Toàn bộ chất nổ CL-30 do phó giáo sư Tiết chế tạo đều được sử dụng ở khu vực nhà hát.
Sau vụ nổ, nhà hát tưởng niệm Columbus đã bị san phẳng hoàn toàn.
Mọi vết tích từ quá khứ cũng tan tác thành tro bụi.
Bạch Thuẫn phải tiến hành điều tra không ngừng nghỉ suốt cả đêm vì áp lực nặng nề và sự phẫn nộ từ dư luận.
Nhưng kết quả chỉ toàn là thất vọng.
Câu hỏi thứ nhất: Làm thế nào mà kẻ đánh bom có thể xâm nhập vào các công ty lớn và cài bom thành công?
Câu trả lời là kẻ đánh bom bước vào, tìm một chỗ lí tưởng, đặt quả bom xuống và rời đi.
Những điều này khi nói ra vô cùng đơn giản.
Ngay cả trên màn hình camera theo dõi, quá trình càng đơn giản đến mức đáng kinh ngạc.
Quả bom đặt ở giàn giáo đang thi công của công ty Thụy Đằng được bố trí cách đây ba ngày, người cài bom là một nhân viên vào khu vực đang thi công với trách nhiệm “kiểm tra tính bảo mật của thiết bị”.
Người này đến vào lúc nửa đêm.
Nhân viên trực cổng ở bên ngoài giàn khoan khai thác ngay lập tức được liên lạc để xác nhận lại.
Điện thoại nhanh chóng được bắt máy và họ nói rằng vào ngày hôm đó, họ được thông báo rằng 2 giờ khuya sẽ có người đến kiểm tra.
Trong quá trình làm việc, ở phòng quản lý của công trình xây dựng giàn giáo quả thực có vấn đề.
Cho nên kẻ đánh bom đã ngụy trang thành “nhân viên kiểm tra” trực tiếp ngang nhiên bước vào công trình đang thi công, đi thẳng vào khu vực chứa nguồn nguyên liệu trung tâm và đặt một quả bom ngay bên cạnh.
Kẻ đánh bom cũng nhanh nhẹn, lưu loát xâm nhập vào trong kho nguyên liệu của công ty Liên hợp Kiện Khang.
Kẻ xâm nhập này đã né tránh mọi hệ thống bảo mật an ninh, trong đó có một bộ thiết bị chống trộm hồng ngoại kiểu cũ được mua với giá cao – người này chuẩn xác tìm được những góc chết và bước thẳng vào trong.
Trong màn hình theo dõi, động tác của kẻ đánh bom thuần thục, tự nhiên, linh hoạt, có thể nói là cảnh đẹp ý vui.
Còn dây chuyền sản xuất hộp thịt gà của công ty Vi Uy…
Một ngày trước vụ nổ, có một người đàn ông mặc quần áo lao động, đội chiếc mũ rộng vành che khuất mặt xuất hiện. Người này nhai kẹo co su và bước vào trong nhà máy đông đúc nhân viên làm việc. Sau đó người này khéo léo né tránh mọi camera giám sát, tìm đến vị trí được chỉ định.
Người này nhổ kẹo cao su ra, quấn nó quanh một vật có kích thước bằng một con chip và dán kẹo cao su vào thành trong ở phía trên thùng rác cố định bên ngoài nhà máy dây chuyền sản xuất.
Sau đó, kẻ xâm nhập bước ra ngoài và nói với nhân viên bảo vệ rằng mình đã bị sa thải, cho nên tất cả đồ đạc trong phòng của mình đều đã bị tịch thu, cho nên nhờ bảo vệ mở cổng cho mình ra ngoài.
Vào ngày diễn ra bữa tiệc cũng có một người đàn ông trùm kín mít cả người đã đặt quả bom ngay trong phòng tưởng niệm.
Người này hoàn thành nhiệm vụ cài bom bốn lần liên tiếp một cách dễ dàng và trơn tru, quá trình xử lý sau đó cực kỳ sạch sẽ và không thể theo dõi được.
Hơn nữa, camera giám sát cũng cho thấy kẻ đánh bom xuất hiện ở 4 địa điểm nêu trên đều có những khác biệt nho nhỏ về chiều cao và hình dáng cơ thể.
Hầu hết những người đứng đầu Bạch Thuẫn đều đánh giá rằng đây là một tổ chức tội phạm.
Nhưng một số người khác cũng cho rằng vụ đánh bom không phù hợp với một tổ chức tội phạm.
Vẫn cần phải thảo luận thêm đây là tội ác do 4 người cùng nhau thực hiện hay là do 1 cựu chiến binh giàu kinh nghiệm gây ra.
Vậy ai là người đã đặt quả bom ngay giữa khu vực phóng viên đứng bên cầu?
Bạch Thuẫn đã điều tra tất cả các xe di chuyển của phóng viên phỏng vấn tại hiện trường và cuối cùng tìm thấy một phương tiện giả xen lẫn ở giữa.
Nhưng chiếc xe đã rời khỏi hiện trường từ sớm, nó chạy vào trong trung tâm thành phố và không để lại dấu vết gì.
Người ngồi trên xe mặc quần áo chống lạnh bọc kín cả người, có găng tay, khẩu trang, áo khoác gió dài, không một tấc da thịt nào bị lộ ra ngoài.
Một bộ trang phục như vậy lại không hề khác lạ chút nào vào mùa đông ở thành phố Ngân Chùy.
Bốn phía xung quanh đều là những phóng viên ồn ào đang tập trung vào những thông tin chấn động vừa xuất hiện.
Vì vậy không một ai chú ý đến một người đồng nghiệp đeo tai nghe, ngồi ghế lái và nói chuyện với người khác.
Cuối cùng, cuộc điều tra của Bạch Thuẫn rơi vào sự bế tắc khó xử:
Người có động cơ thì không có chất nổ.
Người có khả năng có thể tạo ra chất nổ thì lại không có động cơ.
Không còn phương hướng nào để đi, Bạch Thuẫn chuyển sang phương án là “thuê sát thủ”.
Họ huy động tất cả những người cung cấp thông tin từ cả hai giới hắc bạch và bắt đầu điều tra, tìm kiếm có một dòng tiền lớn nào hay việc rút một lượng tiền mặt lớn trong khoảng thời gian qua hay không.
Cảnh sát cũng nhắm vào một số tổ chức lính đánh thuê cấp thấp chuyên thực hiện các đơn hàng phi pháp và thường bán đồ ăn trộm, ăn cướp, thuốc phiện điện tử.
Trong vài tháng tiếp theo, an ninh trật tự ở thành phố Ngân Chùy được cải thiện rõ rệt.
Nhưng những tổ chức lính đánh thuê có khả năng lên hoạch quy mô khủng khiếp như vậy lại có lịch sử giao dịch rất sạch sẽ trong thời gian gần đây.
Kể cả số tiền lớn mà Ninh Chước ở Henna kiếm được cũng được ghi chép đầy đủ.
Nhắc đến Henna, nhân viên cảnh sát ở Bạch Thuẫn đã kiểm tra danh tính của những vị khách có mặt ở nhà hát Columbus tối hôm đó và phát hiện ra rằng có Ninh Chước, phó thủ lĩnh của Henna,và Thiện Phi Bạch, thủ lĩnh của Bàn Kiều, cũng có trong danh sách này, ai nấy cũng mừng như bắt được vàng.
Khi họ biết Thiện Phi Bạch cũng xuất hiện ở hiện trường vụ đánh bom Kobayashi và Johnson, họ càng vui mừng hơn khi nghĩ mình đã tìm được bước đột phá.
Kết quả là Thiện Phi Bạch trực tiếp dội gáo nước lạnh vào người họ:
“Anh trai tôi gọi tôi đến lễ kỉ niệm thành lập trường Lenzburg để đưa thiệp mời cho tôi. Tôi chưa bao giờ chủ động gọi anh ấy, tôi cũng không nhờ anh ấy đưa thiệp mời cho tôi. Mấy anh có thể kiểm tra thoải mái… À, quên, nói như vậy thì anh tôi nghe cũng khả nghi nhỉ, mấy anh kiểm tra anh ấy giúp tôi đi, xem thử anh ấy có âm mưu gì không.”
Giống như một con chim sợ cành cong, Chương Hành Thư cũng bị Bạch Thuẫn thẩm vấn.
Hắn giao nộp đoạn ghi âm cuộc gọi giữa mình và Thiện Phi Bạch nhằm chứng minh rằng nhà họ Chương tìm mọi cách để tiếp cận Thiện Phi Bạch từ trước để nhờ cậu giúp đỡ, và họ phải gặp nhau ở nơi công cộng.
Vào ngày kỉ niệm thành lập trường, huấn luyện viên tennis đã gặp Thiện Phi Bạch và cũng chứng minh rằng Chương Hành Thư đã chủ động nhét thiệp mời vào tay Thiện Phi Bạch.
Về việc tại sao Thiện Phi Bạch lại xuất hiện trong bữa tiệc tối ở nhà hát với một chiếc còng tay…
Trước mặt cảnh sát, Thiện Phi Bạch cởi quần áo, công khai khoe khoang vết roi mới toanh trên người mình, giải thích rằng đây là tác phẩm của anh Ninh vì cậu dám chạy loạn ra ngoài, cho nên nếu không còng tay thì cậu sẽ bị anh Ninh đánh chết.
Vết thương trên người cậu càng thêm xác thực cho lời đồn đãi ở trong thế giới ngầm:
Cuộc đối đầu lâu dài giữa Henna và Bàn Kiều vẫn không hề được cải thiện chút nào vì sự sát nhập bất ngờ giữa hai tổ chức.
Trong tương lai, họ vẫn còn phải xem liệu có tổ chức lính đánh thuê nào sẽ hình thành thế cục 1+1>2 hay là cả hai cùng nhau tiễn vong nhau.
Xét từ góc độ hiện tại, với sự đối kháng ngầm như vậy thì không một ai có thể nghĩ rằng cả hai đã hợp tác với nhau để hoàn thành những vụ đánh bom liên hoàn này.
Các manh mối sẽ được kiểm tra lại từng cái một.
Ngay khi Bạch Thuẫn đang cảm thấy chán chường thì một manh mối rất có giá trị bị khuất lấp đã hiển hiện trước mặt họ.
Vài ngày trước bữa tiệc, nhà hát Columbus được dọn dẹp vệ sinh như thường lệ.
Hiện nay, việc sử dụng android vệ sinh chuyên nghiệp đã phổ biến rộng rãi trên thị trường với ưu điểm là hiệu quả cao, thời gian ngắn và khả năng làm sạch được đánh giá ở mức khá tốt.
Trong thời đại này, việc dọn dẹp thủ công đã trở thành một thú vui cao cấp.
Để giữ được công việc của mình, những người dọn dẹp vệ sinh đã bắt đầu chú ý đến từng chi tiết bằng mọi cách có thể để cố gắng đánh bại android vệ sinh về mức độ sạch sẽ.
Công ty vệ sinh liên lạc với nhà hát và đánh dấu ngày làm việc là 3 ngày. Trong hồ sơ ghi chép ghi rõ có tổng cộng 20 nhân viên vệ sinh được cử đến mỗi ngày.
Nhưng theo như hồ sư lưu trữ trên đám mây của hệ thống “Phong Quần”, cảnh sát bất ngờ phát hiện ra rằng vào ngày làm việc thứ ba có đến 21 người xếp hàng vào trong nhà hát!
Chiếc hộp sắt tinh xảo được kẻ đánh bom ngụy trang thành quả bom chắc chắn đã được đưa vào lúc đó!
Những người dọn vệ sinh cũng đã tiếp xúc với nhân vật dư thừa trong đội ngũ.
Theo những gì họ nói, người đàn ông này đội một chiếc mũ lao động của công ty, ngồi vắt vẻo trên ghế hành khách. Có vẻ người này khá thân quen với bác tài, cả hai thường xuyên cười đùa với nhau trên đường đi.
Khi bị hỏi về danh tính, người này nói rằng y là phó giám đốc kinh doanh mới và sẽ đi cùng mọi người để tìm hiểu nhu cầu thực tế và môi trường làm việc của họ.
Khi xuống xe, y chủ động tiếp nhận bảng phân công của đội trưởng đội vệ sinh, đếm từng người một và nhận dạng gương mặt.
Ngay lập tức, y mang theo balo đựng đồ và mũ dọn dẹp giống như họ, sau khi trang bị đầy đủ thì hiên ngang bước vào trong.
Hóa ra công ty vệ sinh lại không có một “phó giám đốc kinh doanh” thân thiện như vậy.
Người lái xe hoàn toàn không nhận ra.
Người đó bước lên xe một cách thản nhiên như thể lẽ ra y phải ngồi ở đó chứ không phải ai khác.
Bạch Thuẫn như tìm được kho báu.
Kẻ đánh bom đã xuất hiện trước những người này!
Hơn nữa, công nghệ bảo mật an ninh ở nhà hát Columbus có thể phát hiện dấu vết của việc thay đổi gương mặt sinh học!
Nói cách khác, họ có thể tìm ra được danh tính thực sự của kẻ đánh bom!
Có rất nhiều người đã gặp và tiếp xúc với “phó giám đốc kinh doanh” này!
Bạch Thuẫn tập hợp nhóm nhân viên vệ sinh và thuê những chuyên gia lập hồ sơ tội phạm hàng đầu, yêu cầu nhóm nhân viên mô tả lại ngoại hình của “phó giám đốc kinh doanh”.
Điều mà Bạch Thuẫn không ngờ là họ chỉ mới vừa gặp người này vài ngày trước nhưng tất cả đều ngơ ngác, bối rối nhìn nhau khi nhớ lại đối phương.
Đặc điểm chung mà tất cả mọi người có thể mô tả là người đó không có đặc điểm gì đặc biệt.
Nếu nhất quyết phải mô tả một chi tiết nổi bật thì có thể nói rằng người đó đeo một cặp kính gọng đen, không biết có bị cận hay không.
Ngoài ra thì đôi mắt của người này không lớn không nhỏ, mũi cũng không cao không thấp, gương mặt khá ưa nhìn.
Có người nói người này khoảng 30 tuổi, có người lại nói người này đã 40.
Có người nói người này cao khoảng 1m70, có người lại nói người này chưa cao đến 1m70.
Với những mô tả chung chung như vậy, các chuyên gia vẽ tranh không thể nào phác thảo được gì, cố gắng vẽ ra một bức tranh thì cũng chỉ là một gương mặt bình thường không có gì đặc sắc.
Sau khi nhóm nhân viên dọn vệ sinh xem xong bức tranh lại cũng nói rằng gương mặt này cũng không giống với người kia.
Bạch Thuẫn chỉ còn một tia hi vọng cuối cùng là đưa bức tranh cho những người từng giao tiếp với kẻ đánh bom kiểm tra.
Ví dụ như nhân viên trực đêm tại giàn khoan của công ty Thụy Đằng và nhân viên bảo vệ ở Vi Uy.
Nhưng họ cũng không chắc lắm. Họ nhìn chằm chằm vào người trên màn hình với vẻ mặt do dự, mơ hồ nói: “Có vẻ là… đúng nhỉ?
Các cảnh sát chịu trách nhiệm làm công việc nhận dạng mất kiên nhẫn, nâng cao giọng: “Có vẻ là là sao?!”
Kết quả là đối phương đưa ra đáp án khiến cho ai cũng bốc hỏa: “Là… là không phải.”
Khi Bạch Thuẫn đang dầu sôi lửa bỏng, một làn sóng dư luận cũng đổ bộ trên mạng.
Hiển nhiên không chỉ những bí mật trên tàu của Columbus được kẻ đánh bom tiết lộ mới được thảo luận trên mạng.
Nhiều người phát hiện ra rằng trong vụ đánh bom liên hoàn này, chỉ có một công ty duy nhất không bị cài bom là Interest.
Phải chăng công ty Interest làm như vậy để tung tin cũ, hay là để che giấu một sự thật khác?
Interest, một công ty dự định tận dụng cơ hội này để kiếm bộn tiền, đã trở thành tâm điểm chú ý chỉ sau một đêm và không thể đứng ngoài cuộc được nữa.
…
Sự hỗn loạn ở bên ngoài không liên quan gì đến Ninh Chước, người vừa trở về Henna sau bữa tiệc.
Sau khi dừng xe, anh còng tay Thiện Phi Bạch và kéo cậu ra khỏi ghế lái phụ.
Thiện Phi Bạch sợ đau lên la oai oái liên tục.
Ninh Chước vẫn mặt lạnh như tiền.
Anh chưa bao giờ quan tâm đến cơ thể của mình.
Còng tay chung với cậu, cả cậu và anh đều bị ăn đau, Ninh Chước cảm thấy rất công bằng.
Mẫn Mân nghe được tin về “vụ nổ” hàng thật giá thật lúc nửa đêm thì không thể ngủ lại được nữa.
Cô xác nhận Ninh Chước không ở Henna thì càng cảm thấy bất an hơn.
Từ đó cho đến bây giờ, Mẫn Mân luôn túc trực ở bãi đậu xe, chờ Ninh Chước quay về. Khi thấy anh vừa xuất hiện thì chủ động tiến lên đón.
Cô nghiêm túc nói: “Ninh Chước, em có việc cần anh –“
Ninh Chước liếc cũng không thèm liếc mắt nhìn Mẫn Mân, đi nhanh qua người cô: “Không rảnh.”
Mẫn Mân: “…”
Lời vừa định nói của cô bị ép nuốt ngược lại.
Khi cô muốn hỏi lại thì Thiện Phi Bạch bị Ninh Chước kéo đi ở phía sau, bộ dạng thất tha thất thểu mệt mỏi khẽ quay đầu, nháy mắt đầy lém lỉnh với cô một cái.
Mẫn Mân: “…”
Hiểu rồi.
Mẫn Mân nhìn bóng dáng của hai người, bất tri bất giác nước mắt đã ứ đầy.
Cô bật cười thì thầm giữa tiếng khóc nức nở: “… Thằng nhóc thối*.”
*Raw 死仔包 (tử tử bao): tiếng Quảng Đông, tiếng mắng yêu của người lớn dành cho trẻ nhỏ.
…
Quay về phòng, Ninh Chước lửa giận bừng bừng ngồi xuống một chiếc ghế lớn.
Thiện Phi Bạch từ đâu lấy ra một chiếc bàn tròn nhỏ tinh xảo đặt cạnh chiếc ghế bành, bên trên còn có một chai rượu vang đỏ có màu đỏ như máu.
Cậu nói rằng uống rượu sẽ giúp anh ngủ ngon hơn, cậu đã năn nỉ ỉ ôi, dụ dỗ nịnh nọt bắt Ninh Chước phải uống một ly rượu trước khi đi ngủ suốt hai đêm liên tục.
Thiện Phi Bạch không ngồi xuống mà lại buồn bực, phiền lòng khua khoắng cổ tay, lén lút nhìn vòng xước màu đỏ trên cổ tay Ninh Chước.
Làn da của Ninh Chước rất trắng nên vết màu nào xuất hiện trên người anh cũng vô cùng nổi bật.
Máu như một giọt mực đỏ tươi rơi xuống một tờ giấy trắng mịn, khiến người nhìn không khỏi muốn làm lem hết mực ra cả tờ giấy.
Trong lúc đầu óc Thiện Phi Bạch thả trôi theo những ý nghĩ mờ ám thì Ninh Chước đã bình tĩnh lại, anh kiên định nhìn con sói con khó thuần hóa trước mặt mình.
Ninh Chước không nhớ rằng anh đã cho phép Thiện Phi Bạch làm liên lụy đến những người khác khi nào.
Đây có phải là sự trả thù của cậu ta đối với anh không?
Anh phải chấp nhận rủi ro lớn như vậy và kéo toàn bộ người của Henna xuống theo mình ư?
Có những cách nào để dạy dỗ lại thằng nhóc này không?
Làm nhục?
Nghĩ như vậy, Ninh Chước vươn bàn tay lành lặn còn lại của mình, cầm chai rượu vang lên.
Anh dùng một tay rút nút chai rượu ra, dốc ngược chai rượu lại, đổ hết rượu lên nửa phần thân dưới của mình.
Những tia rượu sáng rực trên bộ đồ trắng như tuyết không tì vết, mang đến cho người nhìn một ấn tượng thị giác mạnh mẽ.
Điều ước vừa rồi của Thiện Phi Bạch vô tình trở thành sự thật, cậu ngạc nhiên nhìn Ninh Chước.
Ánh mắt Ninh Chước rét căm căm như thể chưa tia lửa điện làm cho trái tim Thiện Phi Bạch khẽ run lên, cậu cảm thấy có một ngọn lửa hưng phấn, nóng bỏng sôi trào từ sâu trong tâm hồn mình.
“… Liếm sạch đi.”
Ninh Chước vứt chai rượu rỗng xuống đất, hơi ngửa người ra phía sau, anh thờ ơ nói: “Liếm cho sạch, sau đó tôi mới nói chuyện với cậu.”