Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 61



Chương 61

Mọi người dường như giảm bớt căng thẳng trong vòng tích tắc, nhưng trong lòng mọi người tuy vẫn có chút sợ hãi, sợ sẽ bị gặp tình trạng phản ứng thị trường, nên mọi người im lặng trong suốt một buổi sáng.

Giờ phút này, không chỉ Lục Tam Phong đang chờ, mà cả Nhậm Thiên Bác cũng đang đợi, hầu hết những người kinh doanh trong nước cũng đang chờ, chờ Lục Tam Phong nhận thấy lợi nhuận trở lại, hàng hóa được tung ra đã lấy được cảm tình của người dùng, thậm chí trong thị trường bán lẻ ông chủ không cần giới thiệu thì người tiêu dùng vẫn sẽ mua nó.

Chiếc xe này từ sáng sớm đã kéo theo hàng hóa đi đến các chợ bán buôn trước, kết quả lại nghe được tin hàng hóa tăng giá rồi, ông chủ tập trung rồi cho đi thêm hai nhà nữa đều bị từ chối, cuối cùng tài xế đành trực tiếp kéo hàng ra khỏi thành phố rồi lái xe đi thẳng đến thành phố bên cạnh. Mười giờ ba mươi phút sáng, một chiếc xe tải chở hàng đầu tiên đã bán hàng thành công.

Từng đợt xe tải chở hàng từ nhà máy xuất phát, tuy kéo theo không ít hàng hóa nhưng tất cả đều đang chờ việc phải giảm giá và xem trò đùa của Lục Tam Phong. Tuy nhiên sau ba chuyến xe tải buổi sáng, không một xe tải nào phải trả hàng trở lại.

Các chợ bán buôn có một số lượng lớn các lô hàng, và họ liên tục thúc giục những người này, nếu muốn kiếm tiền thì phải mua, còn nếu không mua thì dù chỉ một đồng cũng không kiếm được. Và thị trường đã bắt đầu chuyển thành người bán ép người mua.

Bắt đầu từ chiều, người bán hàng xếp hàng dài, hết xe này đến xe khác chở hàng bị kéo đi, Đầu To nhìn vào sổ kế toán mà vui đến mức không kịp ngậm miệng vào cả một buổi chiều.

Tình trạng này kéo dài đến khoảng bảy giờ tối, sắc trời cũng đã tối hẳn lại. Trong phòng làm việc, Đầu To cầm sổ kế toán, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, hằng giọng nói lớn: “Tất cả trật tự một chút, để tôi thông báo một tin. Hôm nay chúng ta trúng mánh rồi, mười bốn triệu bốn trăm ngàn đồng.”

“Vỗ tay!”

Mọi người nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng, Lục Tam Phong ngồi trên ghế cũng vui vẻ vỗ tay, đây mới chỉ là mười phần trăm lợi nhuận, tính theo sản lượng bão hòa, lợi nhuận ròng của nhà máy này mỗi ngày ít nhất là một trăm năm mươi triệu đồng.

Đó là khái niệm gì đây?

Lợi nhuận hàng tháng là bốn tỷ năm trăm triệu đồng, quả là một con số kinh thiên động địa đối với những người bình thường thời nay.

“Được rồi, tất cả mới chỉ bắt đầu thôi.” Lục Tam Phong cười nói, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng: “Công bố số liệu của chúng ta rồi tất cả nghỉ ngơi sớm đi. Trong thời gian này, chúng ta lúc nào nên tăng số lượng nhân công thì bắt buộc phải tăng. Nhà máy để đạt đến hạn mức phải tám chín trăm người, vẫn còn kém xa lắm.”

Cái gọi là thông báo công khai của Lục Tam Phong cũng chỉ là để chuyển cho Nhậm Thiên Bác.

Trong văn phòng Công ty thực phẩm Vạn Nguyên, đèn đuốc sáng trưng, Nhậm Thiên Bác đang ngồi trên ghế trầm mặc, cả người như bị ai hút mất hồn phách, cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

“Tổng giám đốc Nhậm, mọi chuyện đã đến nước này, và tôi cũng nên đi rồi.” Lưu Vượng nhẹ nhàng nói.

“Chờ vài ngày nữa, vẫn còn một số nhân viên chưa có lương, anh có thể cho Trương Lỗi giải quyết một trả hết cho họ” Nhậm Thiên Bác yếu ớt nói.

“Được rồi, trong tài khoản hiện nay cũng không còn nhiều tiền”

“Đưa đống đồ ăn trẻ em cho họ thay thế cho tiền lương, họ thích thì lấy không thì thôi.”

“Tô hiểu rồi!” Lưu Vượng đứng dậy và bước ra ngoài, cả căn phòng lại chìm vào im lặng. Giới kinh doanh địa phương bỗng trở nên bồn chồn, lợi nhuận của Lục Tam Phong tăng cao đồng nghĩa với việc Nhậm Thiên Bác không còn cơ hội trở mình nào nữa.

Mọi thứ xảy đến quá nhanh, và một công ty đã đi đến diệt vong chỉ trong vòng một tháng.

Giám đốc Hoàng tiếp tục điện thoại tán gẫu với mọi người về xưởng sản xuất thực phẩm trẻ em của hai nhà. Sau khi cúp điện thoại, ông ta dựa vào ghế thở dài một hơi dài, coi như là đã được nói chuyện phiếm thoải mái. Được chứng kiến một người tự mình vực dậy sau vấp ngã cũng coi như là chuyện hiếm có Ngày hôm sau, Công ty thực phẩm Vạn Nguyên thông báo tạm thời đóng cửa nhà máy, ông chủ Nhậm Thiên Bác biến mất ngay trong đêm. Sáng hôm sau rất đông nhà cung cấp và công nhân đã tập trung đòi lương, cầm băng rôn khẩu hiệu chặn lối vào nhà máy.

Khi Lục Tam Phong đi xe máy ngang qua, anh ta liền dừng lại, châm một điếu thuốc và nhìn khung cảnh kia một lúc, nghĩ thầm, sông có khúc người có lúc, bây giờ chuyện này lại xảy đến với nhà mình.

Sau khi loại bỏ đi đối thủ cạnh tranh cuối cùng, Lục Tam Phong hiện đang thống trị toàn bộ thị trường thực phẩm dành cho trẻ em. Khi khách hàng đối mặt với thực phẩm dành cho trẻ em, họ không còn lựa chọn nào khác, và nanh vuốt của thương gia cứ thế lộ ra không chút do dự.

Tất cả các điểm lợi nhuận được khôi phục.

Trong phòng làm việc, Cao Chí Dũng ngập ngừng nói: “Có phải là nhanh quá rồi không? Vạn Nguyên vừa mới thông báo sẽ ngừng sản xuất, chúng ta đã tăng giá cao như vậy, hay là cứ từ từ đã.”

Lục Tam Phong chỉ tay vào thẻ tháng bên cạnh lắc đầu: “Không hề nhanh đâu, tôi tính toán một chút. Chúng ta tháng này đã đốt hết hai tỷ bốn trăm sáu mươi triệu đồng, cần lập tức bù vào vào. Từ giờ đến cuối năm chỉ còn lại hai mươi ngày thôi, mỗi ngày cần thu về một trăm hai mươi triệu mới đủ.”

“Được rồi, trước tiên hãy xem tình hình hôm nay đã đi. Ước tính nhà máy của chúng ta nếu đầy đủ nhân công thì hàng tháng lãi hơn ba tỷ đồng”

Cao Chí Dũng vỗ đùi phấn khích và nói lớn: “Hơn ba tỷ đồng!”

“Đừng tỏ ra mình chưa trải qua sự đời như vậy chứ. May mắn thay, trước đây anh cũng từng làm việc ở Wahaha. Chỉ còn hai hoặc ba tháng nữa là kết thúc năm nay. Mục tiêu trong năm nay là đưa nhà máy này đi lên và sau đó mua lại nhà máy của Vạn Nguyên, tập trung thúc đẩy sản xuất, chúng ta trước tiên sẽ chiếm lĩnh thị trường của tỉnh.” Lục Tam Phong trầm tư một lúc: “Nếu đầu năm sau chúng ta có thể được đánh giá là một công ty xuất sắc thì càng tốt.”

Cao Chí Dũng hài lòng gật đầu, nói: “Tiếp theo, tôi sẽ đi các tỉnh khác mở nhà máy, đến đài truyền hình quảng cáo, mời người nổi tiếng, thiết lập hình ảnh thương hiệu, sau đó quốc tế hóa công ty.

Thấy anh ta càng nói càng mất kiểm soát, Lục Tam Phong vội vàng nói: “Dừng lại, dừng lại, làm việc này cần có một điều kiện tiên quyết, đó là sản xuất để cung cấp phải ổn định, không thể hình thành dây chuyền công nghiệp, thì không thể làm được bất cứ việc gì?”

“Vậy ý anh là gì?”

“Chúng ta sẽ bù hết các khoản đã chi trước, sau đó mới lập kế hoạch tiếp theo. Lục Tam Phong cân nhắc: “Kiếm không đủ, có thể tìm cách vay một ít. Cái hố lớn như vậy mà chúng ta còn lấp được thì sợ gì cái vũng nhỏ này. Nếu như mà còn thừa tiền thì vẫn nên mua một chiếc ô tô, con mẹ nó, trời lạnh quá rồi.”

“Ha ha ha ha!” Cao Chí Dũng bật cười, Lục Tam Phong nói chuyện mua xe trong suốt một tháng nay, có vẻ như chuẩn bị sắp mua thật rồi.

Lục Tam Phong mặc dù ước tính được lợi nhuận hôm nay nhưng vẫn cảm thấy sửng sốt. Sáu giờ tối hàng đã bán hết sạch sẽ nhưng trước cửa vẫn còn một hàng dài, hiện nay đã hình thành trạng thái tranh giành nhau mua rồi.

Lục Tam Phong ngay lập tức tìm đến bộ phận nhân sự và yêu cầu anh ta tuyển người trong số các nhân tài, bắt đầu làm việc hai ca, và mua thêm máy móc mới. “Anh Phong, đoán xem hôm nay chúng ta lãi bao nhiêu?”

“Một trăm năm mươi triệu đồng?”

“Đã hơn hai trăm năm mươi triệu đồng rồi. Nếu sản xuất hết công suất, lợi nhuận mỗi ngày của chúng ta sẽ là ba trăm triệu đồng mà không có vấn đề gì cả.” Đầu To hào hứng nói.

Lục Tam Phong nghe đến con số này, trong lòng có chút hưng phấn, hít sâu một hơi đáp: “Tôi biết rồi, cậu đi làm việc tiếp đi.”

Thế nào được gọi là ngày kiếm ngàn vàng?

Tình trạng hiện tại của Lục Tam Phong chính là ngày kiếm ngàn vàng. Trong số các doanh nghiệp tư nhân ở thành phố này, anh chắc chắn là người có lãi nhất, với lợi nhuận mỗi ngày tối đa là bốn trăm năm mươi triệu đồng. Vì nhà máy có đầy đủ nhân viên nên lợi nhuận sẽ duy trì ở mức khoảng ba trăm sáu mươi triệu đồng.

Nếu chỉ nhìn vào các nhà máy thực phẩm địa phương, công ty Trách nhiệm Hữu hạn Phong Giai chắc chắn không ai sánh kịp, nhưng Lục Tam Phong biết rằng Wahaha đã sở hữu năm, sau nhà máy cho riêng mình. Chỉ chưa đầy một năm sau khi thành lập, mà Wahaha đã tạo ra xu hướng tranh cướp nhau mua, gây ra hơn hai nghìn người không thể cung cấp cho các nhà máy.

Có một điều khác nằm trong suy nghĩ của anh ta, nhà cung cấp nguyên liệu, Tả Hướng Quân là một người không đáng tin cậy, nhưng nguồn cung cấp nguyên liệu cuối cùng vẫn là do chính tay ông ta quản lý.

Khi số tiền trong tài khoản trở nên dồi dào, Lục Tam Phong cảm thấy nhẹ nhõm về sự cố gây quỹ và giao nó cho Cao Chí Dũng để trả lại tiền.

Nhất định sẽ có người gây náo loạn, thậm chí có người sẽ đến tòa án kiện, Lục Tam Phong ngay từ đầu đã nghĩ tới những chuyện này và tự mình suy nghĩ chu toàn.

Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi từng cơn, nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Đã chín giờ sáng, Lục Tam Phong vẫn chưa dậy, nhưng cũng không cho Giang Hiểu Nghi được phép dậy.

“Anh không phải đi đến nhà máy sao?” Giang Hiểu Nghi giãy dụa một chút rồi sẵng giọng: “Bỏ tay ral Lục Tam Phong ậm ừ hai lần: “Hôm nay tự cho chính mình đi nghỉ một hôm. Dù có không đi làm thì mọi chuyện đều đang đi đúng hướng. Cho dù tôi nghỉ nửa tháng cũng không ^ thành vấn đề.”

“Tiền của anh thật dễ kiếm, một tháng hai lần đến làm cũng kiếm được tiên triệu.”

“Đúng vậy, đây mới là lợi ích của việc làm ông chủ.” Lục Tam Phong ngẩng đầu nói: “Vợ ơi, tôi muốn mua AC…

Giang Hiểu Nghi đã quen với cách xưng hô khó chịu trong khoảng thời gian này, anh còn dùng tay làm những động tác vô liêm sỉ hơn nữa, nếu không có Như Lan thì chắc anh đã có con luôn rồi.

“Bây giờ anh cũng là ông chủ lớn rồi, muốn mua gì thì cứ mua.” Giang Hiểu Nghi nói xong lại vui vẻ nói tiếp: “Ăn Tết thì lái xe về nhà đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.