Meryl chuẩn bị rất nhiều cơ thể dự bị cho Ôn Như Thị, từ cao đến thấp, những cô gái xinh đẹp đủ loại vóc dáng sau khi nhận được thông báo sẽ mang hành lý vào biệt thự ở. Nhưng một tuần trôi qua, các cô được phục vụ tận tình, ăn ngon uống ngon, còn được Elliott tiếp đãi cẩn thận tại nhà mà vẫn không hề có một chút dấu hiệu bị linh hồn khác nhập vào.
Cecil lo lắng nhìn Angus.
Hắn ngồi ở góc khuất trên ghế salon, rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ở ngay cạnh tay hắn, khiến không gian xung quanh hắn tựa như một thế giới thu nhỏ mà ánh sáng mặt trời không tài nào vươn tới được. Angus vẫn vậy, áo sơ mi đen, quần tây đen, ly thủy tinh chân cao trong tay sóng sánh sắc đỏ diễm lệ của máu.
Trước đây hắn không thích nói chuyện, không dễ dàng mở miệng, vừa mở miệng đã khiến người ta phát hỏa, nhưng từ sau khi Meryl dỗ về mà không thu được kết quả như ý, hắn không nói với họ nửa lời.
Cecil thà bị Angus châm chọc khiêu khích như trước còn hơn thấy hắn dùng ánh mắt u tối nhìn những cô gái trang điểm lộng lẫy trong phòng khách.
Hắn không biết bao giờ Angus sẽ bộc phát, không kiềm chế được mà xé xác các cô. Cecil nhìn con gái nuôi, chần chờ hỏi: “Đã lâu như vậy cũng không có chút dấu hiệu nào, con chắc chắn phương pháp này có tác dụng?”
Meryl cũng có chút bất đắc dĩ, cô chỉ biết Ôn Như Thị chưa bị loại bỏ khỏi thế giới này, nhưng cô không biết vì sao cô ấy mãi không chịu nhập hồn. Chợt nhớ khi ở Lưu Quang, số 1 Ôn Như Thị luôn yêu thích cái đẹp, cô thử đoán suy nghĩ của Ôn Như Thị lúc này: “Hay cô ấy chê những cô gái này chưa đủ xinh đẹp?”
Khóe miệng Cecil giật giật, cẩn thận nhìn Angus, thấp giọng nói: “Nếu vậy, con nghĩ cách liên lạc với cô ấy, bảo cô ấy vớ đại một thân thể dùng tạm trước hẵng, sau này đổi lại?”
Ôn Như Thị đang bay lượn trên quầy bar nghe thế, không nhịn được lườm một cái.
Cô cũng rất muốn vớ đại một cơ thể để dùng, nhìn họ xem, họ được chu cấp tốt hết mức, ăn ngon mặc đẹp, vóc dáng ngày càng đầy đặn đẫy đà. Cô vừa muốn tiến vào cơ thể họ thì đã bị ngoại lực bắn tung, sao trách cô được?
Cô cũng rất muốn quay trở lại, ôm Angus, an ủi hắn, nhìn người đàn ông của mình tự giày xéo bản thân, từng bước đi vào chỗ chết, cô cũng rất đau khổ chứ?!
Không sợ kẻ thù dũng mãnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Bình thường hai người họ thông minh ngông cuồng, nhưng nay, tại thời khắc mấu chốt, sao họ lại nghĩ đến việc đổi sang một đám người khác xinh đẹp hơn chứ?!
Nếu không phải cô không thể rời bỏ Angus và dấu hiệu linh hồn trên người Meryl, Ôn Như Thị đã sớm tự ra ngoài tìm cơ thể phù hợp, cần gì phải phiền lòng luẩn quẩn trong căn biệt thự này.
Hiện giờ linh hồn của cô quá yếu ớt, cô không dám cứng rắn xâm nhập vào thân thể các cô gái kia. Ôn Như Thị táo bạo đi vòng quanh các cô gái kia, đánh bạo định liều một lần, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “Choang” thanh lãnh xé toang cả không gian, linh hồn cô đang phiêu đãng trong không trung cũng không nhịn được run rẩy.
Angus âm trầm dẫm lên những mảnh vỡ trên mặt đất, ánh mắt hung ác đảo qua những kẻ đang sửng sốt trong phòng khách, Ôn Như Thị ở đối diện hắn, biết rõ hơi thở tàn nhẫn của hắn không hướng về mình nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Nếu ánh mắt có thể giết người, cô tin các cô kia đã bị hắn giết chết rất nhiều lần.
Người đàn ông này tính tình càng ngày càng tệ, thật phiền não.
Ôn Như Thị nhìn Angus im lặng xoay người lên lầu, lại cúi đầu nhìn vệt máu tung tóe trên sàn nhà, quyết định lên xem một chút.
Rèm cửa sổ dày nặng che kín căn phòng, đương là ban ngày nhưng chẳng khác nào ban đêm, trong phòng ngủ không bật đèn, cũng may Ôn Như Thị không cần ánh sáng, cô bay tới góc tường, thấy Angus ngồi trên sàn nhà, cúi đầu chăm chú nhìn vật trong tay.
Cô tò mò ghé sát vào, thấy đó rõ ràng là một chiếc lược ngà voi của nữ, trên chiếc lược quấn quýt tơ vàng. Chiếc lược này nhìn có chút quen, nhưng cô không nhớ mình đã từng nhìn thấy ở đâu.
Ôn Như Thị cau mày nghĩ ngợi một lúc lâu, ở thời đại này không có kiểu dáng lược như vậy, tuy được bảo quản rất tốt, nhưng trên ngà voi vẫn không tránh khỏi chút dấu vết cũ kỹ của thời gian.
Một chiếc lược cổ từ mấy trăm năm trước… Ôn Như Thị nhìn nhìn, đột nhiên nhớ ra, năm đó cô cướp bóc tiệm thợ rèn, tiện tay cướp luôn thứ này, không ngờ nó vẫn ở chỗ của Angus!
Cô biết mà, không lý nào dưới sự canh chừng nghiêm ngặt của cô mà có thiếu nữ nào qua mắt được cô. Trong lòng Ôn Như Thị vừa ấm áp vừa chua xót, cô chậm rãi ngồi xuống cạnh Angus, muốn nói vài lời an ủi.
Ví dụ như đợi cô một thời gian, linh hồn mạnh hơn, có thể tăng tỉ lệ cướp đoạt thân xác. Nhưng, lại chợt nhận ra dù cô nói gì, hắn cũng không nghe được, không nhìn thấy, Ôn Như Thị bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
Cô yên lặng ngồi cạnh Angus trong bóng tối.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hắn vẫn duy trì tư thế kia, không hề động đậy, phẳng lặng như một pho tượng điêu khắc. Ôn Như Thị không nhịn được, nếu hắn vẫn tiếp tục như vậy, chỉ sợ không đợi đến lúc cô biến thành người, Angus đã hóa điên rồi.
Cô dứt khoát bay xuống lầu, nhìn đám thiếu nữ oanh oanh yến yến kia, hít một hơi thật sâu.
Nếu phải lựa chọn giữa việc bảo toàn thực lực và Angus, Ôn Như Thị sẽ không do dự chọn vế sau, không chỉ đơn thuần vì nhiệm vụ… Angus, vốn phải là một Angus kiêu ngạo, tao nhã, thậm chí tàn nhẫn vô tình, chứ không phải như bây giờ, âm u tử khí, trốn tránh trong căn phòng tối tăm hoài niệm quá khứ.
Angus như vậy, khiến cô đau lòng.
Ôn Như Thị thầm đọc thần chú cấm trong đầu, linh hồn bắt đầu tỏa những gợn sóng ra ngoài.
Dù phải liều mạng, bất chấp nguy cơ linh hồn cô sẽ còn yếu ớt hơn trước, cô cũng sẽ làm, dù chỉ có thể nói với Angus một câu, cũng tốt hơn trơ mắt nhìn hắn chán nản tàn tạ tự hại mình như vậy.
“Meryl, mau xem Belinda, cô ấy đột nhiên bị ngất!” Elliott vội vã chạy vào.
Ánh mắt Ôn Như Thị sáng lên, quả quyết chuyển mục tiêu lên cô gái trong lòng Elliott!
“Do ảnh hưởng của Ma Pháp Trận nên cô ấy mới ngất xỉu, Belinda chỉ là một con người bình thường, mấy tháng sau ma lực trên người cô ấy mới hoàn toàn biến mất”, Meryl thu ngón tay đặt trên mi tâm cô ấy lại, động viên vỗ vai Elliott, “Không cần lo lắng, cô ấy ngủ một đêm sẽ tỉnh, ngày mai tôi cho Belinda uống chút thuốc…”
Lời còn chưa dứt, thiếu nữ nằm trên ghế salon bỗng mở mắt, Meryl ngạc nhiên dừng lời, không đúng, cô ấy vừa rơi vào hôn mê sâu mà.
Elliott hớn hở, không để tâm đến lời chẩn đoán của Meryl, cúi người nắm tay Belinda: “Em cảm thấy thế nào, có thoải mái hơn không?”
“Xin lỗi, cho tôi đi nhờ.” Belinda tỉnh dậy, không, là Ôn Như Thị hoảng hốt đứng dậy, dùng sức rút tay, đẩy hắn ra, chạy lên tầng.
Bước chân của cô như không có thực, linh hồn nóng rực, bất chấp hậu quả chiếm đoạt cơ thể người khác có thể tạo thành thương tổn không thể cứu vãn với cô. Nếu cỏ thể, Ôn Như Thị muốn giải thích với Elliott, nhưng cô không có nhiều thời gian, không thể giải thích với hắn mình không phải cô gái mà hắn yêu thương âu yếm.
“Angus, mở cửa”. Ôn Như Thị yếu ớt gõ cửa phòng Angus, bên trong tĩnh lặng.
“Angus, là em”, Ôn Như Thị cắn răng, nếu hắn không bước ra, sẽ không kịp, Belinda tỉnh lại, cô sẽ không chiếm giữ cơ thể này được nữa, cô buộc phải nói lời tàn nhẫn, “Cộng thêm lần này, tổng cộng ba lần, ba lần anh đều không nhận ra tôi, còn dám mặt dày nói thích tôi.”
Cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở ra, Angus đứng ở cửa, nhìn xoáy vào cô, đôi môi khẽ run rẩy: “… Cô nói gì?”
“Em nói, là em”, Ôn Như Thị cười yếu ớt, vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt của hắn. “Đừng đau khổ, em không chết.”
Vẻ mặt Angus rất kỳ quái, như cười mà như khóc. “Angus…” Không đợi Ôn Như Thị nói tiếp, cô đột nhiên bị hắn ôm chặt vào lòng.
Hai cánh tay hắn ôm cô rất chặt, cảm giác như xương cốt cô cũng thấy đau, tựa như nếu không dùng sức ôm chặt cô, hắn sẽ không dám tin rằng cô còn sống.
Đáy mắt Ôn Như Thị dâng lên tầng tầng hơi nước, một lát, cô nhẹ nhàng nâng tay, xoa lưng hắn. “Không sao, em ở đây, em luôn ở bên anh.”
Cô vẫn luôn ở đó, nhìn hắn đau lòng tuyệt vọng, nhìn hắn bất lực thu mình lại. Cô vẫn luôn ở đó, chỉ là hắn không hay biết.
Cả người Angus run rẩy, hắn không trả lời, chỉ ôm Ôn Như Thị thật chặt, vùi mặt vào gáy cô. Dường như có giọt nước tan ra trên da thịt ở bả vai cô, Ôn Như Thị không dám động đậy, cô bỗng nhiên không nỡ nói với hắn, cô không thể ở trong thân xác này quá lâu.
Nếu không phải Belinda đột nhiên ngất xíu, cô sẽ không thể tiến vào cơ thể cô ấy, nếu Belinda tỉnh lại mà cô còn chưa ra, có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không ra được nữa.
Dù Meryl nói Belinda sẽ ngủ qua đêm nay, nhưng không loại trừ khả năng cô ấy đột ngột tỉnh dậy.
Dù chỉ là tỉ lệ một phần vạn, Ôn Như Thị cũng không dám đánh cược tính mạng của mình. Khó khăn lắm cô và Angus mới yêu nhau, hành trình sau này còn rất dài, cô không muốn thất bại chỉ vì tỉ lệ nhỏ nhặt này.
“Nghe em nói”, Ôn Như Thị đặt tay lên mặt hắn, quyến luyến khẽ hôn môi hắn, dịu dàng nói: “Em cần sự giúp đỡ của anh…” Chưa nói dứt lời, giọng nói từ phía sau vang lên đã cắt ngang lời cô.
“Belinda!” Elliott khó tin hét to, “Hai người, sao hai người có thể…”
Ôn Như Thị đau đầu đỡ trán, sao cô lại quên mất chuyện này chứ. Cô vừa định quay lại giải thích mọi chuyện không phải như hắn thấy thì đã bị Angus đẩy ra phía sau.
Hắn ngạo nghễ che trước người cô, giọng điệu lạnh lẽo: “Cô ấy không phải Belinda của cậu, sau này cũng không phải.”
300 năm trước, người Esther thích là Angus, Elliott không chút oán hận, nhưng hiện tại Belinda đã chấp nhận tình cảm của hắn, lúc này Elliott đã rơi vào tình yêu say đắm, sao chấp nhận chắp tay nhường người con gái mình yêu thương cho người khác. Nếu sớm biết đưa Belinda về nhà sẽ xảy ra chuyện như vậy, hắn chắc chắn sẽ không để xảy ra sai lầm ngu ngốc này!
Elliott không hiểu lời Angus, cũng không muốn hiểu. Hắn có thể nhường bất cứ thứ gì, chỉ riêng chuyện này, tuyệt đối không thể nhân nhượng! Hắn lách mình muốn lướt qua Angus kéo tay cô.
Ôn Như Thị chỉ cảm thấy hoa mắt, định thần lại thì đã bị Angus ôm eo dịch chuyển tức thời xuống dưới tầng.
“Hả?! Chuyện gì đang xảy ra?” Cecil choáng váng, trường hợp hai em trai tranh một người phụ nữ, thân là anh cả như hắn nên làm gì, hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
“A, Ôn Như Thị, tôi biết cô không dễ chết như vậy.” Meryl không quan tâm họ nghĩ gì, vui sướng muốn bước lên, Angus ôm cô tránh ra như động vật bảo vệ thức ăn.