Trước cửa một phòng thẩm vấn ở dưới hầm, có hai người một cao một thấp đang đứng ở đấy.
Cái người cao cao mở miệng trước: " Em muốn đi tới bên đó? "
Người thấp hơn chỉ tay về phía bên phải, đưa ra lựa chọn của mình: " Bên này. "
" Được. "
Giây tiếp theo, hai người vẫn không động đậy gì, đôi mắt đen nhanh đó bắt đầu nhìn lại đây: " Muốn đánh cược một ván không? "
Người cao cao kia liếc xéo một cái: " Đánh cược cái gì? "
" Nếu như em thắng, em muốn ăn bánh kem và kem ly, không được giới hạn số lượng. " Nói tới đồ ngọt, đôi mắt của người thấp hơn kia bỗng chốc sáng ngời.
Người cao cao nghe vậy, hơi nhướn mày: " Nếu thua thì sao? "
Hai mắt đen nhánh chớp chớp, cô chậm rãi mở miệng nói: " Vậy thì em sẽ rửa toàn bộ chén trong nhà. "
"... " Vì sự an toàn của bát đĩa trong nhà, Tần Uyên cảm thấy vẫn nên để Mộc Cửu thắng đi.
Sau khi hoàn thành việc cá cược, hai người mỗi người đi về một hướng, đi về phía hai phòng thẩm vấn khác nhau.
Mộc Cửu vừa mới đi vào thì người ngồi ở ghế đối diện đã mở miệng, ngữ khí vô cùng nôn nóng: " Con trai của tôi đâu? Con trai của tôi ở đâu? "
Mộc Cửu không trả lời bà, cô đi tới chỗ ghế của mình mà ngồi xuống.
Không ai đáp lại, cơ thể của bà hơi nghiêng về phía trước, tiếp tục kêu lên: " Con trai của tôi vô tội, nó còn bị bệnh nữa. "
Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua, lúc này, Mộc Cửu mới mở miệng nói chuyện: " Hắn ta có bệnh ở chỗ nào? "
" Chân của nó bị tật, hơn nữa sức khỏe của nó không được tốt. "
" Tôi thấy hình như không chỉ có vậy đâu. " Mộc Cửu cố ý ám chỉ.
" Tôi là hung thủ. " Lý Xuân Phương lại không để ý tới điều đó, bà không ngừng lặp lại lời nói của mình: " Tất cả đều là do tôi làm, ba người phụ nữ đó đều do tôi giết hại. "
" Hai người. " Mộc Cửu nhanh chóng nói, sửa lại chỗ sai cho bà: " Cố An không chết. "
Lý Xuân Phương sửng sốt, rõ ràng bà thấy Cố An đã bị mình bóp chết rồi mà. Bây giờ bà lại biết được rằng nạn nhân không chết, vẻ mặt bà có hơi phức tạp, thực sự là vừa mừng vừa lo.
Qua vài giây, bà tiếp tục kể ra hành vi phạm tội của mình: " Vậy, vậy hai nạn nhân trước đều do tôi lừa các cô ấy về nhà, cũng là tôi đem chân của các cô chặt đứt, là tôi đã giết chết các cô ấy, tôi cũng là người đem xác các cô ấy nhét vào trong vali hành lý, tất cả đều do tôi làm. "
Tôi, tất cả đều là tôi.
Sau khi bị bắt, mỗi một lời Lý Xuân Phương nói đều muốn thể hiện cho bọn cô biết rằng: Bà là hung thủ, là hung thủ duy nhất.
Vẻ mặt Mộc Cửu không có chút cảm xúc nào, chờ bà nói xong, cô mới nói: " Con của bà cũng nói như vậy, hắn ta nói hắn ta luôn khuyên bà dừng tay lại, khuyên bà thả các cô ấy ra. "
Lý Xuân Phương lập tức phụ họa theo: " Đúng, đều là tôi sai!! Tất cả..."
" Đương nhiên là bà sai. " Một tiếng nói lạnh nhạt vang lên trong phòng thẩm vấn, vô cùng ngang ngạnh cắt ngang lời của Lý Xuân Phương.
" Bà đã nuôi một người bị mất đi nhân cách, trở thành một ác quỷ đe dọa mạng sống của người khác, bà lại còn mang sinh mạng của người khác tới cho hắn nữa. "
Mộc Cửu nói, điều đó làm cho tâm trạng Lý Xuân Phương bị kích động: " Nó không phải ác quỷ, nó là con trai của tôi. "
" Con trai...." Ừm, một đứa nhóc 24 tuổi.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, Lý Xuân Phương dần dần bình tĩnh lại: " Cô còn trẻ thế này chắc là chưa có con đâu nhỉ? "
Đối với sự hiểu lầm này, Mộc Cửu cũng lười giải thích, cô nói: " Tôi biết bà đang muốn nói cái gì, bà cảm thấy tôi sẽ không hiểu được nỗi lòng của một người làm mẹ sao? "
Lý Xuân Phương thật sự nghĩ như vậy: " Luôn muốn để dành cho con những thứ tốt nhất, nguyện ý vì nó làm bất cứ điều gì, bao dung cho con tất cả, đây chính là bản năng của một người làm mẹ. "
" Vậy bản năng làm người của bà đâu? "
Đối mặt với ánh mắt như có thể nhìn xuyên thấu lòng người kia, bên tai bà vang lên câu nói chất vấn của cô, trong phút chốc, Lý Xuân Phương thất thần, không nói được lời nào.
Cũng chính ngay lúc này, Mộc Cửu lấy ra hai bức ảnh, cô đưa tới trước mặt bà, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong phòng thẩm vấn: " Nhậm Nhiễm, 21 tuổi, là sinh viên trường đại học D, cô ấy so với con bà thì nhỏ hơn vài tuổi, chỉ còn chút nữa thôi là tới sinh nhật cô ấy, bố mẹ cô ấy đã chuẩn bị xong xuôi để tặng quà sinh nhật cho cô ấy, đó chính là cái túi mà cô ấy nghĩ chắc mình không thể mua được nó. "
" Triệu Tử Vân, 32 tuổi, nhân viên ngân hàng, cô ấy lấy chồng được năm năm rồi, cô ấy có một đứa con gái ba tuổi, giờ đứa bé ấy đã mãi mãi mất đi mẹ mình. "
" Các cô ấy chết, vì sao đây? Bởi vì các cô ấy có bản năng làm người, giúp đỡ kẻ yếu. "
Sắc mặt Lý Xuân Phương trắng bệch, môi bà run rẩy, hốc mắt bà đang chảy ra những hàng nước mắt, chúng theo nếp nhăn trên khóe mắt mà chảy xuống.
Khoảng cách giữa hai người đủ để Mộc Cửu nhìn thấy rõ sự thay đổi trên khuôn mặt của bà: " Tôi biết bà đang áy náy, nhưng áy náy thì có ích gì chứ? "
Mộc Cửu lập tức vạch trần: " Sự áy náy, không đành lòng của bà so với sự thương yêu con mình thì nó không bằng một góc, không phải sao? "
Đúng vậy, so ra đúng là kém hơn. Bà không nghĩ tới việc sẽ làm tổn thương các cô ấy, nhưng mỗi lần bà quay đầu lại nhìn con trai của mình, bà đã nhìn thấy bộ dáng vì bị tàn tật ở chân mà hắn vô cùng đau khổ, phẫn hận. Là một người mẹ, bà không thể làm như không biết mà ngó lơ hắn được, đó là con trai của bà, là toàn bộ sinh mệnh của bà.
Vì hắn, bà có thể trở thành người không có nhân tính, có thể trở thành ác ma, cũng có thể vì hắn mà tự dấn thân xuống địa ngục.
Đây chính là "tình thương của mẹ"
" Hơn hai mươi năm qua, con của bà vẫn luôn sống trong tình thương của mẹ. " Mộc Cửu dừng lại một giây, bỗng nhiên giọng điệu cô thay đổi: " Nếu không có bà thì sao hắn có thể sống được đây? "
Sống như thế nào đây?
Đôi lời của Cải Trắng: Tác giả đã đăng bản mới, nên mình đang chỉnh sửa lại theo bản mới của tác giả nhé.