Kẻ Điên Và Kẻ Ngốc - Đao Phong

Chương 3: Buổi họp mặt đồng hương, chết tiệt



Sau khi Lý Mật chia đặc sản cho ba người bạn cùng phòng, lập tức nằm trên giường. Ba người bạn cùng phòng cũng không tệ lắm, cô bạn Tứ Xuyên hoạt bát đáng yêu, cô bạn Tô Châu tao nhã lịch sự, cô bạn Đông Bắc ngay thẳng phóng khoáng, Đông Tây Nam Bắc hợp lại thành Món thập cẩm.
"Cô em à, sao cậu nằm lên giường rồi, bốn người chúng ta đi ăn cơm nào" Cô bạn Đông Bắc lớn giọng hét to, về tình về lý đều phải ra ngoài.
Cô bạn Tứ Xuyên nhanh chóng tìm kiếm đồ trang sức trang nhã, cô bạn Tô Châu không nhanh không chậm chuẩn bị chu đáo, Lý Mật thầm nghĩ thật sự thể hiện rõ ràng văn hóa của mỗi vùng.
"Hai ngày nữa tớ sẽ tham gia buổi họp mặt của hội đồng hương, các cậu đăng ký xong chưa" Cô bạn Đông Bắc thật sự giỏi ăn nói, tìm được đề tài.
"Có có có, không chỉ một buổi" Cô bạn Tứ Xuyên lập tức tham gia vào đề tài này.
Giọng nói của cô bạn Tô Châu dịu dàng hơn nhiều: "Chúng tớ cũng có, nhưng tớ hơi sợ người lạ, vẫn chưa quyết định có đi hay không"
"Lý Mật, các cậu không có sao" Lý Mật im lặng làm cô bạn Đông Bắc chú ý.
"Chúng tớ thì chắc không có" Cô thuận miệng ứng phó nói. Ngoài mặt Lý Mật cười mỉm, trong lòng: Có, tôi cũng không đi, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, gặp mặt người không bình thường, tôi thà không đi sẽ không gặp.
Thời gian trôi qua, cuộc sống đại học đã qua hơn một tháng, Lý Mật dần dần thích ứng với cuộc sống bầy đàn này, hơn nữa bốn người dần dần có khuynh hướng phát triển thành một loại động vật mập mạp.
Sau khi bốn người kéo nhau đi ăn ở tiệm lẩu tự chọn mới khai trương, cơ thể nặng nề nằm ở trên giường, giường lập tức cót két kháng nghị.
Lý Mật mở điện thoại di động lên, 99+ tin nhắn dọa cô sợ hãi, trong nhóm đồng hương bùng nổ, thì ra là có người đề nghị tổ chức buổi họp mặt đồng hương, thảo luận nhiệt tình, cô xem qua, lười phải lướt nhiều tin nhắn như vậy, trực tiếp tắt màn hình, tính toán ngủ một giấc, sau khi ăn xong mệt chỉ muốn ngủ, hiển nhiên.
Lý Mật chưa kịp nhắm mắt lại, điện thoại di động lại rung động, một bạn học cao trung đồng thời cũng là bạn học đại học tương đối thân thuộc với cô gửi tin nhắn: "Họp mặt đồng hương, tớ khuyến khích, nhưng cậu nhất định phải có mặt đó"
"Gần đây quá nhiều chuyện, tớ sẽ không đi đâu" Lý Mật muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện để đi gặp Chu công.
"Đến đi, nghe nói có mấy anh đẹp trai, rung động không, vẫn còn độc thân, qua thôn này sẽ không còn nhà trọ nào đâu" Bạn học này thật sự hiểu rõ Lý Mật, biết đánh rắn đánh giập đầu.
Không sai, Lý Mật động lòng. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Diễn đàn #Lê Q'uý' Đ-Ôn
"Vậy được thôi" Lý Mật làm bộ miễn cưỡng, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ nên mặc quần áo gì, trang điểm như thế nào rồi.
Ngày tổ chức buổi họp mặt đồng hương, biết Lý Mật đi tìm anh chàng đẹp trai, tập thể bạn cùng phòng cùng bắt tay hành động. Cô bạn Đông Bắc hiến dâng quần áo cho cô, cô bạn Tứ Xuyên xoa xoa sờ sờ tô son điểm phấn trên mặt cô hơn một tiếng, cuối cùng kết hợp với đồ trang sức nhỏ xinh của cô bạn Tô Châu, hoàn thành tất cả công đoạn, chính Lý Mật cũng không tin đây là cô.
Lúc Lý Mật mới vừa bước qua cửa phụ của ký túc xá, cô nhìn thấy Doãn Nhất Hàng. Cô cảm thấy bây giờ nên mua hoàng lịch rồi.
"Làm sao vậy?" Lý Mật muốn nhanh chóng thoát khỏi vị Phật lớn này, giọng điệu cũng lời ít mà ý nhiều.
"Chờ cậu đi cùng" Doãn Nhất Hàng khí định thần nhàn (Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã) nói.
"Cùng đi là có ý gì, cậu biết tôi đi đâu sao, cậu còn muốn đi cùng tôi" Lý Mật cảm thấy người này có bệnh không thể giải thích rõ ràng.
"Biết, tham gia buổi họp mặt đồng hương, tôi cũng đi" Ánh mắt của Doãn Nhất Hàng khi nhìn Lý Mật giống như nhìn kẻ ngốc.
"Làm sao cậu biết tôi sẽ đi, đừng nói cậu lại đoán" Trong lòng Lý Mật cảm thấy đau khổ nhưng không nói ra được, còn chưa đi, đã gặp người có bệnh.
"Lần này không đoán, hỏi thẳng" Nhìn Doãn Nhất Hàng dõng dạc trả lời, cô muốn thi triển vô ảnh cước đã luyện trong nhiều năm, nhưng hôm nay bộ quần áo này khiến cho cô phải nhịn xuống.
Lên xe buýt, Lý Mật mới nhận ra được một vấn đề, này chàng trai kia, trước đây anh từng nói sẽ không tham gia bất kỳ hoạt động gì mà.
"Ôi, sao ngày hôm nay lại nhớ tới việc tham gia chuyện lặt vặt này vậy, lãng phí thời gian quý báu của ngài" Lý Mật trào phúng nói.
Doãn Nhất Hàng giống như không nghe ra cô đang trào phúng, nghiêm túc nói: "Muốn gặp một người”.
Lý Mật ngẩn người, anh cũng muốn gặp người khác sao? Hơi tò mò.
"Ai vậy?"
"Bạn nối khố, đã nhiều năm không gặp"
"Đã nhiều năm? Thành phố nhỏ của chúng ta lớn như vậy sao, gặp mặt khó như vậy"
"Không khó, nhưng cậu ấy không muốn gặp tôi"
Lý Mật nhíu mày nhìn anh, không truy hỏi ngọn nguồn, đổi chủ đề, "Vậy cậu tự đi là được rồi, cần gì tới tìm tôi”.
Không ngờ chân mày Doãn Nhất Hàng nhíu sâu hơn: "Trường hợp này tôi không ứng phó được, cậu tương đối ầm ĩ, mới có thể dễ dàng thích ứng”.
Ngàn vạn dấu chấm hỏi chạy trong lòng Lý Mật, thì ra hoạt bát hướng ngoại còn có một cách nói khác chính là ầm ĩ, nhìn Doãn Nhất Hàng không chớp mắt, cô lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Tư Nhiễm: Cậu ta không chỉ là mặt than, còn bị bệnh.
Tư Nhiễm lập tức trả lời lại: Nhìn theo tiêu chuẩn bây giờ của tớ, có thể anh ấy cần phải đi đến bệnh viện một chuyến.
Lý Mật trút cơn giận, gửi qua một chuỗi ha ha ha ha ha ha.
Lần họp mặt này Lý Mật cho rằng không có mấy người tới, không ngờ lại hơn hai mươi người, đợi cô phóng tầm mắt nhìn quanh một vòng, cô phát hiện thật sự có mấy trai đẹp, đặc biệt là chàng trai như ánh mặt trời tóc khá ngắn kia, thật sự phù hợp với gu thẩm mỹ của Lý Mật.
Đang mơ mộng làm sao khéo léo xin được WeChat của trai đẹp Lý Mật bị người khác vỗ một cái, Lý Mật xoay người lại, phát hiện là người đồng hương đã khuyến khích cô đến đây.
"Tại sao cậu lại đi cùng Doãn Nhất Hàng"
Lý Mật muốn cười ha ha cho qua, câu "Gặp nhau ở cửa" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị tiếng nói của Doãn Nhất Hàng dành trước, "Tôi đi tìm cậu ấy”.
Mắt Lý Mật có lẽ mở lớn như chuông đồng, trong lòng nghĩ muốn dùng roi đánh Doãn Nhất Hàng mấy trăm cái: Anh trai à, không phải cậu nói tôi không có ý nghĩa gì sao, có biết lời này sẽ tạo thành hiểu lầm hay không.
Nhìn vị bạn học kia cười đến không có ý tốt, Lý Mật thầm nghĩ thôi quên đi, càng tô càng đen, thuận tiện trợn mắt nhìn Doãn Nhất Hàng đang ngồi bên cạnh.
Kết thúc đoạn đối thoại lúng túng này không lâu, trai đẹp Lý Mật nhìn trúng trực tiếp đi về phía bọn họ. Khóe miệng Lý Mật lơ đãng nhếch lên 30 độ, trong lòng vui vẻ: Chẳng lẽ trai đẹp bị sự xinh đẹp của mình hấp dẫn, chủ động tới bắt chuyện.
Cô chưa kịp vui vẻ ba giây đồng hồ, trai đẹp đứng ở trước mặt Doãn Nhất Hàng: "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không đến, dù sao đối với người cao ngạo như cậu, chắc chắn khinh thường việc tiếp xúc với loại người như chúng tôi đúng không"
Mùi thuốc súng nồng nặc như vậy, chẳng lẽ đây chính là bạn nối khố của Doãn Nhất Hàng. Lý Mật cách xa chiến trường một chút, phòng ngừa người vô tội bị liên lụy.
"Tôi tới gặp cậu" Doãn Nhất Hàng từ tốn nói, một chữ một chữ.
Trai đẹp nghiêng đầu khóe miệng cười lạnh: "Có cần thiết không?"
"Đã nhiều năm như vậy, tôi nói với cậu một lần nữa, tôi và cậu ấy không có quan hệ gì, một chút quan hệ cũng không có”. Lần đầu tiên Lý Mật thấy cảm xúc của Doãn Nhất Hàng lên xuống lớn như vậy, trong nháy mắt cả mặt trướng đỏ.
"Không quan trọng, có vài lời tôi vẫn kìm nén chưa nói ra, loại người như cậu xứng đáng không có bạn bè" Mặc dù giọng của trai đẹp không lớn, không khiến mọi người xung quanh chú ý, nhưng ở trong phạm vi Lý Mật nghe được, cô cảm thấy để tránh cho máu tươi văng ra tại chỗ, đã đến lúc nên làm việc nghĩa dũng cảm ngăn cản mọi chuyện.
Lý Mật mới vừa bước lên một bước, đi tới bên cạnh Doãn Nhất Hàng, trai đẹp lại mở miệng: "Thế nào, đây là niềm vui mới sao, đổi khẩu vị à, sao càng đổi càng kém vậy”.
Trong nháy mắt máu nóng của Lý Mật dâng lên, hảo cảm đối với anh ta rớt xuống âm một trăm, sao, sao cô kém được? Một giây kế tiếp kịp phản ứng cô nhận ra đột nhiên mình bị gán ghép với người khác, Lý Mật cầu giúp đỡ nhìn Doãn Nhất Hàng: Anh trai à, cậu gây phiền phức thì cậu nhanh chóng giải thích giúp tôi đi.
Doãn Nhất Hàng hoàn toàn không nhìn cô, tiếp tục nói: "Nếu như cậu không tin, cậu hãy tự mình đi tìm cậu ấy mà hỏi, đây là lần cuối cùng tôi giải thích với cậu, không hẹn gặp lại”, Dứt lời, thản nhiên rời sân.
Lý Mật ngây ngốc tại chỗ: Cậu cũng nên giải thích giúp tôi chứ!
Buổi họp mặt đồng hương vẫn được tiến hành đâu vào đấy, thỉnh thoảng có người tới hỏi Lý Mật: "Bạn trai cậu đi trước như thế sao?"
Lý Mật muốn dùng đậu hũ làm mình nghẹn chết. Buổi họp mặt đồng hương, chết tiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.