Phi Sát bị hôn bất ngờ khiến cho mờ mịt, căn bản quên cả tránh né, đầu óc chớp mắt liền lú lẫn, anh chẳng hề đáp lại nụ hôn này, cả người ngơ ngác đứng cứng ngắc tại chỗ. Mà Sở Mộ hình như lại rất hưởng thụ cứ thế mà mạnh mẽ hôn anh.
Thời gian như dừng lại, Sở Mộ đang hôn miệt mài không ngờ lại thấy bộ dạng của anh, giống như là tỉnh táo lại liền đẩy anh ra giống như bị điện giật, có lẽ là do dùng sức quá mạnh thế nên liền đẩy anh té ngã xuống đất.
Phi Sát ngã ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn Sở Mộ, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, bối rối còn có khó hiểu vô cùng.
Nhìn thấy người kia trưng ra vẻ mặt như vậy, tự nhiên Sở Mộ có chút đau lòng, nghĩ định đi đến kéo anh dậy, nhưng cuối cùng cũng chẳng làm gì, chỉ xoay người đi khỏi nơi này.
Một mình đi ra sân vận động chạy như điên, một vòng lại một vòng, tâm tình Sở Mộ thật lâu vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Anh ta càng lúc càng không hiểu được bản thân mình, anh ta cho rằng mình rất ghét Phi Sát, khi biết Phi Sát là Mộng Ảnh, anh ta vừa nghĩ đến việc phải cùng Phi Sát chơi game chung trong một server liền cảm thấy mắc ói, cho nên mới ép Phi Sát chuyển server, nhưng thật sự đến ngày chuyển Server anh ta lại do dự, chính là không thể tàn nhẫn được, lúc ấy anh ta mới tìm một cái cớ cho mình, nếu như Phi Sát chuyển server thì sau này sẽ không có cơ hội trả thù đối phương nữa, nhưng rồi cuối cùng anh ta cũng không có trả thù ai kia, ngược lại hết lần này đến lần khác ra mặt giải vây. Cái này cũng không phải là do anh ta tình nguyện nhưng mà anh ta lại chẳng cách nào khống chế được hành vi của mình. Anh ta cảm thấy mình đang thay đổi thành người khác hoặc là cơ thể này đang bị ai đó điều khiển, suy nghĩ thì vẫy là của mình nhưng lời nói việc làm thì luôn bị khống chế. Khi biết Phi Sát là Hạ Ải, anh ta thật sự rất muốn đi tìm đối phương ngay lập tức, nhưng mà sau khi bình tĩnh suy nghĩ thật kĩ, tìm đến thì có ý nghĩa gì chứ? Anh ta cũng chẳng hiểu vì sao mình lại kích động đến như vậy.
Càng biểu hiện là chẳng thèm để ý nhưng trong lòng lại chú ý đến mỗi một hành động của đối phương, Tuyệt Thế Tiểu Tiểu chọc ghẹo ở ngay trước mặt mọi người nói anh ta thích Phi Sát, cái này với anh ta mà nói chẳng khác nào đang bị sỉ nhục, anh ta muốn giải thích rõ ràng cho nên mới tìm đến tận phòng của Phi Sát. Khi nhìn thấy đối phương chỉ mặc có mỗi một cái quần lót đi ra, não anh ta tự nhiên ngớ ra, anh ta không thể không thừa nhận Phi Sát như vậy thật sự rất hấp dẫn người khác, hành vi tiếp theo chưa kịp bắt đầu đã bị mất kiểm soát, anh ta chậm rãi đứng lên tiến lại gần Phi Sát để quan sát, nhưng một câu nói trớt quớt của Phi Sát khiến cho anh ta tỉnh táo trở lại, anh ta nhớ ra mục đích đến nơi này để làm gì, lớn tiếng nói ra suy nghĩ của mình, ban đầu còn tưởng rằng Phi Sát sẽ rất khổ sở, mất mát, nhưng đối phương lại giống như chẳng hề để tâm tới, anh ta liền mất hứng, nhìn khóe môi không ngừng líu lo kia tự nhiên muốn bắt nó ngừng lại thành ra liền hôn xuống, thật sự anh ta không hi vọng nghe được những lời như vậy từ trong miệng Phi Sát, nghe sao mà giống như hai người chẳng hề có chút quan hệ gì mà lại giống như vừa xa lạ vừa xa xôi.
Mặc kệ có bao nhiêu mâu thuẫn, anh ta cũng chẳng thể nào tiếp nhận được cách làm của mình, anh ta hóa ra lại nhịn không được mà hôn Phi Sát, anh ta vẫn cho rằng mình là một người đàn ông bình thường, nhưng anh ta cũng chẳng thể giải thích rõ ràng được vì sao mình lại làm như vậy, cuối cùng anh ta đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Phi Sát, nếu không phải vì Phi Sát mặc ít đồ như vậy nói không chừng anh ta cũng chẳng làm như thế, anh ta hoàn toàn bị mê hoặc rồi, nhất định là vì Phi Sát cố tình quyến rũ anh ta, nhất định là như thế!
Sở Mộ sau khi khẳng định suy nghĩ của mình, rốt cuộc cũng ngừng chạy, ra vẻ đem toàn bộ sai trái trút hết lên đầu Phi Sát thì cả người liền thoải mái hơn rất nhiều, lúc trở về thì bước chân cũng rất dài, thần thanh khí sảng. Nhưng sau khi anh ta về nhà tắm rửa nằm nghỉ ở trên giường thì toàn bộ suy nghĩ cũng bị lật nhào, có vẻ như về cơ bản Phi Sát không biết anh ta sẽ đến nha, hơn nữa chẳng phải sinh viên nam nào tắm xong cũng chỉ mặc mỗi cái quần lót trong phòng mình sao? Đào đâu ra ý định quyến rũ chứ?
Dù sao anh ta cũng bắt đầu rối rắm, mà Phi Sát lúc này cũng thật sự chẳng khá hơn.
Ngay sau khi anh ta đi, Phi Sát mới chậm rãi ngồi dậy khỏi mặt đất, đi vào toilet, nhìn bản thân mình ở trong gương, đôi môi bị cắn mút có vẻ càng thêm đỏ mọng trên khuôn mặt trắng nhợt, đem nước lạnh hất lên mặt, trong lòng tự nói với mình tất cả đều đã qua rồi.
Đúng vậy, từ khi Sở Mộ xô Phi Sát ngã xuống đất thì tất cả đều đã kết thúc, Phi Sát biết anh ta vẫn không thể tiếp nhận chuyện đồng tính luyến ái, từ trong ánh mắt bối rối cùng vẻ mặt không thể tin được liền có thể thấy được ngay điều đó, nếu anh ta đã rất chán ghét tiếp xúc với người đồng tính tại sao vẫn làm như vậy chứ? Phi Sát nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa, nếu mọi người vốn đã thuộc về hai thế giới thì cũng không nên hướng về nhau, cứ như vậy mà quên nhau đi.
Thi đấu trong server xong thì nghỉ hè cũng đã kéo đến.
Giống như mọi người đã dự đoán, đội ngũ thi đấu chính là đội chủ lực của ba bang hội chủ lớn cùng đội không phải chủ lực của Cực Tốc Nhất Phái. Chỉ bất quá trong quá trình diễn ra có một đoạn kịch ngắn xem vào làm mọi người cảm thấy rất ngoài ý muốn. Đội ngũ giành suất cuối cùng cũng không phải là đội có cấp bậc thấp, không phải là đội chủ lực của Cực Tốc Nhất Phái có thực lực hơi hiếu, cũng không phải là mấy người ABC777 tạm thời tổ đội thành đội không phải chủ lực, mà là đội của Tiến Sĩ. Sau tối hôm đó Tiến Sĩ vẫn tâm tình không yên, trong lúc thi đấu liên tiếp phạm sai lầm, thua liền hai trận đấu liên tiếp, bại dưới tay đội ngũ của Long Sát cùng ABC777, nếu không phải nhờ đội viên ở đằng sau cố gắng cứu lại, anh ta thiếu chút nữa đã trở thành người hại cả đội mất đi tư cách tiến vào giải đấu liên server.
Tổ đội của Long Sát toàn thắng, tất nhiên Long Sát cũng trở thành đội trưởng của tất cả mọi người, dẫn đầu các thành viên của server Phù Vân Các tiến vào giải đấu liên server. Qui định thi đấu chọn ra 8 đội mạnh của giải đấu liên server cũng không giống như cũ, mặc dù là cả bốn tổ đội đều có thể gia nhập, nhưng trong trận đấu thì chỉ có thể có 3 đội ngũ thi đấu, những thành viên tham gia thi đấu toàn bộ đều do đội trưởng chỉ định, nói cách khác, mỗi trận thi đấu đều có 5 người phải ở ngoài nghỉ ngơi, dựa theo thực lực mà nói thì Tuyệt Thế Mĩ Nữ cùng Loạn Sát vốn có khả năng ngồi ghế dự bị nhiều nhất.Bất quá đến lúc đó cụ thể người nào thi đấu toàn bộ đều do Long Sát quyết định, mà giữa ba bang hội vẫn còn tồn tại mâu thuẫn, nhất là Tiến Sĩ, anh ta với Long Sát gần như là đối đầu sống mái, mọi người không khỏi lo lắng chuyện khi thi đấu Long Sát sẽ không cho Tiến Sĩ tham gia. Cái này cũng chỉ là dự đoán của mọi người, vẫn phải đi một bước xem một bước, nói chung mong là Long Sát sẽ không vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến cả cuộc thi.
Sau khi kết thúc cuộc thi trong server, ban quản lí cuộc thi cho mọi người nghỉ ngơi 15 ngày, để mọi người chuẩn bị sẵn sàng cho giải đấu liên server.
Trong lòng Trần Vũ Khả trước sau vẫn lo lắng chuyện bà nội bị bệnh, vừa được nghỉ liền vội vội vàng vàng chạy về nhà, trong lúc ngồi xe lửa thì nhận được tin nhắn của Đàm Thụy, chỉ có mấy chữ “Thuận buồm xuôi gió” đầy ngắn gọn.
Trần Vũ Khả cười từ tận đáy lòng, lúc bước ra khỏi phòng cậu còn có chút tiếc nuối, tối hôm qua nói với Đàm Thụy chuyện phải về nhà thì người kia cũng không có phản ứng gì, sáng nay ngủ dậy cũng không thấy người đâu. Một người từng là bạn tốt như vậy tự nhiên biến thành người dưng cảm giác thật sự rất khó chịu, mãi đến khi nhận được tin nhắn này, cậu mới thấy an tâm, có lẽ không phải là không muốn chú ý, chỉ là không biết phải đối mặt như thế nào thôi, hi vọng thời gian có thể xóa đi sự xấu hổ cùng mất tự nhiên của hai người, qua học kì mới sẽ tốt đẹp trở lại.
Trần Vũ Khả nhắn tin trở lại, cũng chỉ có hai chữ “Cảm ơn!” ngắn gọn. Đây là những lời trong lòng mà cậu muốn nói.
Tiện thể cũng nhắn cho Phương Thư Dương một tin, báo cho anh biết cậu đang trên đường về nhà.
Sau khi nhắn tin xong thì có cuộc gọi đến. Trong giọng nói của Phương Thư Dương mang theo chút kinh ngạc cùng lo lắng.
“Vũ Khả, em đang trên xe lửa à? Sao bây giờ mới nói cho anh biết? Em về một mình phải chú ý an toàn biết chưa!”
“Bà nội em không khỏe nên em muốn về thăm bà nhanh một chút, cũng vừa mới mua vé thôi, anh đừng có lo, nhà em không xa ga xe lửa lắm đâu, xuống tàu đi một chút là tới nhà rồi.”
Phương Thư Dương vẫn rất lo lắng, mở miệng thăm dò: “Em nói với người nhà chưa? Mọi người có ra đón em không?”
Trần Vũ Khả cũng không trả lời, nhịp tim cũng dần chậm lại, lời Phương Thư Dương hỏi khiến cho lòng cậu dâng lên chua chát.
Trong trí nhớ ngoại trừ bà nội thì từ “người nhà” đối với cậu rất mờ mịt, từ sau khi mẹ qua đời, cha đưa một người phụ nữ khác về nhà, thế giới của cậu liền thay đổi hoàn toàn, cha đem toàn bộ tâm trí dành cho người đàn bà kia rồi có con chung với người đó, mà cậu thì trở thành người bị lãng quên, năm đó cậu mới 9 tuổi, lúc đó cậu đã biết cái gì gọi là cô độc, càng lớn lên thì càng hướng nội, tính cách cũng càng lúc càng lặng lẽ. Nếu như chỉ đối xử lạnh nhạt với cậu, cậu cũng không đến mức trở nên sợ hãi tiếp xúc với đám đông, cậu biết mình chỉ thích con trai từ rất lâu, nhưng cậu vẫn lén giấu đi, một mình thừa nhận cảm giác sợ hãi cùng bất lực này, lúc học trung học cậu len lén mến thầm một người bạn nam, không thể ngờ chuyện này bị phát hiện, thoáng cái liền bị đồn ầm ĩ hết lên, các học sinh châm chọc cùng bắt nạt cậu, khiến cho cậu vô cùng chật vật. Lúc đó tưởng rằng gia đình sẽ là chỗ dựa duy nhất cho cậu, nhưng mà cha cậu đêm hôm đó nổi trận lôi đình đánh cậu một trận suýt chết, đem cậu nhốt vào trong nhà kho, trong mắt cha cậu những điều cậu làm đang đi ngược lại tiêu chuẩn đạo đức, nếu như cậu không chịu tự thay đổi tính hướng của mình thì sẽ không cho cậu ra khỏi nhà kho một bước. Cậu từ nhỏ đã sợ tối, thế nhưng lại bị nhốt một mình trong căn phòng tối đen, không có ánh sáng, không có thời gian, không có âm thanh, cảm giác giống như bị toàn bộ thế giới này vứt bỏ, vô cùng khổ sở cùng bất lực, cậu cảm thấy mình càng lúc càng yếu ớt, đến lúc sắp chịu không nổi thì bà nội biết chuyện liền ra mặt giải vây, thả cậu ra. Nhưng chuyện này đã trở thành sự ám ảnh trong lòng cậu, sau đó cha cậu đối xử với cậu càng lạt lẽo, lúc nào cũng mỉa mai châm chọc, người đàn bà kia cũng thường xuyên ở bên cạnh góp vui, kiên trì học xong trung cậu, cậu ghi danh thi vào đại học A, muốn rời khỏi ngôi nhà này thật xa, xa cách với tất cả quá khứ.
Suy nghĩ càng lúc càng trôi xa, cậu không biết lần này về nhà sẽ có cái gì đợi cậu…
“Vũ Khả, em sao vậy? Sao không nói gì?”
Lời của Phương Thư Dương thoáng cái kéo cậu trở lại với thực tế, bao nhiêu buồn khổ trong lòng tự dưng rất muốn tâm sự hết với anh.
“Không có gì, em chỉ nhớ chút chuyện cũ thôi.”
“Chuyện gì? Nói cho anh nghe với.”
“Nếu như không phải lần này bà nội bị bệnh, em định nghỉ hè sẽ đến chỗ anh.”
Trần Vũ Khả nói rất nhẹ, nhưng Phương Thư Dương vẫn có thể cảm thấy cậu hình như có tâm sự, ừ nhẹ một tiếng, tiếp tục chờ cậu nói hết.
“Thật ra em không quá muốn trở về căn nhà đó, lúc em còn nhỏ mẹ em đã qua đời rồi, mặc dù rất khổ sở nhưng em biết còn có cha cùng bà nội thương em, nhưng không lâu sau đó cha em tái hôn, em cũng chưa từng tức giận hay oán hận, đều một mực tiếp nhận chuyện này, em hi vọng cha có thể có hạnh phúc. Có gia đình mới, cha không có khả năng đem thương yêu chia cho nhiều người như vậy, em chỉ có thể len lén hâm mộ dì với em trai, em hiểu rằng mọi người vốn là người một nhà thì không cần phải tính toán nhiều làm gì. Nhưng mà em lại không chịu an phận, em thích con trai, làm cho cha thất vọng, cho nên em lựa chọn trốn tránh, một mình đi đến thành phố khác học. Có lẽ em làm như vậy là rất yếu đuối, càng lúc càng gần nhà, em liền càng thấy bối rối, em không biết phải đối diện với mọi người như thế nào, em rất sợ…”
Đây là lần đầu tiên Trần Vũ Khả nhắc đến gia đình của cậu, mặc dù cậu nói rất bình thản, nhưng Phương Thư Dương biết cậu đang ra vẻ mạnh mẽ, không khỏi vì cậu mà thấy đau lòng, cậu và người nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao rất tủi thân nhưng lại vẫn muốn nhận sai về mình?
Lúc này trong lòng Phương Thư Dương có một cảm xúc rất mãnh liệt, rất muốn lập tức đến bên cạnh cậu, bảo vệ cậu, thương yêu cậu, cùng cậu đối mặt với tất cả những gì không biết trước.