Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 16: Chuyện cũ (4)



Tên cao to không cho cậu bé quá nhiều thời gian.

Hải Ninh nghe thấy tiếng động lạ từ bên ngoài.

Hải Ninh nhìn sợi dây xích quấn chặt trên tay mình, lại nhìn cột bê tông to bự rộng bằng một vòng tay người, cậu giơ một tay lên ấn vào vị trí trên hốc vai, nhanh chóng xác định điểm nối của các khớp.



Tên cao to đứng ngoài canh chừng vừa nhét một điếu thuốc ướt vào trong miệng ngậm rồi hóng gió thì giật mình vì tiếng rơi chát chúa bị của cây rìu.

Ổn định lại tinh thần, gã xoa xao cổ họng đau rát vì ho, ngẩng đầu lên và hỏi: “… Anh Kỳ?”

Tên cao to biết anh Kỳ đang làm việc thì không thích bị người khác làm phiền.

Nhưng bên trong lại yên lặng đến quỷ dị.

Khi gã chuẩn bị bước vào thì có tiếng chặt thịt vang lên.

Anh Kỳ hành động rồi?

Tên cao to cảm thấy nhẹ nhõm, tiếp tục hút thuốc.

Khi gã chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng thở dốc nhẹ nhàng vang lên từ bên trong.

—— Đó không phải là anh Kỳ!

Một cơn gió lạnh thổi ù ù qua đầu gã.

Tên cao to cảm thấy có gì đó không ổn, gã bước nhanh về phía trước, đẩy tấm rèm nhựa trong suốt bám đầy mùi cá tanh lên ——

Một luồng khí lạnh như tuyết đang lẳng lặng chờ đợi từ nãy giờ từ bên dưới thốc lên, xẹt ngang qua bụng gã.

Hình ảnh cuối cùng đập vào mắt tên cao to là một cánh tay bị chặt đứt nằm im trên mặt đất bên cạnh ổ khóa chắc chắn.

Gã không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Hải Ninh, trong cơn choáng váng và đau đớn dữ dội, có điểm tựa vững vàng từ cơn tức giận và nguồn adrenaline bộc phát, lao về túi đeo của gã đàn ông.

Ở đó có một hộp dụng cụ hình chữ A ngược màu đỏ như máu, bên cạnh khắc hình chữ thập đỏ, có thể thấy là một túi dụng cụ y tế đơn giản.

Hải Ninh đã để mắt đến nó từ lâu.

Hải Ninh lấy ba, bốn mũi tiêm ngẫu nhiên rơi rải rác trên mặt đất, cố gắng không ngất đi, dùng hết sức tiêm một mũi có dấu “cầm máu” vào bên cạnh vết thương đang chảy máu.

Vì mẹ ốm quanh năm nên cậu bé biết một số kiến thức sơ cứu cơ bản.

Mũi tiêm này là chất cầm máu nhanh cho lính đánh thuê trưởng thành.

Trong vòng 15 giây tiếp theo, lưu lượng máu trong vết thương của cậu bé đã chậm đi đáng kể.

Cậu bé lấy bình xịt làm đông máu, lắc đều rồi xịt ba, bốn lần vào phần tay cụt của mình.

Một lớp màng trong suốt nhanh chóng kết lại trên vết thương.

Hải Ninh tiếp tục quỳ trên mặt đất và tự tiêm thuốc cho mình một cách máy móc.

Giống như người Krypton*, Hải Ninh tiếp tục tự ám thị bản thân truyền sức sống giả vào người mình, mặc dù cơ thể đã suy kiệt vì mất máu quá nhiều.

*Kryptonian: Là một chủng tộc người đặc biệt, nổi tiếng của DC Comics với nhân vật tiêu biểu là Superman. Đây là chủng tộc có công nghệ kĩ thuật phát triển vượt bậc, đi trước trái đất hàng chục nghìn năm, họ chu du khắp vũ trụ và tạo ra vô số hành tinh để người dân của mình có thể sinh sống được.

Cơ thể được kích thích nhờ các loại thuốc nhân tạo, Hải Ninh loạng choạng đứng dậy.

Ba chi còn lại đã được tiêm thuốc toàn lực.

Với trái tim đập nhanh điên cuồng và có thể nổ tung bất kì lúc nào, Hải Ninh đứng dậy, lấy một chiếc chìa khóa từ thắt lưng tên to con và mở cái rọ mõm trên mặt mình ra.

Vì tay dính đầy máu trơn nên Hải Ninh cần phải tra vào ổ khóa nhiều lần mới có thể tự giải thoát mình thành công.

Chiếc rọ mõm rơi xuống đất, kim loại lạnh lẽo vang lên chói tai.

Cậu bé lặng lẽ thở dốc, tập trung lấy lại sức lực.

Với sự tác động của thuốc, thính giác của Hải Ninh trở nên cực kỳ nhạy bén.

Vài phút sau, cậu bé nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vang lên và tiếng quần áo sột soạt trên nền đất từ bên ngoài.

Tên sưng mắt thoăn thoắt đi trên đường trong khi đang kéo xác một cậu bé vô gia cư, may là chưa cần đi xa đã tìm thấy một đứa trẻ có chiều cao ngang ngửa Hải Ninh ở ngay thùng rác.

Gã vui vẻ huýt sáo.

Chợt gã ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.

Tên sưng mắt sững sờ trong giây lát, gã cúi đầu nhìn đứa trẻ mình đang kéo lê như một túi bột bị rách.

Gương mặt đứa trẻ bê bết máu, hai mắt vẫn còn mở, giữa lòng trắng là màu xanh lục kì lạ.

Tên sưng mắt thờ ơ nhún vai bước tiếp về phía nhà kho bỏ hoang.

Mùi máu nồng nặc khiến gã vấp ngã.

… Gã té lộn cù mèo.

Tên sưng mắt ngã sấp mặt vào một vũng máu tanh tưởi.

Giây tiếp theo, gã lăn lộn và rú lên không kiểm soát.

Chân trái của gã bị một lưỡi rìu chặt đứt từ đầu gối trở xuống!

Hải Ninh đứng dậy từ trong góc khuất bên cạnh cánh cửa ra vào.

Vì bị mất một tay nên khi di chuyển cậu bé sẽ vô thức nghiêng về bên trái.

Cậu bé loạng choạng bước về phía tên sưng mắt, nghiêng đầu, tay cầm rìu run run giơ lên.

Tên sưng mắt xụi lơ như cọng bún thiu vì sợ hãi và đau đớn tột độ, gã không thể thốt ra lời nào chỉ có thể gào rú “a a” một cách vô nghĩa.

Hải Ninh nhìn chằm chằm tên sưng mắt đang dần mất trí, mơ màng giễu nhại: “Ê, cười cái nào.”

Trước khi gã kịp phản ứng lại, Hải Ninh đã vung rìu xuống.

Sau khi giải quyết mọi việc xong, Hải Ninh kéo bốn cái xác lại về một chỗ rồi dùng nhiên liệu có lễ dùng để đốt xác của cậu bé và cha mình để đốt lửa.

Không có cách thức nào tiễn biệt vinh dự hơn đối với đứa trẻ vô gia cư đã xui xẻo qua đời.

Cách xử lý tiếp theo của cảnh sát vẫn sẽ là tùy tiện lôi xác của đứa trẻ đó đi thiêu.

Nếu con người thực sự đến được một thế giới khác sau khi chết, Hải Ninh hi vọng oán khí của cậu bé ấy sẽ nặng nề đến mức khiến cậu trở thành một lệ quỷ, cách kẻ thù mình càng gần.

Khi ngọn lửa dần nuốt chửng lấy nhà kho, Hải Ninh ngồi xuống bụi cỏ dại mọc cao cao ở bên ngoài, ngoan ngoãn chờ cha đến.

Thuốc khiến cho miệng vết thương của Hải Ninh ngưa ngứa, nhưng may là không quá đau.

Cậu bé nghiêm túc nghĩ rằng lát nữa khi cha đến không biết có bị bộ dạng của mình dọa sợ hay không.

Nhưng bây giờ không có quần áo khác để thay.

Cậu bé tâm trung cân nhắc vấn đề này đến mức ngồi ngây ra.

Năm phút sau, cậu bé nhìn thấy một chiếc xe cũ mèm chạy tung bụi mù đến.

Cậu bé có chút vui vẻ, chống người đứng dậy nhưng lại sợ nếu mình đến chỗ sáng quá sẽ làm cha mình sợ chết khiếm nên đành né đi những chỗ có ánh nắng, chỉ đi vào trong bóng râm.

Sau khi chiếc xe dừng lại, khói bụi xung quanh cũng dần lắng xuống.

Hải Ninh ngay lập tức dừng chân.

Cậu bé nhận ra chiếc xe này.

Một người đàn ông xa lạ nhảy xuống từ ghế lái.

Người đàn ông đi vòng quanh hai bước, tức giận la to: “Mẹ nó, có nhanh chân lên không?! Sao còn chưa ra đây nữa.”

Hải Ninh cứng đờ người tại chỗ.

Cả người cậu bé như có một bóng ma lạnh lẽo bao trùm.

Cậu bé đã sai.

Cậu bé biết trên xe có 5 người.

Một tên chỉ đạo, ba tên lính đánh thuê…

Và một tài xế.

Vậy mà cậu lại chủ quan quên mất tài xế cũng có thể là lính đánh thuê.

Cha không cần phải bị giết cho đến khi mục đích cuối cùng của chúng hoàn thành.

Cha là một người đàn ông nhỏ bé, nhút nhát, là một cảnh sát tầm thường luôn đứng hạng bét trong kì thi kiểm tra năng lực chiến đấu có thể dễ dàng bị một tên lính đánh thuê chuyên nghiệp xử lý trong thời gian chờ đèn giao thông.



Tên tài xế nghĩ đồng bọn của mình chưa đi xa nên tiến gần về phía ngọn lửa: “Anh Kỳ?! Lonie! Đâu hết cả rồi? Này?”

Khi bóng dáng của gã biến mất trong nhà kho, Hải Ninh lao lên xe.

Cậu bé cầu nguyện rằng điều đáng lẽ phải xảy ra sẽ không xảy ra.

Và cậu bé nhìn thấy cha mình.

Cha đang ngồi trên ghế phụ, im lặng như đang ngủ.

Cổ họng ông bị cắt một cách chuẩn xác, cả người ông đẫm máu, dưới ghế đệm cũng ướt đẫm.

Để có vẻ như ông bị côn đồ giết chết, lính đánh thuê còn rạch lên má ông 7, 8 vết.

“Cha ơi.”

Hải Ninh kiễng chân, tì bên cửa sổ nhẹ nhàng gọi tên như sợ làm phiền giấc ngủ của cha mình: “… Cha ơi.”

Không có gì đáng lẽ phải xảy ra.

Nếu không phải lời nói bình thường của cậu bé nhắc nhở cha mình về vấn đề lạ thường của Dionysus World, nam thanh niên kia vẫn sẽ bị xem là chết bất đắc kỳ tử.

Nếu thế, bây giờ gia đình cậu bé đã dùng xong bữa tối.

Sức khỏe của mẹ không tốt nên thường sẽ đi ngủ sớm.

Còn cậu bé sẽ bế đứa em đang khóc của mình lên sân thượng, đi dạo dưới ánh đèn neon, hát những bài hát ru nhẹ nhàng và chờ bố về sau ca làm đêm.

Trong khi Hải Ninh đang miên man suy nghĩ những cảnh tượng đó một cách máy móc thì cậu bé đã bình tĩnh trốn dưới gầm xe.

Cậu bé cầm một con dao găm lấy được từ trong tay tên sưng mắt, cơn giận dữ và hận thù quay cuồng trong tâm trí và cơ thể.

Nhưng cậu bé không di chuyển.

Ngay cả bản thân cậu bé cũng ngạc nhiên vì mình có thể ẩn nấp một cách bình tĩnh như vậy.

Một đôi chân từ xa đi đến gần.

Tên tài xế hiển nhiên không tìm thấy tung tích của đồng bọn.

Cho nên tạm thời gã không tiếp tục tìm kiếm nữa, mở cửa xe và lôi xác của người cha ra ngoài, ném vào trong đống lửa.

Những cuộc tấn công lén lút không còn khó khăn khi đã trở nên quen thuộc với chúng.

Khi con dao găm đâm mạnh vào mu bàn chân tên tài xế như pho mát nóng chảy, Hải Ninh cầm ống dầu ô tô đã cắt trong tay và xịt vào mặt gã trong lúc gã không thể cử động.

Tên tài xế kinh hãi và choáng váng, Hải Ninh không hề do dự ném một chiếc bật lửa về phía gã.

Đây là thứ cậu bé lấy được từ tên cao to thích hút thuốc.

Ngọn lửa bốc cháy và thắp sáng nửa vòm trời.

Dù thời điểm không thích hợp nhưng cảnh tượng này khiến Hải Ninh nhớ đến một bài thơ trong sách giáo khoa.

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ… Nhất dạ ngư long vũ.*

*Bài thơ “Thanh ngọc án – Nguyên tịch” của Tân Khí Tật: Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ / Cánh xuy lạc, tinh như vũ / Bảo mã điêu xa hương mãn lộ / Phụng tiêu thanh động / Ngọc hồ quang chuyển / Nhất dạ ngư long vũ (tạm dịch: Đêm gió đông thổi làm nở ngàn cây pháo hoa / Cuối cùng rơi rụng, như mưa sao / Ngựa quý, xe chạm trổ đi qua, hương bay khắp đường / Tiếng tiêu phượng uyển chuyển / Ánh trăng sáng lay động/ Suốt đêm cá rồng vui múa)

Hải Ninh vô cảm nhìn người đàn ông quằn quại đau đớn trong ngọn lửa một lúc, sau đó cậu bé ngồi vào ghế lái của chiếc xe tải, muốn lái xe quay về nhà.

Tuy nhiên để khởi động cần phải nhận dạng gương mặt thứ cấp.

Hải Ninh ngồi trên xe quan sát một lúc, bất lực nhận ra người đàn ông nằm dưới đất đã không còn thứ gọi là “gương mặt” nữa.

Cậu bé vùi mặt vào lòng bàn tay nồng nặc mùi xăng và máu, khe khẽ cười.

Làm sao để khởi động xe.

Làm sao để về nhà?

Mình nên nói gì với mẹ khi về nhà?

Trong lúc đầu óc quá tải của Hải Ninh đang nghiêm túc lo lắng thì trên máy liên lạc có tín hiệu gọi đến.

Giọng của Charleamane vang lên ở đầu dây bên kia.

“Này, còn ở đó không?”

Hải Ninh ngơ ngác nhìn máy liên lạc một lúc, sau đó hạ thấp giọng bắt chước giọng của người lớn: “Có.”

Trên thực tế, điều này không cần thiết.

Vì giọng của cậu bé khàn kinh khủng vì mất nước và mất máu.

Charlemagne hiển nhiên đang sợ hãi điều gì đó nên không quá quan tâm đến sự bất thường này.

—— Hải Ninh, với tư cách là mồi câu cá, lẽ ra là người dễ dàng chết nhất trong vụ bắt cóc.

Ngoại trừ cha mẹ, không một ai nghĩ cậu bé xứng đáng để sống.

Charlemagne lo lắng nói: “Ở đây xảy ra vấn đề nhỏ, lát nữa cậu có thể mang một người trong số đó về để giải quyết tình hình.”

“Người phụ nữ bệnh tật trong gia đình này thật khó đối phó. Cô ta nhận ra có gì đó không ổn.”

“Ai mà biết lí do là gì… Các cậu là người chuyên nghiệp mà, hay là cô ta nhìn thấy hình xăm con nhện trên cổ chân của cậu – Bạch Thuẫn không cho phép xăm hình, tôi đã dặn là phải che đi mà! Nếu không phải vụ này không thể dùng người trong nhà thì tôi đã không thuê các cậu giả làm cảnh sát Bạch Thuẫn rồi…”

Charlemagne nuốt một ngụ nước bọt, nôn nóng đến mức giọng cũng phát run: “Con quỷ cái đó cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, còn dám trực tiếp muốn giết tôi. Mẹ nó, mẹ nó! Con khốn điên khùng!”

“Tôi xô cô ta một cái, bây giờ thì cô ta ngất rồi.”

Hải Ninh nghe xong thì ngón tay hơi phát run, bàn tay còn lại vươn tới máy liên lạc như nắm bắt được thứ gì quan trọng.

Nghe thấy tiếng hít thở không có lời đáp, Charlemagne nâng cao giọng: “Làm cho sạch sẽ, nếu có lỗi thì là do các cậu gây ra. Không nhanh chóng kết thúc lại muốn ném phiền phức về phía tôi sao?”

Hải Ninh há miệng thở dốc.

Cậu bé biết có cầu xin cũng vô dụng, nhưng cậu bé vẫn muốn cầu xin rằng đừng đụng tới mẹ của tôi, đừng đụng tới em trai của tôi.

Nhưng Charlemagne, người đã bị lộ danh tính, thậm chí còn không cho Hải Ninh thời gian để bào chữa.

“Hay lắm, rất tốt, tôi biết đây là phí phụ thu, vậy thì tôi không cần nữa, cút đi.” Giọng điệu của ông ta lạnh nhạt: “Tuân theo quy định của mấy người, đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa.”

Người liên lạc đã cúp máy.

Tác giả có lời muốn nói:

[ Bản tin hằng ngày Ngân Chùy ]

Tin tốt! Nhóm buôn bán ma túy giết người nguy hiểm “Any” đã bị hạ gục chỉ trong một nốt nhạc!

Gần đây, để duy trì an ninh xã hội ở Ngân Chùy và bảo đảm sự an toàn cho người dân, Bạch Thuẫn đã phát động một chiến dịch thanh trừng và Charlemagne, phó cảnh sát trưởng mới của Bạch Thuẫn, là người đứng đầu trong chiến dịch lần này. Ngài ấy đã tiêu diệt được nhiều kẻ hiểm ác và giành được Huy chương Bạc hạng Hai!

Lưu ý: Kí hiệu của nhóm Any là một ký hiệu toán học có hình dạng như chữ A đảo ngược*.

*Kí hiệu toán học “với mọi”: ∀

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.