Thịt quả gần như trong suốt cùng với nước vải đầy đủ ngọt lành làm cho Du Chi muốn ngừng mà không được, từ nếm thử lần đầu đến ăn tới không thể dừng lại.
Du Chi đang ngồi trên sô pha vật lộn cùng với đống trái cây, thượng tướng đi đến bên cạnh thiếu niên vẫn cúi đầu ăn quên trời đất kia ngồi xuống.
“Hửm? Cậu không phải không thích ăn ngọt sao?”
“Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không có gì không tốt.”
Du Chi ngoan ngoãn bóc một quả vải, còn cẩn thận bỏ hạt bên trong, chỉ chừa lại thịt quả trắng noãn đưa tới bên miệng thượng tướng.
Cố Quân Điệt thực tự nhiên há miệng ăn, đầu lưỡi đảo qua ngón tay thiếu niên, “Thực ngọt.”
“Đúng không! Ăn siêu ngon! Anh còn muốn không? Du Chi cười đến mắt cũng cong lên.
“Tôi nói chính là cậu ngọt.”
“Mặt thiếu niên thoáng chốc biến hồng, “Mới không phải, anh nói bậy…”
“Bất quá quả vải cũng không sai.”
“Ừm.”
Thượng tướng lại càng lấn tới. “Có điều cũng là cậu ăn ngon hơn.”
“…”
“Ăn xong rồi sao?”
“Ăn, ăn xong rồi… Anh dựa lại gần như vậy làm gì…”
“Để ăn a.”
“Quả vải ở đây.” Du Chi chỉ vào tô thủy tinh trên bàn trà, dịch người ra xa một chút.
“Không, cái đó để lại cho cậu.” thượng tướng đại nhân tiếp tục sáp lại gần, “Tôi ăn cậu là đủ rồi.”
“Tôi không thể ăn! A… Bỏ tôi xuống…”
“Không thể ăn tôi đã không chọn.” Thượng tướng đại nhân khiêng thiếu niên đến phòng ngủ.