Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 16



“Đưa lễ phục được làm xong từ tuần trước đến công ty cho Văn Hãn,” Ôn Như Thị day day mi tâm, trang điểm tinh tế che đi mệt mỏi trên mặt cô, “Còn có thiệp mời dự hội, cũng mang qua luôn đi.”

Lâm Đạt nhận lấy thiệp mời màu đỏ viền kim tuyến, lo lắng nhìn Ôn Như Thị, chuyện Thẩm Văn Hãn chuyển ra khỏi nhà họ Ôn đã không còn là bí mật.

Vừa rời khỏi nhà họ Ôn Thẩm Văn Hãn đã làm ra không ít động tác lớn, tựa hồ là đang chứng minh cho người đời nhìn, bất luận là phản kích đến từ nhà họ Tống hay là nhà họ Ôn, anh đều không chút sợ hãi!

“Tập đoàn Nhạc Hâm hiện đã thu mua không ít cổ phần phân tán bên ngoài thị trường của công ty, nếu như chúng ta lại tiếp tục mặc kệ như vậy, công ty rất có khả năng sẽ nghênh đón thành viên hội đồng quản trị mới…” Lâm Đạt hơi dừng, không nói tiếp nữa, cô tin tưởng Ôn Như Thị biết rõ hậu quả hơn bất cứ ai.

Thẩm Văn Hãn mang theo lửa giận sẽ tạo thành chấn động đánh sâu thế nào vào sản nghiệp nhà họ Ôn, anh chắc sẽ không vì trả thù mà không tiếc hủy hoại cơ nghiệp hai đời người sáng lập lên chỉ trong chốc lát đấy chứ? — Cô không dám tưởng tượng.

“Theo anh ấy đi, chỉ là giận dỗi thôi mà,” chẳng qua là tì khí bây giờ có hơi lớn hơn trước kia một chút, Ôn Như Thị hơi cong khóe miệng, cô làm anh đau lòng, nhận trừng phạt của anh cũng là nên, may mắn, cô còn chịu nổi, “Nếu anh ấy muốn vào thì cho anh ấy vào, chỉ cần vào bằng bản lĩnh của mình, tin tưởng những cổ đông cũ sẽ không thể nói cái gì.”

“Tổng giám đốc…” Lâm Đạt muốn nói lại thôi, đối một người dù tốt hơn nữa, người ta không biết thì làm sao có thể cảm kích.

Tất cả mọi người cho rằng Ôn Như Thị không muốn để một người ở rể tiếp quản quyền to của nhà họ Ôn, mới sẽ đuổi anh ra ngoài, mặc anh tự mình dốc sức làm.

Hiện thời người đàn ông này cánh chim đã cứng cáp, hai năm dài chèn ép không triệt để đánh sụp anh, ngược lại khiến Thẩm Văn Hãn thừa dịp cơ hội làm chủ hội đồng quản trị.

Việc này đã thành kết cục đã định, sẽ phải chịu chất vấn chỉ có một mình Ôn Như Thị.

Những người khác sẽ không chỉ trích Thẩm Văn Hãn lòng lang dạ sói, cắn ngược lại chủ nhân, mà sẽ chỉ châm biếm đại tiểu thư nhà họ Ôn có mắt không tròng, nhiều lần bức một người tiền đồ vô lượng tạo phản.

Chỉ có Lâm Đạt thân là trợ lý bên người biết, mỗi khi chèn ép Thẩm Văn Hãn đến đáy cốc, Ôn Như Thị hao tổn tâm cơ thế nào bí mật chuyển đơn đặt hàng rõ ràng vốn thuộc về Ôn thị cho tập đoàn Nhạc Hâm.

Cũng chỉ có cô mới có thể thấy, mỗi khi công ty của Thẩm Văn Hãn chết đi sống lại, trong mắt Ôn Như Thị sẽ tỏa ra ánh sáng mỹ lệ thế nào.

Nếu như không trải qua nhiều tôi luyện như vậy, không có Ôn Như Thị hộ giá hộ tống, Thẩm Văn Hãn làm sao có thể trong vòng hai năm ngắn ngủi ngang nhiên nổi lên như vậy?!

Trong lòng Lâm Đạt rất là khó chịu, dựa vào cái gì anh ta có thể hưởng thụ thắng lợi một cách đương nhiên như vậy, mà cô chủ của cô lại phải gánh lấy tất cả xấu danh, còn phải mỉm cười xã giao với những tên ngu ngốc còn mông muội trong trống đó?

Lâm Đạt ngẩng đầu đứng trước bàn làm việc rộng rãi, nắm chặt thiệp mời, lưng thẳng tắp như một đấu sĩ kiêu ngạo, “Hai năm qua chúng ta lén mang ưu việt đến cho công ty Nhạc Hâm, tôi đều giữ lại hết tất cả chứng cớ, chỉ cần đặt những thứ đó đến trước mặt Thẩm tiên sinh, tin tưởng anh ta nhất định sẽ biết mình ngu ngốc đến cỡ nào.”

Cô hơi dừng, liếc Ôn Như Thị một cái, “Đến lúc đó, anh ta nhất định sẽ hối hận về hành vi bây giờ, gấp gáp cầu cô để anh ta chuyển về.” Người có tình thì nên thành thân thuộc, khiến đao đao thấy máu như vậy, cũng quá không hài hòa.

Ôn Như Thị bật cười, khẽ lắc đầu một cái: “Tôi sẽ cho anh ấy biết việc này, nhưng không phải bây giờ.” Lòng tự trọng của Thẩm Văn Hãn mạnh thế nào, cô rõ ràng hơn Lâm Đạt rất nhiều.

Nếu vào lúc này nói cho anh biết tình hình thực tế, Thẩm Văn Hãn quả thật sẽ vì áy náy mà nhận sai với cô, nhưng đây cũng không phải kết quả mà cô muốn. Một người đàn ông tại lĩnh vực mình tự hào nhất bị vợ đùa giỡn trong lòng bàn tay, bất luận điểm xuất phát của cô là gì, cũng sẽ tạo thành đả kích cực lớn đối tự tin của anh.

Anh là một hùng ưng sắp giương cánh bay cao, giờ phút này cần chính là dũng khí trước nay chưa từng có, mà không phải là một sơ hở trí mạng.

Cho nên lần này, Ôn Như Thị thất bại, hơn nữa còn phải thua thật xinh đẹp.

“Chỉ là mấy lời đồn nhảm còn chưa lọt được vào trong mắt tôi, việc giữa tôi và Thẩm Văn Hãn cô không cần quan tâm đâu, yến hội buổi tối cô đi theo tôi, trang điểm cho mình tinh thần chút, đừng làm tôi mất mặt là được rồi.” Ôn Như Thị phất phất tay, ý bảo cô ra ngoài đi.

Lâm Đạt không nói gì bĩu môi xoay người rời đi, cần trang điểm tinh thần chút không phải là chính cô sao, cũng không nhìn xem sắc mặt mình tái nhợt đến ngay cả trang điểm cũng không che giấu được.

Thẳng đến khi văn phòng to như ậy chỉ còn lại một mình mình, Ôn Như Thị mới chậm rãi đứng dậy, hai năm qua tình trạng thân thể cô càng ngày càng kém, có lẽ là do tâm lý bị hao tổn quá mức. Cô nghĩ, qua khoảng thời gian này, cô thật sự cũng nên thả cho mình một kỳ nghỉ dài hạn.

Cùng người đàn ông của mình đấu trí đấu dũng, thực không phải chuyện cho người làm mà.

Cô nhắm mắt lại, đợi cơn choáng váng kia hoàn toàn đi qua mới thu thập đồ đặc đi thẳng về nhà.

Yến hội buổi tối rất quan trọng, gia trưởng đương nhiệm của nhà họ Tống cũng sẽ tham dự, nếu như có thể cùng anh ta đạt thành hiệp nghị, con đường tương lai của Thẩm Văn Hãn sẽ một đường bằng phẳng.

Cô có thể làm cho anh, cũng chỉ có như vậy.

Đợi đến khi Thẩm Văn Hãn đứng vững gót chân trong tập đoàn tài chính Ôn thị, cô nên xong việc thối lui, một lần nữa đi vãn hồi cuộc hôn nhân có danh không thực. Hi vọng xem trên nỗi khổ tâm của cô, đến lúc đó cơn giận của Thẩm Văn Hãn sẽ không quá lớn.

Khi tài xế Tiểu Triệu đưa Ôn Như Thị đến hội trưởng, quay đầu chuẩn bị gọi cô thì cô đang tựa lưng vào ghế ngồi ngủ rất say.

Lái xe trung thành và tận tâm nhìn đồng hồ, quyết định mười phút nữa sẽ gọi cô tỉnh lại.

Cách đó không xa một chiếc Audi khiêm tốn chạy đến, xuống xe đúng là Thẩm Văn Hãn tây trang thẳng thớm, anh tùy ý vứt chìa khóa cho người trông xe, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở bên cạnh.

Anh theo bản năng đi về phía trước hai bước, sau đó đột nhiên dừng lại, sau một hồi lâu, vẫn là quay đầu đi thẳng vào đại sảnh.

Lúc Ôn Như Thị tỉnh lại bên trong xe không có ai, xuyên thấu qua cửa sổ màu tối, có thể nhìn thấy bóng lưng đứng cạnh nhau của Tiểu Triệu cùng đã đến nơi Lâm Đạt.

Cô vuốt lại mái tóc không chút tán loạn, lấy gương ra bổ lại trang, mở cửa xe, xin lỗi nói với nữ sĩ trang phục lộng lẫy: “Hôm nay cô thật xinh đẹp, hi vọng tôi không để cô đợi quá lâu.”

Lâm Đạt ngửa mặt lên trời gửi một ánh mắt xem thường hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài của mình lúc này, mắt nhìn thẳng người đi sóng vai với mình: “Tôi đề nghị chính cô nên nghỉ ngơi mấy ngày đi, bằng không nên đi làm kiểm tra toàn thân, cứ theo đà này, nếu thật sự tự khiến mình mệt đến suy sụp, tôi cũng khó giao đãi với tổng giám đốc.”

Ôn Như Thị cười không đáp, mấy năm ở chung đã sớm làm cô nhìn rõ tính nết của cánh tay đắc lực này, cô chỉ là nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại như đậu hũ.

Có điều, đi kiểm tra một chút cũng tốt.

Ôn Như Thị động lòng, cô không lo lắng sức khỏe của mình, mặc kệ kết quả thế nào, Ôn Như Thị đều sẽ sống đến tám mươi tuổi. Nếu như có thể thừa cơ hội này, có thể để mẹ Lý nuôi cô lớn lên cùng đi kiểm tra thân thể, sớm chút phòng ngừa, có lẽ có thể tránh cho bà ngày sau mất sớm.

“Hai ngày nữa cô an bài chút, tôi mang mẹ Lý đi làm kiểm tra toàn thân.” Bỏ lại những lời này, Ôn Như Thị dẫn đầu bước vào đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, đi về phía chủ nhà họ Tống đang đứng cạnh cửa sổ, nụ cười trên mặt càng thêm minh diễm.

Ba của Tống Ti Cật là một người thông minh, nói chuyện với người thông minh đúng là bớt việc, không qua bao lâu, bọn họ liền quyết định chiến lược chung sống hòa bình.

Ba Tống lấy từ trong mâm của bồi bàn đi ngang qua hai chén sâm panh, đưa một ly trong đó đến trong tay Ôn Như Thị, hài lòng mỉm cười nói: “Thẩm tiên sinh có một người vợ như cô, là phúc khí của cậu ta.”

Đối ám hiệu của ông ta, Ôn Như Thị không trả lời thẳng, chỉ nhàn nhạt cười uống một hớp rượu trong ly: “Có thể ở dưới cánh tay của tiền bối làm ra phản kích có hiệu quả, có người chồng như vậy, tôi cảm thấy tự hào về anh ấy.” Muốn ly gián tình cảm của vợ chồng bọn họ, ông ta còn chưa đủ tư cách.

Nếu không phải bởi vì con trai ông ta là nam chính, Ôn Như Thị mới lời phản ứng lại lão già một bụng đầy ý xấu này.

Lão già lòng dạ thâm sâu cũng không để ý, chỉ cần có thể làm nhà họ Tống tiếp tục phát triển vững vàng, không cần hai mặt đều là địch, mục đích chuyến đi này của ông ta đã được coi là đạt thành.

Hai nhà Ôn Thẩm có thể triệt để trở mặt thì tốt, nếu không thể, ông ta cũng không bắt buộc.

Ôn Như Thị đặt ly xuống, vừa khéo nhìn đến Thẩm Văn Hãn đang quay mặt cùng một vị nữ sĩ trẻ tuổi bàn luận gì đó. Bộ tây trang màu xám bạc mặc trên người anh, càng hiện ra vẻ phong thần tuấn lãng.

Không hổ là cô dùng số tiền lớn, đặc biệt may cho anh.

Ôn Như Thị nhướng mày, khóe môi lộ ra ý cười nhu hòa, xoay người nói với ba Tống: “Xin lỗi không tiếp được.” Rồi đi về phía anh.

Mới đi đến một nửa, Ôn Như Thị đã bị Tống Ti Cật đang kéo Tần Hiểu Lăng cản lại, trên gương mặt hào hoa phong nhã của anh ta mang theo thành khẩn mà con cháu nhà buôn bán được tỉ mỉ luyện thành: “Ôn tiểu thư, lần trước ra tay giúp đỡ tôi còn chưa giáp mặt nói với cô một tiếng ‘cám ơn’. Nếu có cơ hội, tôi muốn mời cô đêm mai có thể cùng nhau dùng bữa cơm rau dưa không, Hiểu Lăng cũng sẽ có mặt, hi vọng cô có thể nhận thành ý của chúng tôi.”

Ôn Như Thị quét mắt nhìn anh ta một cái, nghiêng người lướt qua hai người: “Không rảnh.”

“Chị Như Thị!” Tần Hiểu Lăng giữ chặt tay cô, điềm đạm nhìn cô, “Tư Cật là thật lòng muốn cảm ơn chị, nếu như không có sự giúp đỡ của chị, anh Văn Hãn…”

Ôn Như Thị hất tay cô ta ra, ngắt lời Tần Hiểu Lăng, cô không thích người khác nói xấu Thẩm Văn Hãn trước mặt mình, đặc biệt là hai người này: “Tôi đã nói rồi, tôi không rảnh. Nếu cô còn nghe chưa hiểu lời của tôi, vậy tôi sẽ trực tiếp nói rõ.

Giúp nhà họ Tống chẳng qua chỉ là một hành động vô tình, tôi không cần các người nói lời cám ơn, cũng không muốn nhìn thấy các người xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Nếu không phải các người hở một tí là chạy đến làm chướng mắt, Thẩm Văn Hãn cũng sẽ không níu chặt nhà họ Tống không tha. Dùng đầu óc chút đi được không? Nên tránh hiềm nghi thì vẫn phải tránh.”

Mặc kệ việc này là lỗi của ai, Ôn Như Thị tin tưởng vững chắc, vấn đề tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người Thẩm Văn Hãn, tốt nhất hai người trước mắt này cứ tương thân tương ái cút được xa chừng nào thì hay chừng nấy.

Ba người đứng trong trung tâm đám người, người khác nhìn sang, hoàn toàn không cảm giác được lãnh ý tỏa ra từ người Ôn Như Thị, chỉ có thể nhìn thấy giả tượng bọn họ đang trò chuyện với nhau rất vui.

Ngay cả Thẩm Văn Hãn luôn dùng khóe mắt quan sát đến bên kia cũng tưởng vậy.

Anh nổi trận lôi đình một hơi uống cạn ly rượu trong tay, xoay người không chút do dự rời khỏi đại sảnh, cũng không thèm để ý nữ sĩ bên cạnh đắm đuối đưa tình nhìn mình vừa nói ra lời khó nói ra đến thế nào.

Đợi đến lúc Ôn Như Thị thoát khỏi được Tần Hiểu Lăng cùng Tống Ti Cật, quay đầu lại nhìn, giữa sân đã không còn bóng dáng anh.

Thái dương Ôn Như Thị giật giật, loại ngày đi sau đuổi theo mông Thẩm Văn Hãn như này chừng nào mới hết đây…!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.