Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 127: Kết thúc (10)



Mã Ngọc Thụ kinh ngạc đến mức không quên cả việc tức giận vì Ryo Motobu thiếu nợ, ông ta nặng lòng cúp máy rồi mới hậu tri hậu giác lửa giận bừng bừng.

Nhưng ông ta không thể gọi lại, sự bực tức mắng chửi dành cho Ryo Motobu chỉ có thể giữ lại đó, ông ta gọi cho Khải Nam.

Khải Nam nghe xong cũng vô cùng bất ngờ.

… Thú vị thật.

Một con bạc ngã ngựa thua sạch mọi thứ bị đẩy xuống hàng chó ghẻ không được phép ngồi lên bàn lại dám to gan lớn mật lừa trên đầu trên cổ ông ta, thậm chí còn lừa thành công, sau khi dựa vào số vốn vay mượn từ ông ta, con chó này lại muốn mời ông ta đi ăn tối.

Nhưng Khải Nam là một tay cáo già.

Nửa năm vẫn chưa đủ để Ryo Motobu gỡ lại vốn, chưa kể đến số lãi cao ngất ngưỡng đẻ ra từ 20 triệu ông ta vay.

Khải Nam chỉ cần phân tích một chút, thế cục đã rõ ràng.

Bây giờ Ryo Motobu được Henna bảo vệ, và Henna vừa mới đấu một trận sống mái với Rousseau, cả hai bên đều đang bị thiệt hại nặng nề.

Khải Nam luôn nhanh nhạy với thông tin mới.

Nghe nói 10 ngày trước, có lính đánh thuê của Henna và Rousseau dù thân tàn ma dại vẫn điên cuồng nã súng vào nhau lúc nửa đêm.

Không biết ai thắng ai thua, vì hai bên đều im lặng là vàng, không cho người bên ngoài biết.

Nhưng kết quả cũng không quá khó đoán.

Henna và Bàn Kiều là tổ chức tư nhân, tài lực khó lòng bằng với Rousseau có công ty lớn chống lưng ở phía sau.

Trong lúc hai bên giằng co căng thẳng như vậy, Ryo Motobu lại gọi đến, như vậy có thể suy đoán rằng:

Kẻ thắng là kẻ có thể trụ vững sau cùng.

Một khi Henna không thể chống đỡ được nữa, Ryo Motobu bị kẹt giữa tâm bão ngay.

Nhưng Khải Nam cũng sẽ không mù quáng đến mức phấn khởi đắc thắng đi đến dự tiệc.

Ryo Motobu nói rằng gặp mặt nhau vì hòa bình, nhìn thái độ có vẻ giảng hòa nhận thua nhưng ai biết chắc ông ta có tâm tư gì khác hay không?

Khải Nam cần phải gặp đối phương – vì ông ta phải xuất đầu lộ diện thì Ryo Motobu mới xuất hiện – nếu không sẽ vụt mất cơ hội.

Khải Nam liên lạc với Giang Cửu Chiêu.

Không ngờ đối phương vừa bắt máy đã hối hả nói “Bây giờ tôi không có tay để nhận đơn” rồi cúp máy ngay.

Tuy trí tưởng tượng của Khải Nam khá phong phú nhưng cũng không nghĩ ra được “không tay” của đối phương có hàm ý là gì, vì vậy ông ta chán nản nằm trên giường, chờ đợi một tên kê chân khác.

Qua lời của đối phương, Khải Nam nghĩ hắn đang bận đối phó với Ninh Chước nên mới không nhận lời làm vệ sĩ cho ông ta.

Ông ta liên lạc với Glove, hỏi nhiệm vụ của Giang Cửu Chiêu đã hoàn thành đến mức độ nào rồi.

Đầu dây bên kia bắt máy.

Nhưng người nọ không phải là Glove.

Một giọng nói lạ hoắc vang lên: “Ngài Khải Nam?”

Khải Nam ngạc nhiên: “… Ai vậy?”

Người nọ ngáp một cái, vẫn chưa tỉnh ngủ: “Tôi là nhân viên tạm thời thay thế cho vị trí của Glove. Gần đây Glove khá là… bận.”

… Bận đi đầu thai.

Khải Nam cảnh giác: “Sao cậu lại biết là tôi?”

Người nọ hào hứng nói: “Glove để lại thư mục danh bạ cho tôi, trên máy có hiện thông tin của ngài.”

Khải Nam không có tâm tư nói dông dài với đối phương, vào thẳng vấn đề: “Tôi sắp gặp một người khá nguy hiểm. Tôi biết dạo gần đây Tiểu Giang đang bận nên hãy gọi Spider đến làm vệ sĩ giúp tôi.”

Không ngờ đối phương lại trực tiếp từ chối: “Tiếc quá, Spider cũng bận rồi.”

Khải Nam cau mày, cảm thấy nhân viên tạm thời thay thế cho Glove làm việc không hiệu quả.

Vì sao Glove lại chọn người này để kế nhiệm?

Ông ta kiên nhẫn hỏi: “Còn có ai rảnh không?”

“Cũng không phải là không.” Phó Vấn Cừ híp mắt lục lọi tủ lạnh trong phòng khách, cắn một miếng dưa hấu, hương vị mát lạnh ngọt ngào, cẩn thận gói lại mang về cho Ninh Chước ăn thử: “… Thế này đi, địa điểm gặp mặt ở đâu, tôi đi cùng với ngài, được không?”

Khải Nam dứt khoát cúp máy.

Ông ta không tin tưởng người lạ dẻo mồm dẻo miệng này.

Mất đi hậu thuẫn quen thuộc, Khải Nam dần mất hứng thú với việc đi đến bữa tiệc.

Cứ để mặc Rousseau và Ninh Chước đối đầu với nhau, ông ta không cần xuất đầu lộ diện mà chỉ cần lẳng lặng chờ đợi sau màn là an toàn nhất.

Nhưng hai bên chém giết lẫn nhau liên tục cũng khá nguy hiểm.

Lỡ như Rousseau huy động lực lượng tấn công thẳng vào căn cứ Henna, một tên ngu ngốc nào đó lỡ tay giết luôn cả Ryo Motobu thì Khải Nam sẽ chịu lỗ nặng.

Một mình Khải Nam không phải là một nhà đầu tư độc quyền, nhưng ông ta có thể quản lý tốt các mối quan hệ kinh doanh của mình.

Ông ta cũng không đầu tư một cách hào phóng.

Có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình là biện pháp tốt nhất.

Vừa nghĩ đến đây, Khải Nam lại nảy ra một ý tưởng khác.

Ông ta gọi cho một dãy số đã lâu chưa liên lạc.



Trước đó vài ngày, Lâm Cầm đã xé rách mặt nạ của Khải Nam, không còn nghe lời ông ta nữa.

Khải Nam không thích thái độ không tôn trọng người lớn này của hắn cho nên để tiên hạ thủ vi cường, ông ta lợi dụng những phóng viên cấp thấp, khơi mào những cuộc tranh luận bát quái trên mạng về những tin đồn xấu xoay quanh Lâm Cầm.

Cảnh sát Bạch Thuẫn có rất nhiều tội, Khải Nam chọn những tội danh thường thấy đổ hết lên người Lâm Cầm: sử dụng bạo lực với dân thường, nhận hối lộ, tống tiền phạm nhân.

Đây là những tin đồn chỉ cần có “người đứng ra nói” đã có thể thuận lợi viết thành một bài đăng lên mạng.

Lúc trước, Khải Nam dùng một tay nặn ra hình tượng cảnh sát Lâm Cầm được dân chúng yêu mến.

Khải Nam biết rõ đặc tính của người dân Ngân Chùy: họ thích anh hùng hoàn hảo, cho nên sẽ nghi ngờ hết mọi thứ, ghét bỏ hết mọi thứ nếu anh hùng này có gì đó xấu xí.

Cuộc gièm pha Lâm Cầm vừa xuất hiện, vô số những tài khoản ẩn danh ồ ạt trút giận.

“Tôi đã nói cảnh sát Ngân Chùy chẳng phải thứ tốt đẹp gì mà.”

“Có ai giống tôi ban đầu nhìn thấy mặt của cảnh sát Lâm là đã thấy ghét rồi không?”

“Mặt của anh ta bị chém thành như vậy thì có khả năng đã sinh ra tâm lý biến thái từ lâu rồi, chỉ biết nịnh hót cấp trên để thăng chức thôi.”

Khiến cho dân tình xôn xao trước mọi thông tin.

Đó là năng lực của Khải Nam.

Lời bịa đặt không phải là vấn đề đối với Khải Nam, vì đây là việc ông ta thường làm nhất.

Chỉ cần Lâm Cầm nghiêm túc, hắn sẽ thất bại thảm hại.

Đã một lần thăng hoa, ai lại cam tâm để cho bản thân rơi xuống vũng bùn như vậy?

Sau khi đẩy Lâm Cầm vào cơn lốc dư luận, Khải Nam bày tỏ sự lo lắng gọi điện đến nhà hỏi thăm, gần đây ông ta đang tìm cách chứng thực tin đồn nhưng thực chất tay thì cầm tiền thu từ tin đồn, tâm thì hả hê nhìn Lâm Cầm hoảng loạn như con kiến bò trong chảo nóng.

Tiếc là phía Lâm Cầm lại không nhận ra được ý tốt của Khải Nam, hắn từ chối lời mời bằng thái độ khiêm tốn ngày thường, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, khiến cho Khải Nam cảm thấy chán ngắt.

Khải Nam nhọc lòng muốn dạy dỗ Lâm Cầm, cảnh tượng ông ta muốn nhìn thấy lại không xảy ra.

Trước đó, để vắt sạch chút giá trị cuối cùng của Charlemagne, ông ta đã tự mình tiết lộ bí mật về thi thể được giấu trong cốp xe của Charlemagne. Tin tức này không chỉ làm các phương tiện xã hội bùng nổ mà còn hủy hoại danh dự của cả Bạch Thuẫn.

Sau khi nhìn thấy “vụ bê bối” của Lâm Cầm, một số quan chức cấp cao của Bạch Thuẫn đã liên lạc với Khải Nam, muốn ông ta “quản lý lại dư luận”.

Đây cũng là lời ám chỉ ông ta rằng đừng làm gì quá phận.

Trong lúc Khải Nam đang trầm tư, giọng điệu nho nhã của Lâm Cầm vang lên từ đầu dây bên kia: “Ngài Khải Nam, xin chào.”

“Gần đây có bận gì không?” Khải Nam hòa ái hỏi, dường như giữa cả hai không có mâu thuẫn gì: “Sắp tới có một bữa tiệc tối tôi muốn mời cậu tham gia, không biết ý cậu sao?”

Lâm Cầm biết từng lời của Khải Nam đều có mục đích riêng, “bữa tiệc tối” trong lời ông ta hiển nhiên không phải một bữa tiệc tối bình thường.

Hắn lịch sự hỏi lại: “Là bữa tiệc như thế nào?”

Với thời gian quen biết trước đây, Khải Nam cũng nắm bắt được tâm tư của Lâm Cầm.

Người này thiện lương khéo léo biết đưa đẩy, biết người biết ta, dù cho có từ chối cũng khiến cho người mời cảm thấy mất mặt.

Nhưng Khải Nam không cho phép hắn từ chối.

“Trong bữa tiệc đó có khả năng có người muốn giết tôi.” Khải Nam hiền lành nói: “Vì vậy tôi muốn nhờ cảnh sát Lâm Cầm bảo vệ tôi. Được không?”

Vì Lâm Cầm đã biết bộ mặt thật của ông ta nên ông ta cũng không ngại cho hắn biết thêm về mình.

Sau này, ông ta sẽ tìm cách khiến cho Lâm Cầm biết rằng con đường chính nghĩa mà hắn lựa chọn là một con đường gian nan, vất vả, trên đường đầy rẫy xác chết, một trong số đó còn có người cha nuôi Lâm Thanh Trác của hắn.

Còn con đường sa đọa này của Khải Nam thì thuận buồm xuôi gió, tiền vô như nước.

Nếu hắn biết càng nhiều thì càng dễ dàng bị dụ dỗ hơn.

Charlemagne đã hết giá trị, bây giờ Khải Nam cần nuôi dưỡng một Charlemagne mới.

Hơn nữa thân phận cảnh sát Bạch Thuẫn của Lâm Cầm hoàn toàn phù hợp với việc làm vệ sĩ cho ông ta.

Trước mặt cảnh sát, lính đánh thuê nếu cả gan manh động chính là ngang nhiên khiêu chiến Bạch Thuẫn, trở thành kẻ thù của Bạch Thuẫn.

Nghĩ ra kế sách một mũi tên trúng ba con nhạn như vậy, Khải Nam tâm tình thoải mái, lại gọi điện cho Mã Ngọc Thụ:

“Nói cho họ rằng thời gian và địa điểm gặp mặt là do chúng ta chọn. Bên chúng ta có 3 người đến. Không cho phép họ mang bất cứ hình thức vũ khí, máy ghi âm hay máy liên lạc. Nếu bên đó đồng ý thì chúng ta sẽ gặp mặt.”

Ryo Motobu đồng ý với các điều kiện của Khải Nam, ông ta đáp: “Trùng hợp quá, bên tôi cũng có ba người.”

Hai bên thống nhất với nhau một cách thuận lợi đến mức khó lòng tưởng tượng nổi.

Có lẽ vì quá suôn sẻ cho nên khoảng nửa tiếng sau, Khải Nam lại nhận được một cuộc gọi khác.

Nhìn người gọi đến, Khải Nam ngây người, nghĩ rằng mình nhìn lầm.

Nhưng ông ta vẫn bắt máy, giọng điệu cung kính: “Alo, giám đốc Hoắc.”

Hơn nửa đêm, Hoắc Tề Á nói năng không rõ ràng nhưng lời nói lại đầy bực tức: “Nghe nói mấy người định gặp người bên Henna?”

Khải Nam nhíu mày: tin tình báo của sếp nhanh quá vậy.

Khải Nam cười bồi, bất biến ứng vạn biết: “Sao ngài lại biết —”

Hoắc Tề Á bóp mũi, không kiên nhẫn nói: “Nửa đêm cậu gọi cho A Vấn, không nói không rằng, cũng không thèm trả tiền mà nằng nặc đòi mượn người của Rousseau. Nếu không phải nhắm vào Henna thì cậu xem Rousseau là lính đánh thuê của cậu hả? Muốn là gọi tới đánh đông đánh tây hả?”

Khải Nam bị mắng thẳng mặt, mặt mũi tái mét, ông ta kinh ngạc nhướng mày.

Những thông tin này e rằng là do “A Vấn” báo lại cho Hoắc Tề Á.

Dám làm phiền Hoắc Tề Á lúc nửa đêm, lại còn có thể đoán được “người nguy hiểm” mà mình sắp gặp là Henna, người nối nghiệp Glove đúng là có tài năng.

Hoắc Tề Á hỏi tiếp:”Thời gian và địa điểm gặp mặt như thế nào?”

Khải Nam nhíu mày: Tới cả chuyện này mà sếp cũng quan tâm?

Tuy vậy, ông ta vẫn thành thật báo cáo lại tên nhà hàng và thời gian gặp mặt mà ông ta vừa thông báo cho Mã Ngọc Thụ.

“Biết rồi.” Hoắc Tề Á lạnh như băng nói: “Tôi sẽ cho Giang Cửu Chiêu theo dõi Ninh Chước. Dạo gần đây cậu ta gây cho tôi không ít phiền toái. Khải Nam, nếu có đầu óc thì cậu đừng có làm phiền A Vấn.”

Kết thúc một hồi răn dạy, Hoắc Tề Á cúp máy.

Khải Nam cầm máy liên lạc ngơ ngác một lúc lâu.

Cũng may ông ta có tầm nhìn sâu rộng, vừa động não đã nhận ra vấn đề.

— Giám đốc Hoắc toàn nói về “A Vấn”, còn gọi một cách thân mật như vậy, chứng tỏ người này không chỉ là người nối nghiệp Glove mà còn có năng lực đảm nhận một vị trí khác.



Suy đoán của Khải Nam cũng không tính là sai.

Lấy được thông tin, Phó Vấn Cừ tủm tỉm cười thu tay về, y dùng một lưỡi dao sắc nhọn vỗ vỗ lên mặt đối phương: “Cảm ơn giám đốc Hoắc con, mời ngài tiếp tục ngủ.”

Nói xong, y lăn người trên chiếc giường vẫn còn hơi ấm sau khi gửi địa chỉ nhà hàng cho Ninh Chước rồi chìm vào giấc ngủ.

Khi Phó Vấn Cừ ngủ, trong đêm chỉ còn lại một mình Hoắc Tề Á bị y gác một chân lên chặn lại cả người. Gã không rét mà run, không thể nào đi ngủ nổi, chỉ có thể chìm sâu trong suy nghĩ không biết khi nào vị ôn thần này mới chịu rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.