Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh một cái, "Chu tiên sinh, đương nhiên... sẽ không lừa tôi rồi."
Ồ, nói thật là miễn cưỡng.
"Vậy cô thử xem, có phải nguội rồi không?"
"Hả?"
"Tôi nói cô có thể uống thử."
Chu Chính Hiến vẫn ung dung nói, nhìn qua dáng vẻ của anh không hề giống đùa giỡn, nhưng muốn cô uống sao? Cô cũng không phải người bệnh mà.
Hình như Chu Chính Hiến nhìn thấu sự không vui của cô nên nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu, "Đây là thuốc bổ, cô yên tâm, không chết đâu."
Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, người dưới mái hiên phải cúi đầu. Kim chủ muốn cô uống thì cô phải uống thôi.
Vì vậy Lâm Tẫn Nhiễm cầm lấy bát thuốc, nhẹ nhàng uống một ngụm, fuck... đắng quá.
Lâm Tẫn Nhiễm, "Không phải độ ấm rất thích hợp sao?"
Chu Chính Hiến cong ngón tay gõ trên mặt bàn, cốc cốc cốc, gõ từng cái từng cái, "Vậy à, tôi cảm thấy nguội hơn so với thường ngày, cô thử lại xem."
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, lại uống một ngụm. Chu Chính Hiến liếc nhìn cô một cái, "Uống nhiều một chút, không phải như thế cô mới có thể cảm nhận được độ ấm của nó sao?"
"..."
Lâm Tẫn Nhiễm phối hợp uống một ngụm lớn, sau đó nói, "Tôi không cảm thấy... thôi bỏ đi, bình thường độ ấm anh uống ra sao, nếu không tôi mang về cho lão Dương đun lại cái mới."
"Không cần." Chu Chính Hiến đưa tay lấy lại bát thuốc trong tay cô, "Cô đã cảm thấy không nguội lắm thì tôi sẽ chấp nhận uống vậy."
Lâm Tẫn Nhiễm, "???"
Cái gì gọi là cô cảm thấy không nguội lắm? Cái gì gọi là chấp nhận uống vậy? Bát thuốc này chỉ còn lại một nửa thôi, chấp nhận rắm ấy.
"Chu tiên sinh, tôi thấy mình vẫn nên quay về lấy một bát thuốc khác."
"Quay về?" Chu Chính Hiến giống như cười mà không phải cười nhìn cô, "Lẽ nào cô muốn nói cho lão Dương biết là thuốc này đã bị cô uống hơn một nửa rồi, vì thế muốn bù lại một chút?"
"..."
Lần đầu tiên Lâm Tẫn Nhiễm phát hiện cô không có gì để nói. Người này... không phải là vì muốn uống ít thuốc một chút nên mới bày kế chứ?
"Đưa cho tôi." Chu Chính Hiến uống xong thuốc, đột nhiên chìa tay ra trước mặt cô.
Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại một chút, "Không phải anh không ăn sao?"
Chu Chính Hiến đáp, "Không phải cô nói là tôi sợ đắng sao?"
"Vậy không phải anh không sợ đắng sao?"
Chu Chính Hiến nhướng mày, "Tôi đã nói vậy sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm nhẫn nại nhìn anh, "Lần đầu tiên tôi đưa thuốc tới..." Đợi đã đợi đã, lần đầu tiên đưa thuốc tới, thuận tiện mang mứt luôn, anh lại không ăn, nhưng lúc đó cũng không nói là bởi vì không sợ đắng.
"Nhớ lại rồi sao?" Chu Chính Hiến cười cười, "Đi lấy đi, ngay bây giờ."
Lúc Lâm Tẫn Nhiễm đi ra khỏi phòng, vẻ mặt rất khó coi, Chu Diễn nhìn cô với ánh mắt kì quái, "Cô sao vậy?"
"Có mứt hoa quả không? Ô mai cũng được."
"Hả?" Chu Diễn nghi ngờ, "Cô muốn ăn sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm híp mắt lại, "Không phải tôi, là thiếu gia nhà anh."
Chu Diễn, "..."
"Có hay không?"
"À, cô đợi chút, tôi cho người mang tới."
Chu Diễn sai người làm mang tới mấy loại mứt hoa quả, Lâm Tẫn Nhiễm nhận lấy rồi đưa vào trong phòng. Nhưng mà Chu Diễn đứng đằng sau vẫn chưa phản ứng lại được, đại thiếu gia muốn ăn mứt sao? Hello?
"Hành động cũng nhanh thật." Lúc Lâm Tẫn Nhiễm mang tới, Chu Chính Hiến đang đứng cạnh giá sách lấy sách.
"Chu Diễn là người anh huấn luyện, đương nhiên hành động phải nhanh rồi." Lâm Tẫn Nhiễm tiện đặt mứt hoa quả lên trên bàn làm việc, "Ăn đi."
Chu Chính Hiến khựng lại, "Chu Diễn đưa cho cô?"
"Nếu không đột nhiên anh sai tôi đi đâu mà lấy?" Lâm Tẫn Nhiễm liếc anh một cái, hai tay khoanh ở trước ngực.
Chu Chính Hiến cười nhạt, lấy một miếng mứt hoa quả bỏ vào miệng, "Ăn không ngon."
"Cái gì?"
"Tôi muốn ăn cái lần trước cô mang tới."
Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại một chút, thứ đó vốn là đồ của Vân Thanh, cô cũng không biết cậu ấy mua ở đâu, chẳng lẽ bây giờ muốn cô chạy đi hỏi sao?
"Chu tiên sinh." Lâm Tẫn Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói, "Không phải là anh đang đùa tôi đấy chứ?"
"Sao cô biết?" Chu Chính Hiến đi tới trước mặt cô, ngữ khí nói câu này của anh rất giống như đang nói "Sao thời tiết hôm nay lại đẹp như vậy".
Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn lời, nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai người là một bước chân nên khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh thì hơi mệt mỏi.
"Lâm Tẫn Nhiễm." Chu Chính Hiến chậm rãi gọi tên cô, từng chữ từng chữ, giống như mỗi chữ đều lướt qua đầu lưỡi của anh. Trong lòng của Lâm Tẫn Nhiễm hơi căng thẳng, tiếp theo cô nghe giọng nói lạnh nhạt của anh vang lên, "Không phải cô nói tôi xấu xa sao, cô đã cho là thế, vậy trước mặt cô tôi nên làm đúng với những gì cô miêu tả."
Lâm Tẫn Nhiễm, "..."
Trả thù, hoàn toàn là trả thù!
Không phải là nói linh tinh sau lưng anh sao, thế mà lại dùng cách làm rất ấu trĩ này để trêu chọc cô!
Sau khi Chu Chính Hiến thả người, rốt cuộc Lâm Tẫn Nhiễm đen mặt đi ra khỏi thư phòng.
Một lúc lâu sau, Chu Diễn gõ cửa đi vào, "Thiếu gia, đây là tài liệu bọn họ đưa tới."
"Để xuống đi."
"Vâng." Chu Diễn đặt hợp đồng lên trên bàn, lúc muốn quay người lại thấy mứt hoa quả ở bên cạnh, anh ta do dự hỏi, "Lúc nãy Lâm Tẫn Nhiễm nói cậu muốn ăn mứt, cái này là thật sao?"
Chu Chính Hiến ngước mắt nhìn anh ta một cái, "Ừ."
Chu Diễn nhíu mày, "Cái đó... Cậu, không phải cậu không thích ăn mấy đồ thứ ngọt ngọt này sao?"
Chu Chính Hiến mím môi, là không thể ăn được chứ không phải không thích ăn.
Nhớ tới lúc còn nhỏ, bởi vì uống thuốc sợ đắng nên anh đã lén lút chuẩn bị cho bản thân mấy viên đường, nhưng chuyện này bị cha biết được, lần đó ông trách mắng anh rất nghiêm khắc. Cha nói, không chịu được một chút đắng thì sau này làm sao gánh vác toàn bộ Chu gia?
Vốn không phải là chuyện lớn nhưng về sau anh thật sự không ăn đồ ngọt nữa.
Những thứ đồ ngọt này, coi như tất cả là một bức ảnh thu nhỏ đi. Mọi chuyện đều phải kiềm chế, càng thích thứ gì thì càng phải giả vờ như không thích, bất kể là ông nội hay cha mẹ đã mất, bà nội và mấy vị trưởng bối Chu gia bây giờ cũng vậy, tất cả bọn họ đều nói với anh, thân là người thừa kế của Chu gia, không thể để người khác nắm được một chút nhược điểm nào. Anh gánh vác toàn bộ Chu gia, cái anh phải làm là bảo vệ Chu gia, chỉ có anh không có khiếm khuyết nào thì Chu gia mới có thể không có khẽ hở.
"Mang xuống đi." Chu Chính Hiến nói.
"Cậu không ăn nữa à?"
Chu Chính Hiến cười cười, "Đùa với cô ấy chút thôi."
"Đùa? Cậu còn biết đùa hả?" Chu Diễn khựng lại, thầm nói, "Lâm Tẫn Nhiễm này đúng là khác với mọi người."
Chu Chính Hiến hơi sững sờ, phải rồi, anh cũng thấy được bốn chữ trên người cô này. Rõ ràng là một cô gái không lớn tuổi lắm nhưng đôi mắt lại có sự hờ hững và cô đơn không đúng với số tuổi.
Khác với mọi người... đại khái là bởi vì cái này cho nên mới có hứng thú với cô sao?
Mấy ngày sau, Chu Chính Hiến không có cơ hội để "lấy cớ" bắt cô làm những việc vặt vãnh lúc anh uống thuốc nữa, đã có kinh nghiệm lần đầu thì Lâm Tẫn Nhiễm cũng sẽ không bị anh lừa mà giúp anh uống thuốc lần nữa.
Sau khi "hầu hạ" xong đi ra, cô nhận được điện thoại của Ngô Quý Đồng.
"Sư tỷ, chị đang ở đâu vậy?"
Lâm Tẫn Nhiễm còn đang buồn phiền vì lúc nãy Chu Chính Hiến giả vờ làm đổ thuốc, nếu cô không nhanh tay lẹ mắt thì chắc bát thuốc này bị đổ sạch rồi.
"Đi làm."
Ngô Quý Đồng nghe thấy giọng nói tức giận của thì hết hồn, "Làm, làm sao vậy? Chị đang tức giận à? Sư tỷ, chị cũng sẽ tức giận sao?"
"À à à, là thế này, em muốn hỏi chị, ngày mai chị có được nghỉ không?"
"Ngày mai chị phải về trường, sao thế?"
"Thế mà chị lại hỏi em sao thế!" Ngô Quý Đồng lập tức bày ra bộ dạng đau lòng muốn chết, "Sư tỷ, ngày mai là sinh nhật em, chị có lương tâm không vậy, sinh nhật em mà chị cũng không nhớ nữa."
"Sinh nhật của cậu?" Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại một chút, "Được, sinh nhật vui vẻ nhé!"
"Chị đừng nói vội, sinh nhật em còn chưa đến mà." Ngô Quý Đồng nói, "Muốn thật sự chúc phúc em vậy thì ngày mai chị đến dự sinh nhật em là được, cũng không có gì, chỉ mời mấy người bạn ăn cơm, sau đó đi chơi thôi, hàng ngũ "bạn tốt" của em chắc chắn là không thể thiếu chị rồi."
Lâm Tẫn Nhiễm dựa người vào cột nhà, "Tấm lòng của chị, cậu biết là được rồi, chị không đến đâu."
Ngô Quý Đồng than thở, "Tấm lòng của chị cái gì chứ! Hoàn toàn không nhận được! Em không biết, nhất định chị phải tới đó, nếu không em sẽ... em sẽ làm loạn phòng ngủ của chị!"
Lâm Tẫn Nhiễm, "..."
"Cúp đây!"
Điện thoại bị dập xong, Lâm Tẫn Nhiễm bất đắc dĩ cười một tiếng, không cho cô chút cơ hội phản kháng nào cả.
"Cô nói chuyện điện thoại với ai vậy?" Đột nhiên một giọng nói đàn ông vang lên. Bởi vì cách rất gần nên Lâm Tẫn Nhiễm sợ hết hồn, cô quay đầu thì nhìn thấy Chu Duy Ân đứng đằng sau, rất tự nhiên giơ tay vỗ anh ta một cái, "Lớn tiếng như vậy làm gì hả?"
Chu Duy Ân bị vỗ một cái thì choáng váng vài giây, "Tôi... tôi hỏi cô nói chuyện với ai."
Hai tay Lâm Tẫn Nhiễm túy ý đút vào túi áo, "Một người bạn."
"Ừ..."
"Cậu tìm tôi à?" Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt nhìn anh ta, thằng nhóc này, trước đây rõ ràng thấp hơn cô, bây giờ cao hơn cô cả một cái đầu, "Đờ ra như vậy làm gì?"
Chu Duy Ân bỗng nhiên phục hồi tinh thần, anh ta cũng không biết tại sao bản thân lại ngẩn ra như vậy nữa, chỉ thấy đôi mắt đen như mực kia của cô mang theo một chút ý cười thì không rời mắt được..
"Tôi đâu có đờ người ra đâu, tôi đang nghĩ tới một chuyện."
"Nghĩ tới một chuyện?" Lâm Tẫn Nhiễm gật gật đầu, "Được, vậy cậu từ từ nghĩ đi, tôi đi trước đây."
"Ê!" Chu Duy Ân kéo tay cô, "Cô đợi đã, tôi còn chưa cho cô đi mà."
Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại nhìn anh ta, Chu Duy Ân mím môi, "Cô chưa ăn cơm đúng không?"
"Hả?"
"Đi, đi với tôi, tôi kêu người làm đồ ăn ngon cho cô." Sau khi nói xong, phát hiện Lâm Tẫn Nhiễm chưa nói gì, Chu Duy Ân hơi thấp thỏm. Người này và mấy cô gái kia không giống nhau, người khác thì luôn nghe theo. Cô thì ngược lại, việc cô từ chối là rất bình thường.
"Được, đi thôi."
"Hả?" Chu Duy Ân sững sờ, không ngờ cô lại dễ dàng đồng ý như vậy, sau khi phản ứng lại, dĩ nhiên anh ta rất vui mừng. Đương nhiên, vẻ mặt của anh vẫn khống chết tốt, "Vậy đừng sững sờ nữa, cùng bổn thiếu gia đi thôi."
Chu Duy Ân cười toe toét đi phía trước, Lâm Tẫn Nhiễm thấy bóng lưng của anh ta thì cười nhạt, anh ta cũng coi như là một người của Chu gia thật lòng đối xử với cô. Sau khi cô "chết", anh ta cũng rất buồn...
Nơi ở của Chu Duy Ân khá xa lạ với Lâm Tẫn Nhiễm, nhớ lại lúc trước cha mẹ của anh ta rất nghiêm khắc, mỗi ngày Lâm Tẫn Nhiễm dám chạy tới thư phòng của Chu Chính Hiến, nhưng lại không dám đi đến chỗ của Chu Duy Ân