Vào ngày con tàu Kiều ra khơi, thành phố Ngân Chùy trải qua hai sự kiện chấn động.
Một sự kiện xảy ra vào buổi trưa, một sự kiện xảy ra vào buổi tối.
Sự kiện đầu tiên là sự bùng nổ của dư luận.
Một tài khoản mạng xã hội tên là “Hope* 01” đã đăng tải một nội dung khiến cho những người dân đang mơ màng mệt mỏi trong giấc ngủ trưa phải tỉnh dậy:
*Hope: hi vọng
Bên ngoài đảo vẫn còn những người khác đang sống.
Trên đảo số 184 vẫn còn người sống, cách đây vài chục năm họ đã gửi tin nhắn và hạt giống đến chỗ chúng ta với bao niềm hi vọng.
Nhưng ban lãnh đạo cao cấp của Ngân Chùy lại chèn ép, không cho họ tiến vào đây.
Sự việc này vốn dĩ được giữ bí mật kĩ lưỡng, cho nên cũng không còn chứng cứ nào để lại.
Vì vậy khi thông tin này lần đầu tiên xuất hiện trên phương tiện truyền thông, công ty Interest, bộ phận nắm giữ tin tức đầu tiên, đã lựa chọn mặc kệ.
Những suy đoán và thảo luận này gần như xuất hiện mỗi ngày, nhưng ngay sau đó sẽ bị chôn vùi giữa vô số thông tin khác.
Người sống ở đây luôn tất bật, vội vàng, không có tâm trạng suy xét đến sống chết của người khác.
Nhưng lần này thì khác.
“Tin đồn” về “điểm định cư số 184” có phương hướng chỉ điểm rõ ràng, thậm chí còn có chi tiết nhỏ đầy hi vọng như là “hạt giống”, dù là một lời nói dối thì quả thực vẫn sống động như thật.
Dân tình cũng tò mò tiếp tục thảo luận thêm, có người còn dò hỏi không biết tình trạng của chủ tài khoản có gặp vấn đề gì không.
Không ngờ chưa đầy 5 phút sau, bộ phận quản lý thông tin truyền thống của Interest nhận được cuộc gọi từ ban lãnh đạo.
Chỉ thị gọn gàng, dứt khoát:
Xóa bỏ hết những nội dung liên quan.
Tài khoản dám thảo luận về chuyện này thì trực tiếp chặn hết.
Người phụ trách phòng quản lý truyền thông cầm máy liên lạc, lẩm bẩm trong lòng.
Cứ xóa bỏ hết mọi thứ như vậy có khả năng gây phản ứng ngược trong dư luận.
Người phụ trách đau khổ nói ra lo lắng của mình.
Nhưng phản ứng của cấp trên dường như không quá quan tâm: “Không phải cứ xóa sạch hết là được rồi à?”
Nếu người đăng tải thông tin là một người hoặc một hệ thống có những chỉ dẫn cố định thì với năng lực của công ty Interest, họ chỉ mất khoảng 10 phút để bịt miệng đối tượng này hoàn toàn, không cho phép đối phương đăng tải bất kỳ thông tin gì khác nữa.
Không ngờ đối thủ lần này của họ lại có cả sự linh hoạt của con người và cả sự tàn nhẫn, máu lạnh của máy móc, do đó đây là một cuộc đấu khó nhằn với một sinh vật lai tạo giữa cả hai cá thể.
Một tài khoản bị chặn, một tài khoản khác lại mọc lên, liên tiếp như nấm mọc sau mưa. Luôn có một người nào đó nói với mọi người bí mật về cứ điểm số 184, ở đó vẫn còn có người sống và họ gửi hạt giống đến Ngân Chùy.
Kết quả là người dân ở Ngân Chùy thấy rằng các quan chức đang nỗ lực tìm cách bịt miệng tài khoản có tên là “Hope”, chặn tài khoản này từ Hope 01 cho đến Hope 9999.
Trên mạng xã hội diễn ra một cuộc tranh chấp náo nhiệt, mới lạ.
Khi dân chúng quan tâm càng nhiều, họ bất ngờ phát hiện ra rằng những nội dung có liên quan đến hai chữ “hi vọng” đều trở thành từ cấm và bị chặn sạch sẽ.
Những tài khoản bình thường vô cớ bị chặn ngay lập tức điên tiết, xắn tay áo lên gia nhập cuộc chiến.
Một số người khác cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó bất thường.
Ngang nhiên xếp từ “hi vọng” thành từ cấm ở trên mạng, nghe qua thật là kỳ lạ.
“Hi vọng” biến mất, nhưng một tài khoản khác tên là “01” lại xuất hiện.
— Có bản lĩnh thì chặn hết mọi từ ngữ ở trên mạng đi.
Đây là nhiệm vụ cuối cùng Ninh Chước giao cho Lawyer Tuner, anh chi trả một mức giá rất cao.
Về tình về lý, Lawyer muốn hoàn thành nhiệm vụ này một cách mỹ mãn nhất.
Không chỉ trên mạng, ban lãnh đạo cao cấp của các công ty lớn cũng như ong vỡ tổ.
Ý kiến của họ không thống nhất với nhau.
Một số người cho rằng tốt nhất là nên để mặc dân tình, vì càng chặn thông tin thì càng khiến cho họ càng thêm tò mò.
Một số người khác cảm thấy nên chặn đứng hết mọi thông tin, vì tin đồn đó không phải là bịa đặt mà là sự thật.
Một số người lại cho rằng có nhân viên nào đó tiết lộ thông tin cơ mật này ra ngoài, vì vậy cần phải nghiêm túc tra khảo, bắt được kẻ chủ mưu đứng sau màn, nghiêm trị không tha.
Nhiều ý kiến bất đồng tranh cãi nhau, các bộ phận tình báo và không gian mạng của từng công ty cũng tự hoạt động theo ý kiến của sếp mình.
Cuộc chiến dư luận đã biến thành một cuộc chiến tay đôi vô hình.
Vài người bắt đầu thảo luận trên mạng: “Có đúng không? Có thật không?”
— Ngay sau đó, cụm từ “Có thật không” trở thành từ cấm, bị xóa bỏ ngay lập tức.
Người dân ở Ngân Chùy rơi vào một cuộc chiến dư luận khốc liệt vì hàng loạt tài khoản bị xóa sạch một cách vô cớ.
Khi phương tiện truyền thông không cho phép người dân tiếp tục thảo luận, nhiều người lựa chọn bước xuống đường và bày tỏ thắc mắc của mình.
Nhiều người dân ở Ngân Chùy thực sự hi vọng rằng ở bên ngoài sẽ có một thế giới mới.
Việc công ty lớn kịch liệt bác bỏ tin đồn này một cách cực đoan như vậy càng khiến cho sự tình hỗn loạn hơn.
Chương Hành Thư bất ngờ bị cha đuổi ra khỏi nhà vào hai ngày trước cũng bị tăng ca bất đắc dĩ với tốc độ nhanh chóng mặt đến mức không có thời gian than thở hay đau buồn.
Trời đã tối, dòng người nối đuôi nhau trên đường phố ngày một rõ ràng và đông đúc hơn.
Mọi người đang đi trên đường thì mặt đất bất ngờ rung chuyển dữ dội.
Đã lâu lắm rồi vỏ trái đất mới bình lặng. Ai cũng từng nghe những câu chuyện về động đất trong quá khứ, nhưng họ không có cảm xúc gì đặc biệt với sự kiện này.
Nhưng khi mặt đất bắt đầu rung chuyển, nhiều người nhớ lại những biến cố tang thương do người trước kể lại, ngay lập tức chạy tra bãi đất trống, nhìn nhau trong nghi hoặc và sợ hãi:
Động đất ư?
… Lẽ nào đảo Ngân Chùy sắp chìm?
Mọi người dễ dàng liên tưởng đến cuộc chiến căng thẳng ở trên mạng hiện nay.
Hai bên hô ứng lẫn nhau, sự lo lắng, sợ hãi ấp ủ từ sáng đến tối đã bộc phát.
Cảnh sát Bạch Thuẫn đang săn lùng Lawyer Tuner lại phải huy động lực lượng để trấn áp người dân đổ xô xuống đường.
Nhưng một khi ngọn lửa rực rỡ bắt đầu bùng cháy thì khó lòng mà dập tắt.
…
Thực ra không có sự cố nào xảy ra.
Chỉ là một mỏ quặng kim loại lỏng đã gần cạn kiệt ở dưới đáy biển chợt nổ tung.
Vài ngày trước, mỏ quặng này đã được chuyển nhượng đúng thủ tục pháp lý cho Chương Vinh Ân.
Chương Vinh Ân còn không kịp đến trách mắng nhân viên đã phải xuống dưới biển kiểm tra.
Nhưng ông ta không quá hoảng hốt, lo sợ vì kim loại lỏng không thể nào mất sạch sau một vụ nổ.
Ông ta chỉ cần tiêu tốn một khoản tiền là có thể nhanh chóng gầy dựng một con đường khai thác mới.
Chi phí sửa sang và xây dựng này bằng đúng với tài sản còn lại cuối cùng của ông ta.
Chương Vinh Ân phấn khích chờ mong mà không hề hay biết rằng có một trò đùa tinh quái đang chờ đợi mình.
…
Với sự che đậy của hai sự kiện náo loạn này, con tàu Kiều của Ninh Chước và Thiện Phi Bạch thành công rời khỏi hòn đảo giữa bãi cát trắng xóa, thuận lợi nổi trên từng con sóng tung bọt trắng xóa, băng băng tiến về phía biển cả mênh mông.
Trang thiết bị của họ dư dả, nhiên liệu trên thuyền cũng đã được kiểm kê, đủ cho họ chạy đến điểm định cư số 184 và quay về nhà.
Công cuộc ra ngoài này vừa là khám phá, vừa là mạo hiểm, con đường phía trước cũng tràn ngập nhiều hiểm nguy, nhưng người của Henna và Bàn Kiều không hẹn mà cùng cảm nhận một sự kích thích trào dâng.
Rời xa khỏi bầu không khí ô nhiễm của thành phố, nhóm người trẻ tuổi mỗi ngày đều chạy lên trên boong tàu, ngắm gió, ngắm mây, ngắm trăng, đôi khi còn nhìn thấy cả vài đàn cá, đàn chim hải âu, ai nấy cũng phấn khích, hồ hởi như trẻ nhỏ nhận được đồ chơi mới, kêu la gọi bạn đến cùng nhau khám phá.
Ninh Chước lại không có cơ hội hưởng thụ sự phấn khích này.
Lo lắng trước đây của Thiện Phi Bạch lại thành sự thật.
— Ninh Chước không say xe, nhưng lại say tàu, đứng giữa sóng biển dập dềnh là váng đầu, không thể đứng dậy nổi.
Thiện Phi Bạch ở trong phòng với anh, đặt khăn lông thấm nước ấm lên trán anh.
Bên ngoài lại vang lên âm thanh ồn ào náo nhiệt, tiếng la lại khiến Ninh Chước đau đầu hơn.
Nhóm lính đánh thuê bên ngoài như cải lão hoàn đồng, một đám người gần 30 tuổi lại như học sinh cấp ba tụ tập tíu tít bên nhau cả ngày.
“Ra ngoài ngắm biển đi.” Ninh Chước tái mét mặt, anh nhắm mắt lại ra lệnh: “Về rồi kể lại cho tôi nghe.”
Thiện Phi Bạch ngoan ngoãn ra ngoài, sau đó lại quay về phòng, lẳng lặng bế Ninh Chước mềm oặt cả người trong chăn ra ngoài.
Ninh Chước bối rối khi bị ôm: “… Lại làm gì nữa?”
Ninh Chước khá nặng, tay chân lại dài, quả thực không thể ôm xuể.
Thiện Phi Bạch ghì chặt anh vào lòng, chạy ra bên ngoài: “Ném anh xuống biển!”
Ninh Chước nhắm mắt: “Vớ va vớ vẩn.”
Thiện Phi Bạch vui sướng cúi đầu nhìn Ninh Chước.
Gương mặt anh trang nghiêm nhưng không kém phần mỹ lệ, anh nằm trên giường bệnh nhưng cả người vẫn sạch sẽ, gọn gàng.
Một khi anh quyết tâm, anh thật sự có thể thay đổi chính mình, tận hưởng một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nghĩ vậy, Thiện Phi Bạch vui mừng đến phát rồ, cậu chỉ muốn cắn vào cổ, vào yết hầu của anh, để lại ấn ký của mình trên người anh.
Dục vọng chinh phục của Thiện Phi Bạch dành cho Ninh Chước không thuyên giảm mà ngày một tăng thêm.
Nhưng Thiện Phi Bạch không làm gì cả.
Sau khi bị ôm lên boong tàu, Ninh Chước híp mắt, cả người được bao bọc trong ánh nắng nhàn nhạt, nhìn thấy mọi người cũng đang nín thở, chăm chú quan sát khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt.
Ở phía xa có một đàn cá heo đang bơi theo dòng.
Bầu trời quang đãng không mây kéo dài vô tận, biển cả như dát vàng theo từng nhịp sóng xô.
Đó là một quang cảnh sống động mênh mông bạt ngàn.
Ninh Chước nhìn không chớp mắt, cho đến khi đàn cá heo lặn xuống biển biến mất, anh mới thở ra một hơi.
Anh nói: “Ngắm đủ rồi, về thôi.”
Anh chợt nhận ra động tác hiện tại của cả hai khá ái muội nên nói thêm: “Bỏ tôi xuống đi.”
Dù đứng dưới ánh mặt trời chưa đầy 10 phút, làn da tái nhợt của Ninh Chước đã khẽ ửng hồng.
Thiện Phi Bạch cũng không tàn nhẫn bắt anh phơi nắng quá lâu, cậu giúp anh hít thở không khí trong lành một chút rồi lại dìu anh bước từng bước quay về phòng.
Ninh Chước nằm im trong lòng Thiện Phi Bạch thì không cảm thấy chóng mặt nữa.
Nhưng chỉ cần anh tự đứng bằng hai chân thì trời đất liền đảo lộn ngay lập tức.
Chỉ mới đi vài bước, trước mắt Ninh Chước đã tối sầm, anh đỡ lấy vách tường, nôn khan một tiếng.
Đáp lại cậu là một cú đấm có sức lực không hề nhỏ, khiến cậu cũng choáng váng theo.
Thiện Phi Bạch bắt đầu hơn thua với anh, cười vang đè anh lên vách tường, hôn một cái chóc lên cổ anh: “Hôn anh một cái thì anh sẽ không khó chịu nữa đâu.”
Ninh Chước bị cậu hôn, nhỏ giọng “ừm” một tiếng.
Thiện Phi Bạch được nước lấn tới: “Ôm thêm một cái nữa là khỏe luôn.”
Sau đó, cậu bị Ninh Chước nhớ lại câu “Mang thai thật hả?” đạp ra ngoài.
Nhưng một cú đá này của Ninh Chước khác với trước đây, lực đạo như có như không.
Thiện Phi Bạch phủi bụi trên bụng, không đau không ngứa, vô liêm sỉ theo đuôi anh về.
Vì Ninh Chước hoa mắt chóng mặt một thời gian dài nên năng lực suy nghĩ và sức quan sát cũng bị giảm thiểu.
Anh không nhận ra rằng khi mọi người trên thuyền ngắm cá heo trên biển xong đã bắt đầu có tâm tư lén lút quan sát hai người họ, càng quan sát lại càng sợ hãi hơn.
Diện tích trong căn cứ Henna không nhỏ, nhưng một mình Ninh Chước lại độc chiếm cả 3 tầng.
Trong cảm nhận của mọi người, mèo là một loài động vật thích sống một mình, có cảm nhận sâu sắc về địa bàn riêng của mình, vì vậy ai nấy cũng ngoan ngoãn không dám xâm phạm.
Nhưng diện tích trên tàu thì hữu hạn.
Mọi người đi lòng vòng khoảng nửa tiếng đã có thể khám phá hết mọi ngóc ngách trên tàu, thậm chí còn chui xuống được cả đáy tàu, gõ cửa chọc ghẹo Đường Khải Xướng.
Mọi người dần dà nhận ra một sự thật rằng “Thiện Phi Bạch và Ninh Chước mỗi ngày đều ở bên nhau”.
Hiển nhiên không có ai bạo dạn dám hỏi thẳng đương sự.
Có người đi hỏi Kim Tuyết Thâm, bị đối phương quát “cút ngay” vào mặt.
Có người đi hỏi Phượng Hoàng và Mẫn Mân, bị hai người ý vị thâm trường dặn dò “Tự mình xem đi”.
Mọi người cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì họ lại không dám nghĩ tiếp.
Vì hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy cá heo cho nên mọi người quyết định tổ chức một buổi party* nhỏ.
*Party: tiệc
Một buổi dã ngoại có thịt nướng BBQ, có rượu uống, có bạn bè cùng sẻ chia dưới ánh trăng giữa biển cả mênh mông là điều lãng mạn, hạnh phúc nhất.
Dưới trăng thanh, người người nói nói ầm ĩ, tiếng khui rượu bia vang vọng khắp nơi, thậm chí còn có cả nước ép cam.
Mùi mạch nha hòa quyện với mùi cam lan tỏa khắp boong tàu.
Thuyền trưởng Mẫn Thu của họ đang ở trong phòng điều khiển, châm một điếu thuốc, từ trên cao nhìn xuống nhóm người cười đùa vui vẻ.
Hiện tại không còn âm mưu tính kế, cũng không phải anh em thâm tình.
Henna và Bàn Kiều vẫn là hai kẻ thù như cũ, sáng nay vẫn có hai lính đánh thuê vung tay đấm nhau – chính là đôi oan gia tính tình bộp chộp, nóng nảy lúc trước, cả hai chỉ vừa nhìn thấy nhau là như bom nổ, lao vào cấu xe nhau.
Nhưng Mẫn Thu không lên tiếng, cô bình tĩnh hút thuốc, trong lòng thầm nghĩ: một ngày tốt lành.
Khi cô bất chợt quay đầu thì nhìn thấy Phượng Hoàng đang đứng ngay phía sau mình, vừa định lên tiếng đã phải im bặt.
Mẫn Thu nở nụ cười hiếm hoi: “Chờ chút, hút xong điếu này rồi tôi trả em ấy lại cho cô.”
…
Tối nay gió thổi nhè nhẹ, Ninh Chước cũng muốn ra ngoài một chút.
Uống vài ly rượu, cơn đau đầu của Ninh Chước không thuốc mà khỏi.
Thấy rượu hữu hiệu như vậy, Ninh Chước xưa nay hiếm khi đụng đến rượu bia và thuốc lá lại phá lệ buông thả bản thân một ngày.
Kết quả là anh nhanh chóng say mèm.
Ninh Chước cầm một ly rượu đế dẹt vẫy tay với Thiện Phi Bạch: “Lại đây.”
Thiện Phi Bạch nghe lời ngồi xuống.
Ngoại trừ một số người biết được sự thật, những người còn lại nhìn thấy cảnh tượng cả hai thân mật với nhau thì kinh hoảng tột độ, trợn mắt há mồm như nhìn thấy ma giữa ban ngày.
Ninh Chước lẳng lặng nhìn Thiện Phi Bạch.
Thiện Phi Bạch cũng âm thầm nhìn anh.
Đôi mắt của Ninh Chước có màu xanh lục, trong veo như ngọc bích, chẳng khác gì tinh tú giữa trời cao, ánh phả ánh trăng linh lung.
Ninh Chước hưng phấn, trái tim thình thịch đập từng nhịp, cả người ấm áp, dễ chịu: “Cậu đến rồi.”
Thiện Phi Bạch: “Anh gọi em đến.”
Ninh Chước hỏi: “Gọi cậu thì cậu tới ngay?”
Thiện Phi Bạch lanh lẹ gật đầu: “Đúng vậy. Anh gọi em đến thì anh có đuổi em cũng không đi.”
Người của Bàn Kiều đồng loạt nhíu mày, cảm thấy bộ dạng hiện tại của thủ lĩnh rất giống một tên biến thái bỉ ổi.
Ninh Chước như biến thành Ninh Chước năm 18 tuổi: “Em nói muốn tặng tôi hoa mà? Hoa đâu?”
… Anh vẫn nhớ vào năm anh 18 tuổi, anh đã dẫn “Tiểu Bạch” về nhà, sau đó “Tiểu Bạch” đã hứa với anh rằng chờ đến mùa xuân sẽ dẫn anh ngắm hoa thật.
Tim Thiện Phi Bạch hẫng một nhịp, từng đóa từng đóa hoa liên tục nở rộ.
Cậu dỗ dành Ninh Chước: “Anh đi cùng em đi. Em sẽ hái hoa cho anh xem.”
Ninh Chước lục lọi ký ức, nhắm mắt lại, lắc đầu: “Không đi. Em chỉ làm tôi tức giận thôi.”
Thiện Phi Bạch cười: “Đúng thật, em rất thích chọc cho anh giận.”
“Em muốn tình yêu của anh, anh không cho em, vậy thì em phải khiến anh hận em thật nhiều.” Thiện Phi Bạch nhỏ giọng nói: “Hận cũng là thiên vị rồi. Anh thiên vị em suốt nhiều năm qua, anh không biết là em đã hời như thế nào.”
Ninh Chước: “Ai yêu?”
Thiện Phi Bạch chân thành đáp: “Em yêu anh.”
Ninh Chước rũ mắt, chăm chú nhìn cậu.
Một lát sau, anh bất chợt dùng lực ôm lấy sau gáy Thiện Phi Bạch, hạ môi lên cánh môi cậu.
Mọi người xung quanh chỉ có thể nghe cuộc hội thoại của hai người tiếng được tiếng mất.
Nhưng nụ hôn này thì ai cũng nhìn thấy một cách rõ ràng, kể cả Đường Khải Xướng theo dõi buổi tiệc trên boong tàu từ xa.
… Sự thật đã được tiết lộ.
Đường Khải Xướng đã theo dõi qua màn hình, phát hiện một ít manh mối từ sớm, vì vậy cậu cắn cắn ống hút quan sát màn hình theo dõi như thưởng thức một bộ phim tình cảm lãng mạn.
Kim Tuyết Thâm hung hăng nốc cạn một ly rượu, nghiến răng nghiến lợi.
Hay lắm, che giấu tốt lắm, còn dám hôn môi trước mặt tất cả mọi người.
Đừng nói tiếp theo là muốn cởi quần ngay tại chỗ luôn đi?!
Vu Thị Phi bình tĩnh, muốn chuẩn bị một ít thuốc giải rượu.
Phượng Hoàng và Mẫn Mân cụng ly nhau, uống một hơi cạn sạch, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Còn Úc Thuật Kiếm, người đã sớm có suy đoán nhưng không thuyết phục được một ai, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này thì ai cũng phải tin sái cổ.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Úc Thuật Kiếm cảm động, thầm nghĩ: tốt quá.
Thật tốt khi Ninh Chước tìm được nhà của mình.
Tuy đối tượng là Thiện Phi Bạch nhưng bây giờ họ đều là người cùng hội cùng thuyền ngồi trên cùng một con tàu lênh đênh trên biển, mạng đã buộc chặt vào nhau, có họ bảo vệ thì không sợ Thiện Phi Bạch lại phản bội anh nữa.
Những người không hề hay biết gì và không chuẩn bị tâm lý trước, họ cầm ly rượu trên tay, ồn áo sôi nổi thảo luận với nhau.
Hai lính đánh thuê trẻ tuổi của Henna và Bàn Kiều nghẹn họng trân trối nhìn hai thủ lĩnh của mình, sau đó vì tranh cãi về vị trí của Ninh Chước và Thiện Phi Bạch nên lại tìm một chỗ vắng vẻ khác đánh nhau.
Hai mắt Khuông Hạc Hiên như muốn rớt ra ngoài, tối hôm đó quay về phòng, hắn hậm hực suốt cả đêm, không thể nào vào giấc.
…
Hôm sau, khi mặt trời lên cao, Ninh Chước mới ngủ dậy.
Anh loáng thoáng nhớ một ít hình ảnh vào tối hôm qua nhưng lại quên mất mình đã đánh một quả bom lớn ngay giữa tàu.
Anh gọi Thiện Phi Bạch đến hỏi: “Hôm qua tôi uống nhiều quá, tôi có làm gì không?”
Thiện Phi Bạch hồn nhiên đáp: “Không có. Anh như bình thường thôi.”
Ninh Chước say rượu nên tinh thần cũng phấn chấn hơn, anh muốn bước xuống đất đi lại một chút thì đột nhiên nghe thấy trên boong tàu ở bên ngoài vang lên tiếng gọi í ới phấn khích:
“Đảo! Đảo kìa!”
Đã đến đảo số 184.
Khi họ vừa nhìn thấy ven bờ đảo 184, đối phương cũng đã nhìn thấy họ.
Một chiếc máy bay không người lái nghiêng ngả bay đến gần, kĩ thuật nghiên cứu không đạt trình độ quá cao, chưa bằng một góc trình độ khoa học kĩ thuật ở Ngân Chùy.
Một giọng nam bình tĩnh, ôn hòa từ máy bay không người lái vang lên: “Xin chào, đây là máy bay không người lái số T272 đang làm nhiệm vụ. Xin hãy báo bạn và thuyền của bạn đến từ đâu? Đến đây với mục đích gì?”
Thiện Phi Bạch vẫy tay với máy bay không người lái, giọng điệu hoạt bát la to: “Xin chào! Chúng tôi đến từ đảo số 183! Chúng tôi đến đây để xem hạt giống của các bạn!”
Ninh Chước không nhìn máy bay không người lái mà nhìn Thiện Phi Bạch.
Mục đích đến đây của anh rất đơn giản.
— Vì để sống, và để sống thật tốt.
Có người nói tri âm tri kỉ khó tìm, anh lại không biết tìm như thế nào lại cứu được một kẻ thù nhỏ tuổi ngỗ ngược từ hang ổ của xã hội đen, sau đó lại cùng đối phương dây dưa, chém giết nhau đến bây giờ.
Cả đời nay Ninh Chước chưa từng yêu ai.
Nhưng Ninh Chước bằng lòng vì cậu mà sống, cùng cậu nghênh đón vận mệnh, nhìn thời gian trôi.
Đó không phải là yêu.
Chỉ là mạng buộc chặt vào nhau, cùng sống, cùng chết với nhau mà thôi.