Mông lung tỉnh lại, trước mắt mơ hồ, có cảm giác không chân thật.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ta chợt bừng tỉnh.
Sẽ không phải là...Ta kinh hãi mở mắt, ngồi bật dậy.
Không khí trong phòng trầm mặc quỷ dị. Thấy ta tỉnh lại, trên mặt bọn họ đều lộ ra thần sắc phức tạp.
Ta mím môi. Không phải ta xuyên không rồi chứ?
Không phải đâu, ha ha ha...Ta làm sao có thể đen đủi tới vậy?
Ta đưa hai bàn tay lên, lật qua lật lại. Lòng trầm xuống. Đây không phải tay của ta a~!
Bỗng nhiên một giọng nói không phân rõ cảm xúc vang lên, “Thê chủ, thân thể có nơi nào không khỏe không?”
Tâm tình ta rơi xuống đáy cốc. Ai đó đến nói cho ta biết đây không phải là sự thật đi!
Ta đau khổ xoay người. Trước mặt ta là gương mặt mỹ nam ôn nhuận như ngọc, ngũ quan như tạc, một đôi mắt trầm tĩnh như nước, bạch y phiêu
dật...chỉ là trên gương mặt tuấn mỹ lại không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì. Ồ, đây chính là mặt than trong truyền thuyết!
Dừng, dừng! Bây giờ đâu phải lúc đánh giá mấy cái này!
Không phải ảo giác, không phải nằm mơ...
Điều này chứng minh cho điều gì?.....Ta-xuyên-không-rồi~TMD!!!