Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 75



Edit: Tiêu dung hoa

Beta: Vi thục nghi

Già Hưng năm thứ 10, dưới sự trị vì của Ngô Hoàng, quốc khố sung túc, bách tính an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình.

Lâu Già Nhược dùng vũ lực để soán ngôi, đi lên ngai vị Hoàng đế, vị Hoàng đế này cũng thường thi hành chính sách lấy bạo chế bạo, nhưng tuyệt nhiên không cho phép người dưới trướng có suy nghĩ phản loạn, dù chỉ là một suy nghĩ đi chăng nữa.

Trong thời gian tại vị, hắn mạnh mẽ quét sạch một nhóm nhân sĩ giang hồ vi phạm lệnh cấm, lấy cớ giương cao lá cờ chính nghĩa để khởi binh làm phản, cũng xui xẻo bị quét sạch cùng thời điểm đó là những kẻ tham quan ô lại ẩn núp trong quần thần. Chỉ cần tra ra ngươi có liên quan, chắc chắn sẽ bị tịch thu toàn bộ gia sản, tuyệt đối không nương tình.

Hoàng thượng không làm theo những quy tắc lúc trước, kẻ dưới cũng không thể làm gì khác hơn là cẩn trọng phỏng đoán thánh ý. Trong thời gian ngắn, không khí trong triều trong lành đến cực thịnh; những gia tộc có thừa tài sản cũng cố gắng cẩn thận cụp đuôi làm người, không dám diễu võ dương oai, chỉ sợ bị người khác tóm được nhược điểm.

Hiện tại quốc khố dư dả, một nửa công lao đều thuộc về các quan lại bị hoạch tội mà “thành tâm kính dâng không vụ lợi”, hình tượng bạo ngược của Lâu Già Nhược cứ thế khắc sâu vào tâm trí mọi người.

Còn trong hậu cung, cây đại thụ duy nhất còn sót lại —— Hoàng hậu Ôn Như Thị, thiên hạ đồn đại, Hoàng hậu là người nhỏ nhen ngang ngược, 10 năm như 1 ngày, vẫn cứ ngang ngược, nhỏ nhen không dung được ai. Không tin? Không tin thì nhìn Hoàng thượng xem, một người tàn nhẫn tuyệt tình như thế mà đến một phi tử cũng không dám nạp.

Nếu không phải trong vòng mấy năm nay, Hoàng hậu liên tiếp hạ sinh một trai một gái cho hoàng thất, có lẽ ngay cả người ăn chay trường kỳ như Thái hậu cũng không thể ngồi yên mặc kệ.

Dân chúng coi Hoàng hậu là hình tượng phản diện để giáo dục khuê nữ nhà mình, Ôn Như Thị không bận tâm người khác đánh giá nàng thế nào, vì kỳ tuyển tú 3 năm một lần lại đến. Tuy Lâu Già Nhược không nạp phi, nhưng cũng đến lúc Dụ vương gia cần tuyển thê nạp thiếp.

Ôn Như Thị ngồi trên cao, tùy ý nhìn từng tú nữ được xướng tên rời khỏi hàng thể hiện tài nghệ, thực ra những thiếu nữ vào được vòng cuối cùng, đều là những người ưu tú, tiếc rằng tăng nhân thì nhiều mà thịt thì ít, các nàng chỉ có thể chia nhau một Vương gia.

Nàng đoan chính ngồi trên ghế, tay vuốt ve Miêu vương, giọng điệu lười biếng mà tao nhã: “Con gái Thái phó tài đức vẹn toàn, lưu thẻ bài.”

Trong điện, thiếu nữ được gọi tên tay hơi run lên, tiếng đàn du dương thoáng chốc lệch một âm, dù trong lòng chán nản vẫn cố gắng giữ bình tĩnh đứng dậy tạ ân.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị dọa đến trắng bệch, Ôn Như Thị không khỏi bật cười, nàng không phải là lũ lụt Hồng thủy, cũng chẳng phải thú dữ ăn thịt người, sao lại khiến người ta sợ hãi đến mức này!

Ngay lúc đó, nàng cũng không giải thích gì, đến khi màn đêm buông xuống, đoạn nhạc đệm này mới được đưa ra làm chuyện cười kể cho Hoàng thượng nghe.

Lâu Già Nhược ôm lấy bờ vai thon của Ôn Như Thị, thẳng thắn nói: “Hễ là nữ tử, nghĩ đến việc sau này mình phải sống dưới tay một chủ mẫu ghen tị thành tính, không thể dung thứ một ai, thì đều không vui nổi.”

Ôn Như Thị: “…” Nàng oán hận ngồi lên trên người Lâu Già Nhược, cúi xuống cắn một cái trên cằm hắn.

Cằm hắn bị hàm răng này gặm đến tê ngứa, Lâu Già Nhược không khỏi có chút động tình. Vươn tay dò vào trong vạt áo nàng, da thịt vẫn mềm mại nhẵn nhụi như trước kia, thời gian mười năm dường như chẳng lưu lại chút dấu vết nào trên người nàng.

Lâu Già Nhược xoay người, nhẹ nhàng đặt nàng xuống phía dưới, chậm rãi lần mò nắn bóp: “Việt nhi dẫn đệ đệ, muội muội đi thả hoa đăng, còn lâu mới quay lại.” Vẻ mặt hắn đường hoàng trịnh trọng, nhưng lòng bàn tay lại không ngừng mơn trớn.

Ôn Như Thị bị hắn xoa nắn động tình nhưng vẫn giả vờ giãy dụa, cũng chỉ có vào lúc này Lâu Già Nhược mới dễ nói chuyện, nàng uốn éo người tránh né, giọng nói mềm mại dụ hoặc: “Đã nhiều năm như vậy, Hoàng thượng nên để ta xuất cung một lần, nhiều năm không về thăm, cha ta sắp chết già mất rồi…”

Lâu Già Nhược vén quần áo của nàng lên, nghiêng người hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng, mơ hồ nói: “Sang năm, đến sang năm, trẫm xuất cung với nàng, nàng muốn đi đâu trẫm sẽ đến đó với nàng.”

Ôn Như Thị vui sướng, khó khăn đẩy gương mặt tuấn tú của hắn ra, lấy ra giấy bút giấu dưới gối, viết vội mấy dòng cam đoan, dù viết ngay giữa không trung không điểm tựa, nhưng chữ viết của nàng vẫn tinh xảo đẹp đẽ, rồi đưa đến trước mặt hắn để hắn kí tên chấp thuận.

Lúc đó, Lâu Già Nhược đã kéo áo nàng ra quá nửa, mắt thấy da thịt nàng trắng như tuyết, tóc đen dài mềm mại uốn lượn chảy xuống gối, tuy trên mặt hắn không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã hừng hực lửa từ lâu, nào có tâm tình dừng lại ứng phó chút thủ đoạn nhỏ của nàng.

Lâu Già Nhược nhận tờ giấy từ tay nàng, tiện tay vò thành một cục ném vào bên trong giường, giữ chặt eo thon của nàng, trực tiếp tiến vào: “Trẫm nói được làm được, nàng tập trung một chút…”

Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, một lời nói ra đang giá nghìn vàng, nếu đồng ý năm sau xuất cung với nàng thì sẽ không nuốt lời, chỉ thương thay cho Đại hoàng tử Lâu Cảnh Việt tính tuổi mụ mới có 11 tuổi —- từ nay không có chút thời gian rảnh nào để chơi đùa cùng đệ đệ, muội muội, không chỉ phải đọc tứ thư ngũ kinh, tìm hiểu binh thư, tập võ, luyện bắn cung cưỡi ngựa hàng ngày, lúc Hoàng thượng lâm triều còn phải im lặng đứng một bên bắt đầu thử xử lý chính vụ…

Mỗi khi thấy con trai khóc không ra nước mắt, Lâu Già Nhược sẽ xoa đầu cậu, cảm khái: “Muốn oán thì oán mẫu hậu con không chịu ngồi yên; con yên tâm, sau này còn có hoàng thúc chịu khổ cùng con.”

Lâu Cảnh Việt không có gan đi than vãn với mẫu hậu, chỉ có thể hồi cung, u oán tóm chặt con của Miêu vương, vậy là đến đời con của Miêu Vương vẫn không thoát khỏi số kiếp bị giày vò, tội lỗi của chủ nhân nó thì vật nuôi như nó phải chịu thay, nợ cha con chịu…

Mùa thu năm Già Hưng thứ 11, Ôn Như Thị đang hào hứng chờ ngày xuất cung thì bất hạnh trúng hỷ mạch, thiên hạ đại xá ăn mừng, nàng không thể không nghe theo lời Lâu Già Nhược, đợi sau khi sinh xong mới xuất cung. Cùng lúc đó, thái tử Lâu Cảnh Việt ở phủ Dụ vương theo sát hoàng thúc nâng chén ăn mừng, trong lòng chua xót, cuối cùng phụ hoàng cũng tranh thủ cho cậu thêm một năm.

Mùa hạ năm Già Hưng thứ 12, hoàng hậu sinh hạ hoàng tử. Mùa thu năm đó, hoàng thượng hạ chiếu, mệnh cho Dụ vương cùng tam công (ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm thái sư, thái phó, thái bảo) hiệp lực với các đại thần trong triều, phò trợ thái tử Lâu Cảnh Việt tạm thời xử lý chuyện triều chính, thời gian chưa hạn định…

Hôm đó, trời cao, khí trong lành, gió nhẹ thoảng qua, Lâu Cảnh Việt tuổi mụ mới có 13 tuổi đứng trên tường thành, nước mắt lưng tròng nhìn mẫu hậu vô lương tâm dẫn theo ba đệ đệ, muội muội sung sướng vẫy tay chào từ biệt cậu.

Dụ vương đứng bên cạnh đồng cảm vỗ vỗ bờ vai cậu: “Thực ra ngồi ở vị trí này cũng rất có lợi, điện hạ đừng học tính sợ vợ của phụ hoàng người, hai năm nữa thì tuyển thêm mấy phi tử, khai chi tán diệp (sinh con đẻ cái) cho hoàng thất. Hoàng nãi nãi của người chắc chắn rất vui mừng.”

Lâu Cảnh Việt liếc mắt nhìn hắn: “Phụ hoàng còn có nhiều hơn hoàng thúc một hài tử đấy.” Dụ vương không nói gì, đây chính là nỗi đau khổ không thể nói ra của hắn, Dụ vương phủ một thê hai thiếp, đến nay cũng chỉ có hai nam một nữ, vậy mà lại ít hơn một đứa con trai so với người chỉ cưới một vợ như tam đệ.

Chuyện như vậy không thể so sánh, so sánh vấn đề tế nhị này sẽ khiến người khác tức chết —– Dụ vương khụ một tiếng: “Đừng nhìn nữa, đi xuống thôi, Điện hạ chịu đựng thêm mấy chục năm nữa cũng sẽ được như hai người đó…”

Lâu Cảnh Việt chậm rãi lên tiếng, cũng không quay đầu lại, xoay người đi xuống dưới thành: “Ta không chờ được lâu như vậy, chờ con ta 11 tuổi, lúc ấy phải nhờ hoàng thúc tận tâm phụ tá.”

Dụ vương: “…” Hắn mới hơn ba mươi, vậy mà chỉ vì lo nghĩ chính sự nhiều mà tóc bạc cũng sắp mọc ra rồi, còn ép hắn chịu đựng đến mức sau này phụ tá cả cháu của Lâu Già Nhược? Lẽ nào kiếp trước hắn thiếu nợ hai cha con nhà họ sao?! Miệng đứa nhỏ này sao có thể độc địa như thế?

Bị giam ở thâm cung hơn 10 năm, cuối cùng cũng được xuất cung, Ôn Như Thị vui như điên dẫn theo hai bé củ cải và Miêu vương đã béo mập đến mức lười nhúc nhích vừa đi vừa nghỉ, nơi nào vui thì đi nơi đó.

Dân chúng thiện lương, giản dị chưa từng thấy con hổ mặc áo trang trí thêm hai cánh ong trên lưng như vậy, dù nó rất hiền lành ngậm túi tiền đi mua đồ ăn vặt, thì mọi người vẫn sợ hãi, chỉ mong chạy càng xa càng tốt.

Không lấy được thứ mình muốn, Miêu vương rất tức giận, nó quất đuôi làm đổ sạp hàng của người ta, đầu lưỡi to lớn cuốn một cái, miệng nuốt luôn hai cái bánh ngọt. Ăn xong, nó ngồi xổm trước sạp hàng, hai mắt trợn to giận dữ nhìn chủ sạp, chân trước đầy đặn chìa ra một túi tiền thêu hoa tinh xảo, tựa như muốn nói, tới lấy đi, tới lấy tiền đi, đại gia ta không phải là loại người ăn không trả tiền!

Mặt chủ sạp nhăn lại, hắn chưa từng gặp cảnh tượng như vậy, không biết rốt cuộc nó có ý gì, chỉ nơm nớp lo sợ ngồi yên tại chỗ, không dám động đậy chút nào, nói hắn ta sợ vỡ mật cũng không phải nói quá.

Lúc này, một cô bé xinh xắn bập bẹ chạy tới, nàng mặc chiếc áo hoa song điệp vui đùa màu phấn hồng, trên đầu búi hai búi tóc, cố định bằng một chuỗi bảo thạch óng ánh, khi nở nụ cười, hai má ẩn hiện lúm đồng tiền. Nàng khom lưng nhặt túi tiền được con hổ kia bảo vệ, lấy ra một khối bạc vụn đặt vào tay người chủ sạp chất phác đang sững sờ: “Miêu vương rất ngoan, không hại người.”

Nàng xoay người xoa đầu nó, cười duyên dáng, tiếng nói trong trẻo như chuông bạc: “Đừng chạy lung tung, cẩn thận người ta bắt mi làm thịt đó!”

Chủ sạp cầm bạc vụn trong tay, khóe miệng co giật. Con mẹ nó! Nó không ăn thịt người khác thì thôi, ai không có mắt dám đi làm thịt nó chứ!

Nữ tử đi phía trước dẫn theo một bé trai bảy tuổi, phía Đông dạo chơi một chút, phía Tây dạo chơi một chút, Lâu Già Nhược ôm đứa bé vẫn còn quấn tã lót, không nhanh không chậm theo phía sau, vẫn cẩn thận quay sang dặn Lý công công bên cạnh: “Sai Liên Phong trông coi công chúa cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì.” “Già Nhược, nhìn những thứ ta mua cho chàng này, có thích hay không?” Ôn Như Thị chen giữa đám người, tay giơ một cây trâm thanh ngọc, quay đầu hướng về phía hắn vừa cười vừa nói.

Lúc đó đèn hoa rực rỡ, nàng mặc hồng y chói mắt, đứng trong dòng người rộn ràng, gió nhẹ thổi qua, gấu quần bay bay, nét cười của nàng ẩn hiện sóng tình, ánh mắt như nước, còn rực rỡ hơn cả đèn hoa nối liền thắp sáng cả con phố.

Phút chốc, trong mắt hắn, dường như phố xá sầm uất đều trở thành phông nền tôn lên hình ảnh nàng và hài tử của hắn.

Lâu Già Nhược không nhịn được chậm rãi đi tới gần, hơi cúi đầu để nàng kiễng chân cài cây trâm ngọc bình thường này lên búi tóc mình.

Mắt phượng dịu dàng tản mát ý cười nhợt nhạt, hắn vươn tay khẽ vuốt mái tóc đen nhánh của nàng, dịu dàng nói: “Chờ nửa canh giờ nữa nên về khách điếm nghỉ ngơi, đêm nay nghỉ sớm một chút, ngày mai còn tiếp tục lên đường đến Tướng phủ, trẫm cùng nàng đi ra ngoài vẫn phải cẩn thận một chút.”

Thị vệ đi theo không ít, Lâu Già Nhược không muốn kinh động quan viên địa phương, trực tiếp bao một tiểu viện ngay sau khách điếm. Thị vệ phân bố trong bóng tối, hài tử và bà vú ở cùng nhau, những người không liên quan đều ở trong khách điếm.

Đêm đó, Lâu Già Nhược ôm nàng cảm khái: “Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng tặng quà cho trẫm, thật không dễ dàng!”

Hôm sau, Ôn Như Thị thuận miệng thuật lại lời của hắn cho mấy đứa nhỏ nhà mình nghe, trẻ con đơn thuần nên rất đồng cảm với phụ hoàng của chúng.

Vì thế, mới sáng sớm, mấy đứa nhỏ đã không ngừng ra vào xe ngựa của Hoàng thượng, có lúc là cái hầu bao thêu xiêu vẹo, có lúc là bó hoa xen lẫn cỏ dại, cuối cùng, đến cả Miêu vương cũng góp vui bằng cách mang đến một cái đầu lâu.

Mặt Lâu Già Nhược đen kịt, ra lệnh trong hai canh giờ không cho phép bất kỳ ai vào bên trong, quay đầu nhìn Ôn Như Thị đang cười đến không đứng lên nổi, mạnh mẽ áp xuống.

Hai người môi lưỡi quấn quýt triền miên, không bao lâu, sau khi hắn phát tiết xong, cả người Ôn Như Thị mềm oặt. Nàng mị nhãn như tơ dựa vào lòng Lâu Già Nhược. Hắn vuốt ve da thịt nhẵn nhụi non mềm của nàng, bỗng nhiên dịu dàng nói: “Năm đó, nàng hỏi trẫm có yêu nàng hay không, trẫm đã nói với nàng, có từng tự hỏi chính bản thân mình câu này hay chưa? Bây giờ, trẫm muốn nghe đáp án của nàng.”

Ôn Như Thị đẩy khuôn mặt tuấn tú của hắn ra, biếng nhác xoay người: “Muốn biết? Đợi thêm mười năm nữa rồi nói!”

Lâu Già Nhược: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.