“Chuyện này… Angus, bình tĩnh đã, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu…” Ôn Như Thị giấu bình thủy tinh đang cầm trên tay ra sau lưng, lui lại gần quầy bar.
Thấy cô sợ đến vậy, Angus vừa tức vừa buồn cười. Nhưng gương mặt anh vẫn chẳng mảy may lộ ý khoan dung. Angus chậm rãi bước xuống cầu thang, khí thế bức người: “Vậy em nói xem, mọi chuyện là sao?”
Nghe giọng điệu lạnh lùng lãnh đạm của ai kia, Ôn Như Thị không khỏi thấy uất ức. Đồ khốn nhà anh, ban nãy còn ân ái mặn nồng, vừa mặc quần áo đã lật mặt rồi! Thấy Angus bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng, đang tiến về phía mình, Ôn Như Thị vội ngoan ngoãn kể hết mọi chuyện.
“Trong thân thể em có chứa một mảnh linh hồn của Ethel, đây là thuốc ức chế linh hồn Meryl làm, mấy lọ trước cũng thế.” Ôn Như Thị sắp bị khí thế của anh dồn vào góc tường, thở cũng không dám thở, vội vàng kể lại mọi chuyện.
Bước chân Angus đều đặn, chẳng mấy chốc đã dừng bước trước mặt cô. Ôn Như Thị vội co người vươn tay chặn Angus lại, chỉ sợ trong cơn tức giận, anh sẽ xử lí cô như xử cái giường trong phòng ngủ vậy, “Bình tĩnh, bình tĩnh! Cái thuốc tráng dương là em nói đùa đấy, em không hề nghi ngờ năng lực của anh! A —-“
Chưa kịp dứt lời, Ôn Như Thị đã bị Angus xốc lên vai. Xương bả vai của anh thúc vào bụng Ôn Như Thị, cô nổi giận, tay chân vùng vẫy, dùng sức đập vào lưng anh, “Đau! Em muốn nôn, đồ khốn, mau thả em xuống!”
Angus vỗ “bốp” vào cặp mông căng mẩy của ai kia, “Im lặng, về phòng xử lí em sau!”
Xử lí cái đầu! Cô là người, không phải ma cà rồng, không thừa sức như anh!!! Ôn Như Thị cắn thật mạnh lên lưng Angus. Cô không đùa nữa, người vừa mỏi vừa mệt, làm làm làm, làm em gái nhà anh ý!
Vừa bước tới tầng hai, hai bên cửa đã mở.
Cecil nhìn hai người, bình tĩnh đẩy Elliott đứng đối diện đang định nói gì đó về phòng: “Hai người cứ tự nhiên, đừng để ý đến tụi tôi.”
Ôn Như Thị cứng người một lúc, vô thức kéo vạt áo Angus lên che mặt. Dấu xanh tím khắp người, muốn che cũng không che được, bộ đồ rộng thùng thình của Angus, còn cái tư thế xấu hổ này… Sáng mai cô còn mặt mũi nào nữa!
Ung dung rảo bước về phòng, Angus cúi người vừa định thả Ôn Như Thị xuống, đã bị cô kéo một cái, lảo đảo suýt ngã. May là xung quanh phủ đầy đệm, cũng không chới với làm cô ngã xuống đất.
Angus dở khóc dở cười, cô ngốc này vẫn tóm chặt áo anh không buông, cái áo đang yên đang lành bị cô kéo từ sau ra trước, kéo tới biến dạng. Dù vậy Ôn Như Thị vẫn không chịu ngẩng đầu. Hết cách, Angus đành dịu giọng an ủi: “Bình thường đâu có thấy em ngại ngùng như thế. Được rồi, không ai thấy đâu.”
“Đâu thể so sánh như thế?!” Vợ chồng son đóng cửa chơi với nhau là tình thú, bị người khác bắt gặp là trò hề, “Đồ khốn nhà anh, tại anh hết, tự dưng chạy xuống lầu làm gì. Ngượng muốn chết, nhất định họ sẽ kể cho Meryl nghe.” Ôn Như Thị có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bà tám của Meryl…
Càng nghĩ càng xấu hổ, Ôn Như Thị túm tay Angus cắn mạnh một phát.
Lực cắn của cô chẳng đủ làm Angus bị thương, hàm răng nho nhỏ của cô không khiến anh đau, chỉ hơi ngứa. Angus xao động, vươn tay khẽ vuốt mái tóc dài mượt của cô, bàn tay dần trượt xuống áo ngủ: “Cưng à, một lần nữa.”
Ôn Như Thị hoảng hốt, vội đẩy cái kẻ đang quấn lấy eo mình, lui ra sau trốn: “Biến, em còn chưa nguôi giận!” Lúc cần thì cưng ơi cưng à, không cần thì lật mặt gọi cô là ngốc, cái đồ ma cà rồng t*ng trùng lên não!!!
Angus nhíu mày, ôm lấy eo cô giằng co, cũng không dùng lực: “Em đừng nhầm, người tức giận là anh mới đúng, không biết ai bảo anh phải uống thuốc tráng dương?”
“Đã nói không phải thật, em chỉ đùa thôi!” Ôn Như Thị xù lông, cái người này, sao nói mãi không nghe vậy?! Một lần lỡ lời, anh lại cứ châm chọc mãi không thôi!
“Ai tin được.” Angus nghiêm mặt, ngó lơ sự phản kháng của Ôn Như Thị, khẽ kéo cô lại gần, thoắt cái đã lột sạch ai kia. Anh lật người, áp lên người cô, động tác rất dịu dàng, dường như sợ làm cô bị thương. Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô: “Đừng to tiếng làm ồn cả nhà mất ngủ.”
Ôn Như Thị khóc không ra nước mắt, rốt cục cô cũng hiểu tên khốn Angus chỉ mượn cớ mà thôi, đúng sai không quan trọng! Dẫu đúng, qua miệng anh cũng thành sai.
Cả đêm túng dục cộng thêm tác dụng phụ từ ma dược Meryl điều chế khiến Ôn Như Thị ngủ một mạch đến chiều. Khi cô tỉnh dậy, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Ôn Như Thị trở mình, nhận ra mình đang ngủ trên giường mới.
Angus không ở đây, trên chiếc gối bên cạnh có một tờ giấy ghi chú, Ôn Như Thị ngáp dài, tiện tay cầm lên đọc.
“Anh, Cecil và Elliott ra ngoài có việc, sẽ về trước bữa tối. Trong tủ có thức ăn, em hâm lại là được. Chuyện Ethel bọn anh sẽ xử lý, em và Meryl đừng bận tâm. —Angus.”
Đây là lần đầu tiên Ôn Như Thị thấy nét chữ của Angus, anh dùng kiểu chữ uốn lượn phức tạp giống Elliott, nhưng khác với đường nét mềm mại của Elliott, nét chữ của anh mạnh mẽ sắc bén hơn nhiều.
Nếu anh muốn ra mặt xử lí giúp cô, cô sẽ không cản, có vật tận dùng, Angus dư sức xử lí Ethel. Ôn Như Thị mỉm cười cẩn thận cất giấy ghi chép vào tủ đầu giường, có lẽ cô nên chuẩn bị một cái hộp nhỏ xinh, sau này cất mấy tờ giấy nhắn này lại, có dịp lôi ra xem cũng rất thú vị.
Vừa xuống nhà đã thấy Meryl ôm gói đồ ăn vặt cuộn mình trên ghế salon xem TV, Ôn Như Thị tiện tay nhón một miếng khoai tây chiên, ngồi cạnh cô: “Hôm nay không đi học à?”
Meryl lườm cô: “Hôm nay là Chủ nhật, cô ngủ tới mụ mị đầu óc rồi à?”
“Tôi không đi học, không đi làm, không nhớ cũng không lạ.” Ôn Như Thị không để tâm.
“Mà này, buổi tối, khi vận động với Angus nhớ phải chú ý chút~” Meryl cười xấu xa, “Chậc, chậc, tiếng động~ lớn tới mức người ta mất ngủ.”
Mặt già của Ôn Như Thị đỏ ửng, chuyển đề tài: “Lát nữa cô làm thêm mấy lọ thuốc tối qua được không, chờ mấy người họ về chắc có chuyện cần, tôi đi nấu cơm trước.”
Thấy cô vội chạy mất, Meryl buồn bã nói: “Thuốc tráng dương?”
Ôn Như Thị lảo đảo suýt ngã, quay đầu trừng mắt: “Angus nói cô biết?”
“Đâu có đâu có, tiếng động tối qua, có ai không nghe thấy chứ.” Meryl cười gian xảo, “Mà nếu Angus thực sự không được, cứ nói với tôi một tiếng,chút thuốc bổ thận tráng dương có khó gì~”
“Giữ lại cho Cecil uống đi!” Khóe miệng Ôn Như Thị giật giật, cô quay lưng bước vào bếp. Nếu Angus uống thuốc tăng lực, người khổ không phải anh, mà là cô!
Nguyên liệu trong bếp rất phong phú, ba trăm năm chưa nấu cơm, Ôn Như Thị hơi lạ tay. Đến khi quen tay, cô tính toàn thời gian mấy người Angus quay về, làm bữa cơm Tây. Món chính là sườn heo om hành, đồ ăn kèm là thịt xông khói cuộn cà chua bi thêm chút tiêu đen, trứng nấm rán, chân giò hun khói kèm khoai tây nghiền sữa, cộng thêm súp kem nghêu là hoàn hảo.
(Có ảnh minh họa ở dưới.)
Vừa đặt món cuối cùng lên bàn, ba anh em đã về tới nơi.
Angus tự nhiên bước tới cạnh Ôn Như Thị, vòng tay ôm eo cô, cúi đầu hôn lên gò má trắng nõn: “Em nấu hết à?”
“Ừ,” Ôn Như Thị xiên một miếng thịt xông khói cuộn cà chua bi cho hắn nếm thử, tựa như đang hiến báu vật, cười dịu dàng hỏi: “Anh thử xem.”
Angus cắn một miếng, gật đầu: “Không tệ lắm, ăn được.” Với một ma cà rồng, “ăn được” là lời khen ngợi tuyệt vời nhất. Ôn Như Thị vui vẻ mĩ mãn kéo tay anh, hai người cùng ngồi xuống bàn, cô dịu dàng ân cần gắp thức ăn cho anh.
Agus nhìn cô, thoáng mấp máy môi, cuối cùng vẫn im lặng không nói lời đả kích. Dù sao anh cũng là ma cà rồng, những món ăn này không có tác dụng bổ sung năng lượng. Tính ra chỉ có Cecil và hai cô gái có thể hưởng thụ mỹ vị.
Nhưng thấy cô vui vẻ gắp thức ăn cho anh, Angus không đành lòng nói ra, thực ra anh chỉ cần một túi máu là đủ. Anh thích nhìn cô bận rộn lo cho mình, tựa như một cặp vợ chồng bình thường, ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong lòng, cũng đủ khiến trái tim anh tràn ngập ấm áp và dịu dàng.
Nếu cô vui vẻ như vậy, thi thoảng uống ít chút máu cũng không sao. Angus rũ mi mỉm cười, chậm rãi ăn từng chút từng chút một.
Bỗng nhiên, một ly máu tươi được đẩy vào tay Angus. Anh ngẩng đầu đầy ngạc nhiên, đôi mắt xanh của Ôn Như Thị dịu dàng như nước: “Đồ uống của anh.” Cô khẽ cười, tựa như đang trần thuật một chuyện rất bình thường.
Trong lòng Angus ngổn ngang trăm mối, lần đầu tiên trong đời có ước muốn tỏ bày hết những cảm xúc trong lòng. Cuối cùng anh chỉ vươn tay, dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Có sợ không?” như con người sợ ma cà rồng vậy. Có đôi lúc, chính anh cũng không chấp nhận nổi sự tàn bạo của mình.
Khoái cảm khiến anh không thể chối bỏ. Chìm đắm trong giết chóc, Angus thấy thường sẽ thấy bản thân đi tới bờ vực mất khống chế. Anh khác Elliott, Elliott vô cùng sợ hãi và luôn trốn tránh sự thật mình là một ma cà rồng.
Mà anh, Angus anh tựa như một quái vật trời sinh. Anh không sợ hãi, không trốn tránh, thậm chí còn thích thú say mê. Trước nay, Angus chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình thấp thỏm bất an trước mặt một con người. Anh sẽ muốn vì cô mà kìm nén cơn khát máu, vì cô mà chấp nhận sống cuộc sống như một con người bình thường, cảm giác lo được lo mất này khiến anh sợ hãi.
Ôn Như Thị nắm chặt bàn tay đang vuốt ve gò má mình, chậm rãi lắc đầu: “Dù anh là người hay ma cà rồng, em sẽ luôn ở bên anh.”2