Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 57



Chương 57

Bên ngoài nhà máy trồng một hàng cây dương liễu, lá cây đã úa vàng, một cơn gió thổi qua, lá lùa xuống khiến cả sân chìm trong một sắc vàng, đứng ở trong phòng giám đốc nhà máy nhìn ra, nương theo ánh hoàng hôn màu đỏ, mang lại một cảm giác đẹp độc đáo.

Lục Tam Phong dựa lưng vào khung cửa sổ, châm một điều thuốc rồi chậm rãi hút thuốc, anh mặc một chiếc áo len mỏng, là do chính tay Giang Hiểu Nghi đan, ánh mắt rơi vào tấm lịch treo trên tường, ngày mười sáu tháng mười, hoàng hôn sáu giờ rưỡi.

Trong khoảng thời gian này đề bạt được kha khá người, tất cả các phòng sản xuất, phòng tài vụ, kho hàng, xuất hàng và kiểm hàng đều có người điều hành quản lý, vận chuyển của cả nhà máy càng thêm thông thoảng, quy tắc xí nghiệp cũng từ từ được hoàn thiện.

Lục Tam Phong không can thiệp quá nhiều, tất cả đều giao cho Cao Chí Dũng, nếu là một tổng giám đốc thì phải khiến cho mọi người tin tưởng, huống chi Lục Tam Phong cũng phải suy nghĩ lâu dài thêm, anh không có khả năng mãi dừng lâu ở lĩnh vực thực phẩm dành cho trẻ em, trong tương lai anh sẽ hướng đến chiến đấu ở lĩnh vực thị trường sản phẩm điện tử.

“Anh nói xong chưa?” Lục Tam Phong hô to với Cao Chí Dũng đang ở tầng dưới.

“Sắp xong ngay đây, để Đầu To ký tên là xong rồi!”

Mấy phút sau, Cao Chí Dũng trở về nơi mình ở, mặc một cái áo khoác lên người, Lục Tam Phong thấy mũi anh ta ửng đỏ, buồn bực nói: “Lạnh như vậy à?”

“Tôi là người miền Nam mà!”

“Vậy anh phải mặc nhiều vào! Mấy ngày nữa mang lò sưởi lên, đừng để lạnh cóng.” Lục Tam Phong vỗ vỗ bả vai của anh ta: “Đi theo tôi ăn cơm gặp tổng giám đốc Tả.”

Hai người ngồi trên một chiếc xe máy, trong nháy mắt cảm nhận được cái gọi là lạnh đến cóng cả tay, hiện tại mới chỉ vào cuối mùa thu, mặt trời vừa hạ xuống mà như đơ cả cơ thể, Cao Chí Dũng ôm chặt lấy cơ thể, kêu lên: “Mịa nó chứ, các anh vượt qua mùa đông kiểu gì vậy?”

“Chỉ ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, lạnh quá rồi!” Lục Tam Phong cũng thấy lạnh quá, vào giữa tháng mười ba mươi năm nay vẫn còn có thể mặc áo ngắn tay.

Trước đây mọi người từng nói trái đất nóng lên, anh không tin nhưng giờ thì anh tin rồi.

“Đi xe chậm thôi, lạnh lắm!” “Kêu ít thôi, đi nhanh lên chút, ông đây còn phải kiếm tiền, muốn mua xe có rèm che!” Lục Tam Phong kêu lên.

“Mua! Tôi cũng phải mua ngay, cái thời tiết này bắt tôi ngồi xe máy làm tôi cũng chậm phát triển!” Cao Chí Dũng cũng kêu.

Hai người đến tầng dưới khách sạn Thiên Duyệt, trời đông lạnh như thiêu, bầu trời một mảnh đen kịt, xung quanh chỉ có bóng đèn xe máy chiếu sáng, Lục Tam Phong híp mắt nhìn tổng giám đốc Tả, vội vàng đứng thẳng người, biểu cảm trên mặt thay đổi không nhanh không chậm. (bình tĩnh thay đổi sắc mặt) Cao Chí Dũng nhìn anh như vậy, trong lòng rất ngưỡng mộ anh, bởi người bình thường không có kỹ năng thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.

Lục Tam Phong vẫy vẫy tay với tổng giám đốc Tả, ý bảo bản thân mình lên tầng trước. Cất bước vào sảnh lớn, trong khoảng thời gian này anh cũng nhanh chóng trở thành khách quen ở đây, tiếp tân ở sảnh lớn rất quen thuộc anh.

“Tổng giám đốc Lục, lại gặp nhau rồi, hôm nay là căn phòng riêng nào?”

Tiếp tân khách sạn tươi cười như hoa, mặc một bộ đồng phục chuyên nghiệp, dáng vẻ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đương nhiên không cần bàn tới khuôn mặt.

“Chính là căn phòng lần trước với tổng giám đốc Nhậm.”

“Mời anh đi theo tôi.” Người quản lý đi trước dẫn đường, vừa đi vừa đột nhiên nói đùa: “Ông chủ Lục tới đây nhiều lần như vậy, cũng không thấy dẫn theo chị dâu tới?”

Lông mày Cao Chí Dũng cau lại, ngửi thấy mùi không hay ho, cười nói: “Sao thế, muốn làm chị dâu à?”

“Ông chủ Hoàng đẹp trai như vậy, sao vừa mắt tôi chứ?”

“Cô nói đúng, quả thật không vừa mắt.” Lục Tam Phong chỉ vào căn phòng trước mặt: “Chính là cái kia!”

Nụ cười trên mặt tiếp tân khách sạn cứng đờ lại, gật gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Không cần cô nữa, bảo người phục vụ tới để chúng tôi gọi đồ ăn là được.” Lục Tam Phong vẫy vẫy tay, sải bước đi vào trong.

“Sao anh không hiểu chuyện gì cả?”

“Ngày hôm nay mà anh dám nói đùa với cô ta, thì ngày mai cô ta dám liếc mắt đưa tình, ngày kia sẽ dám nắm tay, chưa đến một tuần lễ, người ta còn dám chui vào trong chăn của anh.” Biểu cảm trên mặt Lục Tam Phong không hề thay đổi.

“Anh sợ vợ mình đánh ghen à?” Cao Chí Dũng giống như chộp được nhược điểm vậy.

“Tối hôm nay người ta chui vào ổ chăn của anh, trời vừa sáng sẽ đòi tiền của anh, anh hiểu không?”

“Nói lâu như vậy, hóa ra là anh keo kiệt!” Cao Chí Dũng không còn lời gì để nói.

“Anh không hiểu được, với một người phụ nữ thì đàn ông nghèo sẽ đi con đường động chân động tay, đó là nhóm vũ phu và các cô ấy là một quần thể yếu ớt. Còn với một người có tiền như tôi thì ngược lại đám phụ nữ kia sẽ động chân động tay với tôi, đùa giỡn dở nhiều trò, tôi sẽ thành phái yếu, anh hiểu chưa?”

Cao Chí Dũng chép miệng, cái nhìn sâu sắc như người từng trải ấy, anh làm sao mà biết được?

Cửa phòng bị đẩy ra, tổng giám đốc Tả tiến vào, Cao Chí Dũng vội vàng đứng dậy bắt chuyện, sau một hồi chào hỏi, sau khi ngồi xuống, Lục Tam Phong đưa thực đơn cho ông ta: “Tổng giám đốc Tả muốn ăn gì thì cứ việc gọi.”

“Không cần, ngày nào tôi cũng ăn ở đây, ăn uống cũng chỉ qua loa, quan trọng hôm nay là tới nghe chuyện làm ăn triệu đô của anh.” Tổng giám đốc Tả đi thẳng vào trọng điểm: “Trước tiên anh nói cho tôi biết, hơn ba tỷ của anh có được từ đâu.”

“Góp vốn phi pháp!”

“Phụt!”

Tổng giám đốc Tả đang uống nước thì bị sặc một cái, ho khan không ngừng, ông ta cảm giác được tiền này có lai lịch bất chính, nhưng không nghĩ tới Lục Tam Phong còn không thèm che giấu như vậy. “Điều này là bất hợp pháp!”

“Tôi biết, cho nên tôi cần phải nắm lấy thị trường, bắt đầu kiếm lời và lấp đầy những lỗ hổng.” Lục Tam Phong mở chai rượu và rót vào ly cho tổng giám đốc Tả, tiếp tục nói: “Tôi là người không thích lòng vòng, có việc gì thì nói thẳng, tôi muốn ông ưu tiên cung cấp nguyên vật liệu cho chúng tôi.”

“Anh muốn phân phối hàng hóa và chiếm lĩnh thị trường, nguồn nguyên liệu chỗ tôi có hạn, nếu hai người cùng đánh thì tôi cảm thấy khó chịu, anh cũng biết đó, tổng giám đốc Nhậm là anh em nhiều năm của tôi, chỗ anh em thì phải đối xử với nhau tử tế, anh không dám xưng em gọi anh với tôi, đúng không?”

“Tôi hiểu được!” Lục Tam Phong giơ tay lên ngăn ông ta lại, mở miệng đáp: “Tổng giám đốc Nhậm là chỗ anh em với ông, tôi thêm tiền.”

“Cái gì?” Vẻ mặt tổng giám đốc Tả như bị xúc phạm, phảng phất như một giây tiếp theo sẽ bùng nổ.

“Tôi thêm tiền, thêm một trăm năm mươi triệu, cho không ông một trăm năm mươi triệu, tình anh em này của các ông, tôi mua!” Lục Tam Phong choàng tay qua vai tổng giám đốc Tả: “Lần đầu tiên tôi gặp ông, đã cảm thấy vô cùng thân thiết, giống như anh em ruột khác ba khác mẹ.”

Tổng giám đốc Tả không kịp phản ứng, trong đầu chỉ còn lại con số, một trăm năm mươi triệu, cái giá bán Nhậm Thiên Bác có giá một trăm năm mươi triệu? Quả thật nên nói có lời rồi được không.

“Thật ra, tôi cũng có cảm giác này, anh em, cụng ly!” Tổng giám đốc Tả giơ ly rượu lên.

Cao Chí Dũng vội vàng nhấc ly rượu lên, nhìn cảnh tượng phi lý trước mắt, muốn cười nhưng lại cảm nhận được sống lưng lạnh toát, có thể Lục Tam Phong nói rất đúng, anh không phải là người thích hợp khởi nghiệp, bởi vì anh không phải lòng lang dạ sói.

Người làm ăn, không có gì là không bán đượ!

c Không khí trên bàn ăn tối nay hài hòa đến lạ thường, tổng giám đốc Tả cũng là người từng va chạm xã hội, đi khắp trời nam đất bắc, kiến thức của Lục Tam Phong cũng sâu không thấy đáy, hai người nói chuyện từ Đông Bắc đến đồng bằng phía Nam.

“Cứ quyết định như vậy đi, sáng sớm ngày mai anh sẽ bảo người tới chỗ em để ký hợp đồng.”

“Yên tâm đi, không thành vấn đề, đến lúc đó em sẽ giao cho tổng giám đốc Cao.”

“Ông chủ Lục, tổng giám đốc Cao, về nghỉ ngơi sớm một chút, quen biết với hai em là phúc đức ba đời, anh vê trước đây, về sau có chuyện gì thì cứ nói, Tả Hướng Quân anh có thể làm tất cả cho em.”

Lại khách sáo một hồi, đưa mắt nhìn tổng giám đốc Tả đã đi xa, Cao Chí Dũng thở dài nói: “Chỉ thế này?

Tình anh em còn đâu?”

“Một trăm năm mươi triệu đã là quá cao rồi, thật ra tôi muốn thêm ba mươi triệu thôi. Giờ thì không còn gì để mất, một khi bắt đầu phân phối hàng hóa trên thị trường, nguồn cung cấp cũng phải theo kịp, không có cách nào khác, người ta là nhà cung cấp mà.” Lục Tam Phong có hơi bất lực.

“Ngày hôm nay ông ta có thể vì tiên, giúp anh đâm Nhậm Thiên Bác một nhát, ngày mốt ông ta cũng có thể vì người khác mà đâm anh!”

Dưới ánh trăng mờ áo và ánh đèn mờ mịt, chiếu sáng gò má Lục Tam Phong, anh khẽ mỉm cười rồi nheo mắt: “Anh cảm thấy tôi sẽ cho ông ta cơ hội đó? Chuỗi cung ứng riêng là cách tồn tại của người đứng trên đỉnh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.