Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 59



Chương 59

Thị trường là người thầy công bằng nhất sẽ không quan tâm đến bất cứ người nào, đã bắt đầu xuất hiện cảnh thực phẩm của Phong Giai càn quét thị trường, lợi nhuận thu về rất lớn, một số người trở thành người kinh doanh đồ second-hand và bán cho các thị trường trống khác để kiếm tiền chênh lệch.

Trên một bài báo của tạp chí kinh tế ở bản địa Nhậm Thiên Bác đã đặt dấu chấm hết cho cuộc tranh đấu giữa Vạn Nguyên và Phong Giai, hôm nay thị trường bùng nổ tăng lên mới làm mọi người bừng tỉnh, tất cả vẫn chưa kết thúc, mạch nước ngầm vẫn đang chảy.

Cao Chí Dũng đi công tác ở thành phố bên cạnh, định ra lấy phương thức cung cấp hàng hóa của tổng đại lý để cho những người đứng đầu ở địa phương tiến hành mở rộng, mỗi ngày đúng sáu giờ sáng Lục Tam Phong đến nhà máy, mỗi người đều vội như con quay.

Toàn bộ nhân viên nhà máy đã được nâng cao nghiệp vụ, sau đó lại tuyển thêm bốn năm chục người, tất cả đều được tiến hành có trình tự, chưa đến thời gian một tuần, tùy tiện tìm một quầy bán quà vặt đều có thể nhìn thấy thực phẩm của Phong Giai.

Giữa những đứa bé thì hay so sức chiến đấu, sưu tập đổi quà đã hình thành một trào lưu ở trong trường học, thực phẩm Vạn Nguyên của Nhậm Thiên Bác tổn thất thảm trọng. Tỉ suất chiếm hữu thị trường giảm xuống, Nhậm Thiên Bác bất đắc dĩ đành phải nhượng lại toàn bộ lợi nhuận cho các nhà bán lẻ cuối chuỗi cung ứng, tình trạng lỗ bắt đầu xảy ra, một số lượng lớn hàng hóa chiếm lĩnh thị trường, các quảng cáo trên báo chí, truyền thông, TV không ngừng bị chỉ trích và công kích .

Một ngày lỗ hơn mười tám triệu đồng, con số này đối với một xưởng thực phẩm ba trăm người mà nói là không thể tưởng tượng, bây giờ so đấu chính là ai có tài chính hùng hậu hơn, điên cuồng nhường lợi nhuận cho thị trường, hoàn toàn là hành động rải tiền.

Nhậm Thiên Bác đã can thiệp vào công việc kinh doanh đồ hộp của Lục Tam Phong, kiếm lời hơn sáu mươi triệu đồng, không đến một tuần, toàn bộ bị ném ra ngoài, các khoản tài chính càng ngày càng ít.

Ông ta có hai lựa chọn, thứ nhất là nhận thua, phát tiền lương cho công nhân rồi bán nhà máy đi, ông ta còn có thể tiếp tục cuộc sống giàu có, thứ hai, không chịu thua, tiếp tục đốt tiền, lấy tiền dự trữ của mình ra ném vào, đây là cái động không đáy, cũng là nguyên nhân mà rất nhiều thương nhân nhảy lầu khi công ty phải đóng cửa.

Thương nghiệp là một kiểu đánh bạc khác, đánh cược ngày mai, đánh cược hy vọng, đánh cược qua một đợt này là có thể kiếm được món tiền lớn.

Giống như nhiều năm sau có một ông chủ họ Mã nói, hôm nay rất tàn khốc, ngày mai càng tàn khốc hơn, ngày sau rất tốt đẹp, nhưng đa số người đều chết trong buổi tối ngày mai.

Tổng giám đốc Hoàng vội một thời gian, xí nghiệp quốc gia luôn có nhiều cuộc họp, sau khi vội xong thì có hứng thú nhìn trận ác chiến này, khi ông ta nhìn thấy Nhậm Thiên Bác ném khoản tiền tiết kiệm của mình vào, muốn làm một trận lớn với Lục Tam Phong thì tổng giám đốc Hoàng đã thấy được kết quả.

Sau lưng Lục Tam Phong là vô số người, anh có thể huy động vốn trái phép ba triệu đồng, là có thể gom góp ba mươi triệu đồng, thậm chí là mười tỷ đồng, cho dù là xảy ra chuyện thì cùng lắm là nắm lấy Đầu to.

Nhậm Thiên Bác không phải đấu đốt tiền với Lục Tam Phong, mà là so đốt tiền với nhân dân cả nước, trừ chịu thua thì không có lựa chọn thứ hai.

Tổng giám đốc Hoàng thở dài, dựa vào ghế, nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện bông tuyết bay bay, trong lòng thầm than, năm nay tuyết roi hoi som.

“Tuyết rơi rồi!”

Đầu to đứng ở hành lang gõ cửa kính văn phòng của Lục Tam Phong, trên mặt lộ ra một nụ cười thật thà, giống như trận tuyết này làm anh ta rất vui vẻ, cũng phải, trong khoảng thời gian này quá quá áp lực, mỗi ngày về đến nhà chuyện đầu tiên làm chính là ngủ.

Lục Tam Phong nhìn tấm lịch trên bàn làm việc, ngày mười tháng mười một, tóc anh rất dài, râu cũng rất dài, trong ánh mắt tràn ngập mỏi mệt, trên người khoác một chiếc áo khoác, rất có một loại khí thế của xưởng trưởng già dặn.

Bây giờ người trong toàn nhà máy, ai thấy anh cũng sợ hãi, Lục Tam Phong ngẩng đầu nói: “Rảnh rỗi không có việc gì làm hả? Nếu không thì buổi tối ở lại giám sát sản xuất nhé?”

Đầu to xám xịt đi.

Trên bàn không còn tiền, Lục Tam Phong mở ra ngăn tủ trên của bàn làm việc, sắp hết rồi, đã dùng khoảng hơn ba trăm triệu để đưa chiết khấu cho những người đầu tư đó, bây giờ còn dư lại không đến một trăm hai mươi triệu.

“Mười chín ngày nữa, lại đến lúc giảm giá rồi.” Lục Tam Phong nhìn bông tuyết thưa thớt ngoài cửa sổ, trong lòng có chút sầu, nếu Nhậm Thiên Bác cố chống đỡ thêm một tháng thì sẽ dẫm phải mìn.

“Ông có chống đỡ được không? Trên thị trường đã không thể chứa ông nữa, còn lấy tiền trợ cấp làm cái gì? Thời đại của ông đã đi qua, tiếp theo là đến thời đại tôi khống chế.”

“Ông chỉ là một đứa con rể ở rể thôi, dựa vào quyền thế của cha vợ mà lũng đoạn thị trường, không có cạnh tranh, thoải mái tồn tại, ông nói ông ném vào ba trăm triệu, cũng chơi luôn cả tiền dưỡng lão hay sao?”

“Đừng chống cự, tôi không muốn Đầu to bị phán tù chung thân, nếu không cả đời này lương tâm tôi đều không thể yên được.”

Lục Tam Phong đứng ở cửa, tàn khói đang cháy trong tay, tục ngữ nói khi tuyết lở thì không có một bông tuyết nào là vô tội, Nhậm Thiên Bác còn giãy giụa tiếp thì thật sự sẽ lở tuyết.

Nhà máy chế biến thực phẩm Vạn Nguyên, từ thời kỳ đỉnh cao có bốn trăm hai mươi bảy công nhân đến bây giờ không đến một trăm người, chỉ có hai mươi tám ngày!

Dáng người Nhậm Thiên Bác khô gầy, hốc mắt hãm sâu, so với một tháng trước thì như hai người khác nhau, cái bàn trước mặt bày đầy bảo chí và các loại tệp tài liệu, ngón tay bị khỏi hun vàng, không biết ông ta đã hút bao nhiêu.

“Tổng giám đốc Nhậm, quá nhiều hàng tồn đọng, không thể xuất ra thị trường bán lẻ nữa, sản phẩm mới của chúng ta cũng không bằng lượng tiêu thụ của Phong Giai, chủ yếu là không thể đốt tiền được nữa.” Nhậm Thiên Bác bản nhà, bán xe, trong vòng một tháng tiêu ba trăm bảy mươi hai triệu, khiến ông ta từ một phủ ông trăm triệu biến thành quỷ nghèo.

“Anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Nhậm Thiên Bác phẫn nộ vỗ bàn, một tháng này, không biết đã hỏi những lời này bao nhiêu lần, không có ai trả lời ông ta.

Từ bỏ sao?

Ông ta không cam lòng, ngồi ở vị trí bên trên nhưng lại khóc lên như một đứa trẻ.

“Nếu không ông gọi điện thoại cho anh ta, thương lượng một chút, hai nhà chia thị trường ra. Lưu Vượng kiến nghị.

Nửa tháng trước, lúc Nhậm Thiên Bác chưa bán nhà bán xe, cũng đã gọi điện thoại, thậm chí khóc lên ở trong điện thoại, kết quả đổi lấy một câu lạnh như băng của Lục Tam Phong, kinh doanh không tin vào nước mắt.

Sau một lúc lâu, Nhậm Thiên Bác ngừng khóc nói: “Tôi đi mượn một chút.”

Thời gian một tháng, đừng nói giới kinh doanh, ngay cả dân chúng bình thường cũng xem náo nhiệt, mỗi người bán rong đều biết buôn bán sản phẩm của Vạn Nguyên và Phong Giai đều có thể kiếm tiền hơn bất cứ thừ gì, bởi vậy không biết bao nhiêu người đã phát tài.

Chủ yếu vẫn là bán hàng của Phong Giai, ra tay rất hào phóng, thị trường bản địa cạnh tranh gay gắt, lợi nhuận thấp, nên kéo sang thành phố kế bên, thậm chí có người vượt qua vài thành phố giúp Phong Giai mở rộng thị trường sản phẩm.

Ban đầu Lục Tam Phong định vị ba thành phố xung quanh, sau đó Cao Chí Dũng bận việc mở rộng, không đến một tuần, thì phát hiện bảy tám thành phố đều có sản phẩm của bọn họ, có hai lái buôn đã vận chuyển sản phẩm qua.

Thời điểm Cao Chí Dũng và Lục Tam Phong nói chuyện này, biểu cảm trên mặt không thể diễn tả được, trình độ được hoan nghênh thế này, anh ta chỉ nghĩ tới một loại sản phẩm Wahaha, năm đó khi Wahaha ra mắt cũng có hiệu quả như này.

Lục Tam Phong lật sổ sách xem, trong lòng yên lặng tính toán, điện thoại vang lên, nhấc điện thoại lên nói: “Ai vậy?”

“Anh Lục à, tôi là tổng giám đốc Trần, anh còn nhớ không?” Giọng nói đầu bên kia điện thoại có chút không tự tin.

“Tổng giám đốc Trân? Tổng giám đốc Trần nào?” Lục Tam Phong buồn bực nói.

“Chính là tập đoàn Phong Long, mấy tháng trước ăn cơm cùng với tổng giám đốc Hoàng của tập đoàn Dã Cương.’ Lục Tam Phong nghĩ ra người này từ sau lần trước ăn cơm cũng không liên lạc nhiêu, ông ta hướng vê Nhậm Thiên Bác, anh mở miệng nói: “Đã lâu không gặp, tổng giám đốc Trần có chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là gân đây cũng chú ý chuyện giữa các người, đánh nhau rất kịch liệt, có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói chứ, bây giờ đánh đến lưỡng bại câu thương, ý tôi là cho tôi mặt mũi, buổi tối mời anh ăn một bữa cơm, bắt đầu từ ngày mai, đặt ra một điểm lợi nhuận để tất cả mọi người đều giống nhau.” Bên kia điện thoại lên mặt ra vẻ nói.

“Cút! Ngu ngốc!”

Lục Tam Phong nói xong trực tiếp cúp điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.