Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 22



“Bất kể vợ anh là mắc bệnh gì, anh đều phải hiểu rõ, bây giờ cô ấy hoàn toàn không có năng lực để dựng dục một sinh mệnh mới.

Đứa bé kia không thể giữ lại, trừ khi cậu muốn để cô ấy rời khỏi nhân thế trước thời gian!” Lời nói nghiêm khắc của bác sĩ đức cao vọng trọng còn văng vẳng bên tai.

Thẩm Văn Hãn rất rõ, trái ngược với một thân sinh cốt nhục chưa bao giờ gặp mặt, anh chỉ muốn Ôn Như Thị bình an sống sót, anh không cần máu mủ gì hết, cũng càng không cố chấp một cái họ.

Nhưng là, Ôn Như Thị để ý.

Mỗi khi anh muốn mở miệng bảo cô xóa sạch sinh mệnh nhỏ kia, vừa nhìn thấy Ôn Như Thị vẻ mặt vui mừng ngồi trên ghế sofa chọn chọn lựa lựa quần áo đồ trang sức cho trẻ sơ sinh bày đầy bàn, thậm chí còn dán lên mặt thử xem nó có dễ chịu như trong giới thiệu hay không.

Thẩm Văn Hãn liền không cách nào nói ra một chữ ‘không’.

Cô sẽ liên miên không dứt nói bên tai anh, dạy anh rằng chất liệu gì là mềm mại nhất, dạng sữa bột nào không thể uống, kiểu giáo dục nào có trợ giúp đối sự phát triển của con, kiểu trường học nào năng lực giảng dạy của giáo viên là tốt nhất.

Cô cũng sẽ ghé vào bên người anh, nhẹ giọng nói cho anh biết, mơ ước lớn nhất của cô là có một bé con thuộc về hai người bọn họ.

Con sẽ có một đôi mắt to sáng ngời thông suốt như cô, còn có sống mũi cao như anh, thông minh như anh, am hiểu lòng người như cô.

Cô nói xong liền mỉm cười tựa vào trong lồng ngực anh ngủ thật say, những lúc đó, trái tim Thẩm Văn Hãn như bị dao cứa.

Mỗi một câu của cô đối anh mà nói đều là dày vò.

Thẩm Văn Hãn không biết phải làm thế nào mới tốt, mới có thể đánh mất ý niệm nhất định phải sinh đứa bé này ra của cô, sự tình phảng phất đã rơi vào thế bí. Mỗi một ngày trôi qua, tính mạng của Ôn Như Thị liền nguy hiểm hơn vài phần, tâm tình anh cũng ngày càng trở nên nôn nóng.

Thậm chí ngay cả Ôn Như Thị cũng cảm giác được bất an anh không cách nào khống chế được.

Đêm nay, khi Ôn Như Thị vừa tỉnh dậy từ trong giấc mơ, đưa tay mò sang bên phần giường lạnh như băng bên cạnh, cô sững sờ một lúc lâu mới hoàn toàn tỉnh táo lại, đây là chuyện chưa từng phát sinh trong mấy tháng gần đây.

Từ sau khi bọn họ hòa hảo, mặc kệ muộn thế nào Thẩm Văn Hãn đều sẽ ở bên giường làm bạn với cô, cho dù công việc chưa làm xong anh cũng sẽ mang vào phòng xử lý, để khi Ôn Như Thị mở mắt là có thể nhìn đến thân ảnh anh.

Cô vén chăn lên, chân không đi ra ngoài.

Trong phòng khác rộng rãi không một tia sáng, Thẩm Văn Hãn đứng cạnh cửa sổ, điếu thuốc trong tay lúc sáng lúc tối, ánh trăng ảm đạm chiếu lên mặt bên của anh, nhìn không rõ có biểu cảm gì.

Ôn Như Thị yên lặng đứng ở cửa phòng, nhìn anh hút xong một điếu, sau đó lại châm một điếu khác.

Anh đã biết.

Ôn Như Thị tin tưởng, bằng không Thẩm Văn Hãn sẽ không lén cô, trốn ở đây làm khó mình. Có tiền đề này, vậy mọi nghi vấn đều có thể thông suốt.

Thẩm Văn Hãn đã sớm biết, thậm chí còn sớm hơn cả trong suy nghĩ của cô.

Khóe miệng cô hơi hơi cong, lại không cách nào cong lên một nụ cười hoàn mỹ.

Đây không phải kết quả Ôn Như Thị mong muốn, cô vốn hy vọng dùng thời gian còn sót lại làm anh có thể vui vẻ hưởng thụ một đoạn cuộc sống gia đình hạnh phúc, mà không phải như bây giờ, cô trái lại thành người được anh bảo vệ.

Nợ tình khó trả, cô nợ Thẩm Văn Hãn, có lẽ cả đời này cũng trả không xong.

Ôn Như Thị im lặng đi qua, đưa tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng thon gầy của anh.

Thẩm Văn Hãn sửng sốt, vội vàng dập điếu thuốc trong tay, xoay người ôm cô vào lòng, sờ sờ váy ngủ mỏng manh trên người cô, nhẹ trách nói: “Sao không mặc thêm áo vào, ban đêm lạnh, anh cùng em vào phòng.”

Ôn Như Thị ôm anh, chôn mặt vào trong vòm ngực thấm hơi lạnh của anh, quật cường không chịu di động.

Thẩm Văn Hãn bất đắc dĩ thở dài, khẽ vuốt mái tóc dài của cô, lát sau mới thấp giọng giải thích, “Anh chỉ là trên công việc có chuyện phiền lòng thôi, em đừng lo lắng.”

Anh không nói như vậy còn tốt, vừa nói vậy Ôn Như Thị trái lại càng thêm khổ sở, cô có tài đức gì, có thể được Thẩm Văn Hãn bảo vệ như vậy.

“… Thật xin lỗi.” Ôn Như Thị mím mím môi.

Bàn tay to đang vuốt tóc cô dừng lại, Thẩm Văn Hãn là người nhạy cảm cỡ nào, sao có thể không đoán được vì sao cô lại đột nhiên nói vậy.

Anh đau thương cười nhẹ, cảnh thái bình tô son trát phấn như vậy quá mức giả dối, nối dối cuối cùng vẫn sẽ bị chọc thủng.

Lúc này anh thật sự hi vọng Ôn Như Thị chỉ là một tiểu thư nhà giàu không rành sự đời, không cần thông minh đến khiến người thương tiếc như vậy.

“Em không hề có lỗi với anh, là anh vô năng, không thể bảo vệ hai mẹ con em.” Thẩm Văn Hãn siết chặt hai tay, bên môi chỉ có nụ cười khổ, muốn anh tự tay cướp đi hi vọng của cô, anh cũng đau lòng không hề kém Ôn Như Thị dù chỉ một chút.

“Anh đã sắp xếp xong xuôi, ngày mai dẫn em đi gặp bác sĩ.” Thẩm Văn Hãn khó khăn nói xong, mặc kệ anh có nguyện ý hay không cũng không còn lựa chọn nào khác, “Chờ em trị liệu hết bệnh, muốn mấy đứa con đều theo em.”

Cổ họng Ôn Như Thị nghẹn ngào, nếu cô không biết kết cục sau cùng, có lẽ sẽ đáp ứng anh nhận trị liệu. Nhưng không có ai biết rõ hơn cô, bất luận Thẩm Văn Hãn mời ai, bất luận anh đưa ra bao nhiêu nỗ lực, tính mạng cô đều sẽ từng chút trôi qua không thể cứu lại.

Cô không thể mất đi đứa bé này, đó là cơ hội duy nhất cô có thể để lại cốt nhục cho anh.

Chẳng sợ cô sẽ vì vậy mà đánh đổi mạng sống.

“Như Thị.” Không nhận được cô đáp lại, trong giọng nói của Thẩm Văn Hãn mang theo chút khẩn cầu, “Đồng ý với anh, chúng ta không cần đứa bé này, được không?”

Một chuỗi nước mắt nóng bỏng theo khóe mắt cô chảy xuống, Ôn Như Thị ôm chặt anh, cắn răng không nói một tiếng.

Bắt đầu từ rất lâu trước đây Thẩm Văn Hãn đã biết, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần Ôn Như Thị cố chấp, đến cuối cùng, người phải nhượng bộ sẽ luôn là anh.

Nhưng lần này đây, anh đã không thể nhượng bộ được nữa.

Cùng Ôn Như Thị trở về phòng, nhìn cô nhắm mắt lại ngủ say, Thẩm Văn Hãn mệt mỏi nằm bên cạnh cô.

Ngón tay xẹt qua khóe mắt cô, lông mi dày còn chút ướt át.

Thật là một cô ngốc, cho rằng chôn trong lòng anh im lặng rơi nước mắt thì anh sẽ không biết cô từng khóc hay sao.

Thẩm Văn Hãn im lặng nhìn chằm chằm vẻ mặt cô khi ngủ. Trời vừa sáng anh sẽ mang Ôn Như Thị đi bệnh viện, chỉ mong khi đó cô vẫn chưa tỉnh lại, như vậy cô sẽ không thầm khóc như tối nay.

Nếu cô muốn hận anh, vậy hận đi, chỉ cần cô còn sống, trừng phạt anh thế nào cũng được.

Thẩm Văn Hãn hạ quyết tâm không qua bao lâu liền ngủ quên. Nếu anh sớm biết, ngày hôm sau tỉnh lại Ôn Như Thị đã không còn ở đây, cho dù để anh thức thông mấy đêm anh cũng tuyệt đối không dám nhắm mắt lần nữa.

Chứng minh thư cùng hộ chiếu trong ngăn tủ đều bị mang đi, cô thậm chí còn không mang theo một bộ quần áo để thay đổi, chỉ để lại một phong thư trên mặt bàn.

Thẩm Văn Hãn vò thư thành một cục, không cần nhìn anh cũng biết Ôn Như Thị sẽ viết những gì.

Cho đến bây giờ anh cũng chưa từng hận cô như vậy! Thẩm Văn Hãn đứng trong phòng khách trống rỗng cười đến điên cuồng, chẳng lẽ mạng sống cô không đáng tiền đến vậy sao?! Vì một đứa bé còn chưa thành hình mà dễ dàng buông tha.

Ở trong cảm nhận của cô, anh đến cùng được coi là cái gì?!

Phong thư chưa mở bị anh xé thành mảnh nhỏ, Thẩm Văn Hãn lạc giọng cười, mãi đến khi cười ra nước mắt.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, chiếu lên người anh, anh lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Mặt trời lên rồi lại lặn, Thẩm Văn Hãn chỉ ngồi yên trên ghế sofa, tiếng chuông điện thoại một lần lại một lần vang lên anh đều không nhận. Ôn Như Thị không còn, anh còn liên hệ bác sĩ làm gì.

Cô đã đồng ý sẽ không bao giờ đi không từ giã như lần trước, cô đồng ý rồi mà!

Đồ lừa đảo…

Bóng đêm càng sâu, Thẩm Văn Hãn tầm mắt mờ mịt chậm rãi chuyển hướng về phía di động đặt ở trên bàn, anh có thể lại đi tìm cô, chỉ cần anh nghĩ, luôn sẽ tìm lại được cô.

Nhưng là, sau khi tìm được rồi thì sao? Thẩm Văn Hãn không biết, chẳng lẽ muốn áp giải cô đi phá thai sao? Nếu cô đồng ý thì đã không có chạy trốn.

Ôn Như Thị chắc chắn không hi vọng anh tìm được cô.

Vì một đứa bé, cô ngay cả anh cũng không cần… Thẩm Văn Hãn nâng tay che mắt, khẽ run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.