Vừa nãy bốn mắt nhìn nhau, kỳ thật Thẩm Ninh vẫn như cũ không nhìn thấy, nhưng đôi mắt của cậu nhìn ở mặt ngoài vẫn giống như trước không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn ra được có vấn đề, hơn nữa Hạ Lập Nhân đang phân tâm về thái độ của Thẩm Ninh, cho nên cũng không có phát hiện dị thường.
"A Ninh, em cùng Liễu Dật cũng không có gì anh rất rõ ràng, anh tin tưởng em đối với anh không phải một chút cảm tình cũng không có, theo anh trở về có cái gì không tốt, những tật xấu của anh mà em nói anh sẽ sửa." Hạ Lập Nhân ôm Thẩm Ninh, nói tiếp: "Chúng ta đêm qua rõ ràng tốt như vậy, nhưng sao khi thức dậy em muốn đuổi anh đi, ngày hôm qua anh làm đau em sao?" Không thể đi, anh cảm giác kỹ thuật của mình cũng không tệ lắm, Thẩm Ninh thân thể có phản ứng anh rất rõ ràng, hai người đều rất thoải mái được chứ, bằng không cũng sẽ không làm một hồi lại một hồi, thời gian dài cấm dục, hai người đều nhiệt tình quá độ.
Thẩm Ninh cuối đầu nhìn xuống nói:"Anh nếu nguyện ý ngẫu nhiên cùng em làm như vậy một vài lần em đây cũng không có ý kiến, nhưng em thật sự không có cách nào khác lại cùng anh nói thương yêu, anh không cho em linh cảm, en và anh cùng một chỗ em không có cách nào vẽ tranh. Anh có biết, vẽ tranh đối với em mà nói có bao nhiêu trọng yếu." Miệng cậu nói những lời nói tàn nhẫn mà trong lòng còn khó chịu hơn bị dao cắt, cậu không muốn hèn hạ cầu xin trong chuyện tình cảm, không nói chuyện yêu đương chỉ làm tình cậu nói câu này là đang vũ nhục tình cảm của Hạ Lập Nhân.
Hạ Lập Nhân ôm Thẩm Ninh vòng tay trong nháy mắt cứng ngắc.
Ngẫu nhiên làm như vậy một lần? Vậy bọn họ tính là cái gì? Pháo Hữu sao? Quan hệ của hai người rẻ mạt như vậy sao?
Bảy năm ở chung, anh đương nhiên biết vẽ tranh đối Thẩm Ninh quan trọng như thế nào, nếu anh ngay cả linh cảm cũng không thể cho Thẩm Ninh... Chẳng lẽ Thẩm Ninh thật sự không thương anh sao, chuyện tối ngày hôm qua hoàn toàn là do dục vọng sao?
"A Ninh..." Hạ Lập Nhân nhấc đầu chôn ở cổ Thẩm Ninh ra, anh nói: "Không nên nói lời này, anh không phải muốn làm tình mới tới tìm em, không nên nói lời này..." Hốc mắt của anh hơi nóng.
Ngày hôm qua nhìn thấy Thẩm Ninh khóc anh thực đau lòng, hiện tại anh cũng muốn khóc, Thẩm Ninh sẽ đau lòng vì anh sao?
Hẳn là sẽ không như thế...
"Vậy sau này cũng đừng tới tìm em, lần sau đến em sẽ không chịu cùng anh làm." Giọng nói của Thẩm Ninh rất lạnh: "Sau này đừng tới nữa, chúng ta hảo tụ hảo tán, sẽ có một ngày em tìm được một người có thể cho em linh cảm mới, tiếp tục cùng anh hao tổn cũng là làm lãng phí thời gian của anh mà thôi."
"Nhưng mà anh không nghĩ ở cùng với em là lãng phí thời gian." Hạ Lập Nhân ôm Thẩm Ninh chặt hơn nữa: "Nhưng anh thấy nên thay đổi, chúng ta hẳn là ở cùng một chỗ quá lâu, cho nên em cảm thấy anh không thú vị, chúng ta có thể đi du lịch, có thể đi vòng quanh thế giới, anh dẫn em đi xem toàn bộ phong cảnh đẹp nhất trên thế giới, chúng ta có thể ở đi chung đường một lần nữa nói chuyện yêu đương, anh không tin như vậy mà em tìm không ra linh cảm! Vì sao em không cho anh thêm một lần cơ hội!"
"Thực xin lỗi..."
Trái tim Hạ Lập Nhân vô cùng đau đớn, anh không nguyện ý nhất là nghe Thẩm Ninh nói câu "Thực xin lỗi", đó cũng như là cự tuyệt, vì cái gì, tại sao phải cho anh hi vọng rồi lại nhẫn tâm phá tan nó!
"Phía trước luôn có người tốt hơn em muốn đến với anh, em nói lại lần nữa, lúc này đây hi vọng anh có thể đáp ứng yêu cầu của em." Thẩm Ninh không có đẩy Hạ Lập Nhân ra, nhưng mà trong lời nói lại tàn nhẫn đến cực điểm: "Chúng ta chia tay đi."
Những lời này Thẩm Ninh vừa nói ra khỏi miệng đôi mắt của Hạ Lập Nhân liền nhắm lại, nước mắt theo hốc mắt tràn ra, sau khi rời nhà trẻ anh đã không còn khóc nữa, trong lòng quả thực khó chịu muốn đem trái tim của anh đập vụn, tay anh ôm Thẩm Ninh cũng run run.