Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đóng kín cửa ở trong phòng suốt hai ngày, Bell ở bên ngoài thì đầu tắt mặt tối.
Không bên nào muốn chịu trách nhiệm về sự cố nên cảnh sát Bạch Thuẫn ở hai khu Long Loan và Mỹ Cách đều tìm mọi cách chứng minh quả bom được lắp đặt trên xe của Kobayashi và Johnson trong khu vực của bên còn lại.
Dù trên thực tế đã có người đứng ra chịu trách nhiệm cho vụ việc.
—— Phong Học Nguyên, một người đã chết ở trên biển từ 12 năm trước.
Theo lời nói của hồn ma này, do cậu ta chết quá thảm khốc nên bây giờ muốn quay về tính sổ với năm người sống sót.
Nhưng lời khai này không phù hợp để chốt sổ vụ án.
Kẻ đánh bom âm thầm gây rắc rối ở khắp mọi nơi, cuối cùng lại lên tiếng sau một vụ nổ kinh hoàng vượt tầm kiểm soát.
Bạch Thuẫn phải đưa ra một lời giải thích thỏa đáng cho người dân đang hoang mang.
Quả bom mạnh đến mức phát nổ và thiêu đốt toàn bộ manh mối hiện có, thậm chí cũng không thể xác định được vị trí phát nổ cụ thể là ở đâu.
Sau nhiều lần kiểm tra, các chuyên gia chỉ có thể đưa ra một câu trả lời chung chung: vị trí đặt bom không nằm trong động cơ hay cốp xe mà nằm ở khoang xe hành khách.
Có thể kiểm tra được việc lắp đặt ở dưới gầm xe hoặc trong cốp xe.
Công việc trục vớt xác xe cũng không suôn sẻ.
Cuộc điều tra tiến hành sâu hơn, Bạch Thuẫn nhận thấy rằng kẻ gây án cũng vô cùng khéo léo trong việc lựa chọn địa điểm xảy ra vụ nổ.
Nước bên dưới cầu không phải là nước sông mà là nước biển.
Dòng hải lưu vào mùa đông đã đặt dấu chấm kết trọn vẹn cho quá trình gây án.
Cũng có nhiều hi vọng vào việc khai thác máy ghi âm trong xe, nhưng sau bao vất cả, họ chỉ tìm thấy được một phần nhỏ, còn lại chỉ là một đống sắt vụn hen gỉ.
Họ không tìm được manh mối gì từ chiếc xe.
Hardy, cảnh sát quản lý khu Mỹ Cách, không còn cách nào khác đành phải huy động lực lượng đến điều tra ở nhà hát tưởng niệm Columbus.
Nhìn thấy hệ thống giám sát nghiêm ngặt ở nhà hát, Hardy và một số cảnh sát khác không khỏi run rẩy.
—— Bình thường sẽ không có tên nào cả gan dám lẻn vào một khu vực có camera dày đặc không góc chết như thế này để đặt bom.
Hardy dự định trích xuất tất cả những đoạn ghi hình trước vụ nổ xảy ra.
Cấp dưới nhận mệnh rời đi, họ nhanh chóng quay lại với gương mặt ủ rũ.
Cấp dưới: “Thiết bị chúng ta mang đến không đủ dung lượng lưu trữ.”
Hardy lắp bắp, ngạc nhiên: “Nhiều dữ vậy sao?”
Vừa nói xong, hắn nhận ra vì sao lại không thể “đủ dung lượng lưu trữ”, đầu óc ong ong lên.
… Quá trình kẻ đánh bom gây án diễn ra rất dài.
Từ vụ nổ đầu tiên xảy ra ở bến cảng cho đến vụ nổ kinh hoàng ở cầu Columbus dài hơn nửa tháng.
Tên đánh bom đã cài thuốc nổ vào xe trước đó trong bao lâu?
Một ngày trước? Ba ngày trước? Hay là nó đã được cài từ rất lâu trước khi vụ nổ đầu tiên xảy ra, lẳng lặng chờ đợi cho đến bây giờ?
Hiện tại, họ còn không thể bắt đầu được cuộc điều tra.
Nếu muốn điều tra thì phải cố gắng gấp trăm nghìn lần.
Để dễ giám sát, Bạch Thuẫn có một thiết bị hỗ trợ gọi là phần mềm trí tuệ phân tích khả năng phạm tội, có thể sàng lọc nhanh chóng những nguy cơ, yếu tố hiểm nguy có thể xảy ra trong video giám sát.
Dù hệ thống an ninh giám sát ở đây dày đặc đến mức cho dù họ có sử dụng toàn bộ phần mềm phân tích của Bạch Thuẫn thì cũng phải mất đến 3, 4 ngày mới phân tích hết.
Họ không biết một thông tin gì về kẻ đánh bom.
Giới tính, tuổi tác, chiều cao, cân nặng hoàn toàn bí ẩn.
Người đó đã lợi dụng vị trí của vụ nổ tạo ra sự chên lệch các mốc thời gian, làm chậm tốc độ điều tra của cảnh sát.
Hardy lẩm bẩm mắng chửi: “Thằng chó khốn nạn!”
Hắn ra chỉ thị yêu cầu người của mình nộp đơn xin quyền sử dụng phần mềm phân tích thông minh từ trụ sở chính và cũng quyết định ở ngay tại đây điều tra, không di dời hệ thống giám sát nữa.
Trước khi cấp dưới đi đã lẩm bẩm thêm: “… Hình như phải mất hơn nửa tháng để đi bộ từ bến cảng cũ đến đây.”
Một câu nói này khiến cho Hardy sởn gai óc toàn thân.
Hắn kết hợp thời gian xảy ra vụ nổ, tính toán lại một lần, càng tính càng kinh hoảng.
Bắt đầu từ vụ đánh bom đầu tiên ở bến cảng cũ đi bộ đến vụ đánh bom thứ hai ở khu dân cư cũ, theo tốc độ đi bộ bình thường đi từ sáng đến tối, ngày đêm không nghỉ thì tốn khoảng 3 ngày.
Vụ đánh bom thứ ba xảy ra ở một công viên vắng người, thời gian đi bộ cũng khoảng 3 ngày.
Trong đầu Hardy không khỏi xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị.
Một bóng ma nhớp nháp từ dưới biển bò lên, ngày đêm không biết mệt mỏi lê lết trên đường, vừa đi vừa nhặt những rác thải xung quanh để chế tạo nên những quả bom từ thứ cấp đến cao cấp, tiến dần về phía nhà hát tưởng niệm.
—— Có khi bây giờ bóng ma đó đang ngồi ở bên kia cầu, từ xa nhìn Hardy.
Hardy bị viễn cảnh đó dọa sợ đến mức giật bắn người, lắc đầu quầy quậy, muốn vứt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Bên Hardy không có tiến triển, bên Bell cũng chìm trong sương mù.
Sau khi liên hệ với bộ phận điều khiển giao thông của Bạch Thuẫn và kiểm tra camera trên đường, Bell xác định xe của Kobayashi và Johnson chưa bao giờ dừng lại giữa đường trên đường đi hay trên đường về.
Không có chỗ đổ xăng hay hàng quán ven đường, trên đường chỉ có những cột đèn giao thông.
Vậy thì cũng loại trừ khả năng có người động tay động chân vào chiếc xe ở giữa đường.
Cửa hàng hoa bán những bó hoa chúc mừng lễ kỉ niệm cũng không có thiết bị giám sát bên trong, điều này là một điểm đáng ngờ.
Nhưng điểm đáng ngờ này lại nhanh chóng bị phá bỏ.
Đầu tiên, sau khi điều tra, cảnh sát phát hiện ra những nhân viên của cửa hàng và người thân của họ không có quan hệ gì với những người trên tàu Columbus, quan hệ xã hội cũng trong sạch, không có động cơ gây án đối với Kobayashi và Johnson.
Thứ hai, trong số họ không có ai có điều kiện để chế tạo thuốc nổ.
Thứ ba, lịch sử mua sắm của họ khá sạch sẽ, những món hàng trong giỏ hầu như là những vật phẩm liên quan đến trồng cây, làm vườn, còn có đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, hơn một nửa sản phẩm đều là vật dụng bình thường, không có sản phẩm nào liên quan đến hóa chất.
Thứ tư, dù có người lợi dụng quán đông khách và cài bom vào một bó hoa để gửi đi, làm sao người đó có thể tin chắc rằng bó hoa không có dấu hiệu gì sẽ được giao chính xác cho Kobayashi và Johnson?
Cảnh sát đã kiểm tra nhiều lần nhưng không tìm thấy bằng chứng xác thực nào.
Bell đành phải thay đổi mục tiêu.
Lễ kỉ niệm thành lập trường đại học Lenzburg là một trong những địa điểm đánh bom của kẻ thủ ác.
Xe của Kobayashi và Johnson được đậu trong bãi đỗ xe riêng tư nên không gian vắng vẻ, yên tĩnh, không có vật thể chuyển động nào tiếp cận xe của họ.
Khi cả hai kết thúc bài phát biểu, quay về với bó hoa trên tay, xung quanh xe cũng không có dấu hiệu xáo trộn nào.
Bell đã đăng ký quyền sử dụng hệ thống phân tích nguy hiểm và dùng nó để giám sát trường đại học, kết quả cũng không khả quan bao nhiêu.
Nhìn thông báo “không có gì bất thường” từ hệ thống, mọi hi vọng của Bell gần như sụp đổ.
Vật lạ duy nhất xuất hiện trong xe là bó hoa.
Bell tập trung hơn, xem lại băng ghi hình nhưng vẫn không tìm thêm được gì.
Trong quá trình vận chuyển hoa, không có “người nhiệt tình” nào xung phong giúp đỡ.
Chỉ có một nam sinh viên và một nữ sinh viên phụ trách viết thiệp và bỏ thiệp vào hoa, cả hai đều là thành viên của hội sinh viên trường.
Theo lý thuyết, hai người là đối tượng khả ghi nhất.
Nhưng sinh viên nhập học ở Lenzburg đều có xuất thân từ công dân cấp B trở lên, hoàn cảnh gia đình cũng khá giả.
Bell có nhiều cách để dụ dỗ và đe dọa, nhưng hắn không dám sử dụng những mánh khóe này đối với công dân cấp B.
Hơn nữa, lí lịch của hai sinh viên này vô cùng trong sạch, họ không có quan hệ gì đến sự kiện Columbus năm xưa, cũng không có động cơ để nhắm vào Kobayashi và Johnson.
Sau khi hai người mang hoa đặt lên bàn để đồ thì sau đó không một ai xuất hiện tiếp cận những bó hoa.
Đó là vị trí mà camera hướng thẳng vào!
Cuối cùng, Bell cũng đã kiểm tra hai chai xịt nước mà hai người sử dụng để tưới hoa.
Bên trong là nước bình thường.
Một số ít người đi ngang qua phòng chuẩn bị lễ xuất hiện trong camera giám sát cũng là những người dân vô tội bình thường sau khi đã kiểm tra nghiêm ngặt.
Tất cả những người này đều mượn phòng vệ sinh trong tòa nhà.
Bell cảm thấy quá trình điều tra của mình tỉ mỉ đến mức không còn kẽ hở nào, cho nên hắn sầu lại thêm sầu, ngày này qua ngày nọ, phồng rộp hết cả tay.
Kẻ đánh bom không cài bom ở khu Mỹ Cách, vậy thì chẳng lẽ thực sự ra tay ở khu Long Loan?
Nỗi lo lắng này của Bell đã hoàn toàn biến mất khi hắn nhìn thấy Hardy phồng man trợn má như một con sóc cáu kỉnh.
Hai tổ cảnh sát Bạch Thuẫn điều tra đến đầu váng mắt hoa cũng không thu hoạch thêm được gì, cuối cùng không hẹn mà cùng nhìn về phía ba người sống còn lại ở nhà hát Columbus.
Nếu không phải do hào quanh anh hùng còn sót lại thì Bell nghĩ cảnh sát nên tạm giam ba người sống sót này.
Nguyên do rất đơn giản.
Trong đoạn ghi âm bí mật, kẻ đánh bom nhắc lại rõ ràng về sự kiện 12 năm trước, nói thẳng sẽ nhắm đến cả 5 người may mắn sống sót.
Sau khi 5 người này trở về từ cõi chết, quan hệ xã hội nói phức tạp thì phức tạp, nói đơn giản thì cũng đơn giản.
Phức tạp là vì họ là người quản lý nhà hát tưởng niệm Columbus, mỗi ngày đều tiếp đón, gặp mặt những nhân vật lớn của thành phố Ngân Chùy.
Đơn giản là vì họ cũng không quá thân thiết với những nhân vật lớn này, thái độ lễ phép lịch sự, duy trì quan hệ không xa không gần.
Điều đó cũng có nghĩa năm người họ có quan hệ gắn bó với nhau nhất.
… Và từ đó cũng nảy sinh ra một vấn đề.
Nếu xét về động cơ giết người, họ kinh doanh với nhau đã hơn 10 năm, vậy thì chắc cũng phải có lục đục nội bộ đúng không?
Hơn nữa họ có thể đặt bom bất cứ khi nào họ muốn.
… Việc đặt bom trên xe Kobayashi và Johnson trước đó hai tháng cũng hoàn toàn có thể xảy ra.
Hệ thống giám sát ở nhà hát tưởng niệm quá nhiều, đám mây lưu trữ có giới hạn lưu trữ lâu nhất là một tháng, nội dung theo dõi cũ sẽ bị thay thế bằng nội dung theo dõi mới.
Trong số đó, hành vi của Sanjay là quái lạ nhất, những năm gần đây người này hầu như không tham gia hoạt động xã hội công khai nào, cũng không ngồi xe để đi ra ngoài.
Có phải người này đã nảy sinh mâu thuẫn những người còn lại, mượn danh nghĩa của người chết để diệt trừ họ không?
Hai cảnh sát quản lý từng khu điều tra theo từng giai đoạn và báo cáo cẩn thận cho người chịu trách nhiệm vụ án là phó giám đốc Bạch Thuẫn Ayler.
Vụ án lớn của Rushkin đã làm lung lay nặng nề sự tín nhiệm của người dân đối với Bạch Thuẫn.
Phó giám đốc Ayler vừa mới thở phào khi vụ án được giải quyết cách đây không lâu, bây giờ một vụ án phiền toái khác lại tìm tới.
Lí do đơn giản: người giỏi phải làm việc nhiều.
Ayler tức giận đến mức đau nửa đầu, đối diện với kết quả điều tra có 80% suy đoán suông, ông nặng nề hỏi: “Đây là kết quả điều tra của mấy người?”
Hai người lí nhí vâng dạ, nói rằng đây là kết quả điều tra trước mắt.
“Tôi không muốn nghe kể chuyện xưa. Tôi muốn có chứng cứ rõ ràng.”
Ayler gọi một cuộc điện thoại: “Lâm Cầm, đến phòng tôi ngay.”
Lâm Cầm nghe lệnh đến.
Hắn an tĩnh đứng im, sau khi nghe tiến độ điều tra xong thì nhìn về phía Bell, giọng điệu nhẹ nhàng trước sau như một: “Cảnh sát Bell, anh đã kiểm tra danh sách những người tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường Lenzburg chưa?”
Bell ngạc nhiên.
Hắn nôn nóng tìm kiếm chứng cứ của việc cài bom, suốt mấy ngày qua hai mắt mở to nhìn chằm chằm man hình theo dõi đến mức đỏ ngầu mắt.
Lực lượng chủ chốt đã được huy động điều tra đến tối tăm mặt mũi, ai còn có thời gian để kiểm tra một danh sách dài như vậy?
Nhưng mối nghi của Lâm Cầm có liên quan đến trường học thuộc quản lý của khu Mỹ Cách, Bell có hi vọng đùn đẩy trách nhiệm đi, cho nên gấp gáp trả lời: “Theo như những gì điều tra, trường đại học Lenzburg có năm cổng vào, có hai cổng phía đông nam và tây nam được mở cửa vào ngày hôm đó… Nhưng xe và người được vào trường đều đã đăng ký trước. Vì đây là lễ kỉ niệm thành lập trường cho nên phòng giáo vụ muốn thu thập một danh sách chữ ký dài 50 mét để làm kỉ niệm.”
Hắn cảm thấy mình đã hiểu ý của Lâm Cầm, cho nên thử dò hỏi: “Vậy bây giờ chúng tôi cần phải điều tra những nhân viên khả nghi?”
Sau khi suy tư một lúc, Lâm Cầm chậm rãi nói: “Tôi vẫn nghi ngờ bó hoa.”
“Đúng là có thể cài bom lên xe trước khi lễ kỉ niệm diễn ra, nhưng kẻ đánh bom chẳng lẽ lại không loại trừ khả năng trong khi nhân viên rửa xe, lau chùi xe thì vô tình phát hiện quả bom, hoặc không loại trừ khả năng quả bom vô tình phát nổ à?”
Lâm Cầm chắc chắn kẻ đánh bom chỉ nhắm vào năm người sống sót.
Cho nên người đó sẽ phải loại trừ mọi yếu tố rủi ra có thể xảy ra, cố gắng rút ngắn thời gian quả bom được cài trên xe.
Trong lúc đưa hoa là thời điểm thích hợp nhất.
Nhưng với sức công phá của quả bom này, mượn tay người khác làm việc giúp mình có khả năng khá thấp.
Với những kế hoạch phức tạp và tinh vi, hành vi này có khả năng mắc sai lầm trầm trọng.
Để cài bom, thủ phạm cần phải tự mình ra trận.
Lâm Cầm nói: “Tôi cần danh sách tất cả những người ra vào trường và hệ thống giám sát ở cổng.”
Vào ngày xảy ra vụ việc, an ninh quản lý của trường đại học Lenzbrug khá lỏng lẻo.
Các cựu sinh viên tham gia lễ kỉ niệm 120 năm thành lập trường có đến cả ba thế hệ, danh sách nhận diện gương mặt không hề ít, cổng bảo vệ có khi không thể nhận diện được hết.
Muốn trà trộn vào trong không khó.
Nhưng điều tra thì cũng không khó thực hiện.
Chỉ cần đối chiếu giữa danh sách đăng ký và hệ thống giám sát an ninh là được.
Nhưng vẫn còn một khả năng khác.
Những kẻ xấu thường có tật giật mình, cho nên có khả năng người này cũng sẽ giả ký tên.
Lâm Cầm cũng muốn xem thử có người nào khả nghi như vậy hay không.
Nghe được yêu cầu của Lâm Cầm, Bell hứng chí nói: “Danh sách đăng ký là một trong những chứng cứ đã được niêm phong. Chúng tôi có mang theo nhưng chưa kịp kiểm tra!”
Lâm Cầm hiểu vì sao đối phương lại tích cực như vậy.
Hắn bỏ qua Hardy tái mét mặt ở bên cạnh, nhẹ nhàng gật đầu với Bell: “Cảm ơn anh.”
Bell nhanh nhẹn lấy danh sách đăng ký dày hơn trăm trang từ văn phòng chứng cứ đến.
Lâm Cầm nhận lấy, lật qua vài trang, nói: “Cảm ơn anh. Đây là một số suy đoán của tôi, có thể không đúng nhưng cũng là một hướng điều tra hợp lý. Anh có thể dựa vào phương hướng này để tiếp tục điều tra ——”
Nói đến đây, chợt tay của Lâm Cầm khựng lại.
Hắn nhìn thấy một cái tên quen thuộc được ký với bút mực bạc đanh thép, mạnh mẽ.