Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 119



Trịnh Cảnh Đồng cảm giác mình sau này đánh cược với Phó A Bảo nhiều lắm, đứa nhỏ xui xẻo này trời sinh thiếu tâm nhãn, biết cái gì là đánh cược không? Đánh cược song phương đều phải đưa ra điều kiện, anh thắng thì như thế nào, em thắng thì như thế nào. Hiện tại chỉ có anh thắng thì như thế nào, còn em thì sao? Ai cũng không đưa ra vấn đề này......

Đáng yêu thì rất đáng yêu rồi, thế nhưng chỉ giới hạn đối với anh a! Em nếu như bị người khác hãm hại anh sẽ không cao hứng!

Trịnh Cảnh Đồng đầu óc quay quay, cảm thấy như thế vẫn chưa đủ, liền nhếch miệng cười nói: "Anh cảm thấy vừa mới nói quá đơn giản, không phải là em chủ động sao, có cái gì đáng ngạc nhiên chứ, chúng ta còn phải thêm vài thứ khác."

"Thêm cái gì?" Phó A Bảo dửng dưng như không, "Tùy tiện anh thêm!"

"Em phải ở trên weibo công khai bày tỏ với anh, gõ chữ không được, em phải đăng video!" Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy đây là một chủ ý vô cùng tốt, "Việc này suy cho cùng vẫn là em không nói thích anh mà gây ra họa, em nếu như công khai bày tỏ yêu anh yêu muốn chết, đứa nào rảnh háng dám xuyên tạc lung tung!"

"Ờm......" Phó A Bảo vuốt vuốt cằm trầm tư một chút, cậu phải tính toán được mất một chút đã, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Trịnh Cảnh Đồng nói tới hình như xác thực rất có đạo lý, "Được thôi, tất cả nghe theo anh."

YES! Trịnh Cảnh Đồng ở trong lòng làm bộ tư thế thắng lợi.

Hai người đang thương lượng chi tiết đánh cược, đột nhiên điện thoại của Phó A Bảo đặt trên giường vang lên, Trịnh Cảnh Đồng đi tới, cầm tới giúp, sau đó y liền phát hiện tên Đinh Vũ hiển thị bên trên.

Sắc mặt Trịnh Cảnh Đồng tối sầm lại, nhắc đến tào tháo tào tháo liền đến, y đã sai người đi điều tra hai huynh muội này. "Là bạn học Đinh Vũ kia của em." Y đưa điện thoại cho Phó A Bảo.

Phó A Bảo nhìn Trịnh Cảnh Đồng một cái sau đó nhận điện thoại ấn nút nhận cuộc gọi: "Uy, Đinh Vũ hả?"

Đinh Vũ gọi điện thoại tới hẹn Phó A Bảo đi hát KTV, chiều nay 2h, nói là vừa vặn thứ 7, cùng đi ra ngoài chơi.

Phó A Bảo vốn định đáp ứng, thế nhưng nghĩ tới mấy lời Trịnh Cảnh Đồng vừa nói cậu liền hơi tâm nhãn một chút, cậu che điện thoại nói thầm hỏi Trịnh Cảnh Đồng: "Anh nói em có nên đáp ứng hay không?"

Dáng vẻ Phó A Bảo như vậy thực sự quá dụ dỗ, Trịnh Cảnh Đồng suýt chút nữa không nhịn được bật cười, y gật gật đầu: "Em đáp ứng cô ta trước đi."

Phó A Bảo liền làm theo, hẹn Đinh Vũ chiều nay đi KTV hát.

Cúp điện thoại Phó A Bảo hỏi Trịnh Cảnh Đồng: "Anh không phải không đồng ý em tới gần bọn họ sao, sao bây giờ lại đáp ứng em đi ra ngoài chơi với bọn họ rồi hả?" Đây không phải rất mâu thuẫn sao, quá kỳ quái.

"Anh bảo em đáp ứng cô ta, lại không thật sự để em đi." Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy KTV chỗ như vậy có lúc vẫn là rất nguy hiểm, bởi vì là phòng riêng, trong phòng xảy ra chuyện gì thật sự khó nói, đi chơi với bạn bè không có vấn đề gì, thế nhưng hiện tại biết rõ hai người kia có vấn đề, Trịnh Cảnh Đồng như thế nào sẽ để Phó A Bảo đi, có cái vạn nhất thì làm sao bây giờ!

Phó A Bảo rất kỳ quái: "Em không đi thế anh bảo em đáp ứng làm cái gì a." Đây không phải có bệnh sao, đi lung tung nửa ngày liền vì đối đầu với chim bồ câu một lần? Mưu đồ gì?

Trịnh Cảnh Đồng thở dài: "Em cứ chờ xem đi, lan truyền trong trường học hiện tại thành như vậy, em cũng bắt đầu hoài nghi, bọn họ khẳng định cuống lên, nói không chừng còn muốn giở chiêu lợi hại, ngày mai phỏng chừng em đi sẽ có chuyện."

"Trước khi em tạm nghỉ học, bọn họ thấp hơn em một khóa, căn bản không quen em, sẽ không vô danh vô cớ chỉnh em như thế, gia đình bọn họ cũng không có bối cảnh gì, sẽ không não rút mà đi đắc tội với bạn học có quyền thế, cho nên anh đoán bọn họ là gây khó dễ tiền của ai đó mới làm như vậy." Trịnh Cảnh Đồng không không rõ, A Bảo nhà y là người như vậy, căn bản sẽ không kết thù oán với người khác, đến cùng đứa nào lớn gan bằng trời như vậy!

Phó A Bảo phồng mặt lên: "Đó cũng chỉ là anh đoán thôi, có thể là hiểu lầm đấy." Cậu cũng cảm thấy nhân duyên của mình tốt vô cùng, đâu sẽ có người hận cậu như thế.

"Được, vậy chúng ta ngày mai gặp rốt cục liền biết." Trịnh Cảnh Đồng cũng không nhiều lời với Phó A Bảo, mắt thấy là thật tai nghe là giả, y có rất nhiều chuyện vẫn chưa nói cho Phó A Bảo đấy, ví dụ như chuyện của Hà Tư Kỳ.

"Ngày mai thì ngày mai!" Phó A Bảo trong lòng thật ra có chút khó chịu, cậu không hy vọng sự tình thật sự giống như Trịnh Cảnh Đồng nói, đối với cậu mà nói đánh cược là chuyện nhỏ, chịu thiệt một chút cũng không có gì, thế nhưng cậu không hy vọng bạn bè của mình là người xấu, cậu chân tâm thực lòng muốn kết bạn, ở chung hơn một tháng qua không phải gạt người.

Ai...... Hi vọng sẽ không bị Trịnh Cảnh Đồng nói trúng đi.

Tâm tư của vợ rất tốt, thất lạc và lo lắng của Phó A Bảo Trịnh Cảnh Đồng nhìn ở trong mắt, đều nói A Bảo nhà y thiếu tâm nhãn, thế nhưng A Bảo nhà hắn so với bất kỳ ai khác đều đơn thuần thiện lương hơn, nếu như có thể, y thật sự không hy vọng những chuyện dơ bẩn này bị A Bảo biết, A Bảo nhất định sẽ rất thương tâm.

......

Huynh muội Đinh gia hẹn Phó A Bảo 2h chiều gặp mặt, địa điểm là một KTV trung tâm thành phố, hai người lúc 1 rưỡi đã tới, Phó A Bảo kỳ thực cũng đã sớm tới, bất quá cậu không tới chỗ KTV đã hẹn, mà là ngồi với Trịnh Cảnh Đồng trong phòng trà gần đấy, vị trí vừa vặn, từ trước cửa sổ tầng bọn họ ngồi vừa vặn có thể nhìn thấy cửa lớn KTV, liếc mắt liền thấy bóng người huynh muội Đinh gia rồi.

Phó A Bảo nhìn thấy Đinh Vũ lôi điện thoại ra gọi điện thoại, sau đó điện thoại của cậu liền vang lên, cậu liếc mắt nhìn Trịnh Cảnh Đồng, Trịnh Cảnh Đồng nhấc mi nói: "Liền nói theo anh."

"Uy." Phó A Bảo nhận điện thoại.

"A Bảo, tớ và anh trai tớ đã tới rồi, ngay ở cửa, cậu đến đâu rồi hả?"

"Tớ còn đang ở trên đường, có chút kẹt xe, khoảng một lát nữa, các cậu vào trước đi."

"Bọn tớ đứng ở cửa chờ cậu được rồi."

"Không cần, tớ biết quán đó, các cậu vào đi thôi, tớ đến gọi điện thoại cho cậu."

"Vậy được, bọn tớ vào trước gọi một vài thứ, nước trái cây gì ấy, cậu muốn uống gì?"

"Cái gì cũng được."

Cúp điện thoại Phó A Bảo hỏi Trịnh Cảnh Đồng: "Sau đó thì sao?"

Trịnh Cảnh Đồng hắc tuyến: "Em không cần nói nhỏ như vậy, chúng ta cách xa như vậy, nói cái gì bọn họ cũng không nghe được."

Phó A Bảo còn rất tính toán: "Em đây không phải sợ tai vách mạch rừng sao."

Trịnh Cảnh Đồng đỡ trán, đứa nhỏ xúi quẩy này cho rằng đang đóng phim sao, còn tai vách mạch rừng.

"Nói mau a, sau đó làm thế nào, bọn họ cũng đã đi vào, chúng ta còn ngồi ngốc ở đây?" Phó A Bảo rất lo lắng, "Ngồi ở đây có thể phát hiện cái gì a."

Trịnh Cảnh Đồng rót thêm trà cho Phó A Bảo: "Chúng ta ngồi ở chỗ này chờ là được, anh đều đã sắp xếp xong xuôi."

KTV kia tối qua y cũng đã cho người đi sắp xếp, dùng tiền cái gì mà không làm được, phòng riêng kiểu cách khác y đều sai người đặc biệt bố trí một phen, lắp máy quay bí mật, không chỉ như vậy, nhân viên trong KTV cũng có an bài của y, chỉ chờ cá lọt lưới.

Trịnh Cảnh Đồng tin tưởng phán đoán của mình, đồn đại trong trường đã tới mức kia, nếu không phải A Bảo trì độn đã sớm phát hiện, hai người kia khẳng định đợi không kịp, không tiếp tục động thủ liên không kịp nữa, dù sao mấy lời đồn trước kia cũng chính là vô căn cứ, mọi người cũng chính là lan truyền thì lan truyền, nếu như bọn họ thật sự muốn hại người, mấy cái kia căn bản không đủ lực độ.

Cho nên Trịnh Cảnh Đồng liền đánh cược lần "Hẹn hò" hôm nay hai người kia muốn động thủ, y lấy laptop mở ra, ra hiệu Phó A Bảo nhìn màn hình.

Trong màn hiển thị chính là theo dõi trong phòng riêng KTV, trong đó một gian có người tiến vào, tuy rằng không nghe được âm thanh, thế nhưng hai người trong màn hình Phó A Bảo quen, chính là huynh muội Đinh gia, góc độ máy ghi hình là hướng về cửa, Trịnh Cảnh Đồng điều chỉnh một chút, trong màn hình liền xuất hiện 6 hình nhỏ, đều là hình ảnh của phòng riêng này, mỗi góc độ, đều rất rõ ràng.

Phó A Bảo trong lòng nói nhỏ, Trịnh Cảnh Đồng người này quá bất chính rồi, tốt thế nào lại rình trộm, bất quá cậu lại nghĩ đến người này là vì cậu mới làm như thế liền mềm lòng, ai quên đi, ai bảo người này yêu mình như thế chứ, mình phải bao dung y mà, sau này hảo hảo dạy dỗ là được rồi.

Hai người trong màn hình ban đầu không có làm gì khác thường, chỉ tán gẫu, sau đó một phút, người phục vụ đi rồi hai huynh muội ngồi trên ghế sô pha tán gẫu, Đinh Vũ từ trong túi lấy ra một lọ nhỏ, rất nhỏ, màu trắng, cũng không biết là làm gì, có điều Trịnh Cảnh Đồng nhíu nhíu mày, y có linh cảm không lành.

Một lát sau hai người gọi gì đó tới, một đĩa trái cây còn có một ít đồ ăn vặt, sau đó chính là ba ly đồ uống, nhìn màu sắc hẳn là hồng trà lạnh.

Người phục vụ đi rồi Đinh Lê cũng đứng dậy, hắn đi tới cửa mở hé cửa ra, sau đó ló nửa người ra, tiếp theo lại quay đầu nói với Đinh Vũ cái gì đó, Đinh Vũ liền mở cái lọ nhỏ kia ra, đổ ra một hạt nhỏ màu trắng bỏ vào trong một ly hồng trà lạnh, còn dùng ống hút khuấy một chút, chờ cô khuấy xong sau đó nói với Đinh Lê cái gì đó, sau đó Đinh Lê mới an tâm đóng cửa lại.

Lần này không cần Trịnh Cảnh Đồng nói rõ Phó A Bảo cũng xem hiểu, hai người kia hạ độc trong đồ uống, tuy rằng không biết là thuốc gì, thế nhưng Đinh Lê vừa nãy rõ ràng là canh chừng, cho nên thuốc này khẳng định không phải thứ gì tốt. Sau đó Phó A Bảo lại thấy hai người kia ngồi xuống bưng hai cốc khác lên uống, cốc còn lại kia để cho cậu.

Trịnh Cảnh Đồng nói không sai, hai người kia muốn hại cậu!

Nếu như không có Trịnh Cảnh Đồng sớm phát hiện, cậu hôm nay khẳng định liền bị lừa, phỏng chừng trúng phải thuốc không biết là thứ gì của hai người này, cũng không biết sẽ gặp phải chuyện đáng sợ thế nào, Phó A Bảo có chút thương tâm, cậu thấp giọng thất lạc nói: "Em rõ ràng chưa từng làm chuyện có lỗi với hai người này, bình thường ở chung không phải rất tốt sao, không phải bạn bè sao, tại sao hai người kia muốn hại em......" Trong lòng cậu khỏi nói có bao nhiêu ủy khuất.

"Có lẽ bọn họ lúc trước chính là mang theo mục đích tới làm bạn bè với em." Trịnh Cảnh Đồng vỗ vỗ tay Phó A Bảo, "Đừng khó chịu nữa, biết bọn họ là người xấu là được rồi, còn lại giao cho anh giải quyết."

Phó A Bảo nhìn chằm chằm hai người trong màn hình không nói lời nào, cảm giác bị lừa gạt thật không dễ chịu, không thể nói được có bao nhiêu thương tâm, là một loại thất vọng không thể nói rõ, cậu vẫn luôn cảm thấy người bên cạnh đều là người tốt, từ nhỏ đến lớn gặp căn bản đều là người thiện lương, cơ hồ ai cũng đối rất tốt với cậu, thuận buồm xuôi gió.

Cho tới hôm nay Phó A Bảo mới biết mắt nhìn của mình hỏng cỡ nào, hai người có vấn đề cậu vậy mà một chút cũng không có nhìn ra, mà Trịnh Cảnh Đồng chưa từng ở chung với bọn họ một lần liền phát hiện ra.

Cậu có phải là có chút thất bại a......

......

Hai huynh muội Đinh gia ở trong phòng chuyện trò vui vẻ, chuyện tiến hành đến mức rất thuận lợi, bọn họ cảm thấy hôm nay cũng sẽ không ngoại lệ, Phó A Bảo thật sự là quá dễ lừa, tiền này quả thực cầm tới thoải mái.

Hai người uống đồ uống chờ Phó A Bảo đến, sau đó cửa phòng riêng của bọn họ đã bị đẩy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.