Trịnh Cảnh Đồng cũng biết kết hôn cùng một người đàn ông không phải ai cũng có thể tiếp thu, thế nhưng y chính là không thích loại thái độ này, loại ngữ khí cùng vẻ mặt hoàn toàn không tin, y và A Bảo liền thực sự không thích hợp như vậy sao?
Có điều Trịnh Cảnh Đồng cũng không có phát biểu ý ni Phó A Bảo trước hết mở miệng, cậu không chỉ không tức giận, còn một mặt mặt giả bộ nhung nhớ mà nhìn Đổng Mạn: "Đổng tiểu thư cũng cảm thấy như vậy sao? Cha mẹ bình thường khẳng định không thể đồng ý, cha mẹ tôi không đồng ý, nhưng cha mẹ anh ấy không những đòi tôi và anh ấy kết hôn, tôi nói không đồng ý bọn họ còn không cao hứng, sau đó tôi bị bức đến không có cách nào, mới miễn cưỡng đồng ý, cô biết cái gì gọi là chịu nhục không? Tôi chính là như vậy."
Nói qua Phó A Bảo nói với Trịnh Cảnh Đồng: "Anh mau đưa điện thoại ra cho cô ấy xem xem, vừa rồi em để anh đăng cái weibo kia, cho cô ấy xem chút."
Trịnh Cảnh Đồng đang rút điện thoại di động ra miệng Phó A Bảo lại đổi ý, cậu mục trừng khẩu ngốc (trợn mắt ngoác mồm) tiếp tục nói với Đổng Mạn: "Không phải như vậy, cô trực tiếp follow Weibo tôi đi, cô có Weibo chứ? Đừng có giống như Trịnh Cảnh Đồng này y như thổ lão mạo (giống từ hai lúa đấy), ngay cả weibo cũng không có, tôi đều chê anh ấy mất mặt."
"Weibo của tôi là A Bảo siêu nhân, chị search xem."
Đổng Mạn cũng không biết cái gì, vẫn là lấy điện thoại di động ra search, cô cũng có một cái Weibo.
"Search được chưa? Nhớ follow tôi a." Phó A Bảo căn dặn xong lại nói với Trịnh Cảnh Đồng, "Anh nhớ về follow lại."
Tôi đang trải nghiệm cáp chế lớn nhất trong đời, thế nhưng tôi quyết định chịu nhục, tôi tin, trải qua chuyện này, tôi sẽ trở nên càng thêm thành thục thận trọng.
Đổng Mạn vừa nhấn vào liền thấy được cái Weibo này, fan của Phó A Bảo còn rất nhiều, Weibo đăng lên chưa tới 2 tiếng đã có hơn 100 bình luận rồi.
Có điều Đổng Mạn căn bản không hiểu được, thứ lỗi cho cô năng lực phân tích có hạn, cô thực sự là xem không hiểu, lẽ nào ý tứ tiểu nam sinh này nói là, cậu và Trịnh Cảnh Đồng kết hôn vẫn là chuyện ủy khuất, là bị ép buộc mới không thể đáp ứng?
Đây là chưa uống thuốc đi?
Tiểu nam sinh này lừa Trịnh Cảnh Đồng kết hôn thì Đổng Mạn mới tin, nhìn thái độ này của Trịnh Cảnh Đồng liền biết rồi, y lúc nào thì đối xử với người khác ân cần như vậy, có thể thấy được thủ đoạn của người này có bao nhiêu tuyệt vời, có điều cũng không trách Trịnh Cảnh Đồng, theo cô biết, Trịnh Cảnh Đồng xưa nay chưa từng yêu đương qua, nhất thời bị che đậy cũng có thể thông cảm được.
Nhưng là ngay cả cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng cũng vừa ý tiểu nam sinh này, thậm chí đã tới trình độ bức cậu kết hôn, đây là chỉ cần muốn thì sẽ bất chấp mà tin tưởng a! Nói dối cũng phải có dáng vẻ một chút được chứ!
Có thể rõ ràng thủ đoạn câu nhân này tốt như vậy, Đổng Mạn không hiểu Phó A Bảo tại sao phải nói dối vụng về như vậy, là xem thường cô sao? Cố ý? Bởi vì mình xem ra có uy hiếp đối với cậu ta?
Phó A Bảo thực sự là oan uổng, nếu cậu có cái đầu óc này thì cha mẹ và lão ca của cậu đã cao hứng muốn chết rồi, lúc này khẳng định bé ngoan sẽ ở nhà dưỡng thai, đâu có chuyện gì với Trịnh Cảnh Đồng a, cậu không phải là bởi vì ngốc nghếch vì thế mới bị Lưu Việt lừa bịp sao.
Đổng Mạn não bổ một phen cảm giác mình là bị coi thường, vì thế tâm tình rất không tốt, cô không tin cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng sẽ đồng ý việc kết hôn này, thế nhưng vào lúc này cường ngạnh vạch trần cũng không phải chủ ý tốt gì cả, nhìn sắc mặt Trịnh Cảnh Đồng liền biết rồi, y nhất định sẽ tức giận, xem ra y đã bị tiểu nam sinh này me tới xoay quanh, Đổng Mạn cũng không biết Trịnh Cảnh Đồng còn có hứng thú ham muốn này, vậy mà thích nam nhân? Trước kia hoàn toàn không nhìn ra a.
Thấy Đổng Mạn nhìn Weibo đã lâu không có phản ứng, Phó A Bảo tiến đến bên người Trịnh Cảnh Đồng nhìn điện thoại di động: "Follow chưa?"
Đổng Mạn cũng nghe được, mặt cô có chút hơi hồng, sau đó liền ấn follow, follow cũng được, sau này có thể bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát người này rồi, nhìn weibo cậu đăng hình như rất chịu khó, lẽ ra có thể từ phía trên tìm ra manh mối, hiện tại ăn cơm không tiện xem, trở về hảo hảo lục lọi.
Đổng Mạn một bên để ý tới Trịnh Cảnh Đồng bên này nhận được nhắc nhở, hắn liền trở về follow, tiếp tục nhìn Phó A Bảo một chút: "Trở về."
Phó A Bảo thỏa mãn gật đầu, cậu đối với thái độ vừa nãy của Đổng Mạn dừng lại cái này của cậu (cái weibo ấy) (←_←) rất tán đồng, cảm thấy Đổng Mạn phi thường hiểu cậu, nói không chắc là người tốt, "Tôi bởi vì lúc trước nghe nói cô là bạn gái của Trịnh Cảnh Đồng, còn có chút chán ghét cô, có thể tưởng tượng không nổi cô lại là đại tỷ tỷ hiểu ý như vậy, thực sự là trách oan cô, cô trở về khẳng định ảo hảo nói người kia một chút!"
"..." Trịnh Cảnh Đồng muốn đỡ trán, y tuy rằng không phải giun đũa trong bụng Đổng Mạn, thế nhưng Đổng Mạn đang nghĩ gì y đại khái có thể đoán được, dù sao tuyệt bích không phải trong miệng Phó A Bảo nói như vậy, cùng cậu não bổ không có một chút quan hệ nào!
Đổng Mạn lại có phản ứng khác, cô suýt chút nữa đem màn hình điện thoại ở trong tay bóp nát!
Người này là xảy ra chuyện gì, đây coi như là ra oai phủ đầu sao? Lời này cũng thật là không biết nên trả lời thế nào mới được, nếu như cười tiếp thu khẳng định không phục, nhưng phản bác lại không tốt, đối phương là khuôn mặt tươi cười tương nghênh, mình nếu như thái độ ác liệt chẳng phải là không có đẳng cấp? Chủ yếu nhất là, căn bản không muốn tiếp nhận chuyện bạn gái này của Trịnh Cảnh Đồng, nếu như thừa nhận, thật sự là rất khó tìm lại cơ hội.
Trịnh Cảnh Đồng tâm nói anh oan uổng a, anh căn bản chưa từng có bạn gái gì cả, y đang chuẩn bị hảo hảo biện giải cho bản thân, liền nghe thấy Đổng Mạn cười híp mắt nói với Phó A Bảo: "Tôi là tỷ tỷ chính là bạn gái của Trịnh Cảnh Đồng ni, cậu có tức giận hay không?"
Trịnh Cảnh Đồng thật sự tức rồi, chuyện như vậy sao có thể đùa giỡn, y giận tới muốn vỗ bàn!
"Rầm!" Bàn bị vỗ rầm rầm một cái.
Tâm Trịnh Cảnh Đồng nói tôi còn chưa đập ni, nghiêng đầu nhìn một cái, là Phó A Bảo đập, hơn nữa Phó A Bảo đang khí thế hùng hổ nhìn mình.
Ai?
"Sao anh nói anh chưa từng kết giao qua bạn gái! Ngay 10 phút trước thôi! Còn chưa kết hôn anh đã gạt em, anh là không phải cố ý không muốn nói thật?!" Phó A Bảo còn kém túm cổ áo Trịnh Cảnh Đồng lên đánh người, "Em vẫn biết anh không phải người tốt đẹp gì, không nghĩ tới thế mà lại xấu xa tới trình độ này, lừa dối tình cảm đều là vương bát đản!"
Đổng Mạn đã xem tới choáng váng, đây là tình huống thế nào? Phương thức hai người này cùng một chỗ không đúng a, tiểu nam sinh này sao lại có loại thái độ này đối với Trịnh Cảnh Đồng.
"A Bảo A Bảo, xin em bớt giận, anh thật sự không có lừa em, anh thật sự chưa từng kết giao bạn gái, cô ấy đều nói là nếu như, không phải thật sự, anh cùng cô ấy chính là bạn bè, tuyệt đối không có quan hệ nam nữ xấu xa gì cả!" Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy đau khổ muốn chết, đã biết thực sự là tai bay vạ gió, nếu như A Bảo bởi vậy mà không cùng mình kết hôn, vậy thì thật sự là khóc cũng không có chỗ mà khóc.
"Thật sự?" Phó A Bảo vẫn cứ luôn hoài nghi.
"Thật sự." Trịnh Cảnh Đồng chỉ chỉ Đổng Mạn, "Không tin em hỏi cô ấy."
Đổng Mạn cảm thấy phản ứng của Phó A Bảo rất thú vị, nếu như nói đùa như vậy có thể phá hoại quan hệ hai người, đúng là rất thoải mái, dù sao mình chỉ là đùa giỡn, tiểu nam sinh này tưởng thật cũng không thể chỉ trách cô đi?
Thế là cô tiếp tục cười híp mắt, cũng không giải thích gì, tùy tiện Phó A Bảo đoán mò hiểu lầm thế nào.
Phó A Bảo lại bắt đầu trợn mắt nhìn Trịnh Cảnh Đồng, Trịnh Cảnh Đồng mặt đen lại nói: "Đổng Mạn, chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, không phải hôm nay tớ không nể mặt cậu, thật sự là chuyện này không thể nói đùa, nhiều bạn bè như vậy, cậu là người đầu tiên biết tớ muốn kết hôn, thái độ của tớ đối với cuộc hôn nhân này là thực sự vô cùng thật lòng và nghiêm túc, vì thế tớ muốn nhận được lời chúc phúc của bạn bè mình, mà không phải là ngạo mạn và nói đùa, nếu như A Bảo bởi vậy mà bị tổn thương, vậy tớ sẽ hoài nghi ánh mắt kết bạn của mình, tớ sẽ không bạn bè của tớ mang tới bất an cho bạn đời của tớ."
Lời này của Trịnh Cảnh Đồng vừa hạ xuống, mặt Đổng Mạn có chút trắng, cô nhất thời không biết phản ứng như thế nào, Trịnh Cảnh Đồng là lần đầu tiên nói nặng với cô như vậy, coi như không phải người yêu, vậy cũng có tình nghĩa bạn bè 10 năm, cô cảm thấy rất ủy khuất, lẽ nào tình nghĩa 10 năm ngay cả nói đùa chút cũng không được? Trịnh Cảnh Đồng thật sự là bạn bè của cô sao, là bị tình yêu khiến cho đầu óc choáng váng trong mắt chỉ có tiểu nam sinh này rồi hả?
Có điều cô cũng biết mình bây giờ khẳng định thay đổi không được ý nghĩ của Trịnh Cảnh Đồng, chỉ có sau khi trở về cùng cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng thương lượng, nam hồ ly tinh này thủ đoạn thực sự quá khủng khiếp.
"Xin lỗi, đã nói đùa, A Bảo cậu đừng để bụng." Đổng Mạn hơi nhếch lên khóe miệng rồi lại mềm xuống.
Phó A Bảo sao lại không nhìn sắc mặt người khác được, cậu nhìn Trịnh Cảnh Đồng và Đổng Mạn ầm ĩ một trận, sau đó Đổng Mạn nói xin lỗi, vậy thì coi như bỏ qua đi? Hóa ra là nói đùa a, cậu suýt chút nữa coi là thật.
Cũng không thể trách mình mà, ai bảo họ Trịnh bình thường nhân phẩm thật không đáng tin, vì thế mình mới có thể dễ dàng hiểu lầm như vậy chứ.
Đổng Mạn sửa sang lại tâm tình, sau đó đổi đề tài khác: "Các cậu quen biết thế nào?" Cô đối với việc này vô cùng hiếu kỳ.
"Ân..." Phó A Bảo ngẩng đầu cẩn thận suy nghĩ, "Tôi cũng không rõ lắm, lúc tôi học tiểu học?" Khi đó cùng người trong nhà tham gia tiệc rượu, đi qua nhà Trịnh Cảnh Đồng, nên gặp đúng không nhỉ?
"Ân..." Trịnh Cảnh Đồng cũng không quá xác định, "Không kém bao nhiêu đâu, cụ thể anh cũng không nhớ rõ lắm, em lúc đó hình như tới nhà anh ăn cơm đúng không? Anh nhớ hẳn là hôm anh sinh nhật 20 tuổi, đúng không?" Khi đó Phó A Bảo thật sự là một đứa nhỏ, 10 tuổi, mình 20 tuổi nào sẽ chú ý tới.
Đổng Mạn nghe có chút hồ đồ, cô cau mày hỏi: "Hai nhà các cậu quen biết?" Sinh nhật Trịnh Cảnh Đồng 20 tuổi, đó là chuyện 10 năm trước, tiểu nam sinh này thế này đã tới ăn cơm, vậy khẳng định là lấy thân phận khách khứa đi, đó chính là nói, người hai nhà này là quen biết đi.
Đổng Mạn nhìn về phía Phó A Bảo, tiểu nam sinh này không phải học sinh nghèo hám tiền của Trịnh Cảnh Đồng sao?
"Đúng vậy, đương nhiên quen biết, nha, vừa nãy quên nói với cậu, nhà chúng tớ cùng nhà A Bảo là thế giao (quan hệ nhiều đời), có chuyện làm ăn lui tới." Trịnh Cảnh Đồng giải thích nghi hoặc nói.
"Cáp?" Con ngươi của Đổng Mạn đều sắp lòi ra.
Trịnh Cảnh Đồng hỏi: "Trạch Văn cậu biết chứ?"
"Trạch Văn?" Đổng Mạn nhớ lại, sau đó gật đâu, Phó Trạch Văn, cô đương nhiên biết, là học đệ lúc trước của mình, cũng là một trong những nhân vật nổi tiếng trong trường, con trai của phú hào Phó Minh, hiện tại ở giới kinh doanh ăn sung mặc sướng, rất nhiều người đều nói Phó Minh muốn về hưu, Phó thị ngay lập tức do Phó Trạch Văn tiếp nhận. Hơn nữa chủ yếu nhất là, Phó Trạch Văn là bạn bè của Trịnh Cảnh Đồng, cô sao có thể không quen biết.
"Trạch Văn là anh trai của A Bảo."
"..." Miệng Đổng Mạn hết mở lại đóng, khiến Phó A Bảo căng thẳng muốn chết, tâm nói vị Đổng tiểu thư này không phải đột ngột phát bệnh nặng gì chứ?
"... Cậu nói, cậu ấy là con trai của Phó tiên sinh?" Đổng Mạn rốt cục gian nan hỏi vấn đề này.
"Đúng vậy a." Trịnh Cảnh Đồng gật đầu.
Phó A Bảo rất vui vẻ: "Nguyên lai mọi người cũng quen biết cha em a, hi hi." Nổi tiếng như cha quả thật không tệ mà.