Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 15



Mang thai? Nôn nghén?

-_-||

Phó Trạch Văn hắc tuyến không thôi, "Khiếu hài hước của cậu cũng thật là cao giống như trước đây." Hạ Tình quả nhiên vẫn là Hạ Tình kia, Hạ Tình trước đây cũng rất thích đùa giỡ, cả ngày đều cười híp mắt.

Đới Tuyết Dao sắc mặt không tốt nói: "Loại chuyện này làm sao có thể tùy tiện mang ra đùa giỡ."

Hạ Tình cười gượng hai tiếng, cô muốn che mặt, cô chẳng qua là cảm thấy triệu chứng này rất giống nôn nghén nên thuận miệng nói một câu, không nghĩ tới đứa nhỏ này còn cáo trạng ni, "Mau dẫn cậu ấy tới bệnh viện đi, đột nhiên ói lợi hại như vậy, có thể là bệnh cấp tính gì đó."

Bọn họ nói cái gì Trịnh Cảnh Đồng cũng không có để ý, y chỉ nghe được câu nói của Phó A Bảo, Phó A Bảo nói mình mang thai, còn nôn nghén!

"A Bảo em mang thai?!" Trịnh Cảnh Đồng trừng mắt đi tới bên người Phó A Bảo, tay y cũng không biết đặt ở đâu, muốn chạm vào Phó A Bảo, nhưng lại sợ bị Phó A Bảo ghét bỏ hất ra, cả người đều phi thường nôn nóng.

Phó A Bảo vừa nghe thấy giận không có chỗ phát tiết, "Anh mới mang thai! Anh não tàn a, tôi là nam thì mang thai thế nào?! Anh mang thai cho tôi xem xem! Tôi chật vật như vậy, anh không an ủi tôi thì tôi, còn cười nhạo tôi!" Lúc cậu mắng người đúng là trung khí có đủ.

(Trung khí: Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hóa thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể)

Cậu xem như là nhìn ra rồi, cậu và Trịnh Cảnh Đồng tuyệt bích là bát tự không hợp, hơn nữa cậu nhất định là bị khắc (xung khắc) một cái! Không phải vậy thì sao mỗi lần gặp phải Trịnh Cảnh Đồng đều xúi quẩy ni.

(bát tự: giờ, ngày, tháng, năm sinh, mỗi từ này viết theo Thiên can Địa chi gồm có 2 chữ, nhân đôi lên là 8 chữ => bát tự, muốn rõ hơn thỉnh tra gg)

Trước đây Phó A Bảo không tin quỷ thần, lúc này cậu cảm thấy cần phải tin, thực sự là kỳ quái, mình chính xác là cùng với Trịnh Cảnh Đồng xung khắc đi?

"Không phải, anh —" Trịnh Cảnh Đồng càng cuống hơn, bình thường da miệng y rất hoạt bát, nói chuyện làm ăn là cao thủ khó đối phó, thế nhưng không biết tại sao đối mặt với Phó A Bảo liền trở nên kém thông minh, hoàn toàn không biết nên nói như thế nào.

"Được rồi được rồi không tức giận, chúng ta tới bệnh viện." Phó Trạch Văn vỗ vỗ vai Trịnh Cảnh Đồng ra hiệu cho y lượng thứ, em trai mình chính là cái tính nết này, sau đó hắn liền đỡ Phó A Bảo đi ra ngoài, còn gọi điện thoại để tài xế đem xe từ trong sân ra, hôm nay khách tới rất nhiều, xe đều đỗ trong sân.

"Tớ/Anh cũng đi!" Trịnh Cảnh Đồng vội vã đi theo, y rốt cục vẫn là đưa tay ra đỡ Phó A Bảo, một là muốn giúp Phó Trạch Văn chia sẻ một chút, hai cũng là thật sự muốn chạm thử vào Phó A Bảo một tý. (=)))))))))))

"Ba!" Cánh tay đụng tới Phó A Bảo vẫn chưa tới một giây đồng hồ đã bị đẩy ra.

"Đừng đụng vào tôi!" Phó A Bảo mạnh mẽ trừng mắt với Trịnh Cảnh Đồng, "Cũng đừng có đi theo tôi?!" Cậu còn muốn mắng là sắc ma, có điều sợ ở trước mặt Phó Trạch Văn lộ ra, liền nhẫn nhịn không mắng ra miệng.

Mình đã khó chịu như vậy, còn muốn đối với tên đê tiện vô sỉ hạ lưu như vậy phải nuốt giận vào bụng.

Nhân sinh thực là quá gian nan.

Trịnh Cảnh Đồng bị đập lông mày cũng không nhíu lại một cái, bất quá y lui về phía sau một bước, nếu Phó A Bảo tạm thời không muốn nhìn thấy mình, vậy mình liền đứng phía sau đi. (cả thế giới bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một chàng trai =))))))

Hạ Tình và Đới Tuyết Dao cũng không đi, Hạ Tình vốn là cùng Phó A Bảo không có quan hệ gì, chính là đúng lúc đụng người lạ, vì thế không thể theo tới bệnh viện.

Đới Tuyết Dao vốn là không muốn đi, cô hôm nay mặc rất xinh đẹp, hơn nữa lần đầu tiên tới nơi thế này, cô không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nếu có thể, cô thậm chí còn không muốn Phó Trạch Văn đi, nhưng mà Phó A Bảo là em trai Phó Trạch Văn, lời này cô không thốt ra được.

Cho nên trong lòng cô có chút oán trách Phó A Bảo, sớm không bệnh muộn không bệnh, sao lại cố ý bị bệnh vào lúc này, cũng không biết là ăn bậy thứ gì, làm hại Phó Trạch Văn phải theo đi.

Có khoảng thời gian này, mình đã sớm được Phó Trạch Văn giới thiệu cho những khách khứa chào hỏi kia, đây là bước đầu của cô trở thành con dâu Phó gia, phi thường quan trọng!

Cũng may Phó Trạch Văn cũng không để cô đi, nói là cô đi giày cao gót, đi đâu cũng rất bất tiện, để cô đi theo Phó Minh cùng Hứa Dung, điều này đúng ý với Phó Trạch Văn, cô tin cha mẹ Phó Trạch Văn sẽ giới thiệu mình với người khác.

"Cảnh Đồng cậu cũng đừng đi, hôm nay là sinh nhật cậu, cậu không ở lại thì ra cái dạng gì." Sắp lên xe Phó Trạch Văn để Trịnh Cảnh Đồng về chỗ tiệc rượu, "Dù sao bệnh viện cũng ở ngay gần đây, xem bệnh là chuyện của bác sĩ, chúng ta đi nhiều người hơn cũng vô ích, một mình tớ là được."

"Tớ có thể đi nhanh một chút, chỗ tiệc rượu người mới tới một nửa, còn chưa chính thức bắt đầu, không quan trọng lắm." Trịnh Cảnh Đồng không nói hai lời liền mở cửa sau xe để Phó Trạch Văn và Phó A Bảo đi vào, mình thì ngồi ghế cạnh ghế tài xế.

Trịnh Cảnh Đồng đi quả thực có thể nhanh hơn một chút, bởi vì bệnh viện chính là Trịnh gia mở, gia đại nghiệp đại của Trịnh gia (đại nghiệp gia đình), chen chân vào rất nhiều lĩnh vực, bệnh viện tư nhân nhà y mặc dù chỉ là sản nghiệp bên trong một khối nhỏ tầm thường, nhưng bệnh viện nhà mình mở ra sẽ tiện lợi rất nhiều, lúc nào cũng có thể đi cửa sau.

Bệnh viện mở ra chính là mắt xích của Trịnh gia, một tòa nhà trong số đó ở ngay gần chỗ ở của Trịnh gia, lái xe không tới 5 phút đồng hồ, rất gần.

Ở trên xe Phó A Bảo một bên trừng Trịnh Cảnh Đồng ở ghế trước, một bên luyên thuyên cùng Phó Trạch Văn kể ra nỗi thống khổ của mình, cậu vốn chóng mặt, ngồi xe lại càng chóng mặt, rất muốn ói.

Trịnh Cảnh Đồng lại trực tiếp gọi điện thoại cho viện trưởng, y qua loa nói triệu chứng của Phó A Bảo, sau đó để viện trưởng sắp xếp bác sĩ tốt nhất xem bệnh cho Phó A Bảo, bây giờ lập tức đến!

"Không sao, chúng ta đến là có thể xem ngay lập tức." Trịnh Cảnh Đồng quay đầu lại an ủi hai người ngồi phía sau.

"Cảm ơn." Phó Trạch Văn rất cảm kích, Trịnh Cảnh Đồng thực sự là bạn chí cốt, vì A Bảo mà ngay cả tiệc sinh nhật của mình đều có thể bỏ đi. (anh dại trai thì có =.=)

Phó A Bảo hung ác trừng mắt với Trịnh Cảnh Đồng, không sao không sao, cái gì cũng không sao, anh không ở đây tôi khẳng định không sao, anh ở đây tôi khẳng định xui xẻo!

Mấy phút sau xe liền tới chỗ cần đến, vừa mới vào cửa đã thấy một y tá đang chờ, bây giờ bệnh viện rất bận rộn, thật sự là không lấy được ai ra cửa nghênh đón đại Boss Trịnh Cảnh Đồng này.

Có điều đây là bệnh viện tư nhân, không coi trọng những thứ này, hảo hảo xem bệnh mới là quan trọng nhất.

Y tá vừa nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng liền đi lên nói: "Trịnh tổng, Lưu viện phó đã ở trong phòng chuẩn bị xong." Sau đó cô ở phía trước dẫn đường, ra hiệu 3 người đi theo cô.

Lúc cách văn phòng còn có vài bước Phó A Bảo lại nhịn không được muốn ói, Phó Trạch Văn không thể làm gì khác hơn là dẫn cậu tới phòng rửa tay trước, "Cảnh Đồng, cậu tới chỗ bác sĩ nói tình hình của A Bảo, hỏi một chút xem phải làm kiểm tra gì, bọn tới lập tức liền đi làm." Phó Trạch Văn lo lắng Phó A Bảo có thể phải làm kiểm tra soi dạ dày.

"Được." Vừa ở trên xe Phó A Bảo còn luyên thuyên liên tục, trên căn bản chỗ nào không thoải mái đều gào ra, Trịnh Cảnh Đồng tất cả đều ghi nhớ trong lòng, y liền một mình đi tới văn phòng phó viện trưởng miêu ta bệnh tình Phó A Bảo.

Lưu viện phó Lưu Việt này là một trong 3 phó viện trưởng của bệnh viện tư nhân này, trẻ tuổi nhất, thế nhưng y thuật tốt nhất, là người được đề cử hàng đầu cho chức viện trưởng đời kế tiếp, hơn nữa cũng rất đep, là một đại soái ca, là tình nhân trong mộng của mọi cô gái chưa kết hôn trong bệnh viện.

"Như vậy a, ân..." Nghe miêu tả Lưu Việt cảm thấy giống như nôn nghén, hắn liền nói với Trịnh Cảnh Đồng, "Đi kiểm ta máu HCG trước đi." Trịnh Cảnh Đồng chưa nói giới tính, chỉ nói triệu chứng, nghe như là nôn nghén, Lưu Việt liền tiên nhập vi chủ (vào trước là chủ, nghĩa là ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo), cho rằng bệnh nhân là nữ nhân.

Trịnh Cảnh Đồng cũng không hiểu những thứ này, kiểm tra máu HCG gì y cũng không hiểu, nghe như là xét nghiệm máu, liền gật đầu, Lưu Việt là bác sĩ có y thuật xuất chúng nhất bệnh viện nhà mình, nghe hắn khẳng định không sai.

Lưu Việt để y tá đến lấy máu của Phó A Bảo, sau đó đưa đi làm kiểm tra máu HCG, làm xong liền vội vàng đem báo cáo kiểm tra đưa tới, bất quá đối phương vẫn còn đang nói, vậy thì cầm công cụ lấy máu trực tiếp tới cho hắn trực tiếp lấy.

Thế là Phó A Bảo ở ngay trong phòng rửa tay che miệng lại để y ta lấy máu ở tay trái, lúc máu chảy ra cậu còn rơi mất mấy viên kim đậu đậu.

(Kim đậu đậu: quý giá, ở đây chỉ mấy giọt nước mắt quý giá của em Bảo =)))))))

Cậu cảm giác mình sắp chết rồi, chưa tới một tiếng, cậu đều sắp ói ra 6, 7 lần, còn bị kim tiêm đâm tới, còn phải hút máu!

Nhân sinh quả là rất gian nan.

Phó Trạch Văn nhìn đau lòng muốn chết, A Bảo nhà bọn họ hôm nay quả thật đúng là chịu tội lớn rồi.

Lúc y tá rút máu ra còn kỳ quái, phó viện trưởng để làm kiểm tra máu HCG, nhưng đây không phải đàn ông sao, kiểm tra máu HCG là kiểm tra mang thai a! Lẽ nào đây thực ra là một nữ nhân? Cũng có thể, hiện nay rất nhiều người thích mặc quần áo trung tính. (nửa nam nửa nữ)

Quên đi mặc kệ, dù sao cũng là để phó viện trưởng kiểm tra, mình nghe lời là được.

Lúc báo cáo kiểm tra đưa tới tay Lưu Việt, Phó A Bảo cũng gần như ói xong, cậu được Phó Trạch Văn dìu tới văn phòng Lưu Việt.

Bọn họ vừa mới vào cửa liền nghe được Lưu Việt đang nói chuyện, "Không có chuyện gì, chính là mang thai, đã 8 tuần rồi." Lưu Việt nhìn kĩ báo cáo bên dưới, "Vào lúc này nôn nghén rất bình thường, có rất nhiều cách có thể giảm bớt, một hai táng sau tự nhiên sẽ tốt."

Trịnh Cảnh Đồng: ⊙﹏⊙ đây không phải là A Bảo chứ?

Phó A Bảo: -_-|| tuyệt đối đừng nói cho ta biết đây chính là ta, cẩn thận ta đánh chết ngươi cái tên lang băm này!

Phó Trạch Văn: -_-|| chúng ta không phải là đi nhầm phòng chứ? Không thể đi, Cảnh Đồng còn đang ở đây ni.

Lưu Việt nói xong liền ngẩng đầu nhìn về phía ba người khác trong phòng, phát hiện bọn họ đang ngây ngốc nhìn mình, hắn cảm thấy có chút không hiểu ra sao, "Đều nhìn ta xong rồi chứ, phụ nữ có thai ni? Còn chưa ói xong?"

Phó A Bảo & Phó A Bảo & Trịnh Cảnh Đồng:.........

_____________________

Ây yo sorry các nàng vì mấy ngày qua ta đau tay không edit chap mới được. Lượng thứ lượng thứ aaaa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.