Không có nhóm Angus ngáng chân, Ethel thỏa sức bày ra âm mưu quỷ kế. Vốn dĩ ở khu ba còn 32 người dự thi, chẳng mấy chốc chỉ còn sót lại 8 người. Trừ ba người các cô, chỉ còn vỏn vẹn năm người.
Hai năm trôi qua, Meryl đã tốt nghiệp trung học phổ thông.
Ánh trời chiều mang theo hơi ấm chiếu rọi lên da dẻ. Ôn Như Thị đặt khay trà bánh lên chiếc bàn tròn thủy tinh bên cạnh Meryl, ngồi xuống chiếc sofa khác, thuận miệng hỏi: “Chỉ còn mấy ngày nữa là cô phải đi học đại học rồi, đã dự tính xong địa điểm du lịch chưa?”
“Chưa nghĩ xong, Cecil đề nghị đến Dubai, tôi vẫn đang suy xét.” Meryl uống một ngụm nước trái cây từ ly thủy tinh Ôn Như Thị vừa mang đến.
Ôn Như Thị nghiêng đầu nhìn cô, cười nhạo nói: “Dubai thuộc kiểu khí hậu nhiệt đới sa mạc, rất khô nóng, coi chừng khí hậu không hợp với Cecil, đang dung dăng chơi đùa lại bị rụng lông đấy.”
“Khụ ——” Meryl suýt chút phun sạch nước trái cây vừa uống vào miệng, “Vớ vẩn! Khả năng thích ứng của Cecil rất tốt, đi Bắc Cực hay Châu Phi cũng không bị rụng lông đâu!”
“Tôi đùa thôi, cô sốt sắng làm gì.” Ôn Như Thị chậm rãi dời tầm mắt, “Mấy hôm trước tôi thấy Elliott cũng nghiên cứu tạp chí du lịch, hay là cô rủ họ đi cùng, đỡ tốn công cậu ta ngày ngày băn khoăn nên dắt bạn gái nhỏ Belinda đi đâu chơi.”
Meryl bất mãn nhíu mày, khó khăn lắm mới có cơ hội đi chơi riêng với Cecil, cô không ngốc nghếch dẫn theo hai cái bóng đèn đâu. Cô vừa định mở miệng từ chối, chợt nghe thấy giọng nói của hệ thống.
“Trình Hoán Lệ, số năm của Hắc Ngục, nhiệm vụ đã thất bại, tiến hành thoát ly khỏi khu thứ ba. Hiện tại khu thứ ba còn lại 6 người chấp hành.”
Meryl bỗng ngẩng đầu nhìn Ôn Như Thị, không mấy ngạc nhiên khi bắt gặp nét hưng phấn trong mắt cô.
Ôn Như Thị lấy điện thoại di động ra, vui vẻ cười: “Xem ra cô phải tạm hoãn chuyến du hí với Cecil rồi.” Điện thoại nối máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói đắc ý của Ethel: “Các cô nghe thấy rồi chứ, chỉ cần tiêu diệt một người nữa là chúng ta có thể tiến vào vòng tiếp theo.”
“Chúc mừng.” Ôn Như Thị chớp mắt với Meryl, giọng điệu thích thú. “Ngày kia chúng tôi tổ chức tiệc khiêu vũ, mừng Meryl tốt nghiệp, cô và Archibald cũng đến tham dự nhé? Dù gì cũng chỉ còn một người chấp hành, cũng không cần nóng vội.”
“Không phải chứ, cô ta bao tuổi rồi, không thích đường hoàng làm phù thủy, lại chạy đi đọc sách đến trường, đúng là có bệnh.” Ethel khinh thường bật cười. “Đến lúc đó rồi tính, tôi có chút việc, không nói chắc có thể tham dự.”
Ôn Như Thị hàn huyên với cô ta vài câu rồi cúp điện thoại, Meryl liền gặng hỏi: “Sao, cô ta có đến không?”
“Không nói không đến, cũng không nói đến.” Ôn Như Thị từ chối cho ý kiến, đứng dậy chuẩn bị về phòng.
“Vậy là có ý gì?” Meryl cuống lên, cô cũng không muốn kế hoạch du lịch của mình bị chậm trễ, nếu Ethel không mắc câu, vậy chẳng phải tốn công vô ích sao?!
“Ý là, Ethel chắc chắn sẽ đến, cô ta chỉ làm giá thôi.” Ôn Như Thị phất phất tay, không quay đầu lại. “Yên tâm đi, lúc cần đến chắc chắn sẽ đến, thậm chí còn ăn mặc lộng lẫy vô ngần.”
Có tiệc khiêu vũ, túc là phải chuẩn bị lễ phục mới. Nên mặc váy đen bó sát hay váy xanh bó sát nhỉ? Kết hợp hai màu đó vậy. À, đã lâu rồi không đi dạo phố với Angus, thật háo hức!
Ôn Như Thị ném Meryl ra sau đầu, hào hứng chạy về phòng. Angus đang quay lưng về phía cửa, rút một quyển sách từ trên giá. Ôn Như Thị nhào tới nhảy lên lưng anh, vòng tay ôm chặt cổ anh, híp mắt cười nói: “Tên khốn, anh biết khiêu vũ chứ?”
Angus bình tĩnh đặt quyển sách về chỗ cũ, xoay người đỡ mông cô: “Đó là lễ nghi cơ bản của quý tộc, nhưng lâu rồi không đụng tới, đã quên khá nhiều. Nếu em muốn mời anh làm bạn nhảy thì chuẩn bị tinh thần bị giẫm chân đi.”
Ôn Như Thị cọ cọ cổ anh, lẩm bẩm: “Sao anh biết em muốn anh làm bạn nhảy?
Angus nhếch miệng, anh sớm nghe được cuộc nói chuyện trên ban công giữa cô và Meryl rồi. Những lúc như thế này, làm ma cà rồng rất có lợi, chân không rời bước vẫn nghe được bất kì tiếng động nào trong biệt thự.
Angus khẽ cười thả cô xuống: “Đoán được.” Anh sẽ không tiết lộ cho cô biết mỗi lần cô nói chuyện với Meryl anh đều nghe thấy hết đâu.
Anh thích nhìn vẻ đắc ý của Ôn Như Thị. Anh thích cưng chiều cô như vậy, ít nhất là đến khi cô trở thành ma cà rồng, tự mình phát hiện ra năng lực này.
Những lời Ôn Như Thị nói hai năm trước quả thực khiến anh động tâm. Nhưng Angus không đồng ý ngay, anh để cô có thời gian suy nghĩ kỹ càng. Hai năm qua, Ôn Như Thị không hề từ bỏ ý định ấy, Angus cũng ngầm chấp nhận việc sớm muộn sẽ đến ngày cô đưa ra yêu cầu được chuyển hóa.
Thời gian hai năm để hai người sẵn sàng đón đợi cuộc sống mới.
Vì lẽ đó, hôm sau, khi trở về nhà sau nửa ngày dạo phố cùng nhau, Ôn Như Thị đưa ống tiêm rỗng cho Angus, anh không từ chối nữa.
Angus lặng lẽ nhìn cô tiêm máu mình vào mạch máu, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa vết tiêm của cô: “Trong tủ lạnh có máu tươi, ngày mai sau khi Ethel đến, em chỉ cần… Sau đó uống một túi máu là có thể trở thành ma cà rồng.”
“Em hiểu, trước hết là tự sát, sau đó uống máu người,” Ôn Như Thị khẽ cười ngẩng đầu, “Anh dạy em nhiều lần lắm rồi, không cần lo lắng, em sẽ không nhớ lầm thứ tự đâu.”
Angus nhíu mày, thở dài ôm cô vào lòng: “Nếu có thể, anh thật sự không muốn thấy em tự thương tổn chính mình.” Dù cho anh biết rõ sau khi cô chết sẽ sống lại, anh vẫn không thể bình tĩnh đối diện.
Ôn Như Thị đã sớm nghĩ sang chuyện khác: “Anh nói xem, em nên thắt cổ hay cắt cổ tay nhỉ? Không không không, không nên cắt cổ tay, quá lãng phí máu. Thắt cổ thì thời gian đợi chết lâu quá, chết cũng rất khó coi. Ngạt khí than cũng không được, nhỡ thành hỏa hoạn thì nguy rồi…”
Càng nghe, chân mày Angus càng nhíu chặt, thấy cô càng nói càng kỳ cục, không nhịn được cắt ngang lời lải nhải của cô: “Em không nghĩ được cách chết nào dễ chịu và xinh đẹp hơn à? Có phải em rớt não rồi nên toàn nghĩ ra những kiểu chết đâu đâu vậy không?!”
Ôn Như Thị ấm ức lườm anh: “Tất nhiên là có nghĩ chứ, nhưng làm gì có kiểu chết như anh bảo. Uống thuốc ngủ cũng rất đau, còn sùi bọt mép rất ghê đấy.”
Angus không còn gì để nói, anh nghe không nổi nữa, đẩy cô ra, xoay người rời đi.
Ôn Như Thị trừng mắt sững sờ đứng tại chỗ. Angus làm sao vậy, cô mới là người chết mà? Mấy đề nghị của cô tệ lắm hả? … Ôn Như Thị ấm ức xoay người đi tìm Meryl, cô không tin mình không tìm được cách chết nào thoải mái!
Với băn khoăn này của cô, hiển nhiên Meryl cũng không có đề nghị tốt hơn. Cuối cùng Elliott vui vẻ đồng ý hỗ trợ, tiệc khiêu vũ ngày mai sẽ giúp cô xử lý vấn đề khó khăn này.
Lo liệu xong xuôi, Ôn Như Thị vui vẻ trở lại phòng ngủ, đàng hoàng nghe Angus dặn dò.
Khi nghe được Elliott sẽ xuống tay, Angus lúc ấy không nói gì, nhưng đêm đến lại trằn trọc không ngủ được, anh đứng dậy ra khỏi cửa, sau nửa đêm mới trở về.
Anh trở lại giường, Ôn Như Thị tự động nhích lại gần anh. Angus khẽ cười, điều chỉnh tư thế, ôm cô yên giấc cả đêm.
Đêm hôm ấy Ôn Như Thị ngủ rất say, không hề phát hiện Angus rời đi. Mãi đến hôm sau, nhận được tin Ethel và Archibald sẽ tới tham gia tiệc khiêu vũ, những người không liên quan được tách ra, Angus ở trong phòng ngủ giúp Ôn Như Thị chuyển hóa. Sau khi Ôn Như Thị sống lại, thấy Elliott lại đánh nhau với Angus, bấy giờ cô mới biết người đàn ông của cô lại táy máy rồi!
Ôn Như Thị bóp trán, không dám nhìn Belinda bị bẻ gãy cổ nằm dưới đất.
“Tôi đã thi triển cách âm chú, nhưng hai người còn tiếp tục đánh nhau thì Ethel sớm muộn cũng hoài nghi.” Meryl bình thản đứng một bên nói mát.
“Anh ta giết Belinda!” Elliott giận không kìm được.
“Chú ý từ ngữ, tôi chuyển hóa Belinda, không phải giết cô ta,” Angus tránh thoát đòn công kích của cậu, lại bổ sung một câu, “Do Belinda tự đồng ý, tôi đã hỏi cô ta nhiều lần.”
“Cô ấy đồng ý, nhưng tôi không đồng ý!” Năm ngón tay Elliott hóa thành móng vuốt, kéo rách ống tay áo của Angus. Cậu vốn dĩ không muốn Belinda trở thành ma cà rồng, dù Belinda cầu xin cậu vài lần, Elliott vẫn không đồng ý.
“Chẳng phải ngu cũng không nhận được sự đồng ý của tôi nhưng cậu vẫn ra tay đấy sao?!” Angus lùi xuống, nhưng ngoài miệng vẫn không lưu tình chút.
Elliott tức giận đến mức xoắn cả đầu lưỡi: “Anh, không phải anh không phản đối sao?!”
“Tôi không phản đối,” Angus trở tay cởi áo khoác ném sang một bên, nhún vai, “Nhưng nghĩ lại vẫn thấy khó chịu.” Dứt lời, Angus bước đến bên cạnh Belinda, anh tránh khỏi cú đá của Elliott, cúi người nhấc Belinda lên ném về phía cậu, “Cậu chuyển hóa người của tôi, tôi cũng giúp cậu chuyển hóa người của cậu, coi như hòa.”
Hòa cái đầu! Elliott không để ý tới anh, vội vàng đỡ lấy Belinda, chưa kịp đặt cô xuống, chợt nghe cô gọi nhỏ một tiếng: “… Elliott.”
“Anh đây, em cảm thấy thế nào?” Elliott vội vàng đặt cô lên sô pha.
“Em ổn, ” Belinda xoa xoa gáy, ngại ngùng cười cười, “Chỉ hơi khát.” Elliott đang định lấy nước cho cô, Angus đã lạnh nhạt nói: “Cái cô ta muốn là máu, không phải nước.” Elliott giương mắt, thấy một bóng đen bay tới, cậu đón lấy theo bản năng, nhìn kĩ lại, thì ra là một túi máu tươi.
Angus mặc kệ cậu, xoay người đưa túi máu còn lại cho Ôn Như Thị: “Em uống xong rồi chúng ta xuống giải quyết Ethel, sau đó anh sẽ dẫn hai người vào rừng rậm săn bắn.”
Ôn Như Thị mở nút, uống một ngụm nhỏ.
Răng nanh hơi ngứa, dường như cô bắt đầu hiểu cảm giác khao khát đến từ linh hồn mà Angus từng miêu tả. Mùi máu tươi thơm ngọt tràn ngập khoang mũi, Ôn Như Thị khống chế động tác của mình, không uống quá vội.
Cô là người, dù biến thành ma cà rồng cũng không thể vứt bỏ bản tính con người. Ôn Như Thị hít sâu một hơi, sau đó dừng lại vài giây, mới từ từ thở ra.
Angus lẳng lặng nhìn Ôn Như Thị, thấy cô hít thở sâu vài lần, chậm rãi uống từng ngụm nhỏ trong túi máu, rốt cuộc yên lòng.
Anh thật sự rất sợ, sợ rằng sau khi Ôn Như Thị trở thành ma cà rồng sẽ mất khống chế.
May thay, cô ấy vẫn đủ bản lĩnh kìm hãm chính mình.