Nên Lục Thần không thể nào phát hiện ra cô ấy là giả được. Tất cả mọi người chỉ nghĩ rằng, Dư Kiều Kiều thật sự mất trí nhớ mà thôi.
23
"Tôi nhắc lại chuyện trước đây từng dặn cậu rồi đấy, nhớ không?" Tôi nhanh chóng gõ chữ. "Chuyện công ty của ba tôi..."
Vu Kiều Kiều: "Yên tâm đi! Nỗi uất này, tớ nhất định thay cậu trả!"
Tôi cười khổ: "Cảm ơn cậu."
Vu Kiều Kiều: "Đừng nói thế, Kiều Kiều. Nếu không có cậu, có lẽ cả đời này tớ chỉ mãi mắc kẹt ở cái xó núi đó. Ước mơ và nỗ lực của tớ đều vì ngày hôm nay. Cậu cho tớ cơ hội thực hiện hoài bão tớ cảm ơn còn không kịp. Cậu yên tâm, cái tên cặn bã đó với con đàn bà thối nát kia tớ sẽ lo xử lý!"
Nói xong, tôi tắt máy đổi sang một cái điện thoại mới.
Hệ thống lại chậc chậc: "Cứ tưởng ký chủ ngốc lắm, ai ngờ cũng biết tính toán!"
Tôi cười khổ: "Tôi không đủ thông minh, nên mới tìm đồng đội. Chứ cái đầu óc toàn yêu đương của tôi sao chơi lại được hai con cáo già Lục Đình với Bạch Tuyết Nhi? Đã dốt lại còn dính kịch bản nữ chính não tàn, muốn lấy lại tiền của ba tôi chỉ có nước cầu viện ngoại lực thôi."
Ngồi xe gần cả ngày trời. Cuối cùng cũng tới Đại học Z.
Cuộc sống bình thường sắp bắt đầu lại, chỉ là... giờ tôi cần dè chừng một người – Lục Thần. Xui xẻo thay, giấy báo nhập học Vu Kiều Kiều nhận được trước đó chính là của trường Lục Thần.
24
May mà Lục Thần năm nay đã là sinh viên năm cuối, với cái kiểu sống bừa bãi như hắn, chắc chẳng mấy khi thèm vác mặt đến trường.
Vừa tìm được ký túc xá, tôi đã đụng ngay người quen cũ – Bạch Tuyết Nhi.
Thật trùng hợp. Bạch Tuyết Nhi được Lục Đình đưa vào công ty nhưng sợ người ta dị nghị, vung tiền đi học thêm MBA.
Kẻ thù gặp nhau, đúng là đỏ cả mắt.
Bạch Tuyết Nhi được đám bạn vây quanh, cười nói vui vẻ đi tới.
Tôi lủi thủi một mình, xách cái túi lưới to tướng bước thẳng lên.
Đi ngang qua, tôi cúi xuống giả vờ buộc dây giày.
Tiếng cười nói gần ngay bên tai. Tôi đột ngột đứng dậy, vung mạnh cái túi lưới ra sau.
"Bốp!"
Trúng chuẩn. Một tiếng hét vang lên.
Bạch Tuyết Nhi ngã ngồi trên đất, không thể tin nổi nhìn đống vết bẩn trên váy áo mình. Một mùi chua nồng nặc bốc lên.
"Cô mù à? Đi đứng kiểu gì vậy? Đánh trúng người rồi không biết à?!"
25
Tôi đứng đó, cười híp mắt: "Ồ, xin lỗi nha, tôi không thấy."
Bạch Tuyết Nhi mặt cắt không còn giọt máu: "Cái... cái này là cái gì?!"
Tôi mở luôn cái túi lưới ra, móc đồ bên trong ra: "À, cái này á? Tương mẹ tôi tự làm đó, ngon cực. Hay là cho cô ít nhé?"
Bạch Tuyết Nhi bịt miệng nôn khan, mặt mày trắng bệch: "Tránh xa tôi ra!"
Có đứa con gái đứng cạnh định giơ tay hất luôn cái túi trong tay tôi.
Đánh nhau cãi vã à? Tôi là cao thủ đấy. Tôi đang định nghênh chiến thì…
Tiếng xe thể thao rú ga chói tai vang lên sau lưng, giống như giục bọn tôi tránh đường.
Tiếng động quá khoa trương khiến ai cũng ngoái đầu lại nhìn.
Một chiếc Porsche dừng ngay sau lưng bọn tôi, cửa sổ xe hạ xuống, một chàng trai gác tay lên thành cửa, tay kia nắm vô lăng, mắt dõi thẳng về phía này.
Tôi vốn dĩ vẫn bình tĩnh, vậy mà không hiểu sao, đúng lúc ánh mắt chạm phải Lục Thần, tim tôi lại đập loạn lên.
Vì bên ghế phụ của hắn… ngồi một cô gái tóc ngắn.
26
Tôi bỗng nhớ ra… Người Lục Thần nói hắn thích, chắc là cô gái này rồi.