Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 87



Chương 87

Thêm nữa, quản lý nội bộ dựa trên hệ thống đánh giá. Bắt đầu từ sang năm, nhà máy chi nhánh sẽ ngày càng nhiều và việc quản lý sẽ ngày càng khó khăn hơn. Chúng ta cần có hệ thống tài chính mạnh mẽ hơn, đồng thời sẽ đưa ra hệ thống điểm của người quản lý nhà máy, trong tương lai thậm chí sẽ giới thiệu hệ thống hợp tác.”

“Muốn huy động được trọn vẹn sự hãng hải của mỗi cá nhân, tập trung tài chính, một khi xuất hiện vấn đề dùng tiền công chiếm làm của riêng sẽ bị chuyển cho cơ quan công an như nhau!”

Lục Tam Phong dựa vào ghế, nhìn tất cả những người có mặt, tầm mắt rơi trên người Đầu To: “Số phận của rất nhiều người có mặt ở đây cũng sẽ bị thay đổi trong năm tới, các bạn trở thành quản lý cấp cao của một xí nghiệp lớn hay vì năng ‘lực chưa đủ mà phải rời đi thì đều hoàn toàn phụ thuộc vào các bạn, quản lý nội bộ sẽ ngày càng nghiêm khắc hơn, tôi muốn gì? Tôi muốn sau khi tôi rời khỏi xí nghiệp này, nó vẫn có thể tự vận hành.

Tâm trạng của Cao Chí Dũng khá phức tạp, anh ta cho rằng Lục Tam Phong chỉ phù hợp quản lý nhà máy nhỏ, ai ngờ đối với việc quản lý một xí nghiệp lớn như thế nào cũng chỉ là tiện tay mà làm, cứ như trời sinh để làm quản lý vậy.

Đến khi anh làm ông chủ, Cao Chí Dũng vẫn cảm thấy quá sớm, có thể được hay không vẫn phải chờ xem tình huống cụ thể khi nhà máy chi nhánh mở cửa vào sang năm.

Lúc đầu, theo suy nghĩ của Cao Chí Dũng, không nên quá mạo hiểm. Trước tiên nên tiến hành thí nghiệm thị trường, một khi không hợp sẽ lập tức rút lui, biện pháp này đảm bảo nhất.

Anh ta cũng không trông mong gì vào việc Lục Tam Phong sẽ làm, dù sao anh ta cũng là một người thích mạo hiểm, mà chuyện thế này anh ta thật sự không ngờ tới.

“Tổng giám đốc Lục, nếu sang năm rất nhiều nhà máy được mở ra thì phương diện tài chính sẽ bị hạn chế. Mấy tháng cuối năm chúng ta thật sự phải kiếm tiền, nhưng lợi nhuận lại dùng để mua nhà máy trong Thành phố Bạch Nhiên rồi.” Cao Chí Dũng mở miệng nhắc nhở.

“Đúng vậy! Anh Phong! Bây giờ số sách còn không tới ba trăm triệu, vẫn chưa phát tiền lương nhân viên đâu ạ.” Đầu To vội vàng nói.

Lục Tam Phong nhìn hai người, Đầu To không có suy tính gì, chỉ muốn nói với Lục Tam Phong là không đủ tiền, còn Cao Chí Dũng là muốn nói Lục Tam Phong đừng quá mạo hiểm.

“Xây nhà máy còn cần dùng tiền sao? Bây giờ các tỉnh trên cả nước có chỗ nào không kêu gọi đầu tư? Đất đai đều là đất tự do, đầu tiên thuê chỗ nhà máy sản xuất, sau đó đem đất tự do đi thế chấp cho ngân hàng để vay tiền xây dựng nhà máy, sau khi nhà máy sản xuất cho ra lãi, lại trả hết tiền vay. Đừng dựa vào công ty mẹ truyền máu, còn phải thay đổi tư tưởng, xe đạp đổi động cơ thành xe máy mà.”

Những người có mặt sau khi nghe xong Lục Tam Phong giải thích cơ chế vận hành mồ hôi lạnh đều rơi xuống, đây là đòn bẩy lớn thế nào chứ!

“Phải học cách nợ nần để phát triển, dựa hết vào chút tiền trong túi thì đủ để làm gì? Nhu cầu thị trường cao, chờ đến khi bạn kiếm đủ tiền mở nhà máy thì lúc đó đã bỏ lỡ “cơ hội mất rồi, thị trường không chờ đợi con người đâu!” Tay Lục Tam Phong vỗ bàn nói: “Đồng thời, sang năm tôi sẽ phân tách ba mươi phần trăm cổ phần của mình, tạo thành một số cổ phần danh nghĩa, muốn thưởng cho những người quản lý cấp trung, số còn lại để trong ao hợp tác, hy vọng mọi người cố gắng lên một chút.”

Đã là cuối năm, nhà máy không chỉ đứng vững gót chân mà Lục Tam Phong cũng hiểu rõ một đạo lý, muốn một con ngựa chạy, phải cho ngựa ăn no.

Nhà máy này Đầu To chiếm năm phần trăm cổ phần, ba trăm triệu tiền hoa hồng, Cao Chí Dũng coi như Tổng giám đốc, tiền lương thưởng cả một năm, cộng thêm cả một loạt những người có chức vị cao lại, một trăm linh năm triệu.

Tiền trong sổ sách trừ bỏ tiền lương của nhân viên tháng này, bị Lục Tam Phong phung phí không còn một mống, thưởng lớn!

Nhưng mà có điều muốn lấy được tiền thì trong ba tháng sang năm có biểu hiện xuất sắc sẽ được thưởng, nếu biểu hiện bình thường sẽ bị trừ lương, thậm chí là bị đuổi.

Toàn bộ quản lý trong nhà máy đều trong trạng thái hưng phấn và lo âu, đồng thời Lục Tam Phong tuyên bố tiền lương của nhân viên trong nhà máy lúc nào cũng cao hơn ở những nhà máy khác.

Lợi nhuận cao thì yêu cầu cao, năm tới áp dụng toàn bộ hệ thống điểm đối với quản lý, nếu ai đó không đạt tiêu chuẩn thì phải rời đi, thật ra thì đây chính là hệ thống đánh giá, nhưng chẳng qua bây giờ hệ thống này hợi tàn nhẫn thôi.

Lục Tam Phong biết, Cao Chí Dũng này thích hợp với quản lý nội bộ và doanh thu thị trường, vốn không đảm nhiệm nổi được việc gây dựng sự nghiệp, lá gan quá nhỏ, cho nên anh không muốn nói rõ năm sau sẽ muốn mở bao nhiều nhà máy.

Trên đường trở lại phòng làm việc, Cao Chí Dũng nói: “Tổng giám đốc Lục, sang năm chúng ta trực tiếp mở hai nhà máy sao?”

Lục Tam Phong chỉ cười không lên tiếng.

“Định mở ở đâu đây? Sau khi hai nhà máy này ổn định sẽ rất có lợi cho việc mở rộng thị trường.”

“Đến lúc đó rồi hẵng nói, anh đào tạo cho tôi một nhóm nhân viên kế toán phù hợp, sang năm dần đổi lại cho Đầu To, sau này tôi yêu cầu kế toán phải chính xác, hiểu không?”

“Hiểu rồi! Tôi cũng sẽ luôn làm ở đây. Lúc không có anh, điều động nhân viên cần anh ký tên thì để trên bàn làm việc của anh hết đấy.” Cao Chí Dũng chỉ chỉ đống văn kiện trong phòng.

“Sau này điều động nhân viên trong nhà máy không cần hỏi tôi nữa, nếu đổi một Giám đốc nhân sự khác mà tôi cũng ký tên thì sau này nhiều nhà máy như thế, không phải tôi sẽ chỉ ký tên từ sáng đến đêm thôi chứ.” Lục Tam Phong vỗ vai anh ta một cái, nói: “Anh sẽ phải học quản lý, gánh lấy trách nhiệm, tạo lập hệ thống xí nghiệp, mỗi một nhân viên từ khi tuyển đến lúc được bổ nhiệm, rồi đến kiểm tra công trạng, nghỉ việc, phải tạo thành dây chuyền quản lý.”

“Tôi hiểu rồi!”

” Tôi định hết năm sẽ nói với anh về vị trí mở nhà máy.” Lục Tam Phong nói xong vào phòng làm việc.

Đóng cửa lại, cẩn thận nhìn Cao Chí Dũng một cái, sau khi chắc chắn thấy anh ta đi rồi mới lấy bản đồ ở dưới bàn ra, muốn một năm đuổi kịp Wahaha thì phải mạo hiểm một chút.

Lục Tam Phong nhìn bản đồ, anh phân chia nhiều cổ phần cho bộ phận quản lý như thế là vì muốn tiêm một liều thuốc kích thích cho bộ phận quản lý vào sang năm. Đó đều là tiền, nếu nói không đau lòng là gia.

Nhưng mà xét về mặt lâu dài thì rất đáng giá.

“Năm tới phải chuẩn bị một khoản xây dựng hệ thống điện tử, ti vi màu sắp bùng nổ rồi, nếu tôi nhớ không lầm thì là đợt sóng nhỏ sắp tới ở đầu những năm chín mudi.”

“Bây giờ một trong ba sự kiện lớn là ti vi màu!”

Lục Tam Phong tự lẩm bẩm, liếc nhìn bản đồ nói: “Muốn làm giàu nhanh nhất phải dựa vào cha mẹ vợ, cha mẹ vợ muốn gì thì con rể phải liều mạng mua cái đó.”

Bây giờ phí vận chuyển rất cao, chỗ để xây nhà máy mang đến phí tổn thấp nhất, Lục Tam Phong nhìn bản đồ, trong lòng yên lặng tính toán.

Hà Bắc, Hà Nam, Sơn Đông…

Muốn hoàn toàn lũng đoạn thị trường phía Bắc cần khoảng mười sáu nhà máy, mỗi trong số đó có hơn một nghìn nhân viên!”

Mười sáu nhà máy này đều toàn bộ áp dụng kiểu mẫu xây dựng nợ nần này, nguy hiểm mà đánh cược trên thị trường, kẻ điên cũng không dám làm thế, Lục Tam Phong tính sơ qua một chút, tỷ lệ nợ là hai mươi ba phần trăm.

Sau khi Cao Chí Dũng nghe được tỷ lệ nợ này, đoán chừng điên luôn tại chỗ, cho dù là Lục Tam Phong cũng cảm thấy quá điên cuồng, nhưng anh biết thị trường thực phẩm cho trẻ em rất lớn.

“Đánh cược!”

Lục Tam Phong cần bút khoanh vùng trên thành phố, sau khi viết một vài chú thích lại nhét bản đồ về trong ngăn kéo. Nếu hoàn thành dựa trên sự sắp xếp này, chắc chắn Công ty trách nhiệm hữu hạn đồ hộp Phong Giai là một sự tồn tại khổng lồ ở mảng thực phẩm cho trẻ em ở phía Bắc, đến lúc trực tiếp tạo thành kết cục đối đầu với Wahaha giữa Nam Bắc.

Nhà máy ngừng sản xuất vào hai mươi ba tháng chạp, mấy ngày nay lượng hàng khổng lồ, Lục Tam Phong cũng không muốn ngừng sản xuất, nhưng ngoại trừ phần thị trường bên ngoài sau hai mươi ba tháng chạp trên cơ bản cũng ngừng sản xuất.

Bây giờ mọi người đều bắt đầu sắm đồ Tết từ một tháng trước, vào hai mươi ba tháng chạp đã có rất nhiều thị trường đều đã bắt đầu đóng cửa, mấy ngày này đều là ngày tốt để hợp chợ.

Đường không thông, vận tải không có phương tiện, cho nên tất cả đều phải trước thời hạn.

Nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, không thể không nói Giang Hiểu Nghị đúng là một người phụ nữ chịu khó, rửa hết tất cả những món đồ cần rửa trong nhà, treo đèn lồng đỏ. Còn một thời gian nữa mới đến Tết nhưng đã thấy có không khí năm mới, dưới lầu thỉnh thoảng có bọn trẻ con đốt pháo, mở ti vi, nơi nơi đều là chương trình chúc Tết.

Lục Tam Phong đang ăn cơm, xem ti vi, mở miệng nói: “Chương trình chúc tết trên ti vi cho đài truyền hình bao nhiêu tiền thế?”

“Không biết, chắc không ít đầu, có đài truyền hình địa phương, kết hôn cũng có thể chiếu hình kết hôn của anh, rất phong cách luôn.” Giọng của Giang Hiểu Nghi có chút chua chát nói: “Hồi hai ta kết hôn cũng có tính năng này.”

Lục Tam Phong suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên gọi cho Cao Chí Dũng, để anh ta yên tâm vay trước, cũng gửi một video chúc Tết cho đài truyền hình địa phương chiếu, cho thêm chút tiền, phát vào sau Rằm tháng giêng.

“Không phải anh nói tối mai có bữa tiệc gì đấy à?” Giang Hiểu Nghi dọn dẹp bát đũa hỏi.

“Đúng vậy! Em cũng mặc đẹp chút rồi cùng đi, Tổng giám đốc Hoàng mời tôi, tôi tham gia bữa tiệc này xong sẽ qua nhà em ngay.” Lục Tam Phong thuận miệng nói.

“Em cảm thấy hay là em ở nhà mình thôi. Anh trai em, em gái em cũng về, em gái em còn tìm được đối tượng, năm nay cũng phải dẫn về nhà.” Giang Hiểu Nghị có chút khó xử nói.

Tính cả năm nay thì lần gần đây nhất mà Lục Tam Phong tới nhà cô đã là chuyện của hai năm trước, bị khiêu khích trên bàn cơm, còn đánh một trận với anh của cô, kết quả bị cả nhà đè xuống đất đánh!

“Không sao đâu, chuyện cũng đã qua rồi mà.” Lục Tam Phong lơ đễnh nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.