Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 56



Chương 56

Khi mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, Cao Chí Dũng bước ra nói vài câu, những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên. Sau đó Lục Tam Phong bước ra, đứng ở hàng đầu tiên bắt đầu phát biểu.

“Tôi rất vui khi được gặp quý vị ở đây. Chúng ta không có nhiều thời gian nên tôi sẽ ngắn gọn. Dự án tài chính 1024 của chúng tôi là một dự án quốc gia. Trong vòng mười lăm tháng sở dĩ cần quy động số tiền lớn như vậy cho thành phố phía Nam là vì tính cấp bách”

Lục Tam Phong hằng giọng, vẻ mặt không buồn không vui, nghiêm nghị nói: “Chúng ta cần nhiều tiền, nhưng bốn việc lớn đã được giải quyết không ít. Người ta ăn thịt, tôi chỉ uống canh. Chính tôi cũng đầu tư vào rất nhiều.”

“Về lý do tại sao tôi muốn tặng nó cho mọi người. Vì tôi là người nơi đây, năm đó khi ba tôi rời xa quê hương của mình. Ông ấy nói với tôi rằng làm người không thể quên cội nguồn của mình.” “Và tôi cũng cảm giác được linh hồn của mình cắm rễ ở đây và tôi phải làm gì đó cho người dân nơi này “

Lục Tam Phong nghẹn ngào khi nói về những việc của ba mình hồi đó. Bên ngoài bị người ta bắt nạt. Khởi nghiệp cũng không dễ dàng, nhiều người nghe anh kể đều không cầm được nước mắt.

“Được rồi, đã nói nhiều như vậy, tôi đi trước.” Lục Tam Phong nói xong đi ra khỏi cửa, rẽ một góc lên lầu hai, giao phần còn lại cho Cao Chí Dũng.

Một giờ sau, Cao Chí Dũng bước vào văn phòng với một chiếc túi nặng trên tay, nói: “Có một vài bà già đã lấy ra hết vốn liếng. Lúc tôi ký hợp đồng, tôi đã nghĩ, nếu chúng ta thực sự là những kẻ lừa đảo, những người này tôi sợ là họ không thể sống nổi nữa.

“Thật đáng tiếc, chúng ta không phải!” Lục Tam Phong cầm lấy túi, hỏi: “Bao nhiêu tiền?

“Hai mươi triệu!”

“Nhiều như vậy?” Lục Tam Phong kinh ngạc nói: “Cái này gần ba mươi triệu. Những người này trở về, một truyền mười, mười truyền một trăm.

Chúng ta có tiền thật rồi.”

Cao Chí Dũng châm một điều thuốc, lặng lẽ gật đầu, có vẻ tâm sự nặng nề, nhướng mi liếc Lục Tam Phong, nghiêm túc hỏi: “Anh có chắc chắn đốt mấy trăm triệu là có thể đập chết Nhậm Thiên Bác?”

“Tôi chắc chắn!” Lục Tam Phong khẳng định: “Thực phẩm Vạn Nguyên đã thu lợi nhuận cho các nhà bán lẻ. Tôi muốn làm tiếp, được không?”

Lục Tam Phong giống như một trò đùa với giới kinh doanh đã im lặng nhiều năm. Tất cả mọi người đều chờ xem náo nhiệt, lại đột nhiên kết thúc khiến người ta chưa kịp vui mừng.

Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trước đây là nhà máy đường của nhà nước. Bây giờ là nhà máy thực phẩm tươi, nó vẫn ảm đạm không chút ánh sáng.

Trong mắt mọi người, nó như đã không còn vẻ hào nhoáng, sau đó mờ dần khỏi tầm mắt của mọi người. Nếu có một ngày nào đó đi ngang qua, chắc là chỉ thấy trong sân toàn là cỏ hoang.

Chỉ có một người vẫn còn chú ý, ông Hoàng, tài xế Tiểu Triệu của ông rất khó chịu, điều đầu tiên ông nghĩ đến khi đi làm mỗi sáng là liệu cháu trai của ông có đến thay ông không?

Lợi nhuận của Thực phẩm Vạn Nguyên bị giảm xuống, các ông chủ bán lẻ không muốn bán nữa, thay vào đó là các sản phẩm của Thực phẩm tươi, không chỉ ăn khách mà còn lãi rất cao.

Sau một vài ngày, cung không đủ cầu, lượng hàng ít, nhu cầu thị trường lớn. Hàng ngày điện thoại Lục Tam Phong vang lên không ngừng, rất có khí chất chủ của xưởng đóng hộp, đã muốn bắt đầu thử bày bán ra thị trường sản phẩm nóng này.

Nhậm Thiên Bác đưa Hà Diễm Ly ra ngoài hóng mát vài ngày. Bây giờ anh ta không cần phải kiêng dè ai, muốn mang ai về nhà thì mang. Đi hưởng thụ uống rượu say sưa vài ngày về đến nhà máy mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

“Vẫn chưa đóng cửa?” Giọng Nhậm Thiên Bác tăng lên vài lần.

“Sao ông không nói cho tôi biết? Chuyện nghiêm trọng như vậy mà ông không nói cho tôi?”

Lưu Vượng vội nói: “Sếp Nhậm, anh bình tĩnh đi, chuyện vặt vãnh thôi. Họ có rất ít chuyến hàng. Theo Tổng giám đốc Tả, bên kia nhập hàng có sáu trăm nghìn đồng. Cũng không có thành tựu gì. Tôi nghĩ anh mệt rồi nên tôi đã không nói. “

Nhậm Thiên Bác cảm thấy hơi lo sợ. Trong đầu anh ta có một cảm giác rất tồi tệ, theo ước tính của anh ta thì tài khoản của Lục Tam Phong hiện tại đã hết sạch tiền rồi, làm sao anh ta có thể tiếp tục sản xuất được?

Anh ta nhấc điện thoại và gọi cho Lục Tam Phong. Trong phòng làm việc của Lục Tam Phong, từ trong tủ lấy ra một bọc lớn tiền giấy, bên cạnh có số lượng lớn hợp đồng. Nhìn số tiền lớn như vậy, Lục Tam Phong có chút rung động, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Hơn năm tỷ. Hôm nay vẫn có người muốn đầu tư vào. Từ chín đến mười lăm triệu”

Lục Tam Phong vội xua tay nói: “Đủ rồi, không nhận thêm đầu tư. Mùng một tháng sau tôi sẽ gửi tiền cho bọn họ. Nhớ kỹ phải có biên lai, dùng xong số tiền này tôi sẽ trả lại cho bọn họ. Không dư cũng không thiếu xu”

“Biết rõ!”

Hai người vừa định thu dọn tiền thì chuông điện thoại vang lên, Lục Tam Phong nghe điện thoại: “Ai vậy?”

“Tôi, Nhậm Thiên Bác. Sếp Lục, không phải anh hết tiền, chuẩn bị đem bán máy móc để trả lương cho nhân viên. Tại sao vẫn sản xuất? Còn sản phẩm trên thị trường, lợi nhuận bán lẻ cao như vậy? Anh có ý gì?”

“Sếp Nhậm, đừng tức giận. Lần này tôi vay tiền để sống qua ngày, thật vất vả để duy trì cái nhà máy này đúng không!” Lục Tam Phong khỏe miệng nở nụ cười, anh vươn tay vỗ đống tiền bằng nửa thân người, cười nói: “Tôi đây còn muốn đấu tranh một chút.”

“Anh mỗi ngày đều thua lỗ, sao phải đấu tranh nhiệt tình như vậy làm gì?” Nhậm Thiên Bác trầm giọng nói qua điện thoại: “Anh chơi với tôi thì cẩn thận. Nếu tôi nói cho anh em tôi một tiếng, ngay cả nguyên liệu anh cũng mua không được. “

“Hahahaha!” Lục Tam Phong cười rộ lên, vô cùng liều lĩnh nói: “Anh có thể thử, thôi không nghe anh nói nữa, tôi còn có việc.”

Nói xong cúp máy.

Nhậm Thiên Bác nghe thấy tiếng gác điện thoại, tim đập nhanh hơn, dự cảm xấu càng nặng. Nhưng anh ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, thật sự không hiểu.

Nhấc điện thoại lên gọi cho tổng giám đốc Tả, đường dây đang bận.

Ngồi trên ghế ông chủ, Lục Tam Phong cầm điện thoại nói: “Tổng giám đốc Tả, buổi tối cùng ăn một bữa cơm rồi bàn chuyện làm ăn lớn đi.

“Tôi không có thời gian nói nhảm với anh, anh thì có thể nói chuyện lớn chuyện gì, cúp đây!”

“Hơn ba trăm triệu tiền vốn”

Lục Tam Phong nghe điện thoại nói: “Anh không định cúp máy sao?”

“Anh lấy đâu ra hơn ba trăm triệu?

Anh hù tôi à?’ “Có, tất cả đều là tiên mặt. Buổi tối đến khách sạn Thiên Hương dùng bữa cơm đi. Tôi mời khách, bào ngư và tôm hùm tùy thích. Ở phòng hôm đó sếp Nhâm mời anh ăn cơm, hơn ba trăm triệu, tôi đợi anh!” Lục Tam Phong nói xong liền cúp điện thoại.

Lục Tam Phong đứng dậy để sắp xếp tiên, nhìn Cao Chí Dũng: “Anh nên làm chuyện vốn mình nên làm: Ngày mai sẽ có nguyên liệu, và số lượng lớn sẽ được chuyển vào ngày mốt.”

“Yêu cầu của tôi là trong vòng một tháng , ba thành phố khu vực xung quanh xóa sạch Thực phẩm Vạn Nguyên, khi anh ta ngã xuống, lập tức thu lại lợi nhuận. Trong vòng một tháng phải tiêu hủy số tiên này. Giúp người ta mua đất, mua nhà cửa. Nếu không kẻ đầu to sẽ phải ngồi tù. “

Cao Chí Dũng gật đầu và nói yên tâm đi.

Nhậm Thiên Bác gọi điện được cho tổng giám đốc Tả nói muốn đãi ông ấy một bữa tối, để ông ấy trực tiếp ngừng nguồn cung cấp của Lục Tam Phong. Tự mình mang lại cho ông ấy một số lợi ích, muốn trực tiếp bóp nát anh ta từ trong trứng nước.

Nhưng Tổng giám đốc Tả từ chối, nói rằng ông ta sẽ ăn tối với sếp lớn vào tối nay và hẹn vào một ngày khác.

Nhậm Thiên Bác đột nhiên cảm thấy mấy ngày nay mọi thứ đều thay đổi, trong không khí có chút ngột ngạt khiến anh lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.