Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem

Chương 8



- Comment allez-vous? – Thao thao bất tuyệt.

- Je…je suis très bien, merci!!! – Nói không nên lời.

- Mon nom est Nhật Thiên. Qu’est-ce que votre nom? – Lại thao thao bất tuyệt.

- Àh… mon… mon… Mà anh hỏi tôi tên gì đúng không?

Nàng rụt rè hỏi thì hắn cáu mày thẳng tay lấy tài liệu đã cuộn tròn đánh cho một cái vào đầu. Quả nhiên trong giờ học hắn ta hung dữ hơn nàng.

- Chỉ mới chào hỏi thôi nói cũng không xong. Sao cô ngốc quá vậy?

Nhật Thiên thật muốn xé sách, tức nàng đến mức chỉ biết ôm chân bó bột của mình. Nàng ngồi dưới sàn, học trên bàn thấp của salong nhìn hắn nói…

- Tui có biết gì đâu anh đã bắt nói tùm lum rồi!?

- Học ngữ pháp bằng đàm thoại là nhanh nhất. Grammaire en dialogues, hiểu không?

- Không hiểu! Không thèm học nữa nữa, vốn anh là giáo viên không có bằng cấp!

Ban đầu thấy hắn ta tự tin như vậy nàng nghĩ mình cũng tiết kiệm được một khoản tiền đi học bên ngoài nhưng không ngờ hắn toàn hung dữ bắt nàng nói suốt. Nhật Thiên tức rồi nha nên tự vỗ ngực nói.

- Tôi tốt nghiệp đại học Yale danh tiếng đó, cô dám nói không có bằng cấp sao?

- Yale chỉ xếp thứ ba, Harvart mới là trường hạng nhất!

Nhật Thiên run lên cố tự kiềm chế bằng cách ôm trán niệm phật nếu không cũng đánh nàng nữa rồi. Thục Uyên bĩu môi đầy hoài nghi người giàu như hắn có thể học trường danh tiếng vậy sao? Biết đâu chừng hắn ta bỏ tiền để vào học.

Đúng lúc J.K qua làm nàng tươi tỉnh ngay…

- Anh Khang!

- Nghe nói em học cực nên anh mua cua biển ăn nè bé Uyên!

- To quá!

Nàng chạy lại xem cua với J.K. Nhật Thiên ngồi nhìn nàng lại tỏ ra mê ông anh là bực rồi, hắn nói thật đáng ghét.

- Anh muốn ăn nên nói thế để cho cô ta nấu giúp chứ gì!?

- Không ai xấu xa như mày đâu.

Nàng cũng tin tưởng J.K của mình làm gì xấu xa như hắn ta chứ. Hắn lại liếc xéo J.K khi nàng chạy đi cất cua vào bếp. Gần đây nàng là chủ cái bếp nhà Nhật Thiên rồi. J.K rãnh cũng qua đây ăn chơi vì có đồ ăn ngon nàng nấu. Vả lại dùng Thục Uyên chọc thằng em càng khiến ông anh khoái chí.

Thục Uyên nhanh chóng trở lại với ly nước mang cho J.K.

- Anh uống nước nè! Ca sĩ phải giữ giọng không nên uống lạnh, em làm cam sữa cho anh uống dễ chịu cổ họng đó!

- Nhìn là biết ngon rồi!

J.K càng lúc càng thích Thục Uyên nha vì nàng quan tâm thần tượng như cục cưng. Có gã nhìn thấy liền ganh ti gào lên…

- Nè? Sao không có phần của tui? – Hắn hỏi làm nàng tròn mắt trả lời.

- Anh là ca sĩ hay sao mà muốn giữ giọng?

- Tui dạy cô cũng đau cổ vậy?

Thục Uyên lè lưỡi không quan tâm hắn vì J.K đang ở đây. Giữa J.K và hắn ta không thể nào đem ra so sánh trong lòng nàng được. Thấy thằng em trai sắp ghen đến bốc hỏa rồi J.K cũng cười nói nâng Nhật Thiên lên một chút…

- Tiếng Pháp của Richard lưu loát không thua gì tiếng Anh đâu. Em cố theo học cho giỏi!?

- Anh khen vậy thôi chứ học chung là biết dở liền! – Nàng thẳng thắng chê bai làm mặt Nhật Thiên giận đến đen xì.

- Cô không tiếp thu nổi thì có…

J.K lắc đầu uống nước vì hai đứa này ở chung thật là quả bom nổ chậm. Không khéo tranh cải đến sụp nhà. Thục Uyên tức trong bụng vì bị hắn nói vậy nên trả lời…

- Anh vừa sinh ra đã giàu có, sống sung mặc sướng từ nhỏ đến lớn dĩ nhiên đầu óc đủ chất, giỏi hơn tui là đúng rồi. Tui làm sao so với anh nổi.

Nàng nói mang chút trêu tức hắn nhưng Nhật Thiên lại không tức giận chửi lại như bình thường. Cả J.K còn co người lại trước. Nàng có chút bối rối nhìn vẻ mặt hắn ta sa sầm vào cơn phẫn nộ đang kiềm lại. Hắn rõ ràng tức giận chứ không phải đơn giản là giận dỗi như thường.

Thục Uyên không nghĩ lời mình lại làm hắn trở nên đáng sợ như vậy cứ như nàng đã nói đúng cái chuyện hắn không muốn nghe. Gã này tối ngày đùa dai gần chết, không biết lúc nào là đùa lúc nào là thật không ngờ cũng biết trở giận thế này.

Và Nhật Thiên lạnh giọng đứng dậy nói…

- Không muốn học nữa thì thôi, tôi mặc kệ cô!

Tim nàng muốn đứng nhịp nhìn hắn bỏ đi. J.K vỗ ngực vì sợ. Nàng cũng nhìn theo cảm thấy hắn ta thật là thất thường. Nhưng J.K đã nói cho nàng nghe.

- Em dại quá, chọc trúng chổ nhạy của nó!

- Em nói gì sai hả? – Nàng dĩ nhiên vẫn chưa hiểu gì cả. J.K nhíu mày kể lại.

- Nhật Thiên là trẻ mồ côi, năm 7 tuổi mới được bác trai của anh nhận làm con nuôi rồi đưa qua Mỹ định cư. Nó không vì giàu có đột ngột mà hư hỏng, tự đặt ra các mục tiêu thật cao cho bản thân cố gắng muốn làm bác trai anh vui. Khi còn đi học nó tự kỉ lắm chỉ có học thôi, không thèm chơi với ai ngoài anh cả. Dù sao nó cũng là một đứa trẻ bất hạnh nhưng may mắn!

J.K uống tiếp ly sữa cam tự thở phào vì lần này Nhật Thiên không nổi điên đến mức đập phá đồ đạc hay đánh nhau như hồi trước. Thục Uyên mím môi thật không ngờ hắn cũng là trẻ mồ côi như mình. Ai ngờ bộ dạng phách lối, tự tin như vậy lại có khởi đầu không tốt chứ.

Cho dù hắn có đáng ghét nhưng nàng cũng đã nói bậy rồi. Nàng rụt rè đi vào phòng nhìn hắn giận dỗi định đi ngủ. Thấy bóng nàng, hắn trở người tung chăn chui vào ra vẻ cố ngủ.

- Tui làm sữa cam cho anh nè!

- Không thèm. Ra với J.K của cô đi! – Hắn nói hờn giận. Công nhận hắn ta khó chiều chuộng thật. Nàng vì mình có lỗi nên cũng cố gắng.

- Tui thật sự không biết chuyện của anh nên … tui không nên nói như vậy. Xin lỗi nha!

Nàng thành tâm hối lỗi rồi nhưng hắn vẫn nằm trong chăn không thèm nhúc nhích. Nàng tiêu rồi, không lẽ hắn định giận thật luôn? Nàng không biết phải làm sao nữa nên níu chăn ra, nắm áo cố lây hắn…

- Đừng có giận vậy chứ!? Không biết không có tội mà!

- … – Hắn vẫn nằm im khiến nàng hết cách.

- Nếu không tha lỗi thì thôi. Tui có năn nỉ rồi nha, tại anh không rộng lượng thôi đó!

Thục Uyên đã tỏ ra thành tâm rồi, không được tha thứ thì mặc kệ hắn vậy. Nhưng khi nàng mới định đi thì hắn đột ngột bật dậy nắm lại. Nàng loạng choạng té nhào ra giường, lập tức bị hắn trở người giữ lấy hai tay xuống. Tim nàng muốn ngừng đập nhìn hắn to gan dám giữ mình dưới thân hắn như vậy. Chân nàng cũng bị hai chân hắn kiềm hai bên giữ chặt. Tay bị đè xuống giường không có chút lực. Kinh khủng nhất là gương mặt hắn ngay sát trên mặt nàng, hắn ta còn nhìn nàng bằng ánh mắt rất âu yếm.

Nàng thề mình không bối rối lúc này nhưng tim đã đập loạng nhịp. Mặt cũng nóng lên cả rồi. Cố hết sức nàng vùng vẩy lại bất lực. Rõ ràng tay hắn đã khỏe lại rồi mới mạnh như vậy. Bên ngoài J.K vô tư xem tivi chương trình tạp kĩ nên không xoay lại nhìn trong này cứu nàng…

- Bỏ… bỏ tui ra ngay!

- Muốn xin lỗi ít ra cũng để tôi hôn một cái! – Giận dỗi với loại cô gái tim đá như nàng không phải là chiến thuật hay. Hắn sẽ không buồn lòng khi “đánh nhanh thắng nhanh” kiểu có lợi cho mình như vậy. Thục Uyên tái mét nói không nên lời.

- Anh… anh đừng giỡn nha! Tôi la lên anh J.K sẽ vào cứu liền đó!

- Vậy thì liệu cô có la kịp hay không?

Nhật Thiên nhìn, không do dự khom sát xuống. Nàng sợ đến mức nhắm mắt né đầu sang một bên không còn sức gào cứu. Hắn nhìn kĩ xương gò má thon theo mang tai xuống tận góc cằm. Tóc mây hơi rối càng đáng yêu. Hắn dùng đầu mũi bắt đầu từ đỉnh má lướt nhẹ thưởng thức. Người nàng run lên tê cứng truyền lại nghe hơi thở của hắn hít vào rồi phả nhẹ trên mặt mình. Nàng chưa từng trải qua chuyện gì đáng sợ như vậy. Hắn mỉm cười trông má nàng đã đỏ bừng lên. Nàng thế này làm sao hắn tha cho được.

Và Thục Uyên mở tròn mắt vì hắn giữ tay kéo mặt mình xoay qua nhìn thẳng vào hắn. Đầu óc nàng mù mờ không biết phải làm gì lúc này. Nàng lần đầu nhìn rõ được mặt hắn gần như vậy.

Gương mặt thon có chút góc cạnh, mũi thẳng, mắt sâu màu nâu đen cương nghị phản chiếu vẻ mặt ngơ ngác đến rất ngốc của nàng lúc này. Và môi hắn… Thục Uyên nuốt khan nhìn môi hắn đang gần xuống tới môi mình. Nàng không kịp gọi J.K rồi vì đã gần quá. Nàng thật không muốn mất nụ hôn đầu trong tình cảnh không tự nguyện vậy đâu.

Nhưng tiếng chuông điện thoại làm Nhật Thiên ngừng ngay lúc môi cả hai chưa kịp chạm vào nhau. Nàng mím môi mừng trong cơn run rẩy khi hắn nghe máy liền, tha cho mình…

~ Cha! Bên đó đang nửa đêm sao gọi khuya vậy?

~ Cha sợ sáng gọi con sẽ mất ngủ!

Hình như là cha hắn gọi thế nên hắn mới chịu bỏ qua cơ hội ăn thịt Thục Uyên. Nàng không biết phải làm sao để cám ơn ông ấy đã gọi rất đúng lúc cứu nàng bị hắn “sàm sỡ”. Nhưng khi nàng vừa định chạy thì tay hắn ôm ngay lấy giữ lại.

Tim nàng xém tí văng khỏi ngực nhìn tay hắn vòng ôm chặt eo mình. Bình thường sức nàng trâu bò lắm không hiểu sao lại vùng vẫy không ra, có lẽ vì nàng đang run do bị dọa. Nhật Thiên vừa nghe vừa giữ nàng vùng vẫy trong tay không tập trung được nên cáu giận la…

- Không thấy tôi đang bận nghe điện thoại sao cứ nhúc nhích hoài vậy? Cô ngồi im đi!

Nàng tức đến nghẹn ngào vì hắn dám bắt nàng ngồi yên khi chính hắn tự ý ôm mình. Nhưng nàng cũng có chút sợ nên đành ngồi yên. Hắn vẫn tập trung nghe máy, tay vẫn ôm rất chặt người nàng. Hai tay nàng giữ tay hắn ra cũng không nổi. Hơi run không mấy thoải mái nhưng cũng không quá khó chịu.

Nàng chưa từng biết tay đàn ông lại cứng ngắt và mạnh như thế. Cả người của hắn cũng to hơn nàng. Thục Uyên thấy mình điên thật rồi.

~ Thật vậy hả cha! Con sẽ ra sân bay đón cha!

~ Ừhm! Lần này chú Trương tìm ra chút đầu mối, cha rất tự tin lần này sẽ tìm ra con bé nên cũng về ở cố định tịnh dưỡng.

~ Dạ! Con hiểu rồi!… Vâng ạh!

Nàng ngồi chống cằm chờ hắn gọi điện thoại xong sẽ thôi ôm mình nữa. Xem ra cái cách hắn ta trả lời cha hắn thì cũng biết hắn là một đứa con ngoan rồi. Nhật Thiên tắt máy nhìn thấy nàng ngồi im cho mình ôm trông thật là ngốc nhưng đáng yêu chết được.

Và nàng muốn nhảy dựng vì hắn thảy cái điện thoại đi, hớn hở ôm hai tay “dê” nàng tiếp. Thục Uyên dùng chân đá hắn ra…

- Nói xong thì tránh ra. Tui là tôn trọng cha anh không nên biết con mình là tên dâm tặc thôi nha!

- Chứ không phải được ôm sướng gần chết hả?

- Sướng cái con khỉ!

J.K lúc đó ngồi vỗ đùi cười khoái chí chương trình tivi không hay hai đứa này trong phòng làm trò với nhau. Dằn co một hồi Thục Uyên mới giật mình nhận ra sự ngớ ngẩn của mình. Nhật Thiên cười thật đáng ghét khi nàng lại tự đè hắn xuống giường. Trông nàng như vậy chứ háo sắc cũng không thua gì hắn.

Tim nàng có chút run run, vội vàng trèo ngay khỏi người hắn ta thì hắn lại ngồi ngay dậy kéo người nàng lại. Lẽ ra nàng nên bỏ mặt hắn luôn từ đầu mới phải, xin lỗi làm gì để hắn lợi dụng thế này. Tay hắn siết lấy trước khi nàng kịp có ý vùng ra. Hắn đưa nhẹ mặt vào mái tóc ngắn lửng vai và hít lấy một hơi dài. Chính nàng cũng nín thở hết cả một hơi ấy của hắn để nghe hắn cười nhận xét…

- Dầu gội mùi dâu, tui ghét trái đó nhưng mùi trên đầu cô cũng không tệ!

Tâm trạng của nàng lúc này không biết là bị người ta chọc tức hay là bị quấy rối tình dục nữa. Gã ta dám ôm nàng sổ sàng, hành động thì không “trong sáng”, cuối cùng chỉ để nói về mùi trái cây hắn ghét.

Và Nhật Thiên tái mét nhìn mặt nàng cáu lại. Xem ra giây phút hắn chiếm thế thượng phong là hơi ngắn ngủi. J.K đang ngồi thì hết hồn vì tiếng kêu vọng ra…

- Anh ơi cứu em… anh Khang!

Chất giọng thảm thiết làm J.K chạy ngay vào phòng. Thục Uyên bẻ ngược tay hắn ra sau lưng, đè đầu xuống giường kiểu trấn áp tội phạm, sau đó tha hồ đánh tới tấp. Trông tình cảnh thê thảm đó của thằng em, J.K không nghĩ ngợi gì lao lại ngay. Nhật Thiên mừng lắm tưởng J.K sẽ cứu, không ngờ anh ấy chỉ đến gần hơn để rút điện thoại ra chụp cảnh có một không hai này.

- Cố lên Thục Uyên! Nó sống tự kiêu quá phải bạo lực cho nó hiểu sự đời nghiệt ngã ra sao!?

- Anh yên tâm. Em đang cố hết sức đây! – Nàng ban nảy chỉ vì bối rối chứ không hề dễ bị sàm sỡ nha. Chỉ có mỗi Nhật Thiên không có đồng minh nên la lên uất ức.

- Áh… hai người coi chừng tui đó!

Trong nhà lại ồn ào náo nhiệt. J.K thì có được mấy tấm hình tống tiền Nhật Thiên sau này. Dù sao từ chuyện này Thục Uyên cũng rút ra được kinh nghiệm là… tránh xa hắn ta càng xa càng tốt. Ai biết được lần sau hắn còn làm ra cái chuyện gì để “sàm sỡ” nàng chứ.

Bước ra khỏi phòng khám, hắn ta cười thật là mãn nguyện. Nàng đang ngồi đọc lại sách thấy hắn ra cũng chạy nhanh đến đưa chiếc giày còn lại. Quả nhiên sau gần hai tháng mới mang được giày vào chân, Nhật Thiên cảm thấy hạnh phúc dâng trào.

- Thật là nhớ cảm giác này quá đi! – Có ai hiểu nỗi khổ chân bó bột mất phong độ thế nào đối với người ưa bề ngoài như hắn không chứ.

- Bác sĩ có dặn dò gì không? – Nàng thì chỉ lo sẽ thêm tiền gì đó phát sinh từ chân hắn ta thôi chứ cũng không thật lòng quan tâm gì cả. Nhật Thiên cười toe toét nói.

- Chân tôi vốn tốt mà nên bác sĩ chỉ dặn cẩn thận tránh xa cô ra haha…

Nụ cười của hắn làm nàng ghét chết được. Dù sao chân hắn cũng lành rồi thì nàng đỡ phiền hơn khi dùng thân hầu hạ đền đáp tội lỗi. Thục Uyên lại cuối mặt vào quyển sách sau đó xoay đi tỏ ra gấp rút.

- Chân tốt rồi thì về thôi. Mai tui thi rồi muốn ôn kĩ hơn!

Ban đầu bị hắn ta quay như dế nàng không tiếp thu nổi. Tuy nhiên từ trong cái không hiểu, nàng cũng thấm được phần nào giống kiểu ý chí sinh tồn vậy. Hắn vẫn là không phải giáo viên giỏi, tất cả là nhờ đầu óc nàng sáng láng thôi nha. Sau ngày mai nếu thi tốt, có được tín chỉ ngoại ngữ thì giấc mơ cuộc đời thôi ảm đạm của nàng sẽ thành sự thật. Nghĩ đến thoát cảnh nghèo này thôi nàng đã sướng run rồi.

Đột nhiên Nhật Thiên giật sách đi khiến nàng tỉnh mộng. Hắn nhăn mặt nói…

- Tôi dạy cô kĩ như vậy không rớt đâu. Chỉ là thi tín chỉ đơn giản thôi dễ lắm!

- Anh thì dùng được như người bản ngữ rồi mới nói dễ, tui biết chút xíu à. Lỡ thi rớt, đóng tiền lại sẽ tốn kém lắm.

Hắn nhíu mày nhìn nàng không phải là mất tự tin ở bản thân sẽ thi rớt, mà là quá keo kiệt sợ uổng tiền. Hai tháng này hắn mất phong độ, chân gãy chẳng đi đâu được, nay tháo bột chẳng lẽ lại tha cho nàng về nhà ôm sách một mình chứ?

Thế là Nhật Thiên nắm lôi nàng đi và nói…

- Khổ cô quá! Tôi là giáo viên có lương tâm, bao thi rớt đóng tiền lại cho cô luôn!

- Thiệt không đó!? Tự anh nói chứ tui không lợi dụng anh nha!

Hắn vui vẻ cầm sách đi trước làm nàng cũng phải chạy theo. Dù sao hắn giàu như thế, nàng lợi dụng vài lần thi rớt cũng không cắn rứt lương tâm gì. Nhưng thật sự nàng vẫn muốn đậu ngay cho xong. Làm gì có ai muốn thi rớt chứ, huống gì một kẻ có hoàn cảnh tệ hại như nàng nữa chứ.

Nhưng rồi mặt nàng xấu hẳn vì tưởng hắn ta dẫn nàng đi đâu, không ngờ lại đến rạp chiếu phim. Mặt hắn khoái chí thấy rõ, không thèm hỏi gì nàng đã tự ý đi chọn phim và mua hai vé luôn.

Nàng tin mặt mình đang rất khó coi nên ghế xung quanh mình vẫn còn chổ trống nhưng chẳng ai dám đến ngồi gần. Lẽ ra nàng nên biết không nên khờ dại theo gã dở hơi này. Không cho nàng học lại dẫn đến chổ thế này, hắn ta thật là biết cách khiến nàng lo ngày mai thi rớt hơn.

Và Thục Uyên cũng có chút thời gian xem xét lại hắn. Tuy lúc đứng cùng J.K, hắn ta có bị lưu mờ không đáng quan tâm nhưng ở mấy chổ đông người này trông hắn thật nổi bật. Cái cách mấy nữ sinh cười khúc khích chỉ anh chàng cao cao đang mua vé là biết họ mê loại trai đẹp và cốc cần biết trong đầu hắn chứa gì rồi. Nhưng chắc chỉ do nàng ác cảm quá với hắn chứ Nhật Thiên cũng không phải loại “đầu rỗng”.

Nàng lại lắc đầu vì nghĩ vớ vẫn rồi. Giờ nàng sắp bị xem phim với hắn đây còn không lo. Hắn trông như siêu sao sáng chói đằng kia, nàng trông như gái quê vừa lên thành phố. Nhật Thiên đi trở lại, nàng cảm thấy nhiều người nhìn vẻ tầm thường của mình không hợp với vẻ hào nhoáng kia của hắn. Thật không muốn bị mất mặt nên nàng giả vờ đứng dậy bỏ đi. Dù sao nàng cũng không muốn phải xem phim với hắn ta.

Nhưng Nhật Thiên dễ dàng kéo giỏ nàng ngược lại và lôi đi. Thục Uyên thật muốn khóc không ra nước mắt.

- Tôi biết cô thế nào cũng định trốn mà! Mau mua bắp và nước đi!

- Sao lại là tôi mua? Anh tự ý muốn xem phim thì mua luôn chứ? – Cho dù không phải đang tán tỉnh nàng thì xét về độ dày túi tiền, hắn vẫn nên mua luôn cả bắp. Nhưng Nhật Thiên cười đáng ghét nói.

- Tôi mua vé rồi còn muốn gì nữa? Tưởng tôi “dại” gái lắm sao?

- Đồ… biết tui nghèo nên cố tình chơi tui chứ gì?

Nàng tức đến đen mặt nhưng cũng phải đi mua bắp. Chưa bao giờ nàng phải lâm vào cái hoàn cảnh đi xem phim mất hứng như vậy. Để rồi xem hắn ta ăn bắp trên đồng tiền xương máu ít ỏi của nàng có bị đau bụng hay không?

Nhật Thiên vui vẻ ngồi chờ, xung quanh ghế chen cứng các cô gái. Nhưng mắt hắn chỉ đang hướng đến dáng nàng phía xa. Lâu rồi hắn chưa đi xem phim, lại còn là cảm giác rất-rất muốn cùng xem với một ai đó. Nàng không biết hắn tha cho nàng suốt cả tháng chỉ vì chân hắn bất tiện. Nay khỏe rồi, Thục Uyên cứng cỡ nào cũng không thoát khóa chinh phục của hắn bày ra đâu.

Và nàng trở lại, nhưng không như hắn nghĩ. Thục Uyên biết thế nào hắn cũng la làng…

- Mua chi hai phần bắp vậy? Nói không có tiền mà…

- Không có tiền thì không có tiền nhưng cũng đâu dễ dàng cho anh dùng một phần bắp để lợi dụng trò vô tình nắm tay chứ!?

Nàng nói có chút xảo quyệt, đi trước trong lòng tên dâm tặc như hắn. Kế hoạch của Nhật Thiên xem ra có thất bại nhỏ rồi, hắn không nghĩ nàng còn “độc” hơn mình.

- Cô rành quá ha? – Mặt hắn méo xẹo, hỏi nàng với chất giọng hơi tức tối. Thục Uyên cười tươi ngay.

- Trong phim có đầy! Đi với loại người như anh, tui càng phải sắc xảo mới giữ gìn được bản thân không bị sàm sỡ chứ!? – Thục Uyên thật muốn cười lớn vì mình quá thông minh, hắn muốn dê cũng khó. Nhưng nàng không biết nàng càng như vậy, hắn càng thấy thích thú hơn.

- Còn nhiều cơ hội mà, từ từ thứ gì cần biết trên người cô, tôi cũng sẽ biết rõ hết thôi!

- Anh dám… tránh xa tui ra!

Nàng run run không ngờ hắn dày mặt như vậy. Nhật Thiên cười chạy theo choàng vai làm ra bộ dạng tình nhân. Cả hai dằn co cuối cùng cũng vào trong xem phim. Và quả nhiên hắn ta mua ghế couple dành cho tình nhân không có ngăn giữa khiến Thục Uyên hít một hơi ngán ngẩm. Chưa biết sẽ xem phim gì nhưng nàng tin bộ phim này sẽ dài lắm đây.

Gã ta thậm chí vừa bắt đầu đã vui vẻ ngồi sát, ôm nàng khư khư ngay…

- Ghế này dễ chịu nhỉ!

- Anh là gã “dê sòm” nhất mà tui từng biết đó! – Giờ nàng không biết né đường nào nên ngồi co ro như con cuốn chiếu trong tay hắn. Hắn cười, tay còn phe phẩy khi trả lời.

- Đàn ông độ tuổi sung mãn như tôi có nhu cầu gần gũi con gái là sinh lí hiển nhiên, đến cảnh sát cũng thông cảm nữa đó!

- Thông cảm cái đầu anh! Bỏ tay ra, cấm đụng vào người tui!

Hai cặp hai bên nhìn cả hai bằng ánh mắt hơi e dè sợ sệt. Nhật Thiên dĩ nhiên không tránh ra rồi. Thế là nàng đành chịu khó làm ngơ xem như tay hắn ôm vai cũng như ghế tựa hơi bị dư ra phần đệm kì quặc. Dù sao cũng được đi xem phim không tốn tiền, nàng sẽ trân trọng.

Nhật Thiên háo hức với lựa chọn này. Song khi các cô gái đều bị dọa ôm lấy người yêu bên cạnh thì Thục Uyên vẫn ngồi đó ăn bắp, hai mắt mở to nhìn màn hình xác người máu me văng tung tóe. Sự bình tĩnh của nàng khiến hắn tức điên…

- Cô ít ra cũng sợ rồi núp vào người tôi chứ? Đầu người rơi như thế vẫn ăn bắp nổi sao? – Giọng hắn rõ tức khiến nàng nhíu mày đáp.

- Tối thứ bảy nào tui và Diệu Minh – bạn tui cũng “luyện” phim ma trên mạng. Chỉ là kĩ xảo thôi mà, anh thật nông cạn khi nghĩ phim này sẽ làm tui ôm anh!

Nàng còn lè lưỡi mới xem tiếp làm hắn nghẹn ngào nói không nên lời. Và Thục Uyên phì cười khi hắn cũng không thèm choàng vai mình nữa, xem ra đã bị làm cho mất hứng rồi. Phim kinh dị như vậy, cả phòng ai cũng la thế mà có hai đứa ngồi mạnh ai ăn phần bắp của người đó vô cùng bình tĩnh.

Tất nhiên là vì nàng không giống những cô gái khác nên hắn mới muốn chinh phục cho được nàng. Tuy nhiên thế này thật khiến hắn tức điên.

Thục Uyên lâu lâu cũng lén nhìn hắn ta ăn xong hết bắp, ngồi chóng cằm xem phim kinh dị cũng tỉnh táo lắm không biết sợ. Chọc được hắn như vậy vài lần, nàng tin hắn cũng không thèm tán tỉnh nàng nữa.

Đến khúc cuối tình tiết lắng động, Nhật Thiên ngáp một hơi buồn ngủ gần chết. Bỏ bao hi vọng lúc mua vé, kết cục là một buổi xem phim “trong sáng” không làm được trò gì. Nhưng nhìn qua nàng, hắn đơ ra.

Thục Uyên đã ngồi thu hai chân lên ghế, tay tém nước mắt nhìn về màn hình lớn. Ánh sáng mờ trong bóng tối bao trùm làm đôi mắt ngưng lệ càng long lanh. Mũi nàng hít nhẹ, đỏ lên vì khóc. Giờ thì nàng cũng còn được giống một cô gái rồi. Môi hắn mỉm cười, dời hẳn ánh mắt sang nhìn nàng không chú ý gì đến phim nữa.

Cuộc đời hắn chưa từng có cảm giác mãnh liệt như thế này. Một sự thôi thúc hắn nhất định phải làm được dù nàng có “kì lạ không giống ai”. Phải chi hắn có thể nói ngay rằng nàng lúc này đáng yêu đến mức nào.

Và khăn tay đưa ra làm Thục Uyên bất ngờ, nhìn hắn tận tình đưa mình. Dù sao phim cũng đang hay, nàng không suy nghĩ, cầm lấy mau nước mắt. Hắn vẫn tiếp tục nhìn nàng, mong mình sẽ là người giúp nàng không phải rơi lệ nữa. Phải chi nàng chịu hướng đến hắn thêm thì hay biết mấy. Nhất định Nhật Thiên cũng sẽ đem nàng xếp vào danh sách những cô bạn gái khó quên nhất trong đời hắn.

Song tâm tình lãng mạn trong hắn đứt quảng vì nàng lau nước mắt xong, tiện lấy cả khăn hỉ nước mũi lem nhem. Khăn lụa đắt tiền của hắn còn đâu chứ…

- Cái con nhỏ này! Người ta cho mượn khăn lau nước mắt thôi! – Nhật Thiên tức đến nghẹn lời. Nghe xong nàng còn chùi thêm vài cái trên mũi nữa mới trả lời.

- Chứ khăn cầm trong tay lại đi chùi nước mũi vào áo sao? Anh nghĩ tui bị khùng hả?

- Cô… cô thật không dễ thương xíu nào!? – Hắn đang lâng lâng vì nàng như vậy mà nàng nỡ hủy hoại hết rồi. Thục Uyên chun mũi không ngại nói.

- Ừh! Tui vậy đó mà cũng có gã thích tui!?

Nhật Thiên bất ngờ, tim đập loạn xạ trong ngực thiếu điều nhảy văng ra ngoài rồi. Như vậy mà nàng vẫn còn bình tĩnh xem phim tiếp được chứ. Hắn bối rối vỗ ngực nói khá lớn làm người xung quanh cũng khó chịu nhìn ngay…

- Ai… ai thích cô khi nào chứ!?

Gã này trọng bề ngoài như vậy nhưng tự làm mình mất mặt rồi. Thục Uyên cảm thấy hắn lúc này trẻ con thật, có chút đáng yêu nên chọc thêm…

- Ủa??? Tui nói gã nào đó chứ có nói anh đâu tại sao tự giật mình vậy ta?!

Nhật Thiên nghe cả chục mũi tên vô hình đâm phập vào người. Quả nhiên vạn tiễn xuyên tâm vì đã kích quá lớn từ một cô gái không dễ đối phó. Xem ra lần này hắn thua tâm phục khẩu phục. Tuy nhiên Nhật Thiên vẫn gắng gượng giữ lại chút gì đó cho lòng tự trọng đàn ông của mình.

- Tui không bao giờ thích cô gái kém dễ thương như cô đâu!

- Hay quá! Thế thì cảm ơn anh nhiều nhé!

Nàng trả lời chọc thêm hắn. Nhật Thiên gục người ra sau lưng ghế, thân bại danh liệt, hắn thật không còn mặt mũi nào bước ra ánh sáng để đi tán gái nữa.

Cuối cùng cũng xong hết bộ phim kinh dị, chàng trai lúc vào phấn chấn như hoa, khi ra ũ dột thê thảm. Thục Uyên vui vẻ tém nước mắt còn vươn trên mi.

- Phim hay quá! …Anh sao rồi? Có muốn mời tôi đi ăn tối để nắm tay dưới ánh nến không? Hay là ra công viên đập muỗi ngắm trăng!

- Đừng có nói chuyện đi đâu cùng cô với tui nữa! Về nhà!

Vẻ mặt hắn xem ra tức lắm nhưng thua quá thê thảm thành ra chỉ lũi thũi bỏ đi trước khiến Thục Uyên khoái chí đến mức muốn nhảy cỡn lên vì vui. Chưa bao giờ chọc tức ai lại vui như chọc được hắn ta nha. Để xem ai chịu đựng nổi ai, Nhật Thiên cũng sớm bị nàng làm bỏ cuộc thôi.

Trên xe hắn không thèm nói năn gì, nàng thì có cơ hội trải nghiệm ngồi trong một chiếc xe hơi xịn là như thế nào. Nhưng lâu lâu nghe hắn lén thở dài khiến nàng không nhịn nổi cười trong bụng. Buổi xem phim hôm nay sẽ để lại cho Nhật Thiên ác mộng khó quên rồi. Và nàng chợt nhận ra con đường hắn đang chạy…

- Nói về nhà mà anh đi đâu vậy?

- Trời cũng tối rồi tôi đưa cô về nhà luôn. Bộ không đúng đường sao?

- Anh biết nhà tôi hồi nào?

Thật sự không sai đường mới khiến nàng bất ngờ. Tâm trạng hắn đang rầu rĩ do mất mặt ê chề nhưng vẫn trả lời.

- Cô hay đi chuyến xe số 107, sáng thường đến lúc 8h5’ nên tôi nghĩ là cô đi chuyến thứ hai, nếu suy ra quãng đường có lẽ ở gần khu dân cư phía đông. Đi tầm 25 phút đúng không?

Hắn nhìn qua hỏi vì cũng không chắc mình có đoán đúng hay không. Nhưng mặt nàng đã ngớ ra như con ngốc nhìn hắn. Có cảm tưởng hắn ta đột nhiên thật đáng sợ với cách suy luận kiểu Sherlockhome. Nhưng chuyện hắn tính toán khó tin cũng không khiến nàng tò mò bằng chuyện…

- Nhưng sao anh biết tui đi xe 107?

- Thì tối cô về tui hay ra chờ cô lên xe mới vào nhà. Chân tui đâu đi xa được, cô con gái cứ đi về một mình cũng không an tâm. Tôi còn phát hiện cô luôn thích đi thẳng ra ngồi hàng ghế sau cùng nữa đó!

Giọng hắn xem ra không xem đó là chuyện gì nghiêm trọng nhưng nàng thấy hơi run run. Nàng đã không biết hắn đã làm thế, lặng lẽ quan sát trông chừng mình. Cảm xúc khó tả khiến tim nàng đập thình thịch, tay chân cũng lạnh theo. Nàng nhất định không được thấy hắn làm vậy là hay nhưng nghĩ đến có người quan tâm khiến nàng vui vui… thật chết tiệt mà. Thục Uyên không muốn cảm động nhưng ngừng lại không kịp rồi.

May là hắn chỉ mãi lo chạy xe không chú ý nàng ngồi tự ôm mặt đáng thương cho bình tĩnh bớt…

- Đi hướng nào nữa?

- Hở? Àh… ngã tư rẽ phải!

Nàng nói rồi lại len lén nhìn. Xem ra nếu hắn bỏ mất trò tán tỉnh kiểu dê sòm táo tợn kia, thay bằng mấy hành động “ngọt” như thế thì chắc nàng cũng cảm thấy hắn ta không tệ rồi. Tiếc thay lần tước nàng cũng tỉnh ra nhờ hắn giúp cho nàng phân biệt thế nào là người không cùng tầng lớp. Ngồi trong một chiếc xe thế này, nàng cũng biết mình nên bình tĩnh và không mơ mộng gì cả.

Xe vừa ngừng, hắn nhìn ra tò mò ngay. Nhưng cũng không tệ như hắn nghĩ vì căn nhà ba tầng khá là to lớn chứ không mang kiểu nhà trọ “ổ chuột sập xệ”. Hắn run giọng hỏi…

- Cô ở trọ trong căn nhà to này luôn hả?

- Anh có bị khùng không? Một phòng nhỏ trên tầng thượng thôi. Đây là nhà của chị Ngọc Hân đó!

Nàng nói ra khiến Nhật Thiên bất ngờ háo hức ngay…

- Thiệt hả? Quả nhiên thư kí riêng của tôi cũng đẳng cấp khác hơn xa cô rồi haha… tầng lớp thấp!!!

Cái gã khốn đáng ghét thế này hỏi sao nàng phát sinh nổi tình cảm với hắn chứ. Nàng định xuống xe cho rồi thì hắn ta xoa cằm suy tư…

- Cả hai cô nói là bà con xa gì gì mà. Ở chung một chổ sao cô còn nói là ở trọ là sao?

- Ba mẹ chị ấy tốt với cháu không có họ hàng bộ không được sao?

- Tồt mà lại cho cháu thuê phòng sao? Xấu vậy! – Hắn ta suy nghĩ ngang như cua làm nàng cáu mày.

- Tự tui muốn thế đó! Anh dám nói xấu cậu mợ tui sao?

- Thì họ cũng không bà con gì với cô mà haha…

- Anh cút về nhà của anh đi đồ khốn!

Nàng không chửi hắn cũng không an giấc được. Nhưng nghe chửi vậy hắn vẫn dày mặt xuống xe theo. Nàng hết hồn nhìn hắn hớn hở bám lấy, thậm chí còn không ngại trư cái mặt nói…

- Mời khách ly trà ấm áp tình cảm rồi khách mới về được chứ!?

- Khách ở đâu ra? Anh lên đó muốn sĩ nhục tui nghèo thêm chứ gì? Không cho!

- Tui là thầy giáo của cô mà! Đến thăm nhà trò có gì xấu đâu!

Gã này đùa dai thật, nàng không tin không cắt được đuôi hắn nên chạy cái vù vào trong tính khóa cổng. Ai dè hắn to con chen ngang hại nàng xô hắn ra gần chết. Hai đứa đang rất “vật vã” thì vừa hay có người đi về. Tấn Phong nhìn thấy nàng cũng giật mình…

- Uyên…

- Ơh… anh Phong đi làm về trễ vậy!?

Nàng cười cười nói đồng thời xô Nhật Thiên ra ngay. Nhật Thiên cũng vì gặp lại Tấn Phong nên loạng choạng bước khỏi cổng không chọc nàng nữa.

Cả hai thằng nhìn nhau, cái kiểu không khí này làm Thục Uyên hơi bị ngứa ngáy trong người. Cảm giác cứ như là đôi uyên ương gặp lại sau từng ấy năm xa cách. Chỉ một ánh mắt nhìn đã đủ chất chứa bao lời muốn nói sâu tận trong lòng.

Xong, nàng lại lắc lắc đầu tỉnh táo ngay vì tình hình xem ra cũng không “mặn nồng” như thế. Nhật Thiên hơi có chút vênh mặt thiếu khách khí khi lên tiếng trước…

- Anh xem ra là hàng xóm của cô ta thật nhỉ!? Lần trước chưa kịp giới thiệu, tôi là Phạm Nhật Thiên!

- Tôi là Huỳnh Tấn Phong, rất vui được biết anh!

Phong không ngại tỏ ra lịch sự khi đến bắt tay. Nhìn hai người này sao nàng thấy ớn lạnh. Trông ra họ cũng rất đẹp đôi. Nghĩ xong nàng lại lắc lắc đầu tỉnh táo vì gã Nhật Thiên đó tự giới thiệu làm gì, nàng biết giải thích làm sao về hắn cho anh Phong nghe đây. Thế là nàng nhảy ra đẩy Nhật Thiên đi.

- Anh về nhà anh lẹ đi!

Nhật Thiên bị nàng đẩy đi, cả người vẫn ù lì không ngại nhìn lại Tấn Phong. Ánh mắt Tấn Phong cũng không vui khi lần nữa nhìn thấy hắn ta gần Thục Uyên. Và hắn ta đứng lại nói lớn với Tấn Phong làm mặt nàng trắng nhợt bị hắn túm cổ ôm lấy.

- Tôi còn quên nói tôi là bạn trai của cô ta đó!

Tấn Phong giật mình nhìn cả hai. Cái tên khốn Phạm Nhật Thiên này không chết trong tay nàng cũng phải do nàng mướn người ám sát hắn chết mới thỏa lòng nàng mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.