Cảm xúc của ta bây giờ chỉ có thể dùng đến “kinh thế hãi tục” để mà hình dung.
Thật không thể tin được là ta xuyên không rồi, mặc dù vạn lần không muốn
nhưng ta còn biết làm gì đây? Khiếu nại sao, ai? Thần Thời Gian? Diêm
Vương?... Hình như ở tình huống của ta không có tuyến nhân vật này...Vậy thì chỉ trách ông trời không có mắt, không phải xuyên không cũng cần có tố chất sao, rốt cuộc là ta bị nhìn trúng điểm nào chứ?
Đừng nói lý do là vì ta không muốn xuyên không nha! Thật tâm mà nói ta cảm thấy
xuyên không rất thú vị...nhưng sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề, mà ta lại
rất lười, vì vậy “xuyên không” hai chữ này chỉ nằm trong trí tưởng tượng của ta mà thôi, thực tế ta không bao giờ muốn trải nghiệm nó. Aizz,
nhưng xem ra bây giờ ta không muốn cũng không được rồi...Đành đi một
bước tính một bước vậy!
Quay lại vấn đề chính, ta nhớ lúc đầu
tỉnh lại bọn họ gọi ta là “Thê chủ“. Đây là nữ tôn quốc? Cũng có thể là
không phải...Điểm bất lợi là khối thân thể này không có trí nhớ, nếu
không ta cũng không phải đoán già đoán non thế này...Nếu không biết bản
thân đang trong hoàn cảnh nào thì ta cảm thấy rất không an toàn. Ít ra
phải để lại cho ta chút thông tin để còn dễ đối phó chứ!
”Thê chủ, ngài đừng lo, vết thương sẽ không để lại sẹo!”
Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì mặt than mỹ nam lên tiếng, thành công kéo
lý trí của ta trở về. Ta bất giác đưa tay sờ vải băng trên đầu. Bị
thương ở đầu sao?
Nghĩ nghĩ, ta bình tĩnh nhìn Mặt than nói,“Ngươi là ai?” Giả điên ta làm không được, ngốc tử thì độ khó quá cao
nên cuối cùng đành chọn giả mất trí nhớ, dù sao cách này tương đối thông dụng. Đây còn không phải là do học từ tiểu thuyết xuyên không sao?
Tiếng hít khí vang lên.
Ánh mắt Mặt than chợt lóe, mi dài khẽ run một cái, giọng nói vốn không cảm
xúc lại hơi run rẩy, “Thê chủ, ngài không nhận ra ta?”
Ta lắc đầu.
Mặt than nhìn về phía những nam nhân khác trong phòng, “Còn bọn họ?”
Ta lắc lắc đầu, “Không biết!”
Nhóm nam nhân...phải nói là nhóm mỹ nam mới đúng, vẻ mặt không thể tin được nhìn ta chằm chằm.
Cảm giác thật quái dị!
Mặt than chớp mắt khôi phục sắc mặt, vô cùng tự nhiên kéo tay ta qua...bắt
mạch. Hắn ngưng thần, cả nhóm nam nhân cũng nín thở dõi theo.
Ách, bầu không khí căng thẳng này là sao? Ta nuốt nước miếng...
Rốt cuộc Mặt than cũng buông cổ tay ta ra, mặt không đổi sắc hỏi, “Thê chủ, ngài thật sự không nhớ chuyện trước đây?”
Ta lắc đầu, “Thật sự không nhớ!”
Trong lòng ta thầm thở phào, thì ra là hắn muốn hỏi chuyện này, làm ta sợ muốn chết!
Mặt than nhìn sang nhóm nam nhân, ánh mắt ngầm xác nhận. Bọn họ sững sờ một lúc rồi lâm vào trầm mặc.
Không ai lên tiếng, trong phòng tĩnh lặng dị thường.
Ta đảo mắt nhìn một lượt biểu cảm trên mặt từng người...Phản ứng này quá mạc danh kỳ diệu rồi!