Sau khi cuộc họp báo
kết thúc, Nhã Chi vẫn luôn dùng ánh mắt như muốn xuyên thủng người Giang Tịnh Viễn. Rõ ràng hắn đã nghe cô nói muốn hoãn lại đính hôn. Chỉ muốn
hắn thừa nhận rằng bọn họ đang qua lại, lấy hôn nhân làm mục đích. Cô
không hiểu lần này hắn muốn làm gì? Tuy giữa cô và hắn đã tiến đến mức
cuối cùng, nhưng thời gian quen biết quá ngắn, cô hoàn toàn không hiểu
về bản thân hắn.
Tâm tình càng ngày càng tệ, lúc ra khỏi hội
trường cuộc họp báo cô vẫn ngồi yên để Giang Tịnh Viễn bế cô ra ngoài.
Hắn đưa cô vào thang máy lên văn phòng của hắn ở tầng cao nhất. Sau khi
hắn thả cô xuống ghế sofa. Nhã Chi vung tay lên tát Giang Tịnh Viễn một
cái. Lực dùng không lớn không nhỏ, làm mặt Tịnh Viễn lệch sang một bên.
Trên làn da trắng hơi ửng đỏ.Read more…
Giang Tịnh Viễn bị đánh
nhưng vẫn không cáu giận, ngược lại còn cười như có như không:“ Kiếp
trước tôi nợ em thì phải! Hết đánh tôi một trận, vứt tôi vào nhà hoang,
tát tôi mấy lần.”
”Em cứ ra ngoài hỏi có ai dám đối xử với tôi như em mà còn tồn tại?”
Nhã Chi cười lạnh: “ Anh không làm gì tôi thì có cho tôi cũng chẳng thèm!Giang Tình Viễn! Rút cuộc anh muốn gì?”
”kết hôn” Giang Tịnh Viễn phun ra hai chữ khiến Nhã Chi ngây người. Đến khi
hồi phục lại tinh thần, hai mắt cô đỏ au tức giận hét lên: “Anh điên
rồi!”
Giang Tịnh Viễn nhíu mi, lên tiếng nhắc nhở Nhã Chi cách ăn nói:“Đôi khi tôi tự hỏi không biết em có phải tiểu thư của nhà họ Triệu hay không? Em muốn biết thứ gì thì có thể xem tài liệu ở trên bàn. “
”Còn điều này nữa, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Nhìn hai tập hồ sơ trên bàn, một cái là tất cả thông tin liên quan đến hắn,
cái còn lại tất nhiên là về cô. Bao gồm tất cả các thông tin, sở thích,
tình trường, thậm chí cả nhãn hiệu đồ lót cô hay sài. “Tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Đồ biến thái”
Trước nhiều người, Nhã Chi luôn
là tiểu thư giàu có hiểu lễ nghĩa, nhưng trước mặt Giang Tịnh Viễn, Nhã
Chi trở nên một cô nàng nóng nảy, vứt hết thảy bậc lễ nghĩa ra sau đầu.
Đầu tiên là phải chỉnh đốn lại cái suy nghĩ điên rồ này.
Nhưng
cho dù cô có cằn nhằn, có chửi mắng, có đeo theo Giang Tịnh Viễn cả ngày thì bản thân hắn cũng không thay đổi quyết định. Ngược lại hình tượng
của cô trong mắt mọi người, trong mắt báo chí âm thầm theo dõi họ, Nhã
Chi cô đã trở thành một cô tiểu thư si tình vì vị hôn phu mà tạm thời
thôi việc. Cả ngày bám dính lấy hôn phu, nửa tấc cũng không rời, có lúc
lại lôi lôi kéo kéo cánh tay nam nhân. Có trời mới biết Nhã Chi đang làm con rùa rụt cổ. Sau khi tin tức cô chính là tiểu thư duy nhất tập đoàn
Trần thị, đồng thời sắp là vị hôn thê của Giang thị, ánh mắt của những
người trong công ty nhìn cô càng lúc càng quái dị. Người thì lúc trước
ghét cô bao nhiêu giờ lại làm đủ mọi cách nịnh nọt, người thì vốn thân
thiết giúp đỡ cô, giờ lại trở nên mất tự nhiên. Nên Nhã Chi quyết định
xin Nhật Tân nghỉ dài hạn, hắn cũng sảng khoái gật đầu đồng ý.
Đôi lúc cô buồn tìm đến”Gái yêu” mà tâm sự. Cậu thế lại mím môi, nhìn cô
như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng rồi lại yên lặng. Dạo gần đây có nhiều
việc xảy ra, cô ít để ý việc của “gái yêu” của mình.
””A.. Hèm,
dạo gần đây cậu không được tốt tính thì phải? Sao rồi!” Nhã Chi đi vòng
ra sau lưng cậu, hai tay đặt trên vai Nhật Tân, mặt thì kề gần cổ cậu.
Trông họ cứ như đôi tình nhân. Nhưng Nhật Tân đã quen với hành động của
Nhã Chi, dung túng cô thích làm gì thì làm. Cậu chỉ tiếp tục uống cafe
trả lời:
””Nhà Doãn Hạo có phản ứng hơi quá! Hiện tại tình cảnh
không tốt tý nào. Họ dự định còn làm ầm lên. Haiz, cậu cũng biết mẹ tôi
mà biết...” Nhật Tân hơi mím môi lại, cậu chỉ sợ mẹ biết con trai mà bà luôn tự hào lại là người trong giới thứ ba.
Bà biết nhất định
đả kích không nhỏ, cậu cũng có tình cảm với Doãn Hạo, nhưng nếu lựa chọn phải từ bỏ một người... Lần này cậu thật sự nằm trong thế tiến thoái
lưỡng nam.
”Lần này, e rằng tôi... khó có thể giúp cậu được.
Nhưng cậu hãy cố gắng lên nhé!” Nhã Chi ôm lấy bả vai Nhật Tân, đầu gối
lên vai cậu nhìn cậu mỉm cười. Nụ cười cô luôn đẹp như thế, bất giác tay Nhật Tân dơ lên vuốt ve mái tóc dày đẹp đang xõa của Nhã Chi. Một khung cảnh hài hòa đẹp biết mấy, nhưng nó lại bị chụp lại. Và phiền toái lớn
lại tìm đến, sau khi rời quán cafe cả hai đang rảo bước ven hồ ngắm
cảnh. Điện thoại Nhật Tân vang lên những tiếng “tút.. tút...” kéo dài.
Lúc này cậu mới không tình nguyện nghe điện thoại của thư ký Duẫn Hạo
”Anh đang ở cùng Nhã Chi? Các người có biết việc gì đang diễn ra không?”
Trong giọng nói của Duẫn Hạo mang theo vài phần nóng nảy, bực tức. Những tấm hình hai người thân mật đã bị chụp trộm tung lên các trang báo
mạng. Điều đó không chỉ mang phiền phức đến cho công ty, mà cũng khơi
gợi lên sự ghen tuông nồng đậm.
Biết Nhã Chi Nhật Tân là đôi bạn từ nhỏ, tình cảm thân thiết giữa họ như anh em ruột thịt. Giữa Duẫn Hạo và Nhật Tân còn mối quan hệ trên mức thân mật đó. Nhưng đôi lúc hắn
không kìm lòng được ghen tuông, chiếm hữu.
Thậm chí sự ghe tức
nồng đậm khiến hắn quên đi địa vị của hai người. Một người là “thế tử
gia” giàu có, nổi tiếng trong giới thiết kế. Còn hắn chỉ là thư kí nho
nhỏ, thân phận nhỏ nhoi. Bao lần đè trên người Nhật Tân mà làm tình, hắn luôn có khoái cảm vì chỉ có lúc ở trên giường, hắn mới thật sự hơn Nhật Tân.
””Có gì sao? Giữa chúng tôi không có gì phải che giấu” Nhật Tân không nhịn được nhíu mày, đôi lúc những lời của Doãn Hạo khi nói về Nhã Chi làm cậu không thoải mái. Dù sao tình cảm giữa cậu và Nhã Chi
tồn tại xuất hai mươi mấy năm, dù bất kể là ai nói cô không tốt, nói
tình bạn của họ không trong sáng cậu đều ghét.
” Giờ đã khác, cô ấy là vợ chưa cưới của người khác. Còn chúng ta..” Hắn nói một nửa nhưng lại dừng lại.
” Chúng ta còn có thể tiếp tục sao? “ Nhật Tân cười lên tiếng, chỉ là trong tiếng cười có chua chát.
” Anh...”
” Dừng lại thôi! Cậu theo tôi cũng lâu, kinh nghiệm và năng lực đủ rồi.
Tôi sẽ sắp sếp cho cậu làm giám đốc chi nhánh ở Hồng Kong. Từ nay, chúng ta chấm dứt.”