Tiêu Gia Khải là bạn của Cố thượng tướng, đối với việc “Cố Quân Điệt mang về nhà một người cá” phi thường khiếp sợ.
Tuy rằng đã được Tiết Lịch Dương thao thao bất tuyệt báo tin, báo đi báo lại thật nhiều lần, nhưng khi nhận được điện thoại điện thoại của chính thượng tướng, hắn vẫn cảm thấy khó mà tin được.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, Cố Quân Điệt vậy mà không phải người cuối cùng thoát khỏi cô đơn trên thế giới này.
Thế thì hắn và Tiết Lịch Dương còn sống thế nào, chẳng lẽ vĩnh viễn cùng nhau làm lưu manh sao?
Hôm sau lúc Tiêu Gia Khải đến nhà thượng tướng, là tự anh ra mở cửa.
Quen biết lâu như vậy, mọi người đều vô cùng thân thuộc, hắn liền nhận ra đối phương có chút khác, giống như ngay cả đuôi lông mày đều mang theo ý cười, chói mù mắt người rồi…
“A… Đây chính là sức mạnh của tình yêu sao, chẹp…” Tiêu Gia Khải một bên lắc đầu, một bên quen thuộc mà đi vào biệt thự.
Thượng tướng đại nhân từ chối cho ý kiến.
Lúc hai người tiến vào hồ bơi ngoài trời, tiểu nhân ngư đang ở trong nước đùa nghịch, cái đuôi không ngừng phẩy, tạo ra từng đóa bọt nước xinh đẹp.
Tiểu tử đang vui vẻ nào đó thấy có người đến lập tức yên tĩnh lại.
—– Kì thật tôi là một tiểu mỹ nam ngư an tĩnh đó =w=
“Nó thoạt nhìn thật khỏe mạnh, xem ra cậu bắt về nuôi cũng không tệ lắm.” Tiêu Gia Khải đến gần bể bơi, đưa tay về phía tiểu nhân ngư, trên mặt là nụ cười ấm áp, “Xin chào, tiểu nhân ngư hoạt bát, tôi là bạn của thượng tướng, cũng là bác sĩ riêng của hắn, tôi tên Tiêu Gia Khải.”
Tiểu nhân ngư ngây ngốc nhìn bàn tay của bạn thượng tướng không hiểu thế nào.
—– Hắn muốn làm cái gì = =
Tiêu Gia Khải đưa tay thật lâu không thấy đối phương có phản ứng gì.
“Cậu không dạy cho nó lễ nghi khi gặp mặt à?”
“Không dùng đến.”
“…”
Tiêu Gia Khải bỗng dưng cảm thấy, nhất định vừa rồi tiểu nhân ngư xem hắn như bệnh nhân tâm thần…
“Mọi người lần đầu gặp mặt thường sẽ bắt tay nhau.” Tiêu Gia Khải cố gắng cứu vớt hình tượng của mình trong lòng tiểu nhân ngư, đưa tay lại gần tiểu nhân ngư một chút.
Tiểu nhân ngư bắt lấy tay đối phương, “Xin chào, tôi tên Cố Du Chi.”
Cố Cố Cố… Cố Du Chi?
“Cậu cũng mang họ Cố sao?”
“Thượng tướng nói con người đều có họ, mà hiện tại tôi ở nhà ngài ấy, nên theo họ của ngài.” Tiểu nhân ngư vẻ mặt thật sự nghiêm túc, đêm qua thượng tướng đã nói với cậu như thế mà.
Mí mắt cùng khóe miệng của Tiêu Gia Khải đồng loạt run rẩy.
Cố Quân Điệt, mặt cậu thật dày…
Thượng tướng đại nhân nói dối không chớp mắt thần sắc tự nhiên đứng bên cạnh bể bơi, không hề cảm thấy lời nói dối của mình bị vạch trần.
“Khụ khụ…”
Tiểu nhân ngư và Tiêu Gia Khải đồng thời nhìn về phía thượng tướng đang che miệng ho nhẹ. Tiêu Gia Khải theo tầm mắt thượng tướng nhìn xuống hai bàn tay còn đang nắm chặt của mình và tiểu nhân ngư.
Hắn chợt nhận ra… Khốn nạn… Có người cá liền không cần bạn…
# Bàn về tính chiếm hữu của thượng tướng đại nhân biến thái lòng dạ lưu manh hiểm độc #
“Bắt nó ôm lên giường đi, sau khi tiêm thuốc biến đổi đại khái phải ngủ một khoảng thời gian khá dài.” Tiêu Gia Khải lặng lẽ buông tay, đi đến bên cạnh Cố Quân Điệt.
Hắn dám thề rằng nếu hắn còn nắm tay tiểu nhân ngư lâu hơn một chút, hắn nhất định sẽ bị bạn tốt đem làm mồi cho cá mập ăn.
Du Chi bị thượng tướng ôm về phòng ngủ. Giường của thượng tướng đương nhiên là loại nệm nước siêu lớn, bên trên phủ một lớp chăn mỏng màu trắng, Du Chi thoải mái đến nỗi cả người đều muốn bay lên.
Tiêu Giả Khải mở vali màu bạc, lấy ra một ống thuốc trong suốt, dùng loại ống tiêm nhỏ nhất rút ra một ít thuốc, sau đó chậm rãi tiêm vào cánh tay tiểu nhân ngư.
Tiêm được một lúc, thượng tướng đại nhân cẩn thận đắp chăn lên người Du Chi, sau đó hôn lên trán tiểu tử kia, “Ngủ đi, ngoan.”
Tiêu Gia Khải tự đâm hai mắt.
Bạn thân cậu có thể kiềm chế một chút không, cậu là đang muốn khi dễ người già neo đơn à!
Nước mắt lưng tròng QAQ
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiêu Gia Khải: Chẹp chẹp chẹp, cậu có người cá liền trở nên xấu tính…
Tiểu Du Chi: Xấu tính là cái gì?
Cố Quân Điệt: Chính là dùng để miêu tả một người vừa đẹp trai lại có mị lực khiến kẻ khác hâm mộ.