Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 43: Nhà tù (3)



Vẻ ngoài của Ninh Chước và Thiện Phi Bạch quá dễ gây chú ý, chỉ sau vài giây đã trở thành mục tiêu hấp dẫn nhất trong nhà tù.

Khi nhìn hai người họ, mọi người ở đây đều có chung một suy nghĩ: 80% là “hàng riêng” tươi ngon được gửi đến cho ai đó dùng thử.

Còn việc vài tháng sau có hoàn chỉnh đi ra ngoài được hay không thì phải xem coi mạng có lớn không, chủ nhân có kiên nhẫn chơi đến lúc đó không.

Đây là “hàng” của ai thì xem ai là người có nhu cầu nhiều nhất ở đây là biết.

Những phạm nhân ở đây được hưởng những tiện ích do địa vị và tiền bạc mang lại, tất nhiên cũng sẽ tuân thủ theo những quy tắc khác nhau của “địa vị”.

“Hàng” của ai thì thuộc về người đó.

Nếu không đủ khả năng thì đừng chạm vào.

Mỗi người ở đây đều có hoạt động riêng, nhưng khi thấy có hai người mới xuất hiện thì họ lại yên lặng một lúc lâu, nhìn theo Ninh Chước và Thiện Phi Bạch, có người còn nghiến răng nghiến lợi cảm thán: “Con mẹ nó, trông ngon mắt thật đấy.”

Hai người đi đến một phòng giam đôi có giường tầng trên và dưới, được trang bị thêm một chiếc bàn đôi tiêu chuẩn, hai chiếc ghế đẩu mềm và một chiếc TV kiểu cũ gắn trên bức tường cao 2 mét.

Trang trí ở đây không xa hoa như các nhà tù khác, không có chuông gọi, không có máy khuếch tán tinh dầu, không có máy pha cà phê hay các vật dụng khác nhưng ít nhất trên giường vẫn có không gian sinh hoạt rộng rãi. Ngoài ra còn có một phòng tắm riêng biệt khô ráo.

Thiện Phi Bạch cảm thấy khá hơn nhiều sau khi phát hiện cậu không phải ngủ bên cạnh nhà vệ sinh. Cậu ngồi ở mép giường dưới, hai chân dài đung đưa, cậu cầm lấy chiếc điều khiển từ xa, thử xem TV trên tường có hoạt động được không.

Ninh Chước ném chăn ga gối nệm cho cậu: “Lên trên.”

Thiện Phi Bạch phòng má, hai tay nắm lấy lan can giường trên, lấy đà hất cả người lên. Hai chân dài thẳng tắp tiếp tục buông thõng xuống lắc lư khiến Ninh Chước ngứa tay muốn túm lấy vật cậu xuống đất.

Nhưng anh sẽ không làm hành động quá ấu trĩ như vậy.

Trải giường của mình xong, Ninh Chước nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thiện Phi Bạch thò đầu xuống: “Anh Ninh, có kế hoạch gì không?”

Ninh Chước lạnh mặt: “Không có.”

Thiện Phi Bạch búng tay: “À, em biết rồi, tùy cơ ứng biến, em cũng thích cách này nhất.”

Ninh Chước không nói gì, trong lòng lại thừa nhận cậu rất có bản lĩnh ở phương diện này.

Thiện Phi Bạch hỏi: “Trong nhà tù không có máy theo dõi, vậy thì sẽ không có điểm mù à?”

Ninh Chước: “Những chỗ khác thì có… còn chỗ này?”

Anh mím môi, khẽ hừ một tiếng.

Chỉ cần như vậy, Thiện Phi Bạch đã hiểu rõ.

Họ vốn là phạm nhân cần chịu phạt nhưng lại tự do thoải mái tận hưởng trong tù, do đó cần phải tận hưởng ở trong bóng tối, không thể ra sáng.

Nếu bị máy theo dõi ghi hình lại, lỡ như có người có “dụng tâm kín đáo” lật tẩy tất cả thì không xong.

Ninh Chước nhàn nhạt bổ sung: “Đám người này không đến đây để bị trừng phạt mà như đi nghỉ dưỡng vì người phụ trách họ không đủ năng lực gánh đỡ trách nhiệm pháp lý nữa cho nên mới đẩy họ vào đây nhằm giảm sự chú ý mà thôi. Cậu chỉ cần lấy một xô nước ra vẩy nước thì có đến tám trên mười tên dính nước ở trong này đáng chết rồi.”

Nói đến đây, Ninh Chước im lặng, Thiện Phi Bạch cũng không hỏi thêm.

Ninh Chước lắng nghe thông tin giải trí đang phát trên TV, trong lòng chứa đầy những suy nghĩ phức tạp nhưng chân phải của Thiện Phi Bạch cứ lắc lư như một con lắc ngay trước mặt.

… Anh nghĩ để Thiện Phi Bạch ngủ ở giường trên là một sai lầm.

May là đường mắt cá chân lộ ra trông khá vừa mắt, cảm giác khó chịu cũng giảm bớt phần nào.

Nhanh chóng đến giờ ăn tối.

Ở khu giam giữ cấp cao, phạm nhân không cần phải chen chúc vào căng tin tập trung để lấy những phần ăn chẳng khác gì cám lợn mà có người chịu trách nhiệm mang cơm đến từng phòng.

Về thứ tự phục vụ hiển nhiên sẽ ưu tiên cho những phạm nhân “VIP” có quyền lực trước rồi mới đến những phạm nhân mới đến không rõ lai lịch như Ninh Chước và Thiện Phi Bạch.

Ninh Chước giả vờ chờ thức ăn, anh mở cửa phòng, thông thoáng hơn nhiều, sau đó thuận tiện quan sát địa hình ở đây.

Đúng như anh nghĩ, máy theo dõi có thể hoạt động được ở đây gần như bằng không, ở trong góc phòng chỉ có và chiếc camera theo dõi tượng trưng.

Nếu có thể quan sát màn hình giám sát, ta sẽ thấy bao bọc xung quanh khu giam giữ cao cấp này là một hàng phòng thủ chặt chẽ kín gió, mọi phạm nhân ở đây đều mặc đồng phục màu xám, ngồi xổm trong góc phòng giam của mình thi hành bản án – đây là hình ảnh “nhà tù lý tưởng” do máy tính A mô phỏng ra.

Trên thực tế, mái vòm ở đây cao và rộng, có khoảng 3 tầng, diện tích tổng cộng là hơn 6000 mét vuông.

Mỗi phòng giam đều được cách ly với nhau bằng một lớp cách nhiệt và cách âm cao cấp, dù phạm nhân có vui chơi, giải trí bên trong như thế nào cũng không làm phiền người khác. Không có thanh chắn trên cửa để giám sát nên cũng không có con mắt thứ ba nào giám sát được.

Buổi tối, ở khu vực công cộng còn có cả những vũ công múa cột để phục vụ cho việc ăn uống.

Thông qua các cửa sổ kín và trong suốt từ trên trần đến sàn nhà, ta còn có thể thấy cả suối nước nóng.

Có một chàng trai đeo tai mèo khỏa thân đang mát xa cho một người đàn ông đang uống rượu bên cạnh suối nước nóng.

Quản ngục gần như vô hình ở đây.

Chỉ có hai quản ngục đứng chắn ở trên hành lang, lúc nào cũng nở một nụ cười dịu dàng như muốn để lại ấn tượng tốt nhất cho các vị khách quý ở đây.

Ở mọi góc Ninh Chước nhìn thấy đều có ít nhất khoảng 5 lính đánh thuê, trông ai cũng bặm trợn, hung hãn, ánh mắt đầy hung ác. Họ là những người giống như tội phạm nhất ở khu vực VIP này.

Tuy nhiên, những lính đánh thuê đều đang ở trong trạng thái thoải mái vì chủ nhân của họ đều đang vui vẻ tận hưởng, thậm chí có một số lính đánh thuê còn túm tụm lại đánh bài theo nhóm.

Họ dễ dàng nhận được tiền công. Đây là bảo hiểm do người sử dụng lao động của họ cung cấp và có đến 99% ở đây hoàn toàn an toàn.

Xét cho cùng, hệ thống an ninh của Ngục giam số 1 Stuart cũng giống như hệ thống an inh của Bạch Thuẫn. Đó là hệ thống do CTO Ryo Motobu của Thụy Đằng thiết kế, một công ty con của Thái Thản.

Đây là cấp độ bảo vệ đầu tiên.

Cấp độ bảo vệ thứ hai là quản ngục canh gác ở các cấp trong nhà tù.

Sau đó đến lượt lính đánh thuê.

Với cách sắp xếp này, áp lực của lính đánh thuê có thể nói là thấp nhất, vậy mà họ lại có thể ngồi chơi hưởng tiền, ở đây mãi cũng sẽ vui đến quên cả trời đất.

Một khi một lính đánh thuê biến mất một thời gian dài rồi xuất hiện lại, chơi bời ăn uống no say đến mức cả người phổng phao thì ai cũng biết người này vừa theo chân chủ nhân vào tù “hưởng phúc”.

Quả thực ở đây đúng là dễ dàng khiến người khác an tâm.

Gần đây, tỉ lệ phạm nhân vượt ngục ở Ngục giam số 1 Stuart là 0, có thể nói là nơi an toàn nhất ở Ngân Chùy.

Trong khi Ninh Chước đang lạnh lùng quan sát bốn phía thì Kim Hổ quay lại.

Ca hát suốt cả ngày, cả người Motobu Takeshi đầy mùi rượu, mặt mũi sưng tấy được một tốp lính đánh thuê vây quanh, dìu vào trong bằng cửa phụ.

Khi gã vào trong cửa thì vũ công thoát y cũng vừa cởi ra phụ kiện cuối cùng trên người, để lộ cả cơ thể trắng ngần.

Motobu Takeshi vừa liếc mắt nhìn qua, giây tiếp theo, tầm mắt lại dính chặt về phía Ninh Chước đang ngồi bất động trước cửa.

Kim Hổ đi ngay phía sau Takeshi, vừa bước vào đã bất ngờ nhìn thấy Ninh Chước.

Đầu óc hắn tê rần, xương cốt khắp người ngứa ngáy.

… Một nửa là tức giận, một nửa là ký ức cơ thể ngày trước lại khôi phục.

Ánh mắt Ninh Chước dừng trên mặt của Takeshi Motobu nửa giây, sau đó anh dời mắt nhìn Kim Hồ.

Anh hơi nhướng mày, mỉm cười, từ từ đứng dậy.

Kim Hổ nóng cháy cả mặt, hai nắm tay siết chặt.

Còn Takeshi Motobu thì bị nụ cười của Ninh Chước làm cho hẫng một nhịp.

Ninh Chước chào hỏi với Kim Hổ: “Trông dạo này cũng không tệ lắm nhỉ?”

Cơ bắp trên mặt Kim Hổ co rút.

Theo như hắn nghĩ, lần tiếp theo gặp Ninh Chước thì cả hai phải quyết đấu thêm một lần nữa.

Bây giờ Ninh Chước đã 28 tuổi, cả người rách nát toàn vết thương, có lẽ đã qua thời hoàng kim từ lâu.

Trong số những lính đánh thuê mà hắn dẫn theo vào đây có một nhà vô địch quyền anh trẻ tuổi đã thắng nhiều lần liên tiếp trong cuộc thi đấm bốc ở thế giới ngầm.

Nhưng trước mặt chủ nhân, hắn không thể tự mình báo thù nên chỉ có thể nuốt nước bọt, kỳ quái hỏi: “Đây chẳng phải là phó thủ lĩnh của Henna sao? Trông cũng không tệ lắm nhỉ, đến mức còn bị cho vào đây à?”

Ninh Chước có vẻ không có ý định dùng vũ lực: “Chỉ vì kiếm ăn mà thôi.”

Đây là một câu trả lời mơ hồ, Kim Hổ đang định vặn lại thì ông chủ của hắn, Takeshi Motobu đã lịch sự hỏi: “Cậu tên là gì?”

Kim Hổ giật mình trong tiềm thức, sau khi nhận ra thì lại mừng thầm hay lắm.

Theo hiểu biết của hắn về Ninh Chước, Ninh Chước chắc chắn sẽ không trả lời thật, hoặc nếu không thì sẽ cho đối phương một bạt tai.

Dù điều này hơi có lỗi với Takeshi Motobu nhưng chỉ cần Ninh Chước dám xúc phạm đến gã thì hắn sẽ có lí do để ra tay.

Không ngờ sự tình lại phát triển vượt ngoài tưởng tượng của Kim Hổ.

Ninh Chước nhìn Takeshi Motobu, gật đầu lịch sự và xa cách, giọng điệu bình tĩnh, trong trẻo đáp: “Ninh Chước.”

Anh cũng không có ý định ở lại nói dông dài mà chỉ chào hỏi người quen xong thì rời đi.

Trước khi rời đi, anh lại liếc nhìn Takeshi Motobu.

Ngay cả Kim Hổ cũng phải thừa nhận rằng khi Ninh Chước chỉ nhìn người khác bằng nửa con mắt cũng trông thật hấp dẫn với khí chất hoang dã, ngang tàng của mình.

Ninh Chước quay người, bắt gặp Thiện Phi Bạch đang đứng trước cửa, lặng lẽ nhìn mình.

Ninh Chước bị cậu nhìn đến mức cả người khó chịu mất tự nhiên, anh sải những bước chân dài quay về phòng, dùng tay tì vào trán chàng trai, đẩy mạnh cậu vào trong: “Nhìn cái gì? Muốn mù mắt không!”

Ninh Chước đang mắng Thiện Phi Bạch nhưng vì Takeshi Motobu cũng đang nhìn chằm chằm Ninh Chước nên cũng bị mắng lây.

Hiển nhiên là gã không cảm thấy mình bị mắng.

Gã quay sang hỏi Kim Hổ đang trợn trừng mắt ngạc nhiên, giọng điệu tán thưởng: “Ninh Chước và cậu trai đi chung với cậu ta đều ngon.”

Đừng nói là lời ám chỉ, Kim Hổ thiếu chút nữa không nghe rõ ông chủ mình đang nói gì: “…”

Lúc trước hắn có nghe đàn em báo cáo lại rằng Ninh Chước và Thiện Phi Bạch vào tù cùng nhau.

Nhưng khi tận mắt nhìn hai người họ ở cùng với nhau đúng là quá kinh hãi.

… Sao hai thằng này lại ở chung với nhau?!

Trong khi Kim Hổ đang kinh hoảng vì bỏ lỡ mất sự kiện động trời trong thế giới của lính đánh thuê, Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đang cùng nhau ăn tối.

Hương vị không tệ, Ninh Chước lại không thích.

Anh luôn cảm thấy ánh mắt của Thiện Phi Bạch khi nhìn mình rất phức tạp, phức tạp đến mức khiến anh cảm thấy áy náy.

Anh không hiểu vì sao Thiện Phi Bạch lại nhìn anh như vậy.

… Ánh mắt ấy giống như ánh mắt của cậu ấy vào ngày phải quay về nhà, giống hệt ánh mắt của một chú cún con khi biết mình bị bỏ rơi.

Ninh Chước luôn chú ý đến cảm xúc của mình vì chỉ cần có một dao động nhẹ cũng sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của anh.

Anh vẫn nói bằng giọng điệu lạnh nhạt: “Lúc nãy cậu nhìn cái gì?”

Thiện Phi Bạch trông bực dọc, cậu khịt mũi: “Em biết tên đó.”

“Ai?”

Thiện Phi Bạch: “Kim Hổ, là kẻ thù trước đây của anh Ninh.”

Nói xong, Thiện Phi Bạch cụp mắt, vẻ mặt tràn ngập ưu sầu.

Điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời của Thiện Phi Bạch là cậu không thể trở thành “người duy nhất”.

Cậu không phải là người duy nhất của mẹ.

Mẹ cậu chỉ quan tâm đến nỗi đau khổ vì bị phản bội cả thể xác lẫn tinh thần.

Mẹ không sai, nhưng việc mẹ kiên quyết rời đi đã chứng tỏ rằng cậu không xứng đáng để mẹ tiếp tục sống vì cậu.

Cha lại càng không xem cậu là người duy nhất.

Còn mẹ kế và người anh trai ngoan hiền kia thì cậu cũng biết rõ là mình không phải người duy nhất của họ.

Sau bao vất vả, cậu mới gặp được Ninh Chước, nhưng với bản chất thông minh và kinh nghiệm của mình, cậu không dám thể hiện toàn bộ con người thật của mình cho anh biết.

Lòng người thâm sâu khó dò.

Cậu không biết chắc Ninh Chước có thật sự đối xử tốt với mình hay không, cũng không thể chắc chắn rằng sau khi cậu nói thật thì sự “cứu giúp” ban đầu liệu có thay đổi thành một cuộc bắt cóc khác hay không.

Sau đó, khi cậu muốn nói thật thì lời nói dối đã thâm nhập quá sâu, không thể quay đầu lại.

Thiện Phi Bạch biết bà nội vừa qua đời một năm, cha lại bận thu thập sản nghiệp của bà nên sẽ không chịu đón mình, nhưng sớm muộn gì ông ta cũng sẽ đến.

Vì vậy, mỗi ngày cậu đều nhớ lại cuộc trò chuyện bên vách đá.

Đó là lần đầu tiên Thiện Phi Bạch hành động như một đứa trẻ, cậu ngây thơ mong đợi Ninh Chước sẽ giữ mình lại vì anh quan tâm đến cậu, anh sẽ không để cậu phải quay lại ngôi nhà đó.

… Nhưng anh Ninh đúng là tàn nhẫn như vậy.

Thời gian trôi qua mau rồi biến mất.

May mắn nho nhỏ của cậu cuối cùng cũng không thực hiện được.

Lời nói dối cuối cùng của cậu đã đổi lấy sự quyết liệt của Ninh Chước dành cho mình.

Thiện Phi Bạch biết với tính tình của anh, sau khi trải qua chuyện như vậy thì anh sẽ không thể tin tưởng lại mình.

Cậu cũng biết cậu cũng không còn khả năng trở thành “người duy nhất” của Ninh Chước.

Nhưng mà thực sự không còn khả năng nào khác hay sao?

—— Nếu không thể làm được người bạn duy nhất thì vẫn còn có thể làm kẻ thù duy nhất.

Suy nghĩ này không ngừng nảy mầm, lớn dần và trở thành một cái cây to lớn trong lòng Thiện Phi Bạch.

Nhưng cậu vẫn lớn quá chậm.

… Trước đó, anh Ninh đã có những kẻ thù khác trước cậu.

Tuy quan hệ đối địch với Kim Hổ chỉ trải qua một thời gian ngắn và hắn cũng đã tháo chạy nhưng chuyện này đã để lại trong lòng Thiện Phi Bạch một cái gai đau xót.

Cậu nghiến răng.

Nghe Thiện Phi Bạch nói vậy, Ninh Chước cầm đũa, đôi mắt xanh lục trợn tròn: “À, cuối cùng cũng nhớ ra.”

Anh cúi đầu ăn tiếp: “Tôi chỉ nhớ mỗi mặt, chẳng nhớ tên. Cảm ơn đã nhắc.”

Thiện Phi Bạch sửng sốt trong giây lát.

Ngay sau đó, trái tim cậu lặng lẽ nở một đóa hoa.

“Đừng có ngắt lời.” Ninh Chước không muốn cùng cậu dây dưa nữa: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Tâm trạng của Thiện Phi Bạch từ mây đen âm u chuyển sang nắng tươi rạng rỡ, cậu vui vẻ hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Ninh Chước trả lời: “… Lí do chúng ta đến đây giết Takeshi Motobu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.