Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 66



Chương 66

Một năm gần đây, hai người ôn hòa bình tĩnh ngồi lại với nhau một lần, thời gian còn lại cơ bản đều là đánh nhau.

“Cô quen người ta ở đâu hả?” Tiền Trọng Nam nghi ngờ hỏi.

“Bạn tôi đã từng ngủ với anh ta, vài ngày trước gọi điện cho tôi, nói đến chuyện này, hai năm trước không phải tôi đi miền Nam công tác sao, lúc đó quen thôi!” Bạch Ngọc Phương thẳng thắn nói.

Tiền Trọng Nam nghĩ một lúc sau đó hỏi: “Vậy cô đã ngủ với anh ta chưa?”

“Anh vẫn còn để ý cái này à?” Bạch Ngọc Phương khinh thường nói.

“Tôi muốn nói là nếu như cô ngủ với anh ta rồi thì chuyện này càng chắc rồi, công ty Đại Bạch Thổ to như vậy, thị trường rất lớn, ngẩng mặt lên, thu dọn đi, làm chuyện này thỏa đáng” Tiền Trọng Nam đứng dậy nói: “Nếu thành rồi thì tôi sai, tôi đưa cô chín triệu.”

Bạch Ngọc Phương nhìn bao thuốc lá trên bàn, cầm lên hút một điều, cô cho rằng đối phương đang để ý, cho rằng anh ấy vẫn để ý cái nhà này, ít nhất là con cái, khoảnh khắc đó, trong lòng cô bùng lên một ngọn lửa, nhưng thật đáng tiếc lại được bị dội một gáo nước lạnh.

“Hừ!”

Bạch Ngọc Phương cười nhạt một tiếng, ánh mắt cô kiên quyết, hút một hơi thuốc, cô họ một tiếng, nhưng vẫn cố hút xong điều thuốc, cô đứng dậy xách túi đi ra khỏi phòng, không thèm quay đầu lại.

Lục Tam Phong nhìn thời gian trên tường, đã là mười một giờ đêm, anh ta sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình và lợi dụng lời dụ dỗ lợi nhuận cao của Tập đoàn Đại Bạch Thổ để buộc Tiền Trọng Nam nhượng bộ và bán vốn cổ phần của công ty, để có được hợp tác lớn hơn, đối phương bắt buộc phải nhượng bộ.

Cửa mở ra, Bạch Ngọc Phương cầm túi đi vào, Lục Tam Phong nhìn cô, cảm thấy sắc mặt cô u ám, Lục Tam Phong hỏi: “Thế nào rồi?”

“Khá tốt!” Bạch Ngọc Phương đi tới bàn uống nước, đặt túi lên bàn, ngồi bên cạnh Lục Tam Phong, đột nhiên ngả vào lòng Lục Tam Phong, nói nhỏ: “Cậu nói xem, có phải đàn ông đều vô tâm không?” Lục Tam Phong không biết mình đã làm gì sai, anh hỏi: “Không có, không phải tôi đang giúp chị sao?”

“Cậu đối với tôi tốt thật, nếu chị gặp cậu sớm vài năm thì tốt biết mấy, từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi cảm thấy hai ta thật hợp nhau” giọng của Bạch Ngọc Phương có chút dịu dàng, nhưng đột nhiên lại trở nên lạnh nhạt: “Tôi muốn anh ta chết, tôi muốn gia đình anh ta bị hủy hoại để anh ta không còn gì cả.”

Nỗi căm hận từ sâu thẳm trong tim đó, Lục Tam Phong nghe xong rùng mình một cái, anh choàng tay sau lưng cô, nói: “Từ từ sẽ đến ngày đó, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chuẩn bị một chút, ngày kia chúng ta hành động.”

“Cậu không lừa tôi, đúng không?” mắt Bạch Ngọc Phương sáng ngời, cô hi vọng một tấm lòng chân thành, cô đã bị lừa quá nhiều lần, một lần bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, thấy mọi thứ không ưa nổi, khi vấn đề anh ta quan tâm về cô chỉ là có phải đã ngủ với người khác hay chưa, trái tim vẫn còn nóng bỏng, cô khao khát một tấm chân tình.

Lục Tam Phong nhìn cô, một người có tính cách nói dối lần này đã bị ngắc ngứ rồi.

Bạch Ngọc Phương ôm lấy cổ Lục Tam Phong hôn, muốn tìm môi anh, líu ríu nói: “Chị biết cậu là sinh viên đại học, chị không đi học nhưng chị là người tốt, chỉ cần em muốn chị đều mua cho em”

Lục Tam Phong quay đầu, đôi môi đỏ của cô chạm lên mặt, trong tim nghĩ, bây giờ không có internet khiến cô ấy kìm nén thành dáng vẻ gì rồi, nếu là ba mươi năm sau, quay một đoạn clip ngắn, để lại một lời bình luận phía dưới khẳng định rằng: chị, tôi không muốn nỗ lực nữa.

“Đến lúc nghỉ ngơi rồi!” Lục Tam Phong đứng dậy, trở về nhà với sự bối rối, dựa vào cửa, thầm nghĩ: “Phụ nữ mà bị tình yêu làm tổn thương thật kinh khủng.

Ngày hôm sau, Bạch Ngọc Phương chuẩn bị thuê xe, đồng thời tìm vệ sĩ khắp nơi, còn phải tiếp tục tạo thế lực trong giới kinh doanh, bận tối tăm mặt mũi, ngược lại Lục Tam Phong lại rất nhàn rỗi, anh gọi điện cho Cao Chí Dũng, nhà máy gần đây vẫn hoạt động bình thường, sản lượng vẫn không đủ.

Sau khi cúp máy, Lục Tam Phong mắng Nhậm Thiên Bác vài câu, tên này cả ngày hôm nay chạy đi đâu rồi, hiện tại anh ta là người thích hợp với nhà máy nhất, còn có thể giúp anh giải quyết công việc, nhưng lại không liên lạc được.

Trong căn phòng làm việc ở tòa nhà thị chính tại thành phố Bạch Nhiên, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi ngồi, trên bàn ngoài tờ báo bản địa quan trọng ra, bên cảnh có một vài tờ báo nhỏ, tất cả đều mở đến trang có liên quan đến một ông già không tầm thường.

Người đàn ông xem một hồi, cầm điện thoại lên nói: “Thư ký Lý, vào đây có chút việc!”

Vài phút sau, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng gõ cửa bước vào nói: “Bí thư Trâu, ông tim tôi a?”

“Tập đoàn Đại Bạch Thổ đến chỗ chúng ta khảo sát vẫn chưa thông báo cho chúng ta sao?” Bí thư Trâu bồn chồn nói: “Các doanh nghiệp tư nhân ở thành phố của chúng ta đã mạnh đến nỗi này rồi sao?”

Thư ký Lý tiến gần liếc nhìn tờ bác, cười đáp: “Không thể tin vào thông tin của những tờ báo này, nhưng gần đây tôi cũng nghe qua người đàn ông không tầm thường này, cũng có thể coi là thật, cũng có chút phóng đại rồi.”

“Thú vị đó, nói tiếp đi.”

“Là doanh nghiệp nhà nước, kênh cung ứng kiểu này trước đây là hành vi thị trường, nhưng bây giờ có nhiều ám thị. Nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ có người ngả mũ bái phục, cho nên là giả!”

“Tôi biết là giả, người trong báo này tôi có quen biết.” Bí thư Trâu cầm tờ báo qua, dùng tay chỉ lên bức ảnh của Lục Tam Phong nói: “Nửa tháng trước, tôi đã tới tập đoàn Dã Cương một ngày, đi trao đổi về phương diện sản xuất sắt thép, tổng giám đốc Hoàng bên đó đã nhắc tới người này”

Thư ký Lý cau mày nói: “Vậy tại sao lại đến thị trường chúng ta?” “Tổng giám đốc Hoàng hết lời khen anh ta, còn lấy một tờ báo đưa cho tôi xem, trên báo là ảnh của anh ta, người này mở một nhà máy sản xuất kẹo trẻ em, vừa cạnh tranh xong với một nhà máy nội địa, hiện nay khuyến khích thị trường cạnh trạnh tự do mà, cho nên chuyện này là điển hình rồi.”

Trâu Hùng Dũng cầm tờ báo lên, nhìn ảnh của Lục Tam Phong một hồi rồi nói: “Anh ta muốn làm gì? Chạy đến thị trường của chúng ta giả thần gải quỷ, đúng rồi, tổng giám đốc Hoàng còn nói với tôi, người này này có rất nhiều ý tưởng ma quái, theo tôi thấy, anh ta đang nhắm vào sản nghiệp trụ cột của chúng ta.

“Ý ông nói là nguyên vật liệu gia công?”

“Đúng thế, nguyên liệu thô cho các nhà máy của anh ta đến từ thành phố của chúng ta, và tôi không muốn bị người khác kiểm soát. Thép trong thành phố của chúng ta đều đến từ tập đoàn Dã Cương. Mỗi người đều có ngành công nghiệp của riêng mình. Trâu Hùng Dũng đứng dậy đi lại trong văn phòng và nói: “Theo như các công ty và nhà máy trong thành phố của chúng ta có khả năng tập hợp lại với nhau, anh ta chắc không thể nhúng tay vào, vì vậy anh ta đã nghĩ ra thủ đoạn này.”

“Vậy ý của ông là làm cho anh ta quay về ư?” Thư ký Lý nói.

“Trên này không phải nói ngày mai sẽ đến sân bay sao, bảo người đi của văn phòng đi đón về đây, tôi mở một cuộc họp với anh ta.” Trâu Hùng Dũng nói: “Anh đi làm việc đi!”

Thư ký Lý có chút hoài nghi nhưng không nói, chỉ gật đầu đồng ý.

Các doanh nghiệp trong thành phố thành lập hội đồng hương, quan hệ vô cùng phức tạp, Lục Tam Phong muốn một mình một vương quốc nhưng Trâu Hùng Dũng lại không thích bầu không khí này.

Hiện nay khuyến khích tự thân lập nghiệp, lao ra biển khơi, bọn họ hợp lại bên chắc như núi, Trâu Hùng Dũng có vài phương án không cần động tay động chân, nhân cơ hội Lục Tam Phong này, nói không chừng có thể khiến hội đồng hương giải tán.

“Mấy năm nay thật thật giả giả ai mà biết được, mọi người đều chỉ muốn làm việc riêng mà thôi” Trâu Hùng Dũng vừa nói vừa bưng chén trà trên bàn.

Giới doanh nghiệp trong nước đã rất quan tâm đến chuyện của người đàn ông không tâm thường, thậm chí một vài tờ báo bản địa đều bắt đầu đưa tin, càng ngày càng có nhiều người tin, Đại Bạch Thố thật sự cần đến rồi.

Đặc biệt là hội đồng hương hết sức quan tâm, dù là ai đi chăng nữa thì họ cũng sẽ nhanh chóng phát triển thành nhà cung cấp nguyên liệu đầu tiên cho địa phương, chưa kể đến hàng nghìn vạn, thậm chí phá vỡ tỉ cũng không phải là vấn đề,sự cám dỗ này quả thực quá lớn.

Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Lục Tam Phong đã ngồi xe ra sân bay, tất cả mọi thứ ở sân bay đều đang được chuẩn bị, từ bây giờ trở đi, một màn kịch lớn sẽ được bắt đầu.

Bạch Ngọc Phương điểm tỉnh tế, trông có chút quyến rũ nữ tính, mặc trang phục công sở, so với lần đầu gặp mặt, trông như hai người khác nhau.

“Đấn lúc đó cậu trực tiếp lên xe là được, ông ấy đã thuê chục cái Audji, rất dễ nhận ra.” Bạch Ngọc Phương nói.

“Yên tâm đi, tôi phải mang chút giọng phương Nam, đúng không?”

Lục Tam Phong hắng giọng để đổi giọng, thầm nghĩ, nếu thành công, trong hai ngày ký được hợp đồng thì có thể về rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.