Một bàn tay lặng lẽ giơ lên, nhưng không phải vì đồng ý, mà là vì thắc mắc.
Đó là Phượng Hoàng của Bàn Kiều: “… Sao đột nhiên cậu lại đề cập đến chuyện này?”
Thành phố Ngân Chùy mục nát thối rữa, sống ở đây cũng chỉ là một dạng “tồn tại”.
Ai cũng biết rõ điều này.
Nhưng sau khi rời khỏi Ngân Chùy thì họ có thể đi đâu?
Ninh Chước thẳng thắn đáp: “Từ khi Thiện Phi Bạch gặp chuyện thì mọi người cũng đã biết rõ Bàn Kiều đã đắc tội một nhân vật trọng yếu của Ngân Chùy.”
Phượng Hoàng cúi đầu, im lặng đồng tình.
“Henna sáp nhập Bàn Kiều cũng theo đó kéo theo phiền phức. Tôi biết, tôi thừa nhận điều này. Nhưng tôi cũng không có ý định để Bàn Kiều liên lụy một cách vô ích. Tôi đã chủ động làm một số thứ, bây giờ cả hai tổ chức đều đã cùng hội cùng thuyền.”
Lời nói của Ninh Chước rõ ràng, đanh thép.
Người của Henna đã quen với phong cách làm việc “tôi làm chuyện của tôi, mấy người cảm kích là được” của Ninh Chước.
Ninh Chước luôn chịu trách nhiệm và chủ động chăm lo cho họ, bao gồm chi phí sinh hoạt, an toàn, thậm chí là cả mạng sống của họ. Vì vậy các thành viên của Henna đều khuất phục trước những quyết định quyết đoán của anh.
Ý kiến của Bàn Kiều cũng không tính là quá lớn.
Vì mục đích mà Bàn Kiều được thành lập đã được Thiện Phi Bạch nói rõ, cậu muốn dẫn mọi người rời khỏi thành phố Ngân Chùy – một giấc mộng viễn vông nhưng tất cả đều sẵn lòng tin tưởng.
Nhưng họ lại bất mãn trước mệnh lệnh của Ninh Chước, thậm chí còn tỏ ra khó chịu.
Thứ nhất, Thiện Phi Bạch đối xử với họ qua 3 quy tắc, cậu không bao giờ nương tay một ai, cũng không bao giờ làm xong nhiệm vụ rồi mới thông báo cho họ biết.
Thứ hai, đây là kiến nghị của Ninh Chước, họ sẽ theo thói quen cũ muốn phản bác đến cùng.
Một lính đánh thuê của Bàn Kiều đứng dậy, đặt câu hỏi trực tiếp: “Chúng ta sẽ đi đâu?”
Ninh Chước: “Chưa nghĩ ra.”
Đây là một lời nói dối. Anh muốn đến xem tình huống ở địa điểm số 184 trước.
Sự tình chưa rõ ràng nên Ninh Chước quyết định giữ lại một số thông tin, tránh việc xuất hiện gián điệp ăn cây táo rào cây sung như A Phạm.
Lính đánh thuê kia bĩu môi, thẳng thắn hỏi ngay: “Vậy anh không sợ sẽ gặp bất trắc như con tàu Columbus à? Chúng tôi dựa vào đâu mà lại giao mạng của mình cho anh?”
Người của Henna gần đây nghe ngóng một số tin đồn cho nên cũng hơi quan ngại về tương lai, nhưng nghe thấy người của Bàn Kiều tỏ vẻ bất mãn thẳng thừng phản bác Ninh Chước như vậy, họ lại có tâm thế muốn bảo vệ Ninh Chước ngay lập tức.
Có người đứng lên nói: “Anh Ninh hỏi cậu có đồng ý hay không. Nếu không đồng ý thì cứ nói. Sao trước khi khởi hành mà lại nói chuyện xui xẻo như vậy?”
Lính đánh thuê Bàn Kiều vừa mới gia nhập đội, tuổi đời còn trẻ, tính tình nóng nảy bộp chộp, đập tay xuống bàn: “Tao đang nói chuyện với Ninh Chước, xen mồm vào làm gì?! Tao biết mày đấy thằng nhãi ranh kia, mày ở kế bên phòng tao! Coi chừng nửa đêm tao qua đánh mày kêu cha gọi mẹ bây giờ!”
Hai bên bất đồng quan điểm, cãi cọ ngay trong phòng họp, những lời cãi vã bắt đầu có xu hướng thành tác động vật lý.
Ninh Chước nhìn Thiện Phi Bạch, cậu lại đang mỉm cười nháy mắt trêu chọc anh.
Quan điểm của hai người là “mặc kệ”.
Họ đều muốn xem bên nào mạnh nào bên nào.
Giữa cuộc hỗn chiến, một cánh tay dài giơ cao.
“Này… không phải là đang bỏ phiếu hả?” Sếp Phó Phó Vấn Cừ cười khanh khách giơ tay lên: “Tôi đồng ý.”
Lời nói của Phó Vấn Cừ khiến cho cả phòng họp rơi vào tĩnh lặng.
Y không có thù oán gì với Bàn Kiều, cũng không có nặng tình gì với Henna, y như một nhân vật trung lập giữa hai bên, bình thường hay im lặng nhưng một khi có vấn đề xảy ra, mọi người đều nhất trí tin tưởng vào phán đoán của y.
Cuộc họp kết thúc dù kết quả chưa rõ ràng.
Hai lính đánh thuê trẻ tuổi chuẩn bị xông vào đánh nhau vẫn tiếp tục đối chọi, tranh chấp gay gắt, nhưng quan điểm của cả hai vẫn tuân theo sếp của mình, kiên quyết không chịu nhận thua.
Trước khi rời đi, lính đánh thuê bên Bàn Kiều giơ nắm đấm về phía lính đánh thuê của Henna: “Mày chờ đó, sau này tao gặp mày là tao tẩn mày một trận. Lên tàu tao cũng sẽ đấm chết mày.”
Lính đánh thuê bên Henna không trả lời mà trực tiếp chạy nhanh đến, dùng chân đá thẳng vào mông đối phương.
Sau đó hai người túm lấy cổ áo của nhau, tiếp tục cuộc chiến.
Có hai lính đánh thuê ở Henna đã trên 40 tuổi, cũng đã có gia đình ở Ngân Chùy cho nên họ không đồng ý đi.
So với những lính đánh thuê trẻ tuổi ở Bàn Kiều, tuổi của họ không hề nhỏ, được xem là những “ông chú” ở trong đội.
Dù là vượt mọi chông gai ra biển khơi hay tiếp tục làm lính đánh thuê cũng đã vượt sức của họ.
Ninh Chước cũng đã xem xét tình huống của họ.
Theo tính toán của anh, việc đóng tàu sẽ không tiêu tốn hết tiền.
Cho nên anh hứa rằng số tiền còn lại sẽ được chia đều cho họ.
Hai người đàn ông lớn hơn Ninh Chước mười mấy tuổi, vừa khóc vừa đứng dậy, khom lưng cúi đầu cảm ơn Ninh Chước.
Ninh Chước tiễn họ rời đi, anh ngồi xuống ghế, hít một hơi thật sâu, thở ra những sầu muộn chất chứa suốt bao ngày qua trong lòng mình.
Hai ngày qua, sức khỏe của anh lại kém đi, nhiệt độ cơ thể bắt đầu có dầu hiệu nóng lên, bắt đầu một cơn sốt mới.
Nhưng đó không phải là cơn sốt nóng cháy vì hận thù dày vò anh từ năm anh 13 tuổi.
Đó là một cơn sốt của một ngọn lửa rất nhỏ, lặng lẽ thiêu đốt trong ngực và bụng, nó liên tục hối thúc anh cần phải làm điều gì đó.
Ninh Chước vô thức đặt tay lên bụng mình thì Thiện Phi Bạch lại xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Thiện Phi Bạch nhanh nhẹn ngồi xuống sàn, hai tay đặt lên đùi Ninh Chước, ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh từ dưới, khi mở miệng lại chỉ toàn lời vô liêm sỉ: “Tối hôm qua em nói sẽ làm anh Ninh mang thai, không lẽ hôm nay thật sự có thai rồi sao?”
Ninh Chước lạnh lẽo nhìn cậu, có ý định sẽ khiến cho cậu đoạn tử tuyệt tôn.
Thiện Phi Bạch không đoán ra được tâm tư độc ác của anh, cậu chỉ thấy càng nhìn Ninh Chước, cậu lại càng thích anh hơn.
Dạo gần đây anh đã trắng hơn một chút, cũng có da có thịt hơn một chút – phần thịt phì nhiêu này vừa hay lại chỉ phát triển ở phần mông của anh.
Ngày hôm qua, khi cậu vừa mới phát biểu cao kiến của mình, cậu suýt chút nữa bị anh đá văng xuống giường.
Ninh Chước cúi đầu nhìn Thiện Phi Bạch: “Tìm tôi làm gì?”
Thiện Phi Bạch nhìn vào mắt anh, đôi mắt một đen một xanh lóe lên ánh lửa.
Ninh Chước không thích bị nhìn như vậy, anh vô thức muốn né tránh.
Ninh Chước vỗ vỗ vào mặt cậu: “Nói.”
Thiện Phi Bạch không đáp, chỉ hỏi: “Anh quyết định chuyện đó từ khi nào?”
Ninh Chước ngạc nhiên một chốc, hàng mi dài rũ xuống, câu trả lời nửa thật nửa giả: “Có ai ngốc như cậu không? Cứ muốn xây cầu mới chịu hả? Như vậy tốn bao nhiêu tiền? Hơn nữa tốn bao lâu mới làm xong?”
Thiện Phi Bạch nói: “Làm người thì phải có ước mơ chứ.”
Ninh Chước: “Nhưng mà phải thực tế.”
Thiện Phi Bạch hiểu ý anh.
Giữa cái chết và tình yêu, Ninh Chước chọn Thiện Phi Bạch.
Anh muốn chọn, nhưng anh không chịu nói, vì vậy anh muốn đóng một con tàu, trực tiếp dẫn cậu đi.
Đây là “thực tế” đầy táo bạo và tràn ngập tính xâm lược của Ninh Chước.
Thiện Phi Bạch ngồi dậy, vươn tay ôm lấy Ninh Chước, vùi mặt vào trong lồng ngực của anh.
Ninh Chước dùng tay vỗ nhè nhẹ sau lưng cậu, cảm thấy chưa đủ, anh lại xoa nắn phía sau gáy cậu.
Thiện Phi Bạch vui sướng đến phát rồ, một khi được nuông chiều sẽ muốn được đằng chân lân đằng đầu.
Bây giờ cậu đã ăn được quả ngọt, hiển nhiên càng hành động không e dè, kiêng kỵ.
Cậu dùng ngón tay kéo khóa quần jean của Ninh Chước, bàn tay to lớn bao trùm lên, cậu cười toe toét, để lộ lúm đồng tiền ngọt ngào: “Anh ơi, cho phép em giúp anh tận hưởng chút nhé.”
Ninh Chước không dám nhìn cậu.
Vì cậu rất đẹp trong khi cười.
Khi Thiện Phi Bạch vừa bắt đầu hành động, bên ngoài có người gõ cửa cốc cốc.
Ninh Chước giật mình, thẳng lưng thẳng eo, nắm chặt tay vịn xoay ghế về phía cửa.
Cũng may là bàn có không gian nửa kín, Thiện Phi Bạch dễ dàng trốn dưới gầm bàn.
Bước vào phòng có hai đại diện tiêu biểu của hai tổ chức Henna và Bàn Kiều.
Hai người này thường ở trong căn cứ, cho nên đã âm thầm thiết lập một mối quan hệ tốt đẹp trong những ngày qua.
Với tư cách là kĩ thuật viên, họ đến để xin ý kiến về bản vẽ thiết kế tàu.
Lưng Ninh Chước thẳng tắp, nhưng anh lại có ảo giác rằng phần eo đang bủn rủn, cả người có thể trượt khỏi ghế bất kỳ lúc nào.
Mỗi khi cảm giác bủn rủn ấy đổ ập đến, anh lại rướn người thẳng lưng, sau đó mới phát hiện ra rằng lưng anh luôn thẳng, trán thì đổ mồ hôi hột không ngừng.
Ninh Chước siết chặt lấy tay vịn, khép hờ mắt, bộ dạng như đang lắng nghe nhưng sức lực đều tập trung vào cổ họng – không được phát ra tiếng, nếu không sẽ xong đời.
Thiện Phi Bạch phớt lờ điều này, tiếp tục thuần thục động tác trong âm thầm.
Đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng liếm láp, vì nhịp độ thông thả cho nên cậu ra sức hầu hạ tỉ mẩn.
Từ trước đến nay Ninh Chước chưa từng trải qua cơn sóng tình như vậy, anh chỉ có thể dùng chân bám lên vai Thiện Phi Bạch, cổ hơi ngửa về sau, gắng gượng trả lời câu hỏi của đối phương: “… Ưm.”
Anh mở mắt, bình tĩnh nói: “Khá tốt.”
Hai lính đánh thuê trẻ tuổi chợt nhận được lời khen của Ninh Chước thì càng thêm nhiệt huyết trình bày thêm những ý tưởng khác.
Tài sản giành giùm của Thiện Phi Bạch suốt bao năm cũng chỉ là một giọt nước bỏ biển trong quá trình xây cầu, nhưng lại hoàn toàn dư dả để đóng một con tàu.
Nhóm kĩ thuật sẽ cố gắng giảm thiểu các chi phí hết mức có thể, biện pháp tốt nhất là khi Laywer Tuner đồng ý tìm được người và thêm tài nguyên.
Trong lúc trình bày báo cáo của mình, hai lính đánh thuê trẻ tuổi cũng chú ý thấy gương mặt trắng nõn của Ninh Chước càng lúc càng đỏ hơn, tô đậm thêm vẻ ngoài mĩ miều, mong manh.
Nhưng họ đều toàn tâm toàn ý dốc sức vì bản thiết kế con tàu, cho nên yếu tố khả nghi này cũng không đọng lại quá lâu. Cả hai báo cáo xong thì ngay lập tức rời đi ngay.
Sắc mặt của anh Ninh không có vấn đề gì cả.
…
Giang Cửu Chiêu sau khi nhận được tiền từ Mã Ngọc Thụ đã có động lực để tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Nhưng hắn quan sát một thời gian, phát hiện ra Ryo Motobu như được Henna nhốt trong két sắt, được bảo vệ một cách cẩn trọng nên hắn khó lòng ra tay ngay lập tức.
May là Mã Ngọc Thụ giao tiền xong chỉ dặn dò trong vòng 3 tháng hãy bắt được Ryo Motobu, sau đó mệt mỏi rời đi ngay.
Còn khá lâu mới đến hạn định, Giang Cửu Chiêu tiếp tục mừng rỡ la cà ở bên ngoài.
Thời gian dần trôi, Charlemagne gần như đã biến mất, nghe nói ông ta vẫn còn đang bị bắt giữ để tiến hành điều tra, chưa thể ra ngoài.
Khách hàng tiềm năng cũ quả thực đã rớt đài.
Trước khi Giang Cửu Chiêu nghĩ ra được cách xâm nhập vào căn cứ Henna và bắt cóc Ryo Motobu, hắn lại nhận được thông tin bất ngờ khác: gần đây tổ chức Henna rất bận rộn dù họ không hề nhận bất kỳ đơn hàng nào.
Công việc kinh doanh của Henna gần như chững lại hẳn, bây giờ họ chỉ nhận những đơn hàng nhỏ lẻ, ngắn hạn.
Dù là về tài chính hay nhân sự, Henna và Bàn Kiều đều xử lý rất nhanh gọn, giống như họ đang chuẩn bị có một kế hoạch trọng đại.
Giang Cửu Chiêu hiển nhiên không dự định tìm hiểu sâu những đơn hàng tạp nham bên ngoài này của họ.
Muốn xông vào hang cọp thì cần phải tấn công trực tiếp vào đầu não, khiến cho họ bị tê liệt, chỉ cảm thấy an toàn ở một phạm vi nhất định.
Nhưng hai tháng trôi qua, trước khi Giang Cửu Chiêu ra tay, Glove lại tìm đến hắn.
Glove hỏi thẳng: “Nếu hai đội A và B của Rousseau cùng lúc được điều động thì sẽ có tất cả bao nhiêu người?”
Giang Cửu Chiêu xoa mũi: “Tính cả hao hụt gần đây thì… khoảng 130, 140 người.”
Glove nói: “Tôi sẽ cho cậu gấp đôi. Mục tiêu là Henna và Bàn Kiều – tiêu diệt tất cả, cậu làm được không?”
Giang Cửu Chiêu sáng mắt: “Ô hô, có chuyện lớn gì hả? Họ gây thù chuốc oán nhiều thế.”
Giang Cửu Chiêu hơi chán nản vì lực lượng có vẻ không đủ, nếu cố gắng thì có lẽ miễn cưỡng được một bút, bây giờ Glove lại chủ động bổ sung thêm người, hắn vui mừng hỏi: “Lần này giá bao nhiêu?”
“… Không đồng.”
Glove nắn những ngón tay mập mạp, chắp hai tay lại, tựa cằm lên: “Đây là nhiệm vụ của… chính phủ yêu cầu Thụy Đằng.”
Giang Cửu Chiêu bật nhảy lên trên bàn, nhìn về phía Glove cao lớn: “… Tôi được phép hỏi lí do không?”
Glove nhìn đối phương, gương mặt phúc hậu thường ngày lóe lên tia nham hiểm: “Cậu thật sự muốn biết?”
Giang Cửu Chiêu xổ một tràng: “Anh bổ sung thêm nhân lực cho tôi, tôi là chỉ huy, hiển nhiên tôi phải tìm hiểu năng lực của người ta một chút chứ. Họ có vũ khí gì đặc biệt không? Có vũ khí hạt nhân không?… Tôi không chiến đấu cho người khác nếu không có tiền và không biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Nếu không, số tiền tôi dành dụm được sẽ mất trắng hết. Anh hiểu ý tôi không?”
Glove lời ít ý nhiều đưa ra một đáp án: “Mấy thằng nhãi đó muốn đóng tàu đi ra ngoài. Không được phép cho bọn chúng ra ngoài.”
Giang Cửu Chiêu trố mắt nhìn: “Chỉ vậy thôi?”
Hắn còn nghĩ rằng họ đã làm chuyện gì tàn ác hại nước hại dân.
Giang Cửu Chiêu hỏi: “Tại sao? Nếu họ chết trên biển giống như những người trên tàu Columbus không phải tốt hơn à? Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, không có một ai sống sót, họ ra ngoài mà không có hậu cần, không có tiếp viện thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.”
Glove nâng mắt nhìn, đáp: “Thế giới bên ngoài đúng là nguy hiểm. Nhưng không phải là không có người.”
“Từng có người gửi tín hiệu từ điểm định cư số 184.”
Giang Cửu Chiêu im lặng.
Một khoảng im lặng kéo dài, hắn nhìn chằm chằm Glove: “… Chuyện từ khi nào?”
Glove ra chiều suy tư: “Không nhớ, trước khi chết thì chủ của tôi có nói với tôi vài lời, hình như là… hơn 50 năm trước.”
“Công ty Interest là bên có thông tin sớm nhất. Ban lãnh đạo của những công ty còn lại mở cuộc họp, sau khi bàn bạc thì gửi tin hồi âm là:
Không cần đến.”
Glove thở dài thườn thượt: “Bên chúng ta nói với họ rằng nơi này tài nguyên thiếu thốn nhưng cố gắng một chút cũng có thể tự giúp mình được, không cần ai đến giúp, cũng không cần phải cướp bóc từ chỗ khác. Nếu họ tự tiện bước vào phạm vi một trăm dặm gần Ngân Chùy, Ngân Chùy sẽ tự vệ vô điều kiện.”
Dứt lời, Glove liếc mắt nhìn Giang Cửu Chiêu, cười nói: “Cậu nghĩ mấy cái giàn khoan của Thụy Đằng xây xa bờ như vậy để làm gì để khai thác kim loại lỏng thôi hả?… Chỉ là để canh gác thôi.”
Giang Cửu Chiêu im lặng nuốt nước bọt: “Họ thật sự đến đây?”
“Ai mà biết được.”
Glove ôn hòa nói: “Đọc thư thì có vẻ họ chân thành lắm. Họ nói rằng họ đã xây dựng nền nông nghiệp sau vài chục năm ở trên đảo, vì bắt đầu mọi thứ từ con số 0 cho nên họ đã thử nghiệm rất nhiều thứ mới có thể từ từ phát triển. Họ hỏi chúng ta có khỏe không, có muốn mở rộng giao thương hàng hóa không. Hơn một trăm năm trước không có người thân quen, có lẽ giờ thì đã có cơ hội… Họ nói nhiều lắm, còn gửi cả hạt giống đến.”
Giang Cửu Chiêu trầm mặc, hai tay vô thức siết chặt lại.
… Ngoại trừ thành phố Ngân Chùy, trên thế giới này vẫn còn những người khác.
Ra là người ở Ngân Chùy không cô độc một mình, không còn nơi nào khác để đi.
Nếu ở thành phố Ngân Chùy không thể sống được nữa, người dân nơi đây vẫn có một nơi thứ hai để đến.
Không chờ cảm giác kì diệu này lan tỏa khắp cõi lòng, Giang Cửu Chiêu đã tự mình dập tắt nó.
Vì Glove nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có muốn ra ngoài không?”
Giang Cửu Chiêu cúi đầu, khéo léo né tránh ánh mắt thăm dò đầy sát ý của Glove.
“Tôi không thích.” Giang Cửu Chiêu đáp: “Tiền tôi kiếm ở đây thì chỉ dùng được ở đây. Tôi hi vọng Ngân Chùy thái bình đời đời, như vậy thì tiền của tôi mới dùng được chứ.”
Glove nhoẻn miệng cười với Giang Cửu Chiêu.
Glove dùng bí mật này để khóa chặt Giang Cửu Chiêu vào tổ chức Rousseau, giống như sau khi chủ nhân nói cho Glove biết bí mật động trời này, Glove bắt buộc phải phục vụ cho đối phương mãi mãi.
Đó là một cuộc thử thách nhỏ về lòng trung thành.
Một khi Giang Cửu Chiêu có ý đồ khác, hắn sẽ bị bao vây và bị thủ tiêu ngay lập tức.
Ngón trỏ tay phải của Glove giấu dưới gầm bàn nhẹ nhàng rời khỏi nút kích hoạt khẩu súng laser.
Glove hỏi: “Tiểu A Cửu, cậu có nhận đơn không?”
【 Tác giả có lời muốn nói 】
【 Bản tin hằng ngày Ngân Chùy 】
Xã luận: Trong ký ức đã quên
Thành phố Ngân Chùy lẻ loi, cô độc trên thế giới này đã hơn 100 năm.
Hòn đảo này tứ cố vô thân, cũng chỉ có thể dựa vào đôi bàn tay cần mẫn, chăm chỉ của mọi người mới có thể phát triển được như bây giờ.
Hi vọng rồi lại tuyệt vọng, cả hai như hai mặt sấp và ngửa trên một đồng xu. Vì chỉ khi có tuyệt vọng thì chúng ta mới có thể hi vọng vào thế giới, giúp chúng ta tạo ra một kỳ tích.
Cảm ơn khổ cực, cảm ơn nghèo đói, cảm ơn thất bại, chúng ta hãy tiếp tục chiến đấu vì thành phố Ngân Chùy, vì những người đã ngã xuống.