Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 102



Edit: Trang dung hoa

Beta: Gian phi

Sắc đẹp ngay trước mắt, lại là người đàn ông mình yêu, phụ nữ sẽ phản ứng như thế nào? Xấu hổ ỡm ờ hay dũng mãnh nhào lên, cùng người thương cá nước thân mật?

Ôn Như Thị đau khổ vô cùng, cả hai lựa chọn, cô đều không chọn được… Đúng là lòng cô muốn nhào lên, nhưng tiếc là không phải nhào lên đầy nhiệt tình như Angus tưởng tượng.

Nếu linh hồn Ethel thông qua đôi mắt cô, nhìn thấy Angus lõa thể thì sao? Nếu đúng lúc họ đang ôm ôm ấp ấp, ả Ethel vô sỉ hạ lưu kia nhìn qua đôi mắt cô, chẳng phải sẽ được xem xuân cung đồ sống… Ôn Như Thị kinh hãi!

Sau khi giật mình ngẫm lại, phản ứng đầu tiên của cô là ba chân bốn cẳng nhảy lên giường, kéo chăn, không nói hai lời che kín bưng tên Angus xinh đẹp dụ người kia.

Mẹ nó! Nếu Ethel dám nhìn trộm người đàn ông của cô, cô chắc chắn sẽ xách một túi thuốc nổ đến trụ sở chính của Ám Thứ đòi lời giải thích!

Angus không hiểu chuyện gì, giãy dụa thoát khỏi chăn, đẩy tay cô muốn đứng dậy, kiềm chế lửa giận nói: “Ngu! Em làm cái quái gì vậy…” Lời chưa dứt, anh đã bị bàn tay Ôn Như Thị thô lỗ ấn vào chăn.

“Anh yêu, anh ngoan ngoãn chút. Em ra ngoài một chuyến, sẽ về ngay lập tức!” Ôn Như Thị vội vã hôn môi anh một cái, nhảy xuống giường chạy ra ngoài cửa!

Angus: “…”

Chết tiệt, cái quái gì vậy?! Angus mặt đen đến sắp chảy nước. Thân thể dưới chăn vẫn trống trơn, vậy mà mục tiêu quyến rũ của anh lại chạy vội chạy vàng như quỷ đuổi sau mông, biến mất như một làn khói, chẳng mấy chốc đã không thấy tung tích.

Trong đời Angus, chưa bao giờ anh tốn tâm tư bày ra tư thế mời gọi, chủ động quyến rũ một người phụ nữ như thế. Anh định cho cô hưởng thụ một buổi tối tuyệt đẹp không gì sánh được, nhưng nhìn xem cô đã làm gì?

Người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt kia vứt anh lại, mình thì chạy bay trốn biến!

Angus tự hỏi, anh muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn dung mạo có dung mạo, chắc chắn không phải do anh! Nhưng mà, cô thật sự chạy… Rốt cuộc trong đầu ngu chứa cái gì?

Angus sống hơn 300 năm, chưa bao giờ gặp tình thế kỳ quái thế này! Cửa phòng chưa đóng chặt, từng đợt gió lạnh len qua khe cửa, gió thổi đến mức lòng anh lạnh lẽo.

Đầu bên kia, Ôn Như Thị chạy ra khỏi phòng, tiếp tục chạy không ngừng nghỉ, lao vụt vào phòng Meryl: “Mau đưa tôi hai bình thuốc ức chế linh hồn.”

“Hai bình không có, chỉ có một bình, được không?” Meryl nghi hoặc nhìn cô, “Cô sao vậy, chạy vội thế làm gì?”

Ôn Như Thị rơi lệ, không vội không được! Angus còn đang lõa thể chờ cô lâm hạnh kìa! “Một bình cũng được, xử lý tình huống khẩn cấp trước đã.” Nhìn chất lỏng trong bình thủy tinh, cô vội vã uống một hơi cạn sạch, quệt miệng, không có mùi lạ, cô đặt lọ xuống, thuận miệng hỏi: “Thuốc tác dụng bao lâu?”

Meryl nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Khoảng hai giờ.”

Ôn Như Thị âm thầm tính toán, dược hiệu hai giờ, đối phó với một tia tàn hồn, hẳn là đủ cho Ethel ngủ 4 tiếng? Cô suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Meryl chằm chằm: “Buổi tối có thể giúp tôi làm thêm một bình không?”

4 giờ cũng không đủ, còn buổi sáng thì sao?! Nếu đêm nay hỏa khí của Angus quá lớn, cày cấy miệt mài thì sao bây giờ?!

Meryl bật cười: “Có thể thì có thể, nhưng cô chắc chứ? Nếu uống liền hai bình, cô sẽ không giữ được tỉnh táo.”

“Không sao.” Ôn Như Thị gật đầu thật mạnh. Cô có thể dùng thần chú, chỉ cần ngăn cản liên kết giữa hai linh hồn là được. Dù dược hiệu phát tác, cũng là Ethel ngủ trước, “Cô làm xong thì để dưới lầu, lát nữa tôi tự lấy.”

Xác định tàn hồn trong thân thể đã bị sương mù xám xịt vây kín, Ôn Như Thị mới yên lòng trở về phòng.

Vừa đẩy cửa phòng, Ôn Như Thị muốn khóc, trong phòng không có lấy nửa bóng người, trên chiếc giường rộng lớn chỉ có chiếc chăn bị vo thành một nắm.

Ôn Như Thị thực sự muốn quỳ. Cô bất lực chui vào chăn, nghẹn họng không nói được gì. Chuyện như thế, mới làm một nữa đã ngừng, thật không có tâm, à không, còn chưa được một nửa, Angus kiêu ngạo xấu tính như vậy làm gì?!

Cô uống cả thuốc rồi…

Ôn Như Thị cắn ga trải giường, thầm chửi mắng Ethel cả nghìn lần, tưởng tượng có một vạn con ngựa chạy qua, dẫm đạp túi bụi lên tàn hồn của cô ta, sau đó lại ầm ầm chạy trở lại, tốt nhất là đạp Ethel thành tro bụi! Đang tưởng tượng hăng hái, lại nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

“Chẳng phải rất thích chạy sao? Còn quay lại làm gì?”

Ôn Như Thị ấm ức quay đầu, thấy Angus nửa dựa vào khung cửa sổ. Khuôn mặt tái nhợt không biểu cảm, mái tóc đen đong đưa trong gió đêm, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, không cài nút, lồng ngực lộ ra ngoài không khí.

Quần âu không cài dây lưng, nhìn ra được lúc Angus rời đi, tâm trạng rất không tốt, đến mức không thèm để ý hình tượng.

Ôn Như Thị nuốt nước bọt, không rõ là vì bộ ngực trần của anh, hay do e ngại trước lửa giận bừng bừng của anh. Cô cố gắng lấy lòng  cười: “Đâu có, em mong chờ còn không kịp, sao lại chạy được.”

Angus nhíu mày, híp mắt trừng cô: “Cô nghĩ tôi bị mù?”

“Anh hiểu lầm rồi, em không chạy, em tìm Meryl lấy thuốc.” Ôn Như Thị vươn mình lên, chỉ lo anh không nguôi giận, lại bực tức rời đi. Cô nhào đến trước cửa sổ, ôm chặt hông anh, không biết xấu hổ cọ cọ gò má vào ngực anh, nhỏ nhẹ nói:”Đừng tức giận nữa mà.” Dù sao cũng không giấu được anh việc lấy thuốc, không bằng trực tiếp nói với anh.

Angus nhíu mày, nghĩ cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thân thể mới, giọng điệu không khỏi mềm mại mấy phần: “Không thoải mái?”

“Không có.” Ôn Như Thị mím môi cười, mắt sáng lấp lánh nhìn anh, lớn gan đùa giỡn: “Thuốc tráng dương, anh uống không?”

Thân thể Angus cứng đờ, trong cơn tức giận, anh đẩy một cái, muốn đẩy Ôn Như Thị ra, lại sợ mạnh tay làm cô bị thương, há miệng mắng: “Đồ ngu này…” Lời chưa nói hết, Ôn Như Thị đã nhón chân, dùng môi mình đem chặn lại mọi lời của anh.

Vào khoảnh khắc ấm áp này, vẫn là hài hòa một chút mới tốt.

Ôn Như Thị mềm mại như nước, đùa với môi lưỡi lạnh lẽo của anh, dần dần, bàn tay  Angus cũng chậm rãi cuốn lấy vòng eo cô.

Hết thảy bất an và nóng nảy, cuối cùng hòa vào nụ hôn sâu sắc lúc nửa đêm này, hóa thành bình tĩnh. Ánh trăng như nước, ôn hòa rọi xuống hai bóng người đang ôm lấy nhau bên cửa sổ.

Một lúc sau, Ôn Như Thị không nỡ hơi rời đi môi anh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta làm đi.” Giọng cô có chút khàn khàn, trong bóng tối, có thể nghe thấy tiếng thở dốc của hai người.

Angus ôm lấy cô, còn không quên nói thêm: “Không được phép nhắc lại loại thuốc này.” Dám nghi ngờ năng lực của một ma cà rồng? Anh sẽ giúp cô sâu sắc cảm nhận, cái gì gọi là có được hay không, ai dùng người đó biết.

Đêm dài đằng đẵng, Ôn Như Thị bị Angus đặt trong một đống chăn đệm, lăn qua lăn lại hơn ba giờ. Lúc này, Ôn Như Thị mới đau xót nhận ra, cái gọi là tự tìm đường chết. Nếu lúc trước cô không ăn nói hàm hồ, thì sẽ không bị Angus lăn qua lăn lại, nhất quyết phải chứng minh anh uy mãnh thế nào…

Uy mãnh đến mức, tại sao lại là trong “một đống chăn đệm”, mà không phải là trên “chiếc giường lớn” — bởi vì giường của họ sớm sập rồi.

Ôn Như Thị tuyệt đối sẽ không nói với người khác, cô nghi ngờ một khi Angus mất khống chế sẽ ôm chặt đến mức làm đau cô, cũng sẽ không nói một khi cô bị đau thì tính tình sẽ không tốt. Ôn Như Thị vừa đau, liền mặc kệ Angus sướng hay không sướng. Cô tức giận nhéo thịt bên hông anh, uy hiếp anh nắm cái khác, ga trải giường, gối, đầu giường, chân giường, cái quái gì cũng được, chỉ không được động vào người cô.

Nếu là Ôn Như Thị, Angus dù kích động thế nào cũng sẽ cố gắng khống chế sức lực. Nhưng nếu là đống vật chết kia, đương nhiên anh sẽ không thương hương tiếc ngọc rồi.

Khi cái cột đầu tiên bị Angus không cẩn thận làm gãy, Ôn Như Thị còn có thể run lên hai cái theo phản xạ.

Sau cùng, tiếng gỗ nứt không ngừng vang lên bên tai, Ôn Như Thị đã mất cảm giác, trong tiếng cọt kẹt đứt quãng của cái giường, cô vẫn có thể hết sức bình tĩnh, hết sức chuyên tâm phối hợp với Angus.

Mặc cho một tên ma cà rồng tận lực cày cấy, hậu quả là toàn thân cô đau nhức vô cùng, giống như sắp theo gót mấy đồ vật tàn tạ trong phòng ngủ rồi. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm dược hiệu quá ngắn ngủi, nếu cô không uống thêm một bình nữa, Ethel sẽ tỉnh lại mất.

“Chờ một chút, không được, em muốn nghỉ ngơi.” Ôn Như Thị miễn cưỡng đẩy mặt Angus, kéo chăn mỏng che trước ngực.

Angus thuận theo nghiêng sang một bên, ưu nhã nhếch miệng, nhẹ nhàng mổ lên đôi môi có chút sưng đỏ của cô, giọng anh trầm thấp từ tốn: “Thật sự không chịu được nữa? Anh còn rất nhiều chiêu thức chưa dạy em đâu.”

Thái dương Ôn Như Thị giật giật, tức giận cắn lên môi anh một cái, run rẩy đứng dậy mặc áo ngủ của anh: “Em xuống lầu bổ sung dinh dưỡng.”

Thân hình Angus nhoáng lên, di chuyển đến phía sau Ôn Như Thị trong chớp mắt, hai tay ôm cô, chậm rãi giúp cô xắn ống tay áo, buộc lại đai lưng bằng tơ lụa.

Một loạt động tác hết sức ôn nhu, chóp mũi anh nhẹ nhàng sượt qua tóc mai, sau gáy Ôn Như Thị, sau đó đặt một nụ hôn lên cần cổ trắng nõn thon dài của cô: “Cần anh giúp không?”

Ôn Như Thị xoay người lại, cười ngọt ngào với anh: “Không cần.” Có anh giúp, cô lại phải tốn nước bọt giải thích.

“Được,” Angus nghe lời nằm lại, nhẹ giọng dặn dò, “Đi nhanh về nhanh, anh chờ.”

Nếu thể lực của Angus không dồi dào đến vậy, thì anh đúng là bạn đời không thể tốt hơn. Chỉ tiếc thay cho đồ đạc trong phòng ngủ, nếu mỗi ngày lại đổi một bộ nội thất, không biết bao nhiêu tiền cho đủ…

Tình yêu bất đồng chủng tộc quả nhiên có bất cập. Ôn Như Thị thầm than, xoa mấy vết xanh tím trên người, vịn tường chậm rãi bước xuống cầu thang.

Thuốc Meryl chuẩn bị được đặt ở quầy bar. Người ta thường nói, khi bạn xui xẻo, thì uống nước cũng có thể giắt răng. Trước kia Ôn Như Thị không tin, hiện giờ cô tin rồi.

Sau khi cô uống xong thuốc, vừa xoay người liền thấy Angus đang đứng ở cầu thang, nhìn bình thủy tinh trong tay cô, ánh mắt kia, nói là ngổn ngang cảm xúc cũng không quá…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.