Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 119: Kết thúc (2)



Ánh mắt Lâm Cầm luôn dõi theo chiếc xe của Mã Ngọc Thụ ở phía trước, không lọt bất kỳ sơ hở nào.

Mã Ngọc Thụ lái xe, còn vợ con của ông ta ngồi ở hàng ghế sau.

Cả người Mã Ngọc Thụ căng cứng, chỉ có cặp mắt là vẫn còn láo liên linh động, ông ta liếc mắt nhìn hàng ghế sau, trong lòng nặng nề, tay lái vẫn ổn định, không ảnh hưởng đến tốc độ ông ta đang dần đẩy vợ con mình vào địa ngục.

Vợ của Mã Ngọc Thụ cũng không biết người chồng Mã Bách của mình là “Mã Ngọc Thụ” mà dân chúng ở Ngân Chùy đang bàn tán xôn xao trong thời gian gần đây.

Bà chỉ biết sau khi công ty Vi Uy gặp biến cố thì chồng hiếm hoi có một thời gian nghỉ dài hạn, cho nên hôm nay muốn dẫn bà cùng con ra ngoài chơi.

Bà tỉ mỉ chuẩn bị những vật dụng mang theo cho buổi dã ngoại tiệc nướng, háo hứng mong chờ buổi đi chơi thành công mỹ mãn.

Khi gia đình đến khu cắm trại nằm giữa Thượng Thành và Trung Thành, vợ của Mã Ngọc Thụ dẫn con mình đi dựng lều và bày những món nướng ra, ai nấy cũng vui cười hớn hở, một mình Mã Ngọc Thụ đứng tại chỗ lặng lẽ chờ người đến.

Không bao lâu sau, có một người đến vỗ nhẹ bên vai ông ta.

Mã Ngọc Thụ quay đầu, nhìn thấy rõ gương mặt của người vừa mới đến thì ngơ ngác: “Ngài…”

Phóng viên Khải Nam cũng không nhìn ông ta nữa, đi ngang qua ông ta và cười vang chào hỏi: “Em dâu!”

Vợ của Mã Ngọc Thụ nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu.

Vì tính chất công việc của chồng nên đôi khi bà cũng gặp Khải Nam.

Bà hơi ngạc nhiên: “Ngài Khải Nam, ngài cũng dẫn gia đình đến đây chơi ạ?”

“Không.” Khải Nam lắc đầu: “Tôi sống một thân một mình, chán quá nên ra đây giải sầu thôi.”

Bà Mã biết Khải Nam là một nhân vật quan trọng ở thành phố Ngân Chùy, dù trong lòng có chút không vui khi người này xuất hiện phá hỏng bầu không khí gia đình sum vầy của nhà bà nhưng bà vẫn lễ phép mời: “Vậy ngài cứ tham gia cùng chúng tôi.”

Khải Nam nở nụ cười hòa ái: “Tốt quá. Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Nhìn vợ con của Mã Ngọc Thụ bận rộn luôn tay ở phía trước, Khải Nam huých tay vào người đối phương: “Đi đi chứ, sao lại để cho em dâu làm một mình như thế.”

Ánh mắt Mã Ngọc Thụ van lơn: “Ngài Khải Nam, tôi…”

Dù tim gan bị đồng tiền nuốt trọn nhưng ông ta cũng không phải cầm thú.

Ông ta muốn tránh xa vợ con mình càng sớm càng tốt, càng ở bên nhau lâu hơn thì chia tay càng đau khổ hơn.

Khải Nam nhè nhẹ vỗ lưng đối phương: “Tôi bảo cậu đi đi, sao lại không đi?”

Lắng nghe giọng điệu dịu dàng đầy hung hiểm như vậy, Mã Ngọc Thụ sởn tóc gáy, cả người cứng đờ bước từng bước về phía trước.

Con trai còn nhỏ tuổi không thích ngồi yên một chỗ, chỉ một lát đã chạy đi chơi chỗ khác, bà Mã phải tìm con quay về.

Sau đó, bà dẫn con đi chơi, để lại Mã Ngọc Thụ và Khải Nam cùng nhau đứng nướng thịt.

Mã Ngọc Thụ kiềm chế cảm xúc, cúi đầu bận rộn không ngơi tay, dò hỏi: “Ngài muốn đưa họ… đi đâu?”

Khải Nam: “Muốn hỏi thật?”

Mã Ngọc Thụ cụp mắt: “Không. Tùy ngài quyết định.”

Tiếng trẻ con nô đùa vang lên từ xa.

Khải Nam nghe thấy, nụ cười càng rạng rỡ hơn: “Thằng bé đáng yêu quá.”

Mã Ngọc Thụ cúi thấp đầu, nhẫn nhịn sự xót xa dâng trào khắp cõi lòng.

Không ngờ ngay giây tiếp theo, ông ta lại nghe thấy Khải Nam nói: “Dẫn người về đi.”

Mã Ngọc Thụ ngẩng phắt đầu: “… Gì…”

“Tôi biết thành ý của cậu.” Khải Nam đặt một miếng thịt lên lò nướng, không cẩn thận bị lửa nóng bắt trúng tay, ông ta kêu trời một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng thổi ngón tay nóng rẫy: “Hôm nay tôi sẽ không dẫn hai người họ đi.”

Mã Ngọc Thụ chưa kịp vui mừng thì Khải Nam lại nói thêm: “Có người luôn theo dõi nên không ra tay được.”

Mã Ngọc Thụ: “… Là ai?”

Khải Nam: “Có vẻ như là cây hái ra tiền mới của tôi.”

Mã Ngọc Thụ cố gắng nhớ lại tên của người đó: “Lâm Cầm?”

Khải Nam lật miếng thịt: “Tốt nhất là không phải cậu ta.”

Nói xong, ông ta sầu não thở dài một hơi: “Thằng nhóc đó làm tôi đau đầu lắm, tôi theo cậu ta lâu như vậy, điều tra cậu ta một thời gian dài rồi mà cậu ta chẳng có chút tin bẩn nào. Người như vậy cũng không dùng được, phải khiến cậu ta gặp chuyện.”

Khải Nam liếc mắt nhìn Mã Ngọc Thụ: “Nếu không phải gần đây cậu gây chuyện lớn thì tôi đã giao chuyện này cho cậu rồi.”

Mã Ngọc Thụ sống lại từ cõi chết, sung sướng vô ngần nhưng lại không dám thể hiện ra mặt.

Ông ta nghĩ đến chuyện quan trọng hơn: “Vậy thì… tiền thì sao ạ?”

“Tiền hả, đương nhiên là cho cậu mượn.” Khải Nam nói một câu kinh người: “Nếu tôi giết cậu thì 25 triệu của tôi sẽ đi đâu? Cứ thế vứt đi hả? Dù có tiền thì tôi cũng không thể lãng phí như vậy, bằng mọi giá phải bắt được Ryo Motobu về thì mới lấy lại được vốn.”

Mã Ngọc Thụ nở hoa trong lòng: “Vâng! Tôi hiểu rồi!”

Có Khải Nam cam đoan, ông ta an tâm tận hưởng buổi dã ngoại này.

Khi mọi người kết thúc bữa trưa và chuẩn bị rời đi, Mã Ngọc Thụ còn cảm động với Khải Nam đến mức gần như rơi nước mắt.

Khải Nam nhìn Mã Ngọc Thụ dẫn vợ con lên xe xong thì ông ta ngồi trên ghế xích đu của công viên, tâm thế thư thái nhàn nhã phất tay với đối phương, có vẻ muốn dặn dò thêm đôi lời.

Mã Ngọc Thụ chưa dọn xong hai vật dụng nấu cơm, sau khi dẫn vợ con lên xe thì cung kính mỉm cười đi nhanh về phía Khải Nam.

Không ngờ chỉ vừa đi hơn chục bước, chuẩn bị đến trước mặt Khải Nam thì phía sau lưng ông ta vang lên một tiếng động lớn.

Mã Ngọc Thụ choáng váng trước luồng nhiệt khủng khiếp từ phía sau.

Có dự cảm không lành, Mã Ngọc Thụ kinh hãi quay đầu –

Nửa sau chiếc xe đã hợp làm một với nửa trước.

Hai người ngồi trên xe biến mất không còn tăm hơi.

Trong mắt Mã Ngọc Thụ chỉ có một cột lửa cao tận trời.

Hai chân ông ta mềm nhũn, ngã quỵ trên mặt đất.

Khải Nam cúi người, vỗ về vai ông ta: “Cậu có mua bảo hiểm tai nạn cho hai người họ đúng không?”

Mã Ngọc Thụ tái mét mặt, cả người như hóa đá, run rẩy gật đầu.

Khải Nam ân cần nói: “Vậy thì đưa bảo hiểm cho tôi. Tôi sẽ không lấy lãi suất trong vòng 3 tháng. Sau 3 tháng, nếu cậu không trả được nợ thì tôi sẽ lấy tiếp tiền bảo hiểm của cậu.”

Mã Ngọc Thụ run bần bật nói: “Bảo hiểm của… của họ, tổng cộng là… 10 triệu.”

“Tôi biết.” Khải Nam nói: “Tôi sợ cậu không dám ra tay cho nên tôi đã giúp cậu.”

Dứt lời, ông ta đứng lên, nhìn Mã Ngọc Thụ xụi lơ cả người ở dưới đất thì vỗ vai đối phương: “Khóc đi, tranh thủ một chút, khóc xong là tốt rồi.”

Mã Ngọc Thụ đờ đẫn nghiêng ngả cả người, bò về phía trước gào khóc thì nhìn thấy một bóng người dẫn vợ con mình từ trong làn khói đen bước ra.

Mã Ngọc Thụ và Khải Nam đều ngây người.

Mã Ngọc Thụ phản ứng lại đầu tiên.

Niềm vui sướng to lớn khi lấy lại thứ gì đã mất đã tạm thời thay thế cho lòng tham không đáy.

Ông ta bò trườn về phía vợ con, ôm chầm lấy con trai mặt mũi đen nhẻm dính đầy tro, gào khóc thật ro.

Bị cảm xúc của cha ảnh hưởng, người con trai cũng thút thít khóc nấc lên, bà Mã lại cúi đầu nhìn người đàn ông đang khóc lóc thảm thiết đầy xa lạ như chưa hề quen biết đối phương.



Lâm Cầm một đường đuổi theo Mã Ngọc Thụ đến tận đây, chậm rãi chờ đợi buổi dã ngoại kết thúc.

Mã Ngọc Thụ và Khải Nam suốt quá trình không có dị động, Lâm Cầm cũng vậy, chỉ lẳng lặng chờ thời cơ.

Chờ đến khi Mã Ngọc Thụ dẫn vợ con lên xe rồi tạm thời rời đi, Lâm Cầm nhanh chóng nắm bắt cơ hội đi đến bên chiếc xe ở ngay điểm mù của Khải Nam và Mã Ngọc Thụ, nhắc nhở hai người ngồi trên xe.

Trùng hợp là bà Mã đã nhìn thấy gương mặt của Lâm Cầm ở trên TV.

Không chờ Lâm Cầm lên tiếng, bà đã ôm con trai, hạ cửa kính xuống, cười hỏi: “Cậu là Lâm Cầm —”

Lâm Cầm đi thẳng vào vấn đề ngay: “Chồng bà có khả năng muốn tổn thương bà.”

Không chờ bà Mã trả lời, Lâm Cầm ngay lập tức mở ghi âm cuộc điện thoại với Ninh Chước.

Nhưng ngay khi thông tin quan trọng vừa kết thúc, Lâm Cầm nhận thấy một chiếc xe tải không người lái đang lao về phía họ với tốc độ chóng mặt.

Lâm Cầm đưa ra quyết định nhanh chóng, hắn túm lấy cổ áo bà Mã và kéo bà cùng cậu con trai ra khỏi cửa sổ ô tô.

May mắn, bà Mã có dáng người mảnh khảnh, bà cũng vô thức ôm chặt lấy con trai nên cả hai không quá tốn sức để di chuyển ra ngoài.

Vừa mới chui ra khỏi cửa sổ, cửa kính thủy tinh đã vỡ nát ngay dưới chân bà.



Khải Nam nhìn chằm chằm Lâm Cầm từ xa, thở dài thườn thượt, ông ta ngồi lại ghế xích đu, thong thả đong đưa.

Lâm Cầm đối diện với đối phương, trong lòng có chút tiếc nuối.

Hắn dự định lưu trữ chứng cứ này để công bố vào buổi phỏng vấn trực tiếp với Khải Nam.

Khải Nam là một tên tàn bạo độc ác, Lâm Cầm đã sớm đoán trước được điều này nhưng lại không ngờ ông ta lại dám ra tay ngay trước mặt Mã Ngọc Thụ – Lâm Cầm nghĩ rằng Mã Ngọc Thụ có khả năng phát điên sau khi chứng kiến cái chết bi thảm của vợ con.

Và Khải Nam dám làm điều đó.

Đối với Khải Nam, quả thực có sự khác biệt giữa con người và súc vật ở thành phố Ngân Chùy.

Chỉ có ông ta là người, còn đối với người khác thì tùy tình huống ông ta sẽ xem họ là con người hay là súc vật.

Do đó, vì để cứu người, Lâm Cầm đành phải xuất đầu lộ diện trước mặt Khải Nam.

Hắn muốn sửa đổi kế hoạch ngay, cần phải tốc chiến tốc thắng, vạch trần tội ác của Khải Nam trước mặt mọi người.

Nhưng Lâm Cầm biết rõ quyền lực của Khải Nam không tầm thường, kế hoạch của hắn có khả năng không thành công.

Máy liên lạc của Khải Nam chợt reo chuông, phá vỡ cục diện quái dị hiện tại.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói run rẩy của một phóng viên Interest: “Ngài Khải Nam, chúng tôi vừa nhận được một đoạn ghi âm của ngài…”

Khải Nam tiếp tục nhìn Lâm Cầm chăm chú, ôn hòa đưa ra chỉ thị: “Làm phiền cậu hủy thứ đó.”

Lâm Cầm cũng không cảm thấy bất ngờ với điều này.

Là nhân vật quan trọng của công ty Interest, Khải Nam đã kinh doanh suốt nhiều năm dài, hiển nhiên cũng sẽ có nhiều quan hệ và năng lực như vậy.

Lâm Cầm bước về phía Khải Nam.

Khải Nam không né tránh, tiếc nuối hỏi: “Lâm Cầm, cậu không quên được chuyện của Lâm Thanh Trác à?”

Lâm Cầm đáp: “Ngài Khải Nam, tôi không thể quên. Những chuyện ông làm từ xưa cho đến nay luôn là như vậy, tôi không thể nào quên được.”

Khải Nam lộ vẻ mặt ngạc nhiên: “Tôi làm gì thế? Ý tôi là, Lâm Thanh Trác nhận được giấu chứng nhận mắc bệnh tâm thần mà. Cậu ta biến cậu thành bộ dạng như thế này, có lẽ cũng làm tổn thương tâm lý của cậu, khiến cậu lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, thậm chí còn theo dõi tôi… ác ý nghi ngờ tôi.”

Ông ta tò mò hỏi một vấn đề hung hiểm: “… Liệu cậu có mắc bệnh tâm thần di truyền từ Lâm Thanh Trác hay không?”

Lâm Cầm khách khí đáp: “Ngài yên tâm, tôi là con nuôi.”

Khải Nam vỗ trán, mỉm cười: “Ồ, xin lỗi, tôi quên mất.” Ông ta muốn tìm cách biến “ngôi sao mới Lâm Cầm” trở thành bệnh nhân mắc bệnh tâm thần di truyền.

Tiếc rằng Lâm Cầm không có dấu hiệu phát bệnh, cảm xúc ổn định vỗ về Mã Ngọc Thụ đang gào khóc: “Anh Mã, tai nạn xe này khá kì lạ, xin mời anh theo tôi một chuyến.”

“Phu nhân, bà cũng hãy liên lạc với người thân, dẫn con trai đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát.” Lâm Cầm nhìn về phía bà Mã, giọng điệu dịu dàng nhấn mạnh nói: “… Trước khi người thân của bà đến, tôi sẽ đi cùng bà.”

Bà Mã nhìn Lâm Cầm, im lặng khẽ gật đầu.

Mã Ngọc Thụ dần tỉnh táo lại, mờ mịt thống khổ nhìn về phía Khải Nam.

Khải Nam nhún vai: Nếu không có bảo hiểm của vợ con cậu thì làm phiền cậu tự mua bảo hiểm cho mình đi.



Cùng lúc đó, các thành viên của Henna và Bàn Kiều tập hợp trong phòng khách ở tầng 1.

Vì chuyện của Kim Tuyết Thâm cũng như kiêng kỵ mối quan hệ thù địch giữa hai bên từ trước, những lính đánh thuê cố chấp đang làm việc ở bên ngoài cũng phải mặt nặng mày nhẹ từ khắp nơi quay về đây.

Không ngờ bầu không khí trong căn cứ lại trái ngược hoàn toàn so với tưởng tượng của họ.

Trong đó có một lính đánh thuê của Bàn Kiều như nhìn thấy ma khi nghe thấy câu trả lời từ Khuông Hạc Hiên, người đứng đầu trong hội căm ghét Ninh Chước: “Anh Ninh? Anh Ninh rất, rất, rất tốt! Tôi nói cho mấy người biết, bây giờ sếp của chúng ta với anh ấy sống hòa hợp với nhau lắm. Mấy người nhớ tiết chế một chút, đừng có làm chuyện mất mặt trước mặt anh Ninh!”

Lính đánh thuê Bàn Kiều nhìn bộ dạng phấn khích, hớn hở của Khuông Hạc Hiên, cảm thấy thế giới quan của mình ầm ầm sụp đổ.

Con thỏ Ninh đó chắc chắn chơi ngải!

Bây giờ, một nửa lính đánh thuê của Bàn Kiều ở bên ngoài tụ hợp ở đây nhìn Ninh Chước ngồi ở vị trí đầu tiên như đang nhìn một tay pháp sư xấu xa.

Ninh Chước ngồi ở ghế trên, khẽ liếc mắt nhìn qua Thiện Phi Bạch đang ngồi bên cạnh mình.

Cậu đang viết viết vẽ vẽ trên một tờ giấy, không hay biết gì về nội dung cuộc họp này.

Cậu chống má, nở nụ cười ngọt ngào đầy tinh nghịch, cuối cùng nhận một cú đá từ Ninh Chước ở dưới gầm bàn.

Dựa vào lực đá này, Ninh Chước đứng dậy: “Tôi có một vấn đề muốn xin sự chấp thuận của mọi người.”

Anh lặng lẽ nhìn thoáng qua Thiện Phi Bạch, sau đó nhanh chóng dời mắt: “Tôi muốn rời khỏi thành phố Ngân Chùy.”

“Ai đồng ý thì giơ tay, ai không đồng ý thì ngồi im.”

Thiện Phi Bạch đang xoa bóp đầu gối ngay lập tức ngẩng phắt đầu, hai mắt mở to nhìn Ninh Chước.

Ninh Chước không nhìn cậu.

Sau khi phản ứng lại, hai mắt Thiện Phi Bạch lập lòe sáng chói, mừng rỡ như điên, cậu vươn tay muốn nắm lấy bàn tay dưới bàn của anh.

… Quả nhiên, cậu lại bị con thỏ hung dữ nào đó đạp thêm một cú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.