Suốt 11 năm qua, Mẫn Mân chưa từng nhắc lại chuyện này.
Cô chơi game, tám chuyện, xem phim truyền hình, cùng mọi người đùa giỡn cả ngày như thể nỗi đau đó không để lại dấu vết gì trong lòng.
Nhưng cô vẫn không dám nhìn lại logo biểu tượng của con tàu năm xưa.
Ninh Chước không đồng cảm, cũng không thương hại cô.
Vì đó không phải nguyện vọng của cô.
Anh cần đến, anh quan tâm những người bị thế giới hỗn loạn này ruồng bỏ.
Sau khi nghe rõ nhiệm vụ lần này, Thiện Phi Bạch trầm ngâm một chút và cười.
Cậu lấy hai tấm vé từ trong túi ra giơ lên: “Anh Ninh, anh đi xem nhạc kịch bao giờ chưa?… Bây giờ đang rảnh, chúng ta đi hẹn hò thôi.”
…
Lịch trên vé là hai ngày sau.
Họ có thời gian đầy đủ để nghỉ ngơi và chuẩn bị.
Sau ba tháng kiểm kê, Bàn Kiều chính thứ sát nhập, dọn dẹp đồ đạc đến ở Henna.
Henna tri kỉ để dành riêng cho họ tầng 13 làm ký túc xá.
Ban đầu, những người ở Bàn Kiều nghĩ rằng Thiện Phi Bạch khi quay về, cậu sẽ đến ở tầng 13 cùng với mọi người.
Nhưng Thiện Phi Bạch quay về thì thu dọn hết đồ đạc, muốn ở cùng phòng với Ninh Chước.
Khuông Hạc Hiên rất không hài lòng khi nghe điều này.
Hắn tức giận nói: “Sếp, tên Ninh đó không có tin tưởng cậu!”
Thiện Phi Bạch vui sướng bận rộn dọn dẹp hành lý, không thèm quay đầu đáp: “Có khi anh ấy thích em đó.”
Khuông Hạc Hiên: “…”
Trên đời này hắn sợ nhất là đồng tính luyến ái, Thiện Phi Bạch nói như vậy khiến hắn nhớ đến màu môi khác thường của Thiện Phi Bạch và Ninh Chước ở căn tin ngày hôm đó, không khỏi tê cả da đầu.
Chẳng lẽ sếp đã bị tên họ Ninh dụ dỗ? Cả hai đã lăn giường chưa?
Khuông Hạc Hiên trầm tư một lúc lâu, hắn siết chặt một nắm tay như đã hạ quyết tâm, sải bước ra ngoài.
Khuông Hạc Hiên tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng tìm thấy Ninh Chước ở trong phòng huấn luyện.
Hắn nghe người khác nói rằng chỉ cần không có nhiệm vụ thì Ninh Chước sẽ ở chỗ này cả ngày để tập luyện.
Khi hắn bước vào phòng huấn luyện, Ninh Chước đang tập luyện trước một người gỗ.
Người gỗ được đổ bóng dầu, chất liệu cực kỳ cứng cáp.
Nhưng Ninh Chước lại có thể mặt không biểu tình dùng thân thể xác thịt của mình đối chọi với nó, từng chiêu lại từng chiêu tung ra tàn nhẫn hút mắt, mỗi động tác như xẻ gió lao đến.
Khuông Hạc Hiên không cảm giác được Ninh Chước dùng lực như thế nào, hắn chỉ thấy anh giơ đôi chân dài, ngay sau đó cổ của người gỗ “rắc” một tiếng nứt vỡ.
Cái đầu gỗ không có ngũ quan vặn vẹo nghiêng qua một bên.
Khuông Hạc Hiên cảm giác một làn gió mạnh lướt qua cổ, xương cổ của hắn cũng theo đó âm ỉ đau.
Tim hắn như thòng xuống, hắn căng da đầu lên tiếng: “Ê, Ninh… Ninh Chước.”
Ninh Chước dừng động tác, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, chân cũng co lại.
Không một ai biết đôi chân dài như người mẫu có khả năng sải bước trên sàn diễn này đã luyện tập như thế nào để trở thành một vũ khí giết người tàn bạo như vậy.
Bị Ninh Chước liếc mắt nhìn, Khuông Hạc Hiên liền cảm thấy tức ngực.
Nhưng bây giờ hắn cũng không còn đường lui, cho nên phải cắn chặt răng, nói rõ: “… Tới đánh với tao một trận đi.”
Khuông Hạc Hiên nghĩ rằng bọn họ là cấp dưới của Thiện Phi Bạch, không thể suốt ngày như chuột trốn mèo trước mặt Ninh Chước được, càng trốn lại càng xong đời.
Họ đến để giữ lại thể diện cho Thiện Phi Bạch, như vậy sếp mới có thể đứng thẳng lưng trước mặt Ninh Chước được.
Sau khi nói rõ yêu cầu của mình, Khuông Hạc Hiên nuốt nước bọt, âm thầm quyết định rằng dù Ninh Chước có châm chọc mình như thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ cố gắng nhẫn nhịn đến cùng.
Ngoài dự đoán của hắn là Ninh Chước bình tĩnh giơ tay lên, lời ít ý nhiều: “Lên đây.”
Trước đây, Ninh Chước và Khuông Hạc Hiên đã từng giao đấu với nhau, sau đó anh trực tiếp đá một cước đánh gãy xương của Khuông Hạc Hiên.
Nhưng nếu không phải chiến đấu vì tính mạng, Ninh Chước nhận thấy kĩ năng đấm bốc và quyền cước của Khuông Hạc Hiên tốt đến mức đáng kinh ngạc.
Hắn có tài hơn cả đàn em Tín của Kim Hổ, có kĩ năng tấn công nhanh chóng, cơ thể dẻo dai, linh hoạt, da thịt dày cũng chịu đòn giỏi, dù bị đánh mạnh cũng không tỏ ra đau đớn, bị quật nằm xuống đất một lần vẫn ngoan cường tiếp tục đứng dậy chiến đấu.
Thấy hắn có kĩ năng chiến đấu bài bản, Ninh Chước cũng bình tĩnh và tiếp chiêu.
Trong tù, anh đã nghe Thiện Phi Bạch kể lại rằng Khuông Hạc Hiên là tay đánh giỏi nhất của Bàn Kiều.
Ninh Chước không tin, anh cho rằng Khuông Hạc Hiên đúng là có kĩ năng, nhưng tranh thủ lúc còn trẻ thì nên đổi nghề thì hơn, ví dụ như đứng bán khoai lang nướng cũng được.
Khi đó, Thiện Phi Bạch không tỏ ý kiến: “Bình thường bọn em không tập luyện với anh ấy nên anh ấy chỉ luyện tập với android được cài chương trình sẵn. Nhưng thực ra anh ấy rất giỏi, chỉ là chưa thể phát huy hết công lực mà thôi.”
Ninh Chước: “Ý cậu là vì bài thi chỉ có 60 điểm nên cậu ta mới đạt 60 điểm?”
Thiện Phi Bạch nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
Bây giờ mới thấy được Thiện Phi Bạch quả là có tầm nhìn xa trông rộng.
Khuông Hạc Hiên khi gặp đối thủ mạnh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, càng chiến đấu, hắn càng trở nên linh hoạt hơn, chỉ cần chịu thua trong một chiêu, lần sau nếu Ninh Chước sử dụng lại chiêu đó, hắn đã có khả năng né tránh và phản đòn.
Năm phút sau, hai người tạm thời dừng cuộc chiến, âm thầm lui về các góc đối diện của sân tập thể thả lỏng.
Khuông Hạc Hiên không hề hay biết đánh giá của Ninh Chước về hắn từ dưới đáy đã tăng lên cao.
Hắn quờ quạng lau bớt mồ hôi chảy xuống cằm, thở dốc một lúc, trong lòng ảo não.
Trong vòng một trăm đòn đánh, hắn chỉ có thể đá trúng Ninh Chước hai đòn, lại còn không đá trúng mục tiêu.
Nếu so sánh ngược lại thì ngực, vai, yết hầu và đùi của hắn lại bị trúng chiêu liên tục.
Khi adrenaline đang chạy khắp người lúc chiến đấu nên hắn không nhận ra, bây giờ nghỉ ngơi một chút thì hắn ngay lập tức cảm thấy cơ bắp đau nhức.
Hắn dùng ngón chân cái di nhẹ lên mũi chân phải, cúi đầu hờn dỗi.
Trong khi hắn đang bực bội thì Ninh Chước nói: “Mày thích đánh tầm thấp, tao chỉ cần phòng thủ ở giữa, quá đơn giản.”
Khuông Hạc Hiên sửng sốt, gân cổ cãi lại: “Mày nghĩ tao không nhận ra hả? Tao đã cố ý thay đổi rồi! Chỉ là thói quen thôi!”
Nghe lời đáp của hắn, Ninh Chước càng thêm xác định rằng khi hắn đánh nhau, hắn vẫn sử dụng đầu óc.
Ninh Chước nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy thì từ từ thay đổi đi.”
Nghe lời này, Khuông Hạc Hiên mơ hồ cảm thấy “tên này đang dạy mình”.
Cho đến khi cả hai tiếp tục thêm một cuộc đấu khác, hắn mới ý thức được rằng đúng là Ninh Chước đang thật sự dạy bảo mình.
Trong trận thứ hai, động tác của Ninh Chước chậm rãi hơn, từ thế đánh hung hãn chuyển sang vừa đánh vừa dạy.
Tuy là vậy, Khuông Hạc Hiên vẫn không thể đả thương được Ninh Chước.
Mục đích hôm nay của hắn là muốn lấy lại thể diện cho sếp mình trước mặt Ninh Chước.
Khi Ninh Chước kết thúc trận đánh thứ hai, anh nhẹ nhàng gật đầu với Khuông Hạc Hiên, xoay người rời đi. Chợt Khuông Hạc Hiên nói: “Khoan… Tao, tao… Tao tới tìm mày hai ngày tới được không?”
Khuông Hạc Hiên đứng ngây người tại chỗ, chỉ biết nhìn chằm chằm theo hướng Ninh Chước rời đi đầy ngưỡng mộ, trong đầu chỉ có một câu: con mẹ nó, ngầu vãi.
Trước đây, họ đều đối đầu với nhau trong tình thế sinh tử, Khuông Hạc Hiên lúc nào cũng bị đánh bầm dập cả người.
Đối đầu với Ninh Chước tàn bạo, Khuông Hạc Hiên chỉ muốn bảo toàn tính mạng, nào có tâm trí thưởng thức sức hấp dẫn của Ninh Chước bắn ra tứ phía khi đánh hắn tơi bời hoa lá.
Hồi tưởng lại trận đánh vừa rồi, Khuông Hạc Hiên hưng phấn siết chặt tay, lần đầu tiên hiểu được vì sao cấp dưới của Ninh Chước lại sùng bái đối phương như vậy.
Đầu óc của Khuông Hạc Hiên chỉ hoạt động hết công suất khi chiến đấu, còn khi bình thường thì hắn suy nghĩ rất đơn giản.
Hắn hứng chí nghĩ rằng nếu hắn mà là phụ nữ thì chắc chắn sẽ muốn cưới Ninh Chước làm chồng và sinh ra một đứa con giống như Ninh Chước.
Hơn nửa ngày sau, Khuông Hạc Hiên mới phản ứng lại rằng mình với mới có một suy nghĩ kinh khủng như thế nào.
Hắn chết trân tại chỗ, một lúc lâu sau thì tự tát cho mình một bạt tay, đánh đến mức cả người giật bắn, đầu óc ong ong.
Không Hạc Hiên nóng hết cả mặt, thầm nghĩ, bị đánh tới ngu cả người.
…
Đã lâu rồi Ninh Chước mới sảng khoái đánh đấm một trận như vậy.
Anh đổ mồ hôi đầm đìa, sau đó qua loa tắm nước lạnh ở phòng tắm công cộng tầng 12.
Anh khoác một chiếc khăn lông trắng, lau mái tóc dầm dề nước đi trên hành lang. Anh muốn tìm Kim Tuyết Thâm bàn bạc chuyện tiền nong, giúp đối phương đỡ day dứt trong lòng.
Ninh Chước vừa đi qua một khúc cua thì đối mặt với sếp Phó đang dọn dẹp vệ sinh.
Ninh Chước gật đầu, đáp: “Ừm. Lúc tôi đi có đơn hàng nào không?”
Sếp Phó dùng đầu ngón tay xoa mũi, không nghĩ ngợi trả lời: “Có đơn nhỏ, không có đơn lớn. Hai bên mới sát nhập, tình hình chưa đủ ổn định nên phải để nhiều đơn hàng chờ.”
Ninh Chước cũng không quá quan tâm đến chuyện này.
Số tiền anh kiếm được trong ba tháng qua đủ để người của Henna và người của Bàn Kiều có thể ăn không ngồi rồi suốt nửa năm.
Anh hỏi: “Người của Bàn Kiều có ngồi yên không?”
Sếp Phó cười đáp: “Hai cậu chạy biến đi, họ không có đầu tàu, đúng là có cãi vã ồn ào, đánh đấm qua lại nhưng cũng không đến mức sóng to gió lớn.”
Ninh Chước “ồ” một tiếng.
Anh cũng không quá lo lắng chuyện này.
Có sếp Phó ở đây, anh cũng không sợ Bàn Kiều làm được trò trống gì.
Khi Ninh Chước im lặng, tầm mắt sếp Phó cũng tự động lướt dọc người anh, sau đó y thở dài một hơi.
… Lại muốn lải nhải.
Quả nhiên, sếp Phó tận tình khuyên bảo: “Bây giờ là mùa đông, dù trong nhà có ấm áp đến mấy thì tắm xong cũng không được để tay chân trần như vậy, sau này lớn sẽ bị viêm khớp.”
Ninh Chước hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp: “Không có. Tôi không sống già được. Tôi sẽ không sống quá 18 tuổi.”
Nói xong, anh tiếp tục lau tóc, đôi chân dài tăng tốc phóng nhanh về phía trước.
Sếp Phó kinh ngạc một lúc rồi mới phản ứng lại kịp.
Lúc Ninh Chước còn nhỏ, lúc nào cũng luyện tập cường độ cao, không bao giờ biết quý trọng sức khỏe của mình.
Khi đó, sếp Phó lúc nào cũng lải nhải ngay sau mông Ninh Chước, vừa mắng vừa dọa, nói Ninh Chước sẽ “sống không quá 18 tuổi”.
Y dở khóc dở cười, tự nói: “… Sao lớn rồi mà còn mang thù vậy?”
Sếp Phó lắc đầu xoay người tiếp tục quét dọn, bất ngờ nhìn thấy Vu Thị Phi đứng gần mình.
Không biết Vu Thị Phi đã đứng đó nghe từ bao giờ, đôi mắt màu tím tràn ngập tò mò: “Sếp Phó, buổi khuya 5 ngày trước có một vị khách đến đây, Quạ Đen nói là ngài tiếp đón. Theo kinh nghiệm của tôi, khách đến vào giờ đó thì hẳn là không phải đơn hàng nhỏ.”
“À, người đó hả.” Sếp Phó cười cười nhún vai: “Không thỏa thuận được giá cả nên đi rồi.”
Vu Thị Phi chớp chớp mắt, không nhận thấy dấu hiệu nói dối của đối phương nên cũng ngoan ngoãn đáp: “Tôi hiểu rồi.”
Sếp Phó không tiếp tục dọn dẹp ngay mà lẳng lặng quan sát gương mặt của Vu Thị Phi.
Vu Thị Phi:?
Từ trước đến nay có chuyện gì thì y cũng sẽ lên tiếng hỏi.
Vu Thị Phi khiêm tốn dò hỏi: “Tôi nhớ là ngài cũng đã từng dùng ánh mắt này nhìn tôi.”
Nói xong, y cúi đầu đánh giá quần áo của mình: “Trông tôi có chỗ nào kì lắm ạ?”
Sếp Phó nói là “không có gì” cho nên Vu Thị Phi cũng tin rằng mình “không có gì”.
Y khách khí cúi người chào: “Xin lỗi đã làm phiền.”
Khi Vu Thị Phi xoay người rời đi, sếp Phó tiếp tục sự nghiệp dọn dẹp của mình, trông như không có biến cố gì xảy ra.
Nhưng sau một lúc bận rộn, y lại bất ngờ nói với không khí: “… Trông thì giống cậu. Nhưng mà nói chuyện thì không giống.”
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Một chút động rỗng từ Schrödinger*
*Nổi tiếng với thí nghiệm “Con mèo của Schrödinger”: một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einstein về cơ học lượng tử
Thí nghiệm như sau: Một con mèo được nhốt vào trong hộp, cùng với các thiết bị sau (mà con mèo không thể tác động vào): một ống đếm Geiger và một mẩu vật chất phóng xạ nhỏ đến mức trong vòng một tiếng đồng hồ chỉ có 50% xác suất nó phát ra một tia phóng xạ. Nếu có tia phóng xạ phát ra, ống đếm Geiger sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc hydrocyanic acid nằm trong hộp và con mèo sẽ chết. Nếu trong vòng một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, con mèo vẫn sẽ sống. Hàm sóng của hệ thống sẽ là sự chồng chập của cả trạng thái con mèo sống và con mèo chết và cả hai trạng thái chồng chập có biên độ như nhau.