Thiếu niên ngồi trên bàn cơm vẫn còn đang chưa hoàn hồn từ cái hôn ban nãy, biểu tình trên mặt ngây ngốc.
Cố mama không ngừng liếc về phía con dâu, đôi môi rõ ràng là sưng đỏ, nhìn về phía con trai tán thưởng, như đang nói “Con trai con giỏi quá.”
Cố baba cười không nói.
Cố mama cảm thấy mình là quả là một trợ thủ thông minh cơ trí, buổi tối hôm nay nhất định cũng phải tiếp tục cố gắng, làm cho hai người kia gạo nấu thành cơm, nói không chừng mười tháng sau đã có thể ôm cháu.
Du Chi lấy lại tinh thần hai ba miếng ăn sạch bánh mì, lập tức trốn về phòng.
Cố mama theo sau, bắt đầu thực hiện kế hoạch ôm cháu.
Du Chi bị không khí gian tà tỏa ra từ người Cố mama dọa cho nhảy dựng.
“……”
“Du Chi, hôm nay là sinh nhật của A Điệt, mẹ muốn tặng nó một món quà, nhưng mà mẹ lại ngại, cho nên con thay mẹ tặng được không?” Cố mama ánh mắt chờ mong.
“Hả? Này, vậy cũng được sao….”
—– Mình còn không có quà cho thượng tướng, chẳng lẽ gói chính mình tặng hắn sao?
Sau đó Du Chi lại nghĩ đến việc phát sinh ban sáng, ầm một cái mặt lại đỏ.
Cố mama tiếp tục dụ dỗ, “Không sao cả, coi như chúng ta cùng nhau tặng, quyết định vậy đi.”
“…..”
Du Chi trốn trong phòng, cả ngày cũng không gặp lại thượng tướng, lúc ăn tối Cố mama mới lên lầu gọi cậu xuống.
Kết quả Du Chi xuống dưới lại phát hiện trên bàn cơm bày hoa tươi, rượu đỏ cùng bít tết.
Vừa đủ phần cho hai người.
Cố mama và Cố baba đã không thấy bóng dáng, trên bàn cơm để lại mẩu giấy nhỏ: ba mẹ ở nhà có việc phải về rồi, A Điệt cũng có việc đi một chút, nhớ đưa quà của mẹ dặn nha!!!
Du Chi: “…..”
—– Thị vệ ca ca hình như nghĩ phép, còn trống một chỗ làm sao bây giờ QAQ
—– Nghe nói uống rượu có thể tăng can đảm, mình thử xem…..