôi ăn ngốn ngấu thêm hai quả lê nữa. Và ngày hôm đó, mẹ không

Chúng tôi cùng với ông cụ lên chuyến tàu điện buổi tối. Đây là lần đầu tiên ba đứa cùng ông cụ đi ra ngoài.

“Mình sẽ đi đâu vậy?”

“Không biết.”

Ông cụ đặt cái túi giấy xuống, nắm lấy tay vịn. Dù đang thẳng đơ người bước đi, trông ông vẫn rất vội vã. Chúng tôi vừa đi theo vừa ầm ĩ hỏi như một lũ chim. “Này, mình đi đâu thế?” “Mình sẽ làm gì”, ông cụ chỉ trả lời bằng nụ cười nhếch mép.

Buổi trưa, không hiểu sao ông cụ có vẻ vội vã. Ông buộc rất nhiều quả tròn màu đen vào một thứ như dây thừng. Chúng tôi vừa định chạm vào đã bị ông nói ngay, “Đừng động vào đó!” Đoạn ông bảo, “Tối nay đi nhé!” Tôi và Wakabe bèn lấy lý do qua nhà Yamashita học, Yamashita thì nói qua nhà tôi học để được ra khỏi nhà.

Đến ga thứ ba thì chúng tôi xuống. Đi băng qua cầu sắt là thấy ngay cửa ga.

“Chắc mình tới đê Kawahara bọn mày ạ.” Wakabe nói. “Hồi lâu rồi, tao có đến đấy bắt nòng nọc. Thế rồi, có một con nòng nọc to bằng lòng bàn tay. Bố tao bảo nó là giống ếch bò.” Wakabe ngoái nhìn. Bãi sông phía bên kia bến đợi tàu nom thật rộng. Xuống được nửa cầu thang, nó dừng lại nói, “Cái ga này đẹp lên rồi đấy”, rồi ngẩn ngơ ngước lên nhìn bảng quảng cáo to tướng của khu thương mại.

“Ông cụ định làm gì thế nhỉ?” Yamashita nói, vẻ bất mãn. “Ông ấy chẳng chịu nói gì cả

Đúng như Wakabe nói, nơi đến là bãi sông. Ông cụ bắt chúng tôi ngồi trên bờ đê, rồi mang cái túi giấy đi xuống phía sông. Mãi mà ông cụ vẫn không quay lại.

“Chúng tao đi thám hiểm!” Wakabe và Yamashita kêu vậy rồi đi đâu mất tiêu. Buồn chán, tôi nằm dài ra trên bờ đê. Tôi tìm thấy một ngôi sao có ánh sáng yếu ớt. Kỳ nghỉ hè chỉ còn có mười ngày nữa thôi, vậy mà tôi đang làm gì ở đây thế này?

Chợt tôi nghe thấy tiếng kêu ngắn của một người phụ nữ, sau đó, giọng tức giận của một người đàn ông vang lên, “Thằng nhãi này!”

Tôi đứng phắt đậy, dõi mắt về phía có tiếng nói, tôi nhìn thấy một chiếc xe trong bóng tối trên con đường dưới mô đất. Đằng trước xe có một người đàn ông đang đứng túm ngực áo ai đó. Là Yamashita. Wakabe đang đứng như trời trồng bên cạnh.

“Gì thế này? Lại một thằng nữa à?” Người đàn ông gườm gườm nhìn tôi lúc này đã chạy đến. Hắn ta mặc áo thể thao đen sọc trắng, tóc ngắn ngủn. Khuôn mặt hắn ngăm đen, đã vậy lại có vẻ hơi hung tợn.

“Chúng mày mới nứt mắt ra mà đã đi định nhòm trộm rồi à?”

“Không phải! Là hiểu nhầm thôi!” Wakabe đông cứng lại như con búp bê bằng sáp, nó lại bắt đầu rung đùi.

“Lắm mồm! Vậy chúng mày đang làm gì thế hả?”

Cơn rung đùi đột nhiên ngừng lại, nó lại biến thành búp bê sáp.

Tôi nhìn quanh, vài chiếc đang đậu cách đó tầm mười mét đúng theo quy định. Nhưng chẳng có ai bước ra cả. Chả lẽ trong đó toàn các đôi hay sao? Thật là! Thế gian này sao toàn những kẻ đáng ghét, thích gây sự.

“Ơ, tụi tôi...” Tôi lắp bắp nói.

“Cái gì?”

Áo Thể Thao lườm tôi, tay vẫn túm chặt ngực áo Yamashita rồi nhấc lên.

“Hức!”

Từ trong xe, một người phụ nữ bước ra. Quần áo nhàu nát.

“Thôi, đủ rồi mà!” Người phụ nữ vừa phẩy phẩy mấy ngón tay để móng dài vừa vén mái tóc ra đằng sau.

“Cô im đi!”

Người phụ nữ dựa vào xe vẻ buông xuôi, chẳng nói gì nữa.

“Chúng tôi đi cùng với ông đến đây!” Chẳng còn cách nào khác, tôi đành kể tiếp.

“Ông ta giờ ở đâu? Mày định dựng chuyện có đúng không?”

Tình hình có vẻ khá nguy hiểm. Tôi buồn tiểu không chịu được. Để mặc chúng tôi ở chỗ như thế này, ông cụ đang làm gì thế không biết.

“A!” Người phụ nữ há hốc mồm, nhìn lên trời. “Hở?” Áo Thể Thao cũng ngước lên. Và rồi, những âm thanh bùm bùm mạnh mẽ vang dội khắp khu bãi sông. Là pháo hoa.

Những bông pháo hoa vẫn tiếp tục bay lên. Mặc dù không được như lễ hội pháo hoa, nhưng những bông pháo bung ra như những bông cúc màu vàng, xanh, đỏ trông vẫn thật lộng lẫy. Hơn thế, cảm giác còn khác hẳn với lúc đứng xem ở một nơi chen chúc đầy người như lễ hội pháo hoa.

“Đẹp quá!” Người phụ nữ say sưa nhìn. Từ những chiếc xe khác, cũng bắt đầu có người đi ra.

“Là ông cụ!” Wakabe cất tiếng nói. “Ai mà biết ông cụ lại là tự làm pháo hoa!”

“Không lẽ lại thế!”

“Đúng vậy đấy. Những viên màu đen. Đó là pháo hoa đấy. Trước đây tao từng thấy trên ti vi rồi!”

“Đây là do ông chúng mày làm à?” Áo Thể Thao tròn mắt hỏi. “Hóa ra không phải nói chơi à?” Rồi hắn nói, “Ô, quên mất”, đoạn buông áo Yamashita ra.

Màn pháo hoa bắn sáu phát liên tiếp. Bông này vừa nở bung ra, đang chậm rãi rơi xuống như chìm dần vào bầu trời đêm, thì liền đó lại có một bông khác nở ra. Trước khi nó kịp hòa lẫn vào bóng tối, một bông hoa mới lại nở tiếp. Tôi chăm chú dõi theo suối quá trình từng bông, từng bông hoa đó nở. Tôi không muốn bỏ lỡ cho đến tận khoảnh khắc cuối cùng của bất kỳ bông pháo hoa nào.

“Ông cụ muốn cho mình xem cái này.” Yamashita vẫn nhìn lên trời. “Ông cụ muốn cho mình xem cái này. Một thứ tuyệt vời như thế này!”

“Bố tao là thợ làm pháo hoa đấy!” Wakabe nói.

“Mùa hè, quả đúng là mùa hè nhỉ?” Áo Thể Thao nói, người phụ nữ liền gật đầu.

Pháo hoa đã tan hết, đoạn đường cũng vắng lặng trở lại, nhưng chúng tôi vẫn đứng chăm chăm nhìn trời một lúc lâu.

Đột nhiên Wakabe chạy phăm phăm lên bờ đê. “Chạy đua nào!" Chúng tôi dồn hết sức chạy về phía ông cụ đang lững thững đi tới giữa bãi sông tối mù.

Vì Áo Thể Thao cứ nhất mực muốn mời một ly, ông cụ và chúng tôi đành đồng ý bước vào hàng bánh xèo. Xung quanh chỉ toàn người lớn đang uống bia. Bố mà thấy tôi ở chỗ này thì nguy lắm. “Về thôi!” Tôi và Yamashita tỏ ra lo lắng, nhưng Wakabe lại nói, “A, tao từng đi với mẹ đến chỗ này rồi!” Đoạn nó nhanh nhẹn ngồi xuống, tự dưng tôi cũng thấy chiếc bàn đầy xẻng sắt đó trông hay hay, liền ngồi xuống ghê, bộ dạng cứ như bị Wakabe kéo tới.

“Thích ăn gì cứ gọi đi!” Áo Thể Thao vui vẻ.

“Vậy, cháu ăn bánh gừng trứng và mực trứng. Với cả nước cam.” Wakabe khá trơ trẽn.

Ông cụ, Áo Thể Thao và người phụ nữ uống bia. Lần đầu tiên tôi thấy ông cụ nói chuyện với người lớn ở ngoài. Những tưởng ông cụ sẽ không thích, nhưng ông lại tỏ ra khá vui, thành thử tôi hơi bất ngờ. Hồi trẻ ông cụ làm ở xưởng pháo hoa, sau chiến tranh thì tới làm ở xưởng sửa chữa ô tô, rồi tiệm bán gỗ, nói chung là đã làm rất nhiều nghề, ông cụ lần lượt kể.

Chúng tôi nướng bánh xèo theo sự chỉ đạo của Wakabe, chia cho người lớn, tự mình ăn và nghe hóng chuyện, rồi lại nướng tiếp bánh xèo. Khá là bận rộn.

“Đúng là vì chiến tranh. Ông cũng gặp nhiều khó khăn rồi nhỉ?”

“Anh bây giờ làm gì?” Ông cụ hỏi Áo Thể Thao.

“Tôi làm cửa hàng trưởng một tiệm game pachinko. Nói đúng ra là được thuê làm cửa hàng trưởng.” Áo Thể Thao cười ngại ngùng.

“Gần đây có nhiều khách vớ vẩn. Nhân viên ngân hàng mặc áo vest đàng hoàng mà lại nói năng cứ như xã hội đen. Thật chẳng ra sao!

“Chú vất vả quá nhỉ?” Wakabe miệng nhồm nhoàm bánh xèo nói.

“Ừ. Tiệm của chú là tiệm số hai ở ngay trước ga này. Khi nào rảnh nhớ ghé chơi.”

“Khi nào cháu thành người lớn đã.” Wakabe nốc nước quả ừng ực rồi thở khà một cái.

“Mấy đứa...” Đột nhiên, hướng câu chuyện lại chuyển sang chúng tôi. “... thành người lớn rồi thì muốn làm gì?”

“Cháu sẽ làm người bán cá!” Yamashita mồm vẫn nhai nhồm nhoàm miếng bánh xèo thịt lợn trứng vừa nói. “Cháu sẽ làm chủ tiệm cá như bố cháu!”

“Giỏi quá!” Áo Thể Thao nói to.

“Cháu sẽ là thợ làm pháo hoa. Hôm nay cháu quyết định rồi.” Nghe Wakabe nói, ông cụ liền cười ha hả, ngay đến cả Áo Thể Thao cũng cười như sắp đánh rơi vại bia.

“Thế còn cháu?”

Tôi sẽ là... “Cháu chưa biết được...”

“Ờ nhưng mà làm gì cũng đều tốt cả. Quan trọng là phải làm việc nghiêm túc!” Áo Thể Thao nói vậy rồi bật cười. “Cái gì thế này, mình mà lại nói được thế này à?”

“Chú không biết mấy thằng ranh như chúng mày lại khá như vậy. Chuyện lúc nãy, xin lỗi nhé!” Áo Thể Thao nói với ánh mắt hơi lờ đờ say. “Nhưng mà, cô ấy…” Áo Thể Thao chỉ sang người phụ nữ bên cạnh. “Ta cứ tưởng mấy đứa nhìn trộm cô ấy nên mới nổi khùng lên như vậy!”

“Thôi, được rồi mà!” Yamashita đỏ mặt. Áo Thể Thao gật đầu, vẻ thông cảm. “Nhưng mà này, ngực cô này đẹp đấy chứ?” Rồi vừa nói, “ xem lần nữa đi” vừa kéo cái áo cánh của người phụ nữ lên. “Anh làm gì thế? Thật là!” Người phụ nữ làm mặt giận nhưng giọng lại cười cười. Cả ba đứa chúng tôi đều cúi đầu cụp mắt.

“Nếu yêu đến thế thì sao không lấy nhau đi?” Ông cụ nói.

“Cưới cô ấy?” Áo Thể Thao kêu lên đầy kinh ngạc, chỉ vào người phụ nữ. Cô ta liền giả bộ ngó lơ.

“Ờ, có khi thế lại hay.” ÁoThể Thao nói vậy rồi gọi. “Chủ quán! Cho bia!” Người phụ nữ chớp chớp đôi mắt to, hơi cúi xuống. Cô ấy đẹp quá, tôi nghĩ.

“Lúc đó, nhờ ông một trận pháo hoa thật to nhé!” Áo Thể Thao nói sau khi uống ực một hơi vại bia mới.

“Ồ!” Ồng cụ cũng uống một ngụm bia. “Tôi xin nhận!” Tối hôm đó, ông cụ tỏ vẻ đáng tin cậy làm sao.

“Nâng ly!” Áo Thể Thao cao giọng, Wakabe cũng hét lên theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.